Trường Sinh Bất Tử

Quyển 10 - Chương 70: Vương vương



Ngay lúc đám người Chung Sơn, Vương Khô, Kim Bằng tiến vào nhà tù Minh Hải trong tiểu thiên địa không bao lâu.

Chỗ cửa vào nhà tù Minh Hải, bỗng nhiên xuất hiện ba đạo thân ảnh từ trên trời giáng xuống. Một người trong đó, đúng là Khô Lâu Vương của Khô Lâu tộc trước đó không lâu đến Xương Kinh gây sự, đầu đội vương miện, trong mắt khô lâu hiện lên u quang âm lãnh.

Phía sau là hai khô lâu áo tím, rõ ràng đều là thân tín của Khô Lâu Vương.

- Sao lại thế này? Có người mạnh mẽ xông vào nhà tù Minh Hải? 1 khô lâu áo tím kinh ngạc nói.

- Chết hết rồi, hơn nữa đều là linh hồn chi hỏa tán loạn, người đến chắc cũng là cường giả Khô Lâu tộc, hơn nữa linh hồn chi hỏa nhất định vô cùng mạnh! 1 khô lâu áo tím khác ngẫm nghĩ một lát rồi nói.

- Vương, chúng ta có nên đi vào hay không? Khô lâu áo tím lúc trước hỏi.

Khô Lâu Vương không nói gì, mà lại đứng ở nơi đó, dường như đang cảm thụ khí tức đám người Chung Sơn lưu lại vậy.

Cảm thụ một hồi, hai hốc mắt Khô Lâu Vương bỗng nhiên bắn ra một cỗ u quang bén nhọn.

- Đến đây, ngươi không ngờ đuổi tới đây! Khô Lâu Vương trầm trầm nói.

- Ai? Vương, là ai? Khô lâu áo tím kia hỏi.

Khô Lâu Vương không để ý đến hắn, mà lại nói: - Đem Minh Hải nhà tù, phong bế lại cho ta!

- Phong, phong, phong bế? Khô lâu áo tím kia kinh ngạc nói.

- Vương, đây chính là nhà tù Minh Hải, một trong kế thừa lớn nhất Khô Lâu tộc ta a, một khi phong bế, không mất mấy vạn năm, tuyệt đối không mở được a, đây chính là tồn tại đỉnh cấp Tổ Tiên khí, có thể khốn trụ được Tổ Tiên a, một khi phong bế, vạn nhất...! Khô lâu áo tím kia lập tức lo lắng nói.

- Đúng vậy, Vương, đây chính là kế thừa từ xưa đến nay của Khô Lâu tộc ta dùng để ứng phó tai ương diệt tộc. Cứ vậy phong bế, có thể hay không...! 1 khô lâu áo tím khác lo lắng nói.

- Lời của ta, không nghe rõ sao? Phong bế! Khô Lâu Vương trầm giọng nói.

Hai khô lâu áo tím hiển nhiên không khỏi khó xử, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu nói: - Vâng! Bên trong nhà tù Minh Hải.

- Ta đã trở về, để các ngươi chịu khổ rồi! Vương Khô vô cùng cảm động nói.

Có thuộc hạ như vậy còn cầu cái gì?

Lật tay, trong tay Vương Khô xuất hiện một luồng ngọn lửa màu đen!

- Kiếp Trọc chi Hỏa? U Sơn hơi kinh ngạc nói.

- Nuốt nó đi! Vương Khô nói. - Không, ta không thể, Kiếp Trọc chi Hỏa, Khô Lâu tộc ta mấy trăm vạn năm đều không thể tiến vào chỗ sâu trong Kiếp Trọc, Kiếp Trọc chi Hỏa có trọng dụng với Khô Lâu tộc, hay là Vương giữ lại đi, không cần lãng phí trên người ta. U Sơn lập tức nói.

- Lãng phí? Cho ngươi dùng tuyệt đối không lãng phí, U Sơn ngươi đáng giá Vương Khô ta cho ngươi tất cả! Vương Khô trịnh trọng nói.

