Trường Sinh Bất Tử

Quyển 11 - Chương 4: Ngư nhi



Chung Sơn, Vương Tĩnh Văn, Kim Bằng, Thi tiên sinh, Thiên lão, Hạo Mỹ Lệ, cùng với Tiểu Kim Long, một hàng sáu người một con rồng, tối ngày hôm sau liền xuất phát từ Lăng Tiêu Thiên Đình, thẳng hướng tây châu.

Bay đường dài, vĩnh viễn là khô khan, trên đường đi mọi người không còn ngừng lại, bởi vì Chung Sơn không chờ nổi.

Mặc dù trên đường đi Hạo Mỹ Lệ cực kỳ oán giận, nhưng tốc độ cũng không giảm xuống, cuối cùng mọi người bế quan trong đại điện, Kim Bằng mang theo đại điện bắn vụt về hướng tây, ngẫu nhiên Kim Bằng nghỉ ngơi đổi người mang theo mọi người bay di.

Cuối cùng 10 năm sau, đã đến gần tây châu.

- Oa, chạy mệt chết, những năm qua cứ đi đường, ta muốn ói ra rồi!

Hạo Mỹ Lệ trực tiếp nói.

- Được rồi, nghỉ ngơi hai ngày lại tiếp tục đi!

Chung Sơn gật đầu.

Mọi người theo Chung Sơn dẫn đầu, bay tới một thành trì phàm gian.

Dù sao loài người cũng là động vật quần thể, ngoài một ít người tính cách dị thường, đa số người thật lâu không gặp được đám đông, bỗng nhiên gặp được thật nhiều người thì tâm tình sẽ trở nên rất vui vẻ.

Mười năm điên cuồng đi đường, mọi người như nghẹn thật lâu, cho nên Chung Sơn mới dẫn mọi người vào trong thành trì, trút bỏ phiền muộn tích tụ.

Về phần tìm tới một thành trì phàm gian, đó là xuất phát từ khiêm tốn, mục đích bây giờ là vì mau chạy tới Phượng Hoàng Cương Vực, cho nên không muốn gây rắc rối. Không phải Chung Sơn sợ gây chuyện, chỉ là hiện tại có chuyện quan trọng, cho nên phải ít dính phiền hà, dù sao không ai nói chắc sẽ dẫn tới rắc rối gì.

Bay tới đặt chân ở ngoài một thành trì.

- Thiên địa vô cực, càn khôn tá pháp, yêu nghiệt, nạp mạng đi!

Ở một chân núi gần đó, có một đạo sĩ bấm pháp quyết, kiếm quang ầm ầm chém về phía một con rắn lớn màu đỏ.

Rắn lớn phun ra một chút khí độc, nhưng vẫn không cản nổi phi kiếm của lão đạo sĩ, trên người lập tức xuất hiện rất nhiều vết thương.

Trên thành trì người phàm, có rất nhiều dân chúng đang đứng.

- Hay, Yến đại hiệp trảm yêu trừ ma, vì dân trừ hại!

Một dân chúng hoan hô.

Rất nhiều dân chúng cũng đang hô lên.

- Lão đạo sĩ, ta tự nhận không đắc tội ngươi, cũng chưa từng thương hại người nào, vì sao ngươi phải bức ép như thế!

Xà yêu nổi giận.

- Người và yêu không đội trời chung, hôm nay ngươi không giết người, không có nghĩa là ngày mai không giết, chịu chết đi!

Lão đạo sĩ lại thúc đẩy pháp quyết.

Lại một vòng kiếm quang, toàn thân con rắn đã đầy vết thương.

- Yến Nam Thiên, Hắc Sơn Lão Yêu sẽ không bỏ qua cho ngươi!

Xà yêu hét lên rồi bỏ chạy.

Phương hướng xà yêu chạy trốn vừa lúc đụng trúng ngay đoàn người Chung Sơn.

Xà yêu nhìn thấy Tiểu Kim Long trên vai Hạo Mỹ Lệ, đầu tiên là ánh mắt sáng lên, tiếp theo hô lên:

- Tiểu tử kia chạy mau, lão đạo sĩ này điên rồi, chỉ cần không phải người, hắn đều giết!

