Không biết bản thân Anh Ninh công chúa có thể coi là bằng chứng không vậy? Liệu dựa theo nàng thì có tính là ngụy chứng không?
Chung Sơn cười tự tin nói.
Có bản thân Anh Ninh quận chúa làm chứng rồi thì ai còn dám nói là ngụy chứng nữa? Tuyệt đối chân thực xác minh.
- Anh, Anh Ninh đã chết, Thiên Lão cũng đã nói hồn phách của nàng vẫn chưa nhập vào quỷ thành, triệu hoán không thể nào được.
Tề Thiên Hầu nói.
- Gọi không được nhưng không có nghĩa là Anh Ninh quân chúa không thể nào làm chứng.
Chung Sơn nhíu hai mắt lại nói.
Nhìn thấy mục quang khẳng định của Chung Sơn, hai mắt của Tề Thiên hầu xiết chặt lại, tuy nhiên y vẫn tỏ ra một vẻ trấn định:
- Được vậy thì hãy để cho Anh Ninh xuất hiện làm chứng đi, tự vạch trần tội của Cổ Thiên U.
- Được, sẽ vạch trần hung thủ phạm tôi.
Chung Sơn nhìn chằm chằm về phía Tề Thiên hầu nói.
Giờ phút này, Tề Thiên Hầu vô cùng chán ghét nụ cười của Chung Sơn ở trước mặt, chứng kiện nụ cười đó của hắn, trong lòng của Tề Thiên Hầu không khỏi cảm thấy bực bội.
Chung Sơn quay đầu nhìn về phía thánh thượng nói:
- Thánh thượng, hạ thần đã nói với thiên lão là cho thiên lão nhập điện.
- Được.
Cổ Thần Thông gật gật đầu.
Mà lúc này, Thiên lão cũng không cần có người thông báo đã cầm lấy quải trượng của mình đi vào.
Thiên lão ở Đại La thiên triều có địa vị vô cùng cao, tuy không nắm giữ chức vị quan trọng nào nhưng không ai có thể dám coi thường lão.
- Bái kiến thánh thượng.
Thiên lão nhập điện nói.
- Ừ.
Cổ Thần Thông gật gật đầu.
Ở trên triều đình tất cả mọi người đều lẳng lặng mà chờ đợi. Thiên lão làm gì mọi người đều biết rõ, phong thủy đại trận đại sư, tu phong thủy thuật tuy có bất đồng nhưng cái thần dị của lão chính là có thể câu thông hai giới âm dương.
Chiêu hồn?
Thuật chiêu hồn của Thiên lão trước kia từng đã được dừng một lần, tuy nhiên tháng trước Thiên lão đã nói là hồn phách của Anh Ninh không thể triệu hoán lại, vậy tại sao bây giờ lại…
Chung Sơn hướng về phía Thiên lão cung kính nói:
- Làm phiền tiền bối rồi.
- Ừ.
Thiên lão nhàn nhạt trả lời.
- Thiên lão có thể chiêu hồi hồn phách của Anh Ninh thật sao?
Tề Thiên hầu hơi chờ mong nhìn về phía Thiên lão mà nói.
- Không thể nhưng ta có thể cho các ngươi nhìn thấy hồn phách của Anh Ninh, những lời nói gì mà nàng từng nói, những gì mà nàng không nói thì bất cứ ai cũng không thể ép được nàng.
Thiên lão thản nhiên nói.
Nghe được lời nói của thiên lão, tất cả mọi người trên triều đình đều ngưng thở, sự lặng lẽ này như hai phe trước giờ giao chiến vậy.
Tề thiên hầu nhìn chằm chằm về phía Thiên lão mà nhíu mày, y nuốt nước miếng hai tay nắm lại, tuy nhiên trên khuôn mặt lại hiện ra một vẻ vô cùng bình tĩnh:
- Vậy thì mời thiên lão hướng dẫn cho cách làm.
Chung Sơn nhìn Tề thiên hầu mà mỉm cười. Tề Thiên hầu thật sự hỏi cách làm của thiên lão sao? Người ngoài có thể không nhìn ra nhưng Chung Sơn tinh tế như vậy thì có thể thấy được Tề Thiên hầu lúc này vô cùng lo lắng, tuy nhiên hắn vẫn không cam lòng, đồng thời với trí tuệ của hắn thì hắn cũng biết rằng không đến phút cuối thì không thể lùi bước.
Ra vẻ trấn định?
- Xin mời thiên lão!
Chung Sơn cung kính nói.
Thiên lão gật gật đầu, lật tay thu hồi mộc trượng lại, sau đó đỉnh đầu đột nhiên hiện ra những bức họa được cuộn tròn, bức họa này có đầy đủ những ký hiệu quỷ dị. Chung Sơn nhìn thấy những ký hiệu trong đó tựa như muốn nhảy múa lên vậy, hơn nữa càng ngày xem ra nhảy càng nhanh.
Bức họa của thiên lão bắt đầu được cuộn tròn đặt xuống trên mặt đất, đỉnh đầu của thiên lão khẽ đong đưa, hai ngón tay không ngừng dịch chuyển, nhỏ những giọt chất lỏng màu tím vào trong đó.
Giọt chất lỏng màu tím này được nhỏ vào thì những ký hiệu ở bên trong đó nhảy múa càng lúc càng nhanh, trong giây lát cả bức họa đã trở nên mờ ảo, không còn thấy rõ nữa, tuy nhiên cùng lúc đó cũng chiếu ra từng luồng ánh sáng màu lục nhàn nhạt.
Thiên lão đột nhiên mấp máy điều gì đó ở trong miệng, mọi người tuy nghe thấy nhưng không hiểu nổi.
Ở phía trên bức họa cuộn tròn, lục quang từ từ tụ tập lại, tựa như đom đóm tụ tập lại một chