Hắc động trên bầu trời bỗng nhiên phát ra một đạo thanh quang cực kỳ
chói mắt, một mảnh biển xương tán loạn ầm ầm, thiên đạo bỗng nhiên hỏng
mất.
Thình thịch!
Một thân ảnh áo bào đen như vì sao rơi xuống, từ trên cao đập xuống dưới chiến trường.
Lạc Tinh Trần lật tay vung lên, hư không xuất hiện một cái đệm to lớn, nâng thân ảnh áo bào đen đến trước mặt Chung Sơn.
Áo bào đen vỡ nát, lộ ra bên trong một khô lâu xương cốt toàn thân nát hết.
- U Tuyền! Ngươi bây giờ thế nào? Chung Sơn hỏi.
Khô lâu xương cốt nát hết phát ra một nụ cười khó coi chua xót nói: -
Thần may mắn không nhục mệnh, làm thương nặng cánh tay phải Trấn Nguyên
Tử!
- U Tuyền bị thương căn bản, không thể tái chiến! Lạc Tinh Trần kiểm tra một hồi rồi nói.
U Tuyền không khỏi chua xót, thương, chưa từng thương nặng như vậy! Đúng là năm đó bị nhốt cũng không khoa trương như vậy a, bị thương căn bản?
Giống Vương năm đó, chỉ là mình có nghị lực kiên trì lớn như Vương sao?
- Trấn Nguyên Tử, thật sự lợi hại! U Tuyền khổ sở nói.
- Lạc Tinh Trần! Chung Sơn trầm giọng nói.
- Có thần!
- Dùng thần thông thời gian bảo vệ U Tuyền, sau trận chiến này, trẫm lại cứu trị! Chung Sơn nói.
- Vâng! Lạc Tinh Trần lập tức đáp.
- Ta đây là thương tổn tới...! U Tuyền có chút khó tin.
- U Tuyền Tướng quân, ngươi không cần lo lắng, Thánh Vương nói có thể
cứu, nhất định có thể cứu, chỉ cần ngươi còn có khẩu khí, Thánh Vương
đều có thể trả lại tên ngươi hoàn hảo như lúc ban đầu! Lạc Tinh Trần ở
một bên giải thích.
Lạc Tinh Trần vì sao khẳng định như vậy, đó là năm đó Lạc Tinh Trần cũng được Chung Sơn cứu như vậy, thần thông vỡ nát đều có thể phục hồi như
cũ, còn có cái gì không thể cứu?
- An tâm chờ đi. Chung Sơn nhàn nhạt nói, nói xong ngẩng đầu nhìn trời.
- Vâng! U Tuyền mang theo đầy bụng nghi ngờ gật gật đầu.
Ầm!
Trên bầu trời lại vang một tiếng thật lớn, lại một tên Tổ Tiên rơi xuống.
Người thứ hai hạ xuống chính là Kim Bằng, xương cốt nát hết, nhiều bộ vị thân thể vặn vẹo, Kim Bằng cường thế không ngờ thương đến nỗi này.
- Thánh Vương, thần may mắn không nhục mệnh, làm thương nặng nội phủ
Trấn Nguyên Tử, tuy nhiên Nguyên Thần thần bị thương nặng, phải phiền
toái Thánh Vương! Kim Bằng biết khả năng của Chung Sơn, bởi vậy cũng
không có chút chán nản nào.
Một bên U Tuyền kinh ngạc nhìn về phía Kim Bằng, Nguyên Thần bị thương
nặng? Còn tự đắc như vậy? Chẳng lẽ Thánh Vương thật có thể cứu?
Tổ Tiên rơi xuống liên tiếp, cho thấy Trấn Nguyên Tử cường hãn bá đạo.
Tứ phương, cường giả tới vây xem càng ngày càng nhiều. Mà trong những cường giả này, tự nhiên có cường giả cảnh giới Tổ Tiên.
Nhìn Trấn Nguyên Tử bá đạo trên bầu trời, trái tim mọi người đều không
khỏi băng giá, quá mạnh mẽ, mọi người đều biết Trấn Nguyên Tử mạnh, ai
cũng không muốn Trấn Nguyên Tử sẽ mạnh như vậy.
Vừa rồi đã có năm đại Tổ Tiên bị hắn làm thương nặng căn bản. Bị thương
nặng đến không hề sức tái chiến nhưng mà Trấn Nguyên Tử vẫn có dư lực,
tuy rằng hiện tại Trấn Nguyên Tử cũng thương càng thêm thương, nhưng mà
ai cũng không phủ nhận Trấn Nguyên Tử cường đại.
Quá mạnh mẽ!
Xa xa, Nguyên Thủy Thiên Tôn nhìn bầu trời, đối với thực lực Trấn Nguyên Tử, Nguyên Thủy cũng rất rõ ràng, chân chính khiến Nguyên Thủy kinh
ngạc không phải Trấn Nguyên Tử mà là Chung Sơn.
Chung Sơn hắn thật đúng là bỏ được, khiến bốn Tổ Tiên và Trấn Nguyên Tử hợp lại? Ngọc đá cùng nát? Hắn điên rồi phải không?