- Tạ Vương! U Sơn có chút nức nở nói.

Cách đó không xa, khô lâu thị vệ đầy mặt kinh ngạc, Kiếp Trọc chi Hỏa? Đây không phải là vật đại bổ với linh hồn chi hỏa sao, thậm chí khiến linh hồn chi hỏa thăng cấp vô hạn, đây, đây, đây thật là Kiếp Trọc chi Hỏa sao?

- Nuốt nó! Vương Khô lại lần nữa nói.

U Sơn cũng không nhún nhường, há mồm nuốt Kiếp Trọc chi Hỏa vào, Kiếp Trọc chi Hỏa tiến vào trong cơ thể U Sơn, lập tức nhằm về phía linh hồn chi hỏa.

Thình thịch! Linh hồn chi hỏa ầm ầm tăng vọt, toàn bộ thân thể U Sơn đều ầm ầm bị rất nhiều ngọn lửa màu ngăm đen mãnh liệt thiêu đốt, nhưng mà chẳng những không tạo thành thương tổn, còn dùng tốc độ nhanh nhất tư bổ thân thể U Sơn.

Đảo mắt, trên người U Sơn phóng ra vầng sáng nhàn nhạt.

Mặc dù không có khôi phục trạng thái lúc cường thịnh, nhưng mà không còn hư nhược nữa.

- Tạ Vương ban thưởng. U Sơn cảm động nói.

- Các ngươi không oán không hối chờ ta, những vật này không coi là ban thưởng! Vương Khô lắc lắc đầu nói.

- Chúng ta chờ Vương trở về, là bởi vì chúng ta tin tưởng Vương, còn có trước khi đi Vương nói, chúng ta cũng tin tưởng vững chắc, Vương nhất định sẽ trở lại, đồng thời sẽ thu hồi lại tất cả những thứ mà ngài mất đi! U Sơn nói.

- Ừ ta sẽ, cũng sẽ không khiến các ngươi thất vọng, đi, cứu U Thủy, U Xuyên trước! Vương Khô nói.

- Vâng! Mọi người rất nhanh bay đến hải đảo kế tiếp, cũng nhìn thấy một màn giống lúc trước, một khô lâu bị xiềng xích thiêu đốt, vì trong lòng còn tín niệm bất diệt với Vương Khô, chịu đựng tra tấn mấy chục vạn năm, cho dù suy yếu đến mức tận cùng, cho dù là sống không bằng chết, nhưng vẫn thủ vững bản tâm, chờ Vương Khô trở về.

Nhìn những người này, trong lòng Kim Bằng vô cùng cảm thán, loại trung thành này, Kim Bằng chưa từng gặp qua. Đồng thời càng kính nể Vương Khô.

- Vương, chúng ta đến rồi! Người cuối cùng! U Xuyên kích động xương cốt run rẩy nói.

- Các ngươi làm rất tốt! Vương Khô gật gật đầu.

- Ầm ầm!

Thiên địa tiểu thế giới bỗng nhiên run rẩy, tiếp đó, Hắc Hải rít gào, bốn phía bỗng nhiên nổi lên cuồng phong, toàn bộ tiểu thế giới bỗng nhiên tối sầm lại.

- Sao lại thế này? Kim Bằng cau mày nói.

- Không thể nào! Một tù binh khô lâu thị vệ cả kinh kêu lên.

- Tại sao có thể như vậy! Lại một khô lâu thị vệ cả kinh kêu lên.

Vương Khô, U Sơn, U Thủy, U Xuyên đều bỗng nhiên trầm mặc lại.

- Minh Ma, tên phản đồ này, hắn còn cái gì không dám làm? U Sơn tính tình táo bạo nhất, lập tức kêu lên.

Minh Ma là tên của Khô Lâu Vương đương nhiệm.

- Tại sao lại như vậy? Ta còn không muốn chết! Một tên khô lâu thị vệ sợ hãi kêu lên.

[CHARGE=3]- Câm miệng! Vương Khô quát lạnh.

