Quân đội lúc này đang đứng chỉnh tề ở phía dưới, gió lạnh thổi qua, nhưn ý chí chiến đấu của binh lính thì dạt dào.
Trên đảo của phủ thành chủ, các tướng lãnh cung kính ở đó, mong chờ Đại Huyền vương đi ra.
Ở trung ương đại điện, Đại Huyền vương lúc này đang ngồi ở trên suất án, trong đó đệ nhất mưu sĩ đang bẩm cáo gì đó cho Đại Huyền vương.
- Vương gia.
Phạm Nhất Phẩm nói.
- Ở Quang Huy thành ngươi có nhìn ra chút gì về Chung Sơn hay sao mà đến đây?
Đại Huyền vương nhìn chằm chằm về phía Phạm Nhất Phẩm rồi hỏi.
- Không có.
Phạm Nhất Phẩm lập tức lắc đầu.
- Không có, vậy hắn so với Tề thiên hầu thông minh hơn sao?
Đại Huyền vương nhìn về phía Phạm Nhất Phẩm hỏi.
- Không nhất định là Tề Thiên hầu đủ thông minh hay không, nhưng mà trong vòng một trăm năm sau, Tề Thiên Hầu tuyệt đối không thể theo kịp hắn.
Phạm Nhất Phẩm vô cùng chắc chắn nói.
- A?
Trong đôi mắt của Đại Huyền vương hiện ra một vẻ kinh ngạc.
Bởi vì có một số ưu thế cho nên Tề Thiên hầu kém hắn rất nhiều, cái ưu thế này ở trước mặt Tề thiên hầu sẽ là mãi mãi.
Phạm Nhất Phẩm trầm giọng nói.
- Ưu thế?
Đại Huyền vương nhìn chằm chằm về phía Phạm Nhất Phẩm rồi hỏi.
- Đúng thế, loại ưu thế này chỉ có thuộc ạ và vương gia ở trước mặt thánh thượng từng gặp, vô cùng khó có được. Cho nên vương gia muốn làm cho Chung Sơn là người của mình thì hơi khó.
Phạm Nhất Phẩm chắc chắn nói.
- Ừ.
Đại Huyền vương gật nhẹ đầu.
Biết được tình huống rồi, Đại huyền vương cũng nhẹ nhàng đứng dậy.
Trước mặt cửa đại điện bỗng mở ra.
Trong ánh mắt sùng bái của mọi người, Đại Huyền vương từ từ đi ra bên ngoài, nhìn chúng tướng sĩ.
Mà chúng tướng sĩ khi nhìn thấy Đại Huyền vương đi đến thì cũng sùng bái nhìn theo.
- Thời gian quyết chiến với Đại Vũ đế triều đã đến, phiên bang tiểu triều cả gan dám xâm phạm, cho nên chúng ta phải toàn lực tấn công, mười hai lộ quân, hướng về phía Đại vũ đế triều, mục tiêu là Thiên Không chi thành.
Đại Huyền vương hét lớn.
Hống.
Chúng tướng sĩ đều rống to một hồi.
Đại Huyền vương thân chinh Đại Vũ đế triều, hiện tại đã là thời điểm bắt đầu.
Trước kia ở chiến trường đại vũ đế triều, bốn lộ đại quân, Chung Sơn một lộ, Đại Huyền vương là mười lộ, mười lăm lộ đại quân, toàn lực hướng về phía Đại Vũ đế triều.
Chung Sơn, Thiên U công chúa, A Đại cùng với A nhị, bốn người hướng về phía đại quân của Thủy Vô Ngân mà đi. Về phần Chích Hỏa, Chung Sơn cho hắn đi theo đại quân, để bảo vệ Thủy Vô Ngân, còn có Liễu Vô Song nữa.
- Tiên sinh, vì sao tiên sinh không lãnh binh?
Thiên U công chúa hỏi.
- Thủy Vô Ngân có thể là có tài nhưng hiện tại vẫn còn quá non nớt, cho y đi nhiều để rèn luyện.