Đương nhiên, ý tưởng giống Nguyên Thủy Thiên Tôn còn có rất nhiều người.
Ngạc nhiên thán phục Trấn Nguyên Tử cường đại đồng thời, gần như ánh mắt mọi người đều tập trung vào trên Chung Sơn chỗ bình đài, mọi người đều
có thể nhìn ra, nam nhân mặc áo bào đen, che khuất đầu là thủ lĩnh
chuyến này, mặc kệ hắn là ai, phần quyết đoán này cũng quá lớn.
Ầm!
Xa xa, miệng Vạn Thọ Sơn chỉ còn địch nhân cuối cùng, 300 Cổ Tiên đồng
loạt ra tay, cho dù người nọ là Cổ Tiên cường thế, nhưng ở trước mặt 300 cường giả cùng giai, chỉ có thể bi kịch bị trăm thủ đánh giết.
Ngũ Trang Quan hủy.
Thân Công Báo chỉ huy các Tổ Tiên, đem Nhân Sâm Quả tính cả một bộ phận
Vạn Thọ Sơn cùng nhau đào xuống dưới, lúc này mới bay về phía Chung Sơn.
- Ừ, kế tiếp, các ngươi theo Lạc Tinh Trần cùng nhau thủ hộ Tổ Tiên bị thương! Chung Sơn hạ lệnh.
- Vâng! Mọi người lập tức đáp.
Thân Công Báo?
Xa xa hai mắt Nguyên Thủy Thiên Tôn híp lại. Nghiệt đồ Thân Công Báo?
Năm đó bái nhập môn hạ mình, bởi vì biết hắn là người Đại Thương phái
tới, cho nên luôn luôn không dùng tâm dạy, để ngừa tương lai hắn khi sư
diệt tổ, quả nhiên, chiến dịch Phong Thần bắt đầu, Thân Công Báo liền
cùng mình là địch, kỳ tài thật sự kinh thế hãi tục.
Không thể tưởng được năm đó ở Đại Thương cùng mình là địch, hiện tại đến Đại Tranh đứng ở mặt đối lập mình.
Trên bầu trời.
Ầm ầm.....................!
Vương Khô khô lâu đại đạo và Trấn Nguyên Tử trường thanh đại đạo va chạm.
Thiên địa lay động mãnh liệt, hai tên đại đạo dán tại cùng nhau, một cái hắc động nối liền trời đất chợt xuất hiện.
Rống.....................!
Rống.....................!
Vương Khô và Trấn Nguyên Tử đồng thời rống to một tiếng.
Gần chỗ hai người, hắc động hướng ra phía ngoài phóng xạ gần trăm vạn dặm. Hai đại đạo ầm ầm lay động.
Trấn Nguyên Tử đỏ rực hai mắt, sau khi hạ xuống từ U Tuyền, Trấn Nguyên Tử không ngừng kêu 'Kẻ điên'.
Kẻ điên, kẻ điên, nhóm người này thật sự toàn bộ điên rồi? Bọn họ chiến
đấu đều không muốn sống nữa? Tất cả đều liều chết ẩu đả? Tại sao có thể
như vậy? Thiên hạ làm sao loại kẻ điên này?
Cường giả chiến đấu, tối kỵ liều mạng, phàm là xuất lực cận thất phân,
chia ba phần dùng cho tự bảo vệ mình, nhưng những người này đều như
điên.
Phía dưới, Ngũ Trang Quan hoàn toàn bị hủy, các đệ tử bị diệt toàn bộ,
những thứ này đã đủ để Trấn Nguyên Tử ức chế, nhưng mà trước mắt, đám
điên này toàn là kẻ điên!
Thẳng đến Vương Khô hợp lại Trấn Nguyên Tử, Trấn Nguyên Tử cũng hô to kẻ điên.
Oanh.....................!
Cuối cùng Vương Khô rơi xuống. Xương cốt toàn thân nát hết, lại là một cường giả tuyệt thế đánh mất sức tái chiến.
Bộ mặt cường giả tứ phương sớm đã rút không còn hình dáng, đám Tổ Tiên này tại sao phải khổ liều mạng như vậy?
Vương Khô được cứu trở về, nhưng trên mặt của Vương Khô lại lộ ra một cỗ tươi cười.
- Thánh Vương, Trấn Nguyên Tử đã mất sức tái chiến! Vương Khô vui mừng nói.
- Ừ, cực khổ! Chung Sơn gật đầu.
Quả nhiên, trong trời cao, Trấn Nguyên Tử rốt cục mất đi sức tái chiến.
Bị trường kiếm Kiếm Ngạo đè một cái, cũng như một vì sao rơi xuống, toàn thân bị thương nặng, rất nhiều gai xương đâm vào trong cơ thể, máu tươi văng khắp nơi, vô cùng thê thảm, lại vô sức tái chiến, Địa Thư trong
tay đã rơi xuống.
Địa Thư trời khỏi tay Trấn Nguyên Tử, chính thức tuyên bố Trấn Nguyên Tử thất bại.