Nhìn môi trường bốn phía càng ngày càng ác liệt, cảm xúc Vương Khô cũng không khá hơn là bao.

- Sao lại thế này? Kim Bằng lại hỏi.

- Minh Ma, hắn phong bế nhà tù Minh Hải! Vương Khô trầm giọng nói.

- Phong bế tiểu thế giới này? Để ta phá mở là được rồi! Kim Bằng trầm giọng nói.

- Không phá nổi, đây là chí bảo Khô Lâu bộ tộc ta, dùng để đối phó với tai ương ngập đầu, nơi này là một tiểu thiên địa, Khô Lâu tộc ta từ lúc bắt đầu sinh ra, không ngừng có trưởng lão Khô Lâu tộc bố trí trận pháp, trận pháp tích lũy vô số, sớm đã ngăn cách với đại thế giới rồi, là đỉnh cấp Tổ Tiên khí, ở trong này cho dù là Thánh nhân, tại trong thời gian ngắn cũng không đào thoát được, huống chi...! Vương Khô trầm giọng nói.

- Tiểu thế giới có thể vây khốn Thánh nhân? Kim Bằng kinh ngạc nói.

- Ừ, môi trường bên trong sẽ càng ngày càng ác liệt, cho tới tất cả sinh linh, tử linh bên trong diệt sạch tiểu thế giới mới lần nữa mở ra. Vương Khô lắc lắc đầu nói.

- Ta không tin! Kim Bằng cả giận nói.

- Bị vây chết ở chỗ này? Tại sao có thể?

PhươngThiên Họa Kích trong tay Kim Bằng múa lên chém về phía bầu trời.

Thật sự không thể thân hợp thiên đạo? Không, vô liêm sỉ! Kim Bằng giận dữ nói.

Kim Bằng xông lên trời, Phương Thiên Họa Kích trong tay mãnh liệt vũ động phát ra quang hoa chói mắt, chết? Vây? Không thể, tuyệt đối không thể!

Bầu trời truyền đến tiếng công kích mênh mông của Kim Bằng.

- Vương, là chúng ta liên lụy ngươi! U Sơn bỗng nhiên uể oải nói.

- Không liên quan tới các ngươi! Vương Khô lắc đầu.

- Thánh Vương! Vương Khô nhìn về phía Chung Sơn.

Các khô lâu lộ vẻ lo lắng, mà nơi này, duy nhất không lộ ra vẻ lo lắng, chỉ có Chung Sơn, vẻ mặt Chung Sơn vẫn lạnh nhạt như cũ, không có một chút khẩn trương nào.

Thánh Vương?

U Sơn, U Thủy, U Xuyên có chút không thể tin nhìn về phía Vương Khô, sao lại vậy? Vương, đó là giọng điệu gì? Cung kính với người nọ như vậy? Hắn không phải bằng hữu của Vương sao? Thánh Vương?

- Trận này không cần e ngại, đi tìm thử xem, xem có còn tù phạm khác nguyện trung thành với ngươi hay không! Chung Sơn thản nhiên nói.

Đám khô lâu không để ý những lời khác của Chung Sơn, mà chỉ để ý đến câu kia của Chung Sơn, trận này không cần e ngại, trận này không cần e ngại? Ngươi nói đùa sao? Khô Lâu bộ tộc trải qua vô số người thay nhau kế thừa, ngươi nói không cần e ngại?

- Vâng, Thánh Vương! Vương Khô mang theo vẻ kích động nói.

Người khác không tin Chung Sơn, Vương Khô tuyệt đối tín nhiệm, chỉ cần Chung Sơn nói không cần e ngại, vậy chưa từng nuốt lời qua.

- Kim Bằng huynh! Vương Khô nhìn trời kêu lên.

Trên bầu trời, Kim Bằng dùng Phương Thiên Họa Kích chém thật lâu, nơi này đúng như Vương Khô nói, căn bản không mở ra được? Chẳng lẽ bị vây chết ở nơi này hay sao?

Cho tới tận khi thanh âm Vương Khô phía dưới truyền đến, Kim Bằng mới mang theo một cỗ không cam lòng bay tới.

