Theo Chung Sơn dứt lời, mây tím cuồn cuộn đột nhiên tràn ngập tứ phương, chung quanh Huyền Thiên Tông đột nhiên xuất hiện mười đường thiên đạo.
Thiên đạo còn đang gia tăng, 10 đường, 50 đường, 100 đường, 500 đường, 1000 đường!
Ngàn đường chợt tới thiên đạo như một lồng chim bao phủ Huyền Thiên Tông tính cả phân thân cự quy kia vào trong.
Ngàn đường thiên đạo tới quá nhanh, Huyền Thiên Tông căn bản không kịp
trốn, đảo mắt bốn phương tám hướng đã bị vây đến nước không lọt.
Không phải thiên đạo do người đưa tới, mà là đột nhiên tới, Chung Sơn lấy đâu ra?
Huyền Thiên Tông sắc mặt đại biến, đạp bước phóng về phía khe hở thiên đạo kia.
- Ầm!
Thánh ngục đột nhiên phun ra lôi điện mãnh liệt, đánh Huyền Thiên Tông va chạm lên Thánh ngục ầm ầm bật trở về.
Huyền Thiên Tông là Tổ Tiên tầng 8, tại trong Tổ Tiên cũng là tồn tại
cực kỳ cường đại, nhưng mà dù hắn có mạnh mấy đi nữa, có mạnh hơn Nguyên Thủy Thiên Tôn không?
Thời điểm chỉ có 200 đường thiên đạo, Thánh ngục đã có thể vây khốn
Nguyên Thủy Thiên Tôn một hồi, hiện tại 1000 đường thiên đạo, Huyền
Thiên Tông cho dù có thiên đại lực lượng cũng đừng mơ tưởng đi ra ngoài.
Huyền Thiên Tông thân hợp thiên đạo, liên tục đánh sâu vào Thánh ngục ba lượt, nhưng mà, Thánh ngục cường hãn căn bản không phải hắn có thể
thoát.
Mục đích Chung Sơn sáng tạo ra Thánh ngục, là vì muốn cầm tù cả Thánh
nhân, ngàn đường thiên đạo, Huyền Thiên Tông làm sao có thể trốn?
Ba lượt bị Thánh ngục đánh bật lại, khiến sợ hãi trong lòng Huyền Thiên
Tông càng sâu, nhưng cũng may hắn còn có phân thân cự quy.
Huyền Thiên Tông lật tay điểm ra, đầu phân thân cự quy đột nhiên xông ra.
- Rống...............!
Cự quy vừa rống lên, tất cả Huyền Vũ toàn bộ Huyền Vũ tộc đều đột nhiên
run lên, giống như có triệu hoán đến từ chỗ sâu huyết mạch vậy.
Cự quy xoay người đánh tới Thánh ngục.
- Oanh...............!
Cự quy phòng ngự quá mạnh mẻ, hơn nữa năng lượng tích góp bên trong cũng quá kinh khủng, nặng nề va chạm lên, lôi điện bên trong Thánh ngục căn
bản không có hiệu quả, mà bản thân Thánh ngục lại liên tục lay động,
thiếu chút nữa sụp đổ.
- Chẳng qua cũng chỉ có thế!
Huyền Thiên Tông thấy phân thân cự quy có hiệu quả lập tức hưng phấn lên.
- Ông!
Trung tâm mây tím trên vùng trời bỗng nhiên mở ra một cái khe, một con
ngươi màu tím trăm vạn dặm đột nhiên hiện ra, con ngươi màu tím nhìn
chăm chú về phía cự quy và Huyền Thiên Tông phía dưới, thiên uy như vạn
sơn ép xuống.
- Ầm!
Cự quy thừa nhận đại bộ phận thiên uy, thân hình lập tức trầm xuống, mà
Huyền Thiên Tông chỉ chịu đựng một phần nhỏ, nhưng cũng bị nén tới mức
sắc mặt đen lại.
- Đây mới là Thánh ngục hoàn chỉnh!
Thánh ngục ra, Chung Sơn cười lạnh nói.
Huyền Thiên Tông đột nhiên không thể nhúc nhích, lực lượng thật mạnh,
dường như trời sập vậy, toàn bộ sức nặng thiên địa đều đặt lên vai mình.