Trước khi con rắn chạy đi liền hét một câu này.

Tiểu Kim tò mò liếc sang, nhưng cũng không bay đi, mà lại quét qua con rắn nhìn về phía lão đạo sĩ.

- Nghiệp chướng, chạy đi đâu!

Lão đạo sĩ quát lớn bay lên trời.

Thân hình Tiểu Kim lóe lên chắn trước con rắn.

- Lại một con yêu nghiệt, tốt, tốt, tốt. Thiên địa vô cực, càn khôn tá pháp, Vạn Kiếm Quy Tông!

Lão đạo sĩ vừa mở hộp kiếm sau lưng, lập tức bay ra rất nhiều phi kiếm. Phi kiếm ở trên không trung một biến thành hai, hai biến thành bốn, biến thành ngàn vạn, lập tức phi kiếm bay đầy trời.

- Hay, Yến đại hiệp thần uy cái thế!

Dân chúng đứng nhìn đằng xa vỗ tay hô lên.

Vạn đạo kiếm quang, thần uy cỡ nào, ánh sáng ngàn vạn, một loại nhiệt huyết sôi trào tuôn ra trong lòng mọi người.

- Mạng ta xong rồi!

Con rắn hoảng sợ hét lên.

Tiểu Kim Long chỉ dài một xích, nhìn rất yếu ớt, nhưng không hề sợ hãi, Tiểu Kim Long chợt há miệng.

- GÀO....

Long ngâm, long ngâm thuần chính, long ngâm vừa xuất hiện, hư không sinh ra dao động hùng hồn.

Vạn Kiếm Quy Tông mạnh mẽ, vạn thanh phi kiếm bị một tiếng long ngâm này mạnh mẽ đánh tan, thậm chí có những phi kiếm bị chấn vỡ, mặt đất bị tiếng long ngâm này làm sinh ra hàng loạt vết nứt, ngọn núi xa xa cũng bị một tiếng long ngâm chấn lở.

Sóng âm đẩy ra dòng khí cực mạnh, thổi bay đại hiệp Yến Nam Thiên văng ra xa.

- A....

Yến Nam Thiên bay trong gió hoảng sợ không thể tin nổi, nhưng Tiểu Kim Long rống lên bá đạo, tiếng rống quét qua không gì cản nổi.

Ầm!

Lão đạo sĩ bị đánh văng tới phế tích đằng xa, bầu trời rải xuống rất nhiều phi kiếm vỡ nát. Lão đạo sĩ hai tai chảy máu, miệng phun máu, sắc mặt suy sụp, tràn đầy hoảng sợ!

Đâu... đâu ra biến thái thế này?

Xa xa, dân chúng nhiệt huyết dâng trào trên thành lầu lập tức tắt tiếng, mỗi người trợn mắt nhìn cảnh tượng này, không thể tin nổi, sao lại thế này?

Yến đại hiệp thần uy cái thế, lại bị yêu quái kia rống một tiếng liền thảm bại?

Đó là yêu quái gì?

Rồng? Đó là rồng?

Nhất thời, trên thành lâu lại vang lên tiếng hô. Rồng, đó không còn là yêu nữa, mà là Thần Long trên trời. Cho dù Yến đại hiệp mạnh hơn nữa cũng không phải là đối thủ của rồng, mà rồng trong thần thoại luôn là Thần thủ hộ của loài người?

Mọi người nhìn thấy Tiểu Kim Long, có một cỗ sợ hãi, đồng thời cũng có cảm giác hưng phấn.

Con rắn được Tiểu Kim Long cứu cũng ngây ra.

Đây... đây... đây là tình huống gì?

Con rồng nhỏ yếu ớt kia, lúc này đã bay tới trên vai con bé đó.

Sáu người đối diện vẻ mặt lạnh nhạt, giống như chuyện này quá bình thường.

Bọn họ là ai?

- Đi thôi, vào thành!

Chung Sơn thản nhiên nói.

Giống như tất cả không có gì phải vội, cũng đúng, lão đạo sĩ người phàm này, ngay cả trình độ tiên nhân cũng chưa tới, Chung Sơn làm sao quá để ý?