- Vương Khô, ngươi có biện pháp sao? Kim Bằng lo lắng nói.

- Không phải ta có, là Thánh Vương có, Thánh Vương có biện pháp! Vương Khô nói. Chung Sơn? Kim Bằng mang theo một cỗ không tin nhìn về phía Chung Sơn, mà giờ khắc này Chung Sơn cũng không để ý tới Kim Bằng, chỉ là nhìn bốn phía một cái.

Về phần tâm tình U Sơn, U Thủy, U Xuyên cũng cực kỳ phức tạp, có thể đi ra ngoài tự nhiên là chuyện tốt, thế nhưng, ba đại khô lâu đều nhìn ra vẻ kỳ lạ, là thái độ của Vương đối với người này, Thánh Vương, rất cung kính?

Rất cung kính? Vì sao? Đây chính là Vương ngồi chồm hổm ở Khô Lâu bộ tộc a, cung kính với một nhân tộc? Giống như là thần tử của hắn vậy. Không thể nào!

Vương với Vương?

Các khô lâu đều không nói gì, tâm tình rất phức tạp, cũng không ai hy vọng chủ tử mình lại nhận một dị tộc làm chủ tử.

Trong nhà tù Minh Hải đúng là giam giữ số lớn khô lâu, tuy nói những khô lâu này không phải cựu thần của Vương Khô nhưng cùng Vương Minh Ma đương nhiệm, đều có thâm cừu đại hận. Giờ phút này Vương Khô xuất hiện, lập tức mang tới một đường hy vọng cho bọn hắn, thậm chí còn có hy vọng đi tới huy hoàng.

Gần như không chút do dự, quỳ dưới trướng Vương đời trước!

Trừ U Sơn, U Thủy, U Xuyên ra, Vương Khô tổng cộng thu phục 45 khô lâu, đều là cảnh giới Cổ Tiên.

Đám khô lâu này cũng là nhóm thế lực đầu tiên mà Vương Khô thu hồi ở Khô Lâu tộc!

- Thánh Vương, có thể thu phục đều đã thu phục, chờ ngài phá trận! Vương Khô cung kính nói.

Các khô lâu trong lòng đều rất không thoải mái, nhưng giờ phút này đang đứng ở thời kỳ phi thường, ai cũng không nhiều lời, bởi vì đám khô lâu tin tưởng, sớm muộn gì Vương Khô sẽ cho bọn họ một kết quả hài lòng.

Kim Bằng cũng cổ quái nhìn về phía Chung Sơn. Vừa rồi mình đã thử qua, tiểu thế giới này rất nghiêm mật, mình không thể thân hợp thiên đạo, căn bản không phá nổi. Chung Sơn được không? Một cái Cổ Tiên dưới tình huống không có thiên đạo, có thể phá mở sao?

Chung Sơn có thể phá mở sao? Đối với Ảnh thân mà nói, căn bản không phải vấn đề.

Ưu thế lớn nhất của Ảnh thân ở chỗ là Ảnh thân căn bản là miễn dịch đối với tất cả trận pháp!

Đây là trận pháp vô số đại trưởng lão Khô Lâu tộc không ngừng tích lũy lại? Thì tính sao?

Tại thời điểm mọi người ngưng thần nhìn, Chung Sơn đã bay lên bầu trời, bay bay, thân thể bỗng nhiên biễn mất. Không, chỉ còn hai chân ở lại bên trong.

Vương Khô ý thức được điều gì, U Sơn, U Thủy, U Xuyên cũng ý thức được điều gì, ngay cả Kim Bằng giờ phút này cũng nghĩ tới điều gì, chỉ còn lại một đôi chân? Đó là đã có một phần thân thể Chung Sơn đi ra ngoài?

Kim Bằng há to mồm, một tư thái kỳ lạ của phàm nhân! Thiệt hay giả?

Từ hai chân Chung Sơn khẽ chấn động, phảng phất truyền đến thanh âm của Chung Sơn.

Đại thông đạo Luân Hồi, mở!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.