Phân thân cự quy hành động trì trệ hơn rất nhiều, Huyền Thiên Tông lại càng không phải nói.
Đây còn không phải bết bát nhất, bết bát nhất chính là Huyền Thiên Tông
lại lần nữa nghe được thanh âm làm người ta khủng hoảng kia.
- Ái da, ái da!
Trong Thánh ngục, Thiên Phạt Nhãn phẫn nộ nhìn Huyền Thiên Tông phía
dưới, mà Bát Cực Thiên Vĩ lại dường như căn bản không bị quấy nhiễu vậy, vui sướng xông về Huyền Thiên Tông.
- Không!
Huyền Thiên Tông cả kinh kêu lên.
- Oanh...............!
Phân thân cự quy lại lần nữa chặn Tru Tiên Tứ Kiếm, nhưng mà, Bát Cực
Thiên Vĩ không sao cả, bởi vì Huyền Thiên Tông và phân thân cự quy đều
trở nên trì trệ, sớm muộn gì cũng tìm được khe hở tiêu diệt Huyền Thiên
Tông và nuốt trọn cự quy.
- Ngươi không nên, ngươi nghĩ cái gì, ta đều có thể cho ngươi!
Huyền Thiên Tông hoảng sợ trốn tránh cái đuôi cả kinh kêu lên.
- Không cần, ta chỉ muốn ngươi chết!
Chung Sơn lạnh lùng nói.
- Trang Tử, cứu ta!
Huyền Thiên Tông cả kinh kêu lên.
Trang Tử? Chung Sơn tuy rằng chiến đấu với Huyền Thiên Tông, nhưng bất cứ lúc nào đều chú ý hai phương hướng.
Thứ nhất là an nguy của Bi Thanh Ti, còn lại đúng là Trang Tử và Tuyết Mai lão tổ.
Tại thời điểm Chung Sơn dùng ra Thiên Điều! Thánh ngục!, Trang Tử liền
híp hai mắt lại, nhìn về phía Chung Sơn càng ngưng trọng thêm.
Bát Cực Thiên Vĩ biết tự bạo, vốn đã ra ngoài dự liệu của Trang Tử, đồng thời cũng đoán được nguyên nhân, Bạo Tạc Thú của Thiên gia bị Bát Cực
Thiên Vĩ đánh bại? Trước mắt chính là Thần thú, Thần thú đứng thứ tám
thiên hạ.
Mà trọng yếu hơn là Thiên Điều! Thánh ngục! Chiêu thức thật là bá đạo.
Huyền Thiên Tông có được phân thân cự quy phòng ngự vô địch, giờ phút
này không ngờ bị áp chế cực kỳ nguy hiểm.
- Chung Thánh Vương, tha người được thì tha! Không nên quá tuyệt tình!
Trang Tử cuối cùng mở miệng.
Chung Sơn quay đầu nhìn về phía Trang Tử, khóe miệng lạnh lùng cười nói:
- Vì thăm dò ta mới ra tay, không ngờ luôn luôn chờ tới bây giờ, đáng
tiếc, nhân tình của ngươi, ngươi đã dùng hết, hiện tại ta cũng không
nghe lời ngươi, Huyền Thiên Tông, hôm nay hắn phải chết!
Chung Sơn cũng không cho mặt mũi Trang Tử, sắc mặt Trang Tử hơi trầm xuống.
- Nếu ta nhất định muốn bảo vệ hắn thì sao?
Trang Tử trầm giọng nói.
Nhàn nhạt cười, Chung Sơn trầm giọng nói:
- Tâm tư của ngươi, mục đích của ngươi, ta rất rõ ràng, ngươi cảm thấy
nói suông như vậy có ý nghĩa sao? Muốn động thủ liền động thủ đi!
Xa xa, Trang Tử sắc mặt lạnh lùng. Một bên Tuyết Mai lão tổ lại kinh
hoàng. Tiếp đó hơi hơi cúi đầu, dường như không muốn để cho Trang Tử và
Chung Sơn nhìn thấy ánh mắt của hắn vậy.