Chỉ là chú ngữ lúc nãy của hắn có chút mới lạ, Thiên địa vô cực, càn khôn tá pháp, hình như nghe qua ở đâu rồi. Nhưng bây giờ không có thời gian lo mấy chuyện này, nghỉ ngơi hai ngày, sẽ lập tức phải chạy tiếp đi Phượng Hoàng Cương Vực.

Con rắn nhoáng lên một cái, bỗng hóa thành một nữ nhân áo đỏ. Nữ nhân này không tính là khuynh quốc khuynh thành, nhưng cũng cực kỳ xinh đẹp. Dáng người rất tốt, có lẽ là vì xà yêu hóa hình đều là hạng con gái xinh đẹp dụ người!

Sắc mặt nữ nhân có chút trắng, rõ ràng là bị Yến Nam Thiên làm bị thương khi nãy.

- Vãn bối Ngư Nhi, cảm tạ tiền bối cứu giúp!

Nữ nhân nói với Tiểu Kim Long.

- Tiểu Kim, nàng đang cảm ơn ngươi đó!

Hạo Mỹ Lệ vuốt đầu Tiểu Kim nói.

Nữ nhân có vẻ bất ngờ, thế này... Kim Long mạnh mẽ như thế, lại tùy ý cho cô gái nhỏ này vuốt đầu? Đây là chuyện gì?

Tiểu Kim Long lại giống như rất hưởng thụ Hạo Mỹ Lệ vuốt ve.

- Ừm, nếu không có gì, vậy đi thôi!

Tiểu Kim gật đầu nói.

- Xin hỏi tục danh của tiền bối? Ngày sau Ngư Nhi có thể báo đáp đại ân của tiền bối!

Ngư Nhi nói.

- Không cần!

Tiểu Kim lắc đầu.

- Ngư Nhi tự biết tu vi thấp kém, nhưng Hắc Sơn Lão Yêu sư tôn của Ngư Nhi là hạng đại năng. Ngư Nhi từ nhỏ được dạy bảo phải biết ơn báo đáp, xin tiền bối thỏa mãn thỉnh cầu của Ngư Nhi!

Ngư Nhi nói.

- Hắc Sơn Lão Yêu?

Sắc mặt Chung Sơn khẽ động.

Sao cái tên này quen quá vậy?

- Đúng vậy, khi còn sống gia phụ từng cứu qua Hắc Sơn Lão Yêu, Hắc Sơn Lão Yêu liền phá lệ thu ta làm đệ tử, các vị đều biết Hắc Sơn Lão Yêu chứ?

Ngư Nhi lập tức trở nên kích động.

Dù sao ở khu vực rộng lớn này, Hắc Sơn Lão Yêu rất nổi danh, vừa rồi lão đạo sĩ khẳng định không tin Hắc Sơn Lão Yêu lại thu một đệ tử tu vi kém như vậy,cho nên mới đại khai sát giới.

- Chưa nghe qua!

Hạo Mỹ Lệ rất thẳng thẳng.

Những người khác cũng lắc đầu, làm cho Ngư Nhi nhất thời không biết phải nói gì.

- Hắc Sơn Lão Yêu? Nếu như Hắc Sơn Lão Yêu này rất mạnh, vì sao dân phong nơi này đều hướng tới "Nhân Yêu Thù Đồ"? Vì sao loài yêu biến thành người người đòi đánh như vậy?

- Kỳ thật đều là do tông môn của lão đạo kia, ở nơi khác, người giết người, yêu giết người, người giết yêu chỉ là chuyện thường, không phân chủng loại. Nhưng mà tông môn lão đạo sĩ này là Nhân Gian Đạo Tông, một mực tuyên truyền yêu ma tà ác, cho nên làm xấu hình tượng loài yêu. Chỉ cần có một loài yêu ăn thịt người, dân chúng liền cho rằng tất cả loài yêu đều như thế!

Ngư Nhi giải thích.

- Nhân Gian Đạo Tông? Lão đạo sĩ này thuộc Nhân Gian Đạo Tông?

Sắc mặt Chung Sơn khẽ đổi.

