Chung Sơn ngồi trên chủ bàn, bưng chén trà, vẻ mặt lạnh nhạt tỉ mỉ thưởng thức trà thơm.
Hai bên phía dưới, một bên ngồi Vương Tĩnh Văn, Dịch Diễn, Nê Bồ Tát cùng nhân viên quan trọng Đại Tranh.
Bên kia là một nam nhân áo trắng.
Nam nhân bộ dạng vô cùng thanh tú, giơ tay nhấc chân giữa có một cỗ khí
tức quý khí, phía sau đứng 5, 6 tên người hầu, đều là khách nhân, lại
lạnh nhạt gặp biến không sợ hãi.
- Chung Thánh Vương, bình định đông Cương Vực ba tháng trước, ta đã an
bài nhân thủ tiếp phó, nói vậy dùng năng lực của Đại Tranh, ba tháng
cũng đủ bình yên giao nhận chứ!
Nam nhân áo trắng quay sang Chung Sơn cười nói.
- Cổ tiên sinh, đây là việc một Cương, trẫm giao cho Vương Tĩnh Văn đi xử lý, công việc cụ thể, trẫm cũng không rõ ràng!
Chung Sơn buông chén trà nhàn nhạt cười nói.
Đồng thời, Chung Sơn nhìn chằm chằm Cổ tiên sinh áo bào trắng trước mắt. Muốn nhìn phản ứng của Cổ tiên sinh một chút.
Cổ tiên sinh cũng không nóng nảy, ngược lại nhìn về phía Vương Tĩnh Văn.
- Vương tiên sinh, ngươi thấy thế nào?
Cổ tiên sinh cười hỏi.
- Bình định đông Cương Vực, dù sao cũng là một Cương Vực, đất đai rộng lớn, ba tháng, làm sao đủ!
Vương Tĩnh Văn lắc đầu phối hợp Chung Sơn nói.
Làm sao đủ? Đây rõ ràng là một hành vi từ chối. Càng làm cho người cảm giác là một hành vi xấu xa.
- Vậy không gấp, nếu như thế, tại hạ vừa vặn cũng cảm thấy lần này đến
Đại Tranh rất hấp tấp, rất nhiều cảnh đẹp Đại Tranh còn chưa thưởng
thức, mượn cơ hội này vừa vặn tại hạ ở lại một thời gian thưởng thức một chút!
Cổ tiên sinh vẻ mặt lạnh nhạt nói.
Trên chủ tọa, trong mắt Chung Sơn hơi hơi đọng lại, tiếp đó bỗng nhiên cười nói:
- Cổ tiên sinh quá lo, ba tháng này, phẩm của trẫm Cổ tiên sinh nhân sao lại không biết? Bình định đông Cương Vực mặc dù không bàn giao tốt,
nhưng trẫm tin tưởng cũng chuyện không lâu, sau khi trở về thay ta cảm
tạ Quân Thiên Hạ!
- Nhất định!
Cổ tiên sinh gật gật đầu nói.
- Nếu đã như thế, năm người triều ta...?
Cổ tiên sinh lại lần nữa cười nói.
- Ba ba!
Liễu Vô Song đứng thẳng một bên vỗ vỗ tay.
Rất nhanh, Quân Mạc Ly ăn mặc hoa lệ cùng năm người đã được dẫn vào.
Nhìn bộ dáng năm người, căn bản không bị quản chế, nhưng vẻ kinh hoảng
lộ ra trong ánh mắt lại bán đứng bề ngoài bây giờ của bọn họ.
Kinh hoảng? Tổ Tiên kinh hoảng?
Quần thần Đại Tranh nhìn lại Liễu Vô Song, đây phải bao nhiêu tra tấn
kinh khủng mới có thể khiến cho Tổ Tiên biến thành như vậy a.
- Cổ tiên sinh!
Quân Mạc Ly kích động nói.
- Đa tạ Chung Thánh Vương!
Cổ tiên sinh không để ý đến Quân Mạc Ly, mà lại nhìn về phía Chung Sơn nói.
- Cổ tiên sinh khách khí!
Chung Sơn thản nhiên nói.
- Một khi đã như vậy, tại hạ cũng không quấy rầy, cáo từ!
Cổ tiên sinh đứng lên nói.