- Tuyết Mai, ngươi đi ngăn lại Chung Sơn, ta phá mở Tinh Không Đại Trận, để các Tổ Tiên trở về!
Trang Tử trầm giọng nói.
- Vâng!
Tuyết Mai lão tổ lập tức đáp.
- Hừ, phá trận?
Chung Sơn trong mắt lạnh lùng. Đạp bước tiến lên.
Thời điểm Chung Sơn bay khỏi Thánh ngục, sắc mặt Trang Tử càng lộ ra vẻ
ngạc nhiên, chẳng lẽ Thánh ngục không cần Chung Sơn khống chế cũng có
thể tự mình vận hành?
Vốn nhận định đây là chiêu thức của Chung Sơn, cho nên bất cứ lúc nào
cũng phải cần Chung Sơn chủ trì mới được. Nhưng mà bây giờ căn bản không cần chủ trì, tại sao lại như vậy?
Tại sao lại như vậy? Bát Cực Thiên Vĩ lại lần nữa dựng dục một chút tư
tưởng đơn giản, hiện tại chỉ có hai mục đích, diệt Huyền Thiên Tông,
nuốt cự quy, căn bản không cần Chung Sơn khống chế.
Về phần Thiên Phạt Nhãn, từ thời điểm thu phục nó, Chung Sơn vốn không
hủy diệt ý thức của nó, tự nhiên có thể không cần Chung Sơn khống chế
cũng có thể phối hợp với Bát Cực Thiên Vĩ.
Trang Tử ngưng trọng nhìn thoáng qua, đang định xông lên trời.
Nhưng mà Chung Sơn sao lại để hắn đi được? Đạp bước xông thẳng tới.
- Ông...............!
Tuyết Mai lão tổ biến sắc, thiên đạo hiện ra, Tuyết Mai lão tổ thân hợp thiên đạo ngăn cản Chung Sơn.
Một màn phát sinh ở Trang Tử Đạo tràng, Tuyết Mai lão tổ đến nay hãy còn ký ức mới mẻ, bởi vậy vừa lên là dùng ra toàn bộ lực lượng, hai tròng
mắt lại hiện ra một đóa hoa mai.
Trong tay cầm một cây trường côn mang theo lực lượng thiên đạo khổng lồ, như một cây cột cao ngất tận trời giết tới Chung Sơn.
Chung Sơn mở trừng hai mắt, vô số núi đá bốn phía xông lên trời, dường
như trong nháy mắt toàn bộ Thánh địa Huyền Vũ tộc đều mất đi trọng lực
vậy, vô số Huyền Vũ núp ở trong xác rùa chậm rãi nổi lên không trung.
- Grào...............!
Một tiếng rít gào long ngâm từ dưới chân Chung Sơn ầm ầm truyền ra, long ngâm có tính xuyên thấu rất mạnh, thậm chí khiến cho vô số Thiên Ma cấp thấp đều ầm ầm tán loạn.
Bàn tay áp xuống của Đệ Nhất Thiên Ma hơi dừng lại một chút.
- Băng phách, băng phách!
Đệ Nhất Thiên Ma gào thét, toàn thân đã nứt nẻ thành vạn cái lỗ, dường
như bất cứ lúc nào cũng sụp đổ vậy, nhưng màng mỏng hư không cách mặt
đất chỉ còn ba mươi vạn dặm.
Bởi vì là Thiên Ma giới hư ảo, cho nên mặc dù nhìn qua chiếm cứ phạm vi
khổng lồ, nhưng mà cũng sờ không được, giống như hình ảnh phát ra tại
một mảnh hư không, nhưng ngươi lại không thể chạm được vào nó, đó cũng
là nguyên nhân đoàn người Chung Sơn đại chiến nửa ngày cũng không ảnh
hưởng tới Đệ Nhất Thiên Ma.
Quân Lâm Thiên Hạ đạo của Chung Sơn hiện, một cái đại đạo hình rồng to
lớn hiện ra, hai móng trảo địa, phần đuôi kéo dài tới tận hư không xa
xôi.
Chung Sơn đứng ở trên đầu rồng, đối mặt với một kích cường thế của Tuyết Mai lão tổ.