- Hắn, chỉ có thể coi như đệ tửngoài cùng ở Nhân Gian Đạo Tông. Tuy nhiên người này có thanh danh vô cùng tốt, thường xuyên ép loài yêu tới dưới thành, ở ngay trước mắt bao người chém giết loài yêu, như vậy hình tượng của hắn liền cao lớn trong dân chúng! Sau đó sử dụng thân phận này hưởng thụ vinh hoa phú quý trong thành!

Ngư Nhi khinh thường nhìn lão đạo sĩ ở đằng xa.

- Ừm!

Chung Sơn gật đầu.

- Thánh Vương, hình như Triệu Thiên Sát kia cũng ở Nhân Gian Đạo Tông? Năm đó còn muốn làm hại Thánh Vương!

Thiên lão nói.

Nghe được Thiên lão nói, ánh mắt Ngư Nhi liền sáng lên.

- Các vị vị tiền bối, sư tôn hiếu khách nhất, không bằng ta giới thiệu các ngài cho sư tôn! Sư tôn nhất định sẽ rất hoan nghênh các vị!

Ngư Nhi lập tức nói.

- Không cần!

Chung Sơn lắc đầu.

- Ngư Nhi, viên này là Vạn Hoa Ngọc Lộ Đan, tìm chỗ chữa thương đi, đừng quấy rầy chúng ta. Chúng ta ở đây hai ngày sẽ lập tức bước đi, không thể nán lại!

Tiểu Kim không biết từ đâu lấy ra một viên đan dược, ném cho Ngư Nhi.

Đan dược vừa xuất hiện, Ngư Nhi liền ngửi được mùi hướng phà tới, ngửi được mùi hương mà thương thế trên người đã khá hơn, lập tức hiểu được đây là đan dược cực tốt hiếm thấy.

- Tạ ơn tiền bối!

Ngư Nhi lập tức tiếp nhận.

Từ đầu tới cuối, đoàn người cũng không muốn lộ ra thân phận, Ngư Nhi đành phải từ bỏ truy hỏi, sau đó lại cảm tạ Tiểu Kim lần nữa, lúc này mới bước đi.

Đối với lão đạo sĩ ở đằng xa, Ngư Nhi chỉ căm nhận trừng một cái.

Nhìn nhóm người này đi vào trong thành, Ngư Nhi ghi nhớ kỹ dung mạo mọi người, tuy rằng người ta không cần mình cảm tạ, nhưng dù sao cũng là ơn cứu mạng, Ngư Nhi khẳng định sẽ ghi nhớ.

Ngư Nhi không tiện ở lại, nhanh chóng bay đi.

Ở đằng xa, lão đạo sĩ Yến Nam Thiên ở trong phế tích cả người trọng thương, cũng không dám trốn, lại không dám báo thù. Tiểu Kim Long kia chỉ rống một tiếng đã mạnh như thế, nếu ra tay toàn lực thì mình đã chết chắc rồi, hơn nữa sủng vật đã như thế, nhóm người này có lai lịch gì?

Yến Nam Thiên không dám thở mạnh, thẳng đến khi những người này vào thành, mới kéo theo thương thế đứng dậy, nhặt lấy những phi kiếm còn nguyên trên mặt đất. Nhìn mức độ phá hủy vỡ vụn của những phi kiếm, sắc mặt Yến Nam Thiên càng rung động, rốt cuộc đám người này là ai?

Dân chúng trên thành lâu tự nhiên không dám vô lễ với đoàn người Chung Sơn, đoàn người nhanh chóng vào thành, rất nhiều dân chúng trong thành còn không biết đoàn người Chung Sơn, chỉ là hiếu kỳ đối với trang phục của nhóm người mà thôi.

Tiểu Kim Long bởi vì thu nhỏ, nhiều người đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó khiếp sợ đó là rồng, sau đó lại phủ định không phải rồng, dù sao nào có rồng bé như thế? Nhất định là yêu thú dị chủng gì, mọi người ngạc nhiên dần chuyển thành hâm mộ, hâm mộ đám người này có được yêu thú dị chủng như thế làm sủng vật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.