- Tốt, trẫm tiễn ngươi!
Chung Sơn gật gật đầu.
Cổ tiên sinh gật gật đầu, theo Chung Sơn đi ra đại điện, mà Quân Mạc Ly
cùng năm người lại được mấy người hầu đi theo Cổ tiên sinh đỡ. Vẫn sợ
hãi không dám nhiều lời. Đặc biệt đi đến gần Liễu Vô Song, một Đại Tiên
nho nhỏ, khiến các Tổ Tiên có loại lạnh lẽo đến tận xương.
- Chung Thánh Vương dừng bước!
Cổ tiên sinh cuối cùng nói.
- Nếu có rảnh, Đại Tranh bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh Cổ tiên sinh!
Chung Sơn nói.
- Cáo từ!
Nói xong, đám người Cổ tiên sinh nhún một cái, một đám mây chở mọi người chậm rãi bay ra Xương Kinh, một đường đi qua, vô cùng thuận lợi.
Nhìn bóng dáng Cổ tiên sinh rời đi, sắc mặt Chung Sơn nghiêm túc lên.
- Người này thế nào?
Chung Sơn hỏi.
- Kỳ tài không kém gì vi thần!
Dịch Diễn khe khẽ thở dài nói.
- Luân Hồi Thánh đình lại có nhân tài này, không đơn giản a, tu vi vẻn
vẹn chỉ là Đại Tiên, mang theo vài tôi tớ Thiên Tiên liền dám tiến vào
Xương Kinh Đại Tranh ta, đúng là đảm phách hơn người!
Vương Tĩnh Văn khe khẽ thở dài nói.
- Nê Bồ Tát, lúc trước ngươi nhắc nhở trẫm là có ý gì?
Chung Sơn nhàn nhạt hỏi.
- Khởi bẩm Thánh Vương, tại hạ khuyên Thánh Vương thả Cổ tiên sinh rời đi tự nhiên là có nguyên nhân.
Nê Bồ Tát nói.
- Ồ?
- Cổ tiên sinh với tu vi Đại Tiên lại tự thân tiến vào Đại Tranh, là đảm phách hơn người? Ta thấy chưa hẳn!
Nê Bồ Tát nói với Vương Tĩnh Văn.
- Vì sao?
- Thần tu phong thuỷ, cảm ứng với phong thủy long mạch vượt qua thường
nhân, Cổ tiên sinh này mặc dù chỉ là Đại Tiên, nhưng mà, trong cơ thể
hắn lại tràn đầy khí tức long mạch. Là người trời phù hộ, chúng ta giết
không chết!
Nê Bồ Tát trầm giọng nói.
- Người trời phù hộ?
Chung Sơn trầm giọng nói.
- Không sai, lại nói tiếp Hạo Mỹ Lệ không cần thuật nguyền rủa, cũng có
thể nguyền rủa người, nàng cũng là người trời phù hộ, nhưng, ông trời
của nàng không so được với Cổ tiên sinh này, Hạo Mỹ Lệ chỉ vẻn vẹn có
thể xem như người trời ứng tiếng, sau khi tu thuật nguyền rủa, nhiều
nhất là người trời phù hộ Hậu thiên, mà Cổ tiên sinh này lại là người
trời phù hộ Tiên Thiên, người như thế, mấy trăm vạn năm cũng không xuất
hiện, có lẽ còn lâu hơn!
Nê Bồ Tát trịnh trọng nói.
- Người trời phù hộ? Mấy trăm vạn năm cũng không xuất hiện? Vậy hắn có đặc thù gì?
Một bên Liễu Vô Song lập tức hỏi.
- Đặc thù? Nếu ngươi gây bất lợi với Hạo Mỹ Lệ, ngươi sẽ thế nào?
Nê Bồ Tát hỏi.
- Ách?
Liễu Vô Song trong lòng cả kinh. Gây bất lợi với Hạo Mỹ Lệ? Vậy chuyện xui xẻo sẽ theo nhau mà đến.
- Người trời phù hộ, mặc dù không có lực lượng kinh thiên động địa,
nhưng mà, hắn được trời chiếu cố không kém gì Thánh nhân. Là một loại
người vô cùng kỳ lạ, một người trời phù hộ cơ trí như vậy, ngạo khí như
vậy, ở lại Luân Hồi Thánh đình, chưa chắc là phúc của Luân Hồi Thánh
Đình!