Đại đạo Chung Sơn vừa ra, thiên đạo của Tuyết Mai lão tổ liền run rẩy,
một loại chấn nhiếp như Đế Vương đối mặt với bình dân, khiến Tuyết Mai
lão tổ thầm kêu không tốt, lực đạo trường côn trong tay lại lần nữa tăng lên.
- Hừ!
Chung Sơn hừ lạnh một tiếng.
Đạp trên đầu rồng, long hình đại đạo dường như rót vào vô tận lực lượng, tràn ngập toàn thân Chung Sơn vậy.
Chung Sơn đưa ngón trỏ và ngón giữa ra, khép lại chỉ về phía trước.
Đột nhiên, trên ngón tay toát ra một lốc xoáy màu đen, lốc xoáy vừa ra,
ngón tay Chung Sơn đột nhiên phóng lớn ức vạn lần, đồng thời cấp tốc
phóng đại nghênh hướng Tuyết Mai lão tổ tấn công.
Lốc xoáy không phải hắc động, nhưng còn quỷ dị hơn hắc động, nơi đi qua
tất cả mọi thứ đều dừng lại, tấn công mạnh mẽ lúc gặp lốc xoáy đột nhiên tán loạn biến mất.
Chiêu thức Tuyết Mai lão tổ phát ra, chỉ cần đụng vào mặt lốc xoáy này liền lập tức phong khinh vân đạm tiêu tán.
Mặt bằng lốc xoáy thế như chẻ tre, trên đường vọt tới Tuyết Mai lão tổ,
bẻ gãy nghiền nát, không chỗ nào không phá, đảo mắt đã đến phía trước
thiên đạo của Tuyết Mai lão tổ.
- Ầm!
Pháp bảo trường côn kia của Tuyết Mai lão tổ vừa tiếp xúc với mặt lốc xoáy, ánh sáng biến mất, hóa thành một đoạn gậy khô.
- Thình thịch...............!
Thiên đạo của Tuyết Mai lão tổ ầm ầm nổ nát. Cả người cũng bị đánh bay
ra ngoài. Khuôn mặt bỗng nhiên trở nên khô vàng không chịu nổi, lại có
vô số ánh sáng lam quấn quanh thân.
- Thình thịch!
Tuyết Mai lão tổ ngã xuống cách Trang Tử không xa.
Dường như trong nháy mắt Tuyết Mai lão tổ mất hết tất cả lực lượng, dáng người khô gầy, gương mặt mệt mỏi, nhìn ánh sáng lam toát ra trên người, đó là ánh sáng lam vận rủi?
Một chiêu đánh bại Tuyết Mai lão tổ, kế hoạch xông lên trời của Trang Tử cũng chết yểu, đồng thời kinh ngạc nhìn Chung Sơn:
- Tán loạn vận số?
- Thần thông của ta, Hội! Xin Trang Tử hãy đánh giá!
Chung Sơn trầm giọng nói.
Thần thông Hội, vốn kẹp ở giữa hai ngón tay, nhưng theo thực lực Chung Sơn đề cao, thần thông này đã có thể rời tay ra.
- Sư tôn, ngươi không phải nói, ánh sáng vận rủi đã trừ hết toàn bộ rồi sao?
Tuyết Mai lão tổ lúc sắp chết nhìn chằm chằm Trang Tử hỏi.
Dưới thần thông Hội, vận số Tuyết Mai lão tổ sắp hết, nhưng một cỗ biệt
khuất trong lòng hiện ra, làm sao cũng khó có thể phát tiết. Tại sao lại như vậy?
Trang Tử không nhìn Tuyết Mai lão tổ. Mà lại chăm chú nhìn về phía Chung Sơn. Mỗi một đòn Chung Sơn chuẩn bị phía sau xuất hiện đều làm cho
Trang Tử ngoài ý muốn, đây là Chung Sơn yếu đuối năm đó sao?
Đạp bước bước ra, đại đạo của Trang Tử lần nữa dựng lên phía sau, vô số
con bướm từ trong đại đạo bay múa ra, tôn Trang Tử lên như mộng như ảo.
Đại đạo của Trang Tử vừa ra, chấn khiếp một ít uy thế đại đạo của Chung
Sơn.