Vương Khô cuối cùng đồng quy vu tận liều mạng, rất hung tàn.
Địa Thư vừa ra, tuy rằng cường giả tứ phương nhìn quen mắt, nhưng giờ
khắc này, chẳng biết tại sao, lại không người dám tiến lên đoạt.
Bốn năm tên Tổ Tiên chạy tới, giờ phút này cũng không khỏi trái tim băng giá, nhìn Trấn Nguyên Tử thảm, các Tổ Tiên còn đang tiêu hóa thảm thiết chiến đấu lúc trước. Không người dám tiến lên một bước.
Đương nhiên, cũng có ngoại lệ, như Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Địa Thư vừa ra khỏi tay của Trấn Nguyên Tử, Nguyên Thủy Thiên Tôn nhún chân một cái.
Như một đạo lưu quang bắn thẳng đến.
Oanh.....................!
Nguyên Thủy Thiên Tôn không bắt lấy Địa Thư, bởi vì một chi thần tiễn đến từ Chung Sơn đụng phải Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Một tiếng vang thật lớn, không gian run lên. Nguyên Thủy Thiên Tôn dừng lại thân hình.
Mà giờ khắc này, Kiếm Ngạo vọt tới gần, lật tay vung lên, một kiếm cầu
thật lớn bao bọc Địa Thư, bởi vì Địa Thư là Pháp bảo không tầm thường,
căn bản không thể bỏ vào trong Pháp bảo trữ vật, bỏ vào 'Thế Giới' cũng
sẽ hình thành trói buộc nhất định.
- Nguyên Thủy Thiên Tôn? Đó là Nguyên Thủy Thiên Tôn! Cường giả tứ phương vây xem lập tức kinh hô lên.
Vừa rồi các cường giả không xuất thủ lại một phen may mắn, may mà mình không mạo hiểm.
Nguyên Thủy Thiên Tôn quay đầu sang Lạc Tinh Trần bắn tên, hàn quang trong mắt lóe lên một cái, tiếp tục chộp tới Địa Thư.
Nguyên Thủy Thiên Tôn, đây chính là cường giả cường đại hơn so với Trấn
Nguyên Tử. Mới vừa rồi mặc dù Kiếm Ngạo chiến đấu không liều mạng giống
Vương Khô, nhưng bản thân nhất định bị thương nặng. Nếu muốn ngăn lại
Nguyên Thủy Thiên Tôn, tuyệt đối là chuyện không thể nào.
Nguyên Thủy Thiên Tôn tình thế bắt buộc, khí thế cường đại áp qua, lật tay chụp vào Địa Thư.
Kiếm Ngạo biến sắc.
Mà đúng lúc này, phía trước Địa Thư bỗng nhiên xuất hiện một thân ảnh khổng lồ, dường như trống rỗng.
Một đầu tám cái đuôi, Bát Cực Thiên Vĩ!
Bát Cực Thiên Vĩ chợt xuất hiện, tứ kiếm Tru Lục Hãm Tuyệt đâm rách hư
không ầm ầm chém về phía Nguyên Thủy Thiên Tôn. Tru Lục Hãm Tuyệt?
Nguyên Thủy Thiên Tôn nhìn thấy tứ kiếm cũng biến sắc.
Oanh...........................~!
Hư không nổ nát vụn. Trong lúc vội vàng, Nguyên Thủy rút lui mười trượng.
Mặc dù chỉ là mười trượng, nhưng cuối cùng làm Nguyên Thủy dừng lại. Nguyên Thủy lật tay lấy ra Nguyên Thủy Phiên.
Bát Cực Thiên Vĩ không nuốt Địa Thư, giờ phút này bị Nguyên Thủy Thiên
Tôn nhìn chằm chằm, chỉ cần Bát Cực Thiên Vĩ vừa có động tác nuốt Địa
Thư, Nguyên Thủy Thiên Tôn nhất định toàn lực giết chết Bát Cực Thiên
Vĩ. Nuốt Địa Thư, trong lúc tiêu hóa nhất định không đủ chiến lực.
Lúc này, Chung Sơn cũng đạp bước bay ra mảnh đất bằng phẳng.
Tốc độ cực nhanh, đảo mắt đến gần Bát Cực Thiên Vĩ.
- Kiếm Ngạo, làm phiền ngươi giúp ta chăm sóc những thuộc hạ của ta, nơi này có ta đủ rồi. Chung Sơn mở miệng nói.
- Tốt! Kiếm Ngạo gật gật đầu.
Nắm lên Trấn Nguyên Tử chỉ còn một hơi, Kiếm Ngạo đạp bước bay về phía mảnh đất bằng phẳng lúc trước.
Chung Sơn đứng đỉnh đầu Bát Cực Thiên Vĩ.
Cách khoảng cách không xa, Chung Sơn, Nguyên Thủy hơi hơi đối lập.
Nhẹ nhàng, Chung Sơn vạch trần vành nón, lộ ra dung mạo, đây cũng là một loại tôn kính đối với đối thủ.