Nê Bồ Tát lắc lắc đầu nói.
- Người như thế, phải đối phó như thế nào?
Chung Sơn nhàn nhạt hỏi.
- Thánh Vương kỳ thật không cần lo lắng, bởi vì đối với Thánh Vương mà nói, cũng không phải là đại tai!
Nê Bồ Tát nói.
- Ồ?
- Hắn là người trời phù hộ, thiên địa Thánh nhân cũng là người trời phù
hộ, khi Chân Long của Thánh Vương ngưng tụ càng ngưng thực thêm là được
đồ Thánh lập Thiên Đình, cũng ý nghĩa với Chân Long ngưng thật vượt qua
long mạch trong cơ thể Cổ tiên sinh, bất cứ lúc nào Thánh Vương cũng có
thể đồ hắn.
Nê Bồ Tát nói.
- Ừ!
Chung Sơn gật gật đầu.
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
Cổ tiên sinh mang theo năm đại Tổ Tiên rất nhanh bay khỏi Đại Tranh.
Sau khi bay ra Đại Tranh, không bao lâu, mọi người liền đi tới Cương Vực gần đó.
Ở đó, Quân Thiên Hạ đang chờ.
- Cổ tiên sinh lần này cực khổ rồi!
Quân Thiên Hạ nói.
- Để Thánh Vương lo lắng rồi!
Cổ tiên sinh khách khí nói.
- Đại sư huynh!
- Thánh Vương!
Năm Tổ Tiên kích động kêu lên.
Quân Thiên Hạ nhíu mày, lật tay vỗ ra, năm chùm tia sáng đánh nhốt vào trong cơ thể mọi người.
- Ông!
- Thình thịch...............!
Phong ấn năm người ầm ầm cởi bỏ.
Trên mặt năm người đầu tiên là mừng như điên, tiếp đó, đầy mặt xấu hổ nói:
- Thánh Vương, chúng ta vô năng, chúng ta thẹn với Thánh Vương!
- Quên đi, về sau thời điểm đối phó Đại Tranh, xuất lực nhiều một chút! Quân Thiên Hạ trầm giọng nói.
Nhưng mà, trên mặt năm người vẫn chua xót.
- Làm sao vậy? Ở Đại Tranh một thời gian mài sạch dũng khí của bọn ngươi rồi hay sao?
Quân Thiên Hạ sắc mặt trầm xuống.
- Báo thù, chúng ta cũng muốn, nhưng mà...!
Quân Mạc Ly sắc mặt khó coi nói.
- Nhưng mà cái gì?
- Nhưng mà, chúng ta bị buộc phải thề độc, cả đời không được cùng Đại
Tranh là địch, mà khi đó, Đại Tranh còn có một Chú Ngôn Sư, dùng Chú
Ngôn Thuật khế ước xác định thề độc, chúng ta...!
Quân Mạc Ly sắc mặt khó coi nói.
Quân Thiên Hạ sắc mặt tối sầm.
- Đi xuống đi!
Quân Thiên Hạ trầm giọng nói.
- Vâng! Năm Tổ Tiên không khỏi bất đắc dĩ.
- Ai lại sẽ nghĩ tới, Đại Tranh sẽ làm tuyệt như vậy?
- Thánh Vương, bình định đông Cương Vực chuyển giao xong khi nào? Cổ tiên sinh hỏi.
- Hai tháng trước!
Quân Thiên Hạ nói.
Hai tháng trước, nói cách khác Đại Tranh chỉ dùng một tháng, liền hoàn
toàn bình định đông Cương Vực? Xem ra, ta còn xem thường Đại Tranh. Cổ
tiên sinh trầm giọng nói.
- Cổ tiên sinh, lần đi Đại Tranh này cảm giác thế nào?
Quân Thiên Hạ nhìn về phía Cổ tiên sinh.
- Sâu không lường được!
Cổ tiên sinh lắc đầu.
- Sâu không lường được?
Quân Thiên Hạ đồng tử co rụt lại nói.
- Vâng, các mưu sĩ Đại Tranh, tuy rằng tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng thần cảm thấy, có mấy người cũng không yếu hơn vi thần!