Chung Sơn nói.
- Tiên sinh muốn ở chiến trường Đại vũ rèn luyện binh tốt?
Thiên U công chúa cười nói.
- Cứ xem là như thế đi.
Chung Sơn cũng không phủ nhận.
- Vậy tiên sinh luyện quân mạnh như vậy là để làm gì?
Thiên U công chúa nhìn Chung Sơn hỏi.
- Công chúa nói thử xem?
Chung Sơn nhìn về phía Thiên U công chúa nói.
Chung Sơn nhìn qua, Thiên U công chúa liền nhướn mày sau đó khẽ gật đầu nói:
- Đúng thế ngươi cần phải có một đại quân mạnh mẽ, tương lai chỉ có một đại quân mạnh mới có thể lật ngược thế cờ.
Nhìn thấy lý giải của Thiên U công chúa, Chung Sơn khẽ gật gật đầu mỉm cười.
- Kế hoạch thiên băng bước thứ tư.
Thiên U công chúa nhìn chúng dân đang tìm bảo tàng phía xa xa mà nói.
Kế hoạch thiên băng bước thứ nhất kinh tế suy sụp.
Kế hoạch thiên băn bước thứ hai, nhân tâm loạn lạc.
Kế hoạch thiên băng bước thứ ba, thiên binh rồi loạn.
- Các thành trì của Đại Vũ đế triều hiện đang đã khô mục, cho nên hiện tại cần phải cọ rửa thật nhanh, thảm họa chiến tranh, nhất định là thảm họa chiến tranh.
Chung Sơn gật đầu cười nói.
- Kế hoạch thiên băng thật sự là quá đặc sắc, bốn bước đều vô cùng kinh thiên động địa. Tiên sinh, liệu có bước thứ năm không.
Thiên U công chúa cảm thán nhìn về phía Chung Sơn.
- Có còn có một bước thứ năm chỉ là có thành công hay không thì còn phải xem ý trời.
- Bệ hạ, dân tâm đang loạn lạc chết chóc, chúng ta không thể đợi ở chỗ này, thần muốn lập tức đi tới tiền tuyến, để chống đỡ.
Dịch Diễn tỏ ra lo lắng nói.
- Nghiêm trọng như vậy?
Nạp Lan Phiêu Huyết cau mày hỏi.
- Đúng thế, thần dám khẳng định rằng Đại Huyền vương hiện tại đã dốc toàn bộ binh lực, để tấn công các thành trì.
Dịch Diễn nói.
- Quân đội Đại Vũ của chúng ta há có thể không chịu nổi sao?
Nạp Lan Phiêu Huyết không tin nói.
- Không, mốt năm thời gian qua quân đội đã trở nên vô cùng hư nhược, bệ hạ, thần đoán chắc hiện tại chiến tranh đã bắt đầu.
Dịch Diễn chắc chắn nói.
Nạp Lan Phiêu Huyết thở ra một hơi, nhìn chằm chằm về phía Dịch Diễn.
- Ngươi có thượng sách sao?
Nạp Lan Phiêu Huyết trầm giọng hỏi.
- Thượng sách, ha ha lần này kế hoạch của Đại La thiên triều thật sự là quá độc ác, thần cần đến tiền tuyến, tọa trấn tại thành Đại úc, ngăn chặn quân của Đại La thiên triều tiến đánh.
Dịch Diễn nói.
- Thành Đại Úc? Không phải trước tòa thành này còn có mấy chục tòa nữa sao?
Nạp Lan Phiêu Huyết trừng mắt nói.
- Đúng thế, khẳng định là sẽ bị mất, binh lực của Đại La thiên triều lúc này vô cùng mạnh mẽ, thành Đại Úc sẽ không chống niổ.
Dịch Diễn nói.
- Đại Quang khi nào sẽ tới.
Nạp Lan Phiêu Huyết hỏi.
- Đại Quang? Ha ha, bệ hạ, chỗ của Đại Quang tuy có thư truyền lại cho ta tuy nhiên chúng ta cũng phải đề phòng bọn họ.