Chung Sơn đưa đám người Cổ tiên sinh đi, giải tán chúng thần, lúc này một thị vệ đi tới.
- Thánh Vương, Ly tiên sinh cầu kiến!
Một thị vệ cung kính nói.
- Ồ? Dẫn hắn tới gặp trẫm!
Chung Sơn gật gật đầu.
Rất nhanh, một nam nhân áo bào trắng đi tới.
Ly tiên sinh, thân đệ đệ của Cửu Vĩ Quận chúa Tô Nhu Nương. Sau khi Tô
Mị Nương và Tô Nhu Nương tiến vào Hồ giới, Ly tiên sinh cũng trực tiếp
gia nhập Đại Tranh, đồng thời đi thi khoa cử, dựa vào bản lãnh thật sự
trở thành Trạng Nguyên của Đại Tranh lần thi đó, hiện nay xử lý công
việc tại dương gian, lại dùng tài ba trác tuyệt mới có thể đạt tới quan
lớn tam phẩm.
- Thần Tô Ly, bái kiến Thánh Vương!
Ly tiên sinh cung kính nói.
- Ly tiên sinh xin đứng lên!
Chung Sơn gật gật đầu.
- Tạ Thánh Vương! Thánh Vương, thần có tin tức trọng yếu muốn bẩm báo với Thánh Vương!
Ly tiên sinh có chút khẩn trương nhìn chung quanh một chút.
Chung Sơn vẫy tay, thị vệ bốn phía rất nhanh thối lui.
- Nói đi!
Chung Sơn hỏi.
- Thánh Vương, thần, trước đây không lâu thần nhận được tin tức Hồ giới, là tỷ tỷ dùng bí pháp Hồ tộc truyền đến, chỉ có thân tộc mới có thể cảm nhận được.
Ly tiên sinh có chút kích động nói.
- Ồ?
Chung Sơn ngoài ý muốn nói.
- Nhu Nương nói, Nhu Nương nói họ tìm được chỗ mấu chốt, bằng vào Chiêu
Yêu Phiên và Túi Càn Khôn, bọn họ tìm được biện pháp bài trừ nguyền rủa
của Hồ tộc rồi.
Ly tiên sinh kích động nói, Hồ tộc nguyền rủa vĩnh viễn là đau khổ trong lòng Ly tiên sinh.
- Biện pháp gì?
Chung Sơn hỏi.
- Chuẩn xác mà nói, là tìm đến xuất xứ Chú Ngôn Sư nguyền rủa Hồ tộc năm đó, người tu Chú Ngôn Thuật có bốn đại thần điển, Thiên Chú Bộ, Sinh Tử Bộ, Yêu Ngôn Bộ và Diệt Tuyệt Bộ! Chú Ngôn Sư kia đúng là đến từ Diệt
Tuyệt Bộ nhất mạch, chỉ cần tìm được người nhất mạch kia, hoặc là lấy
được Diệt Tuyệt Bộ là có thể giúp Hồ tộc giải trừ nguyền rủa. Ly tiên
sinh hơi kích động nói.
- Thánh Vương, tin tức tỷ tỷ truyền đến có hạn, nhưng tỷ tỷ nói qua, chỉ cần Thánh Vương tìm được Diệt Tuyệt Bọ, bài trừ Hồ tộc nguyền rủa, Hồ
tộc nguyện ý gia nhập liên minh Đại Tranh, tỷ tỷ nguyện ý mặc Thánh
Vương phân phó!
Ly tiên sinh nói.
Mặc cho phân phó? Đó chính là nguyện ý nhập hậu cung Chung Sơn?
Chung Sơn sâu đậm nhìn chằm chằm Ly tiên sinh, nửa ngày không nói gì. Mà Ly tiên sinh giờ phút này cũng có chút thấp thỏm. Diệt Tuyệt Bộ, sao
lại dễ tìm như vậy?
- Việc này, trẫm đã biết, trẫm sẽ cho người tìm kiếm, ngươi đi xuống đi! Chung Sơn nói.
- Vâng!
Ly tiên sinh lập tức lui trở về.
Trở lại thư phòng. Việc này Chung Sơn phải suy nghĩ sâu xa một phen.