Dịch Diễn nói.
- Đề phòng?
Nạp Lan Phiêu Huyết cau mày hỏi.
- Đúng thế, hiện tại Đại Vũ đế triều cục diện đang rất rối rắm, tuy nói là môi hở răng lạnh nhưng Đại Vũ đế triều lần này quá thảm hại, Đại Vũ đế triều không thể tự đứng được, có cứu cũng không cứu được, cho dù cứu thì cũng sẽ suy sụp căn nguyên của Đại Quang đế triều cho nên chắc chắn họ sẽ không dốc toàn lực mà cứu chúng ta. Cho nên chúng ta phải tới Đại Úc thành, ngăn chặn binh lực của Đại La thiên triều.
Dịch Diễn cau mày nói.
- Ngăn không được thì phải làm thế nào?
Nạp Lan Phiêu Huyết trầm giọng hỏi.
- Ngăn không được thì thành trì của Đai Vũ đế triều sẽ bị Đại La thiên triều đoạt lấy, không bằng bị Đại Quang đế triều chiếm, bọn họ cũng sẽ phái binh, nuốt chửng một số thành trì của chúng ta.
Dịch Diễn nói.
Lời của Dịch Diễn đúng là thực, hai nước vì lợi ích mà liên minh thì cũng có thể vì lợi ích mà phản bội nhau.
Nạp Lan Phiêu Huyết thở ra một hơi rồi trầm giọng nói:
- Được, ta chúc Đại đô đốc kỳ khai đắc thắng.
- Bệ hạ yên tâm, chỉ là trước khi đi, Dịch Diễn còn một mong muốn, xin bệ hạ đáp ứng.
- Ngươi nói đi.
Nạp Lan Phiêu Huyết hỏi.
- Bệ hạ, tuy là một đế vương, một khi miệng mở ra thì trăm họ nghe theo, chỉ là hiện tại thì Đai Vũ đế triều vô cùng náo động, xin bệ hạ đừng gây thêm cảnh giết chóc mà hãy tìm cách tránh cho lòng dân phẫn nộ, tiêu trừ gốc rễ này thì không còn nỗi lo nữa.
Đại Quang đế triều, trong đại doanh của Tiêu Vong, ở một gian đại điện.
Tiêu Vong ngồi trên suất án, cầm lấy phong thư mà đọc, bên cạnh là hai tướng lãnh.
Xem hết thư xong, Tiêu Vong liền thở ra một hơi mà nhắm mắt lại.
- Nghĩa phụ bức thư này là thư của Dịch Diễn hay sao?
Tiêu Nguyên Đăng lập tức hỏi.
Tiêu Vong không trả lời. lập tức hủy đi bức thư đi, sau đó nhanh chóng truyền lệnh trong đại điện.
Tiêu Vong mở to mắt, thở ra một hơi dài.
- Nghĩa phụ, chúng ta cần phải đi cứu Đại Vũ đế triều, mộ hở răng lạnh, một khi đại Vũ đế triều bị mất thì Đại Quang chúng ta cũng gặp nguy hiểm.
Tiêu Nguyên Đăng lập tức mở miệng nói.
- Môi hở răng lạnh, cái này còn gì gọi là môi răng nữa.
Tiêu Vong lắc lắc đầu onis.
- Phụ vương, chẳng lẽ chúng ta nhắm mắt nhìn Đại Vũ bị tiêu diệt?
Tiêu Nguyên Đăng nhíu mày hỏi.
- Đại Vũ đế triều bị tàn phá quá nặng, lòng dân loạn lạc, chỉ có một mình Dịch Diễn thì không thể nào cứu vãn nổi, đây chính là cơ hội đầu tiên cho chúng ta, xem Dịch Diễn có bao nhiêu lợi hại, có thể làm cách nào để ngăn cản, nếu như có thể cứu thì chúng ta sẽ đến cứu còn không thì…
Tiêu Vong nói đến đây thì trong mắt hiện ra một vẻ lạnh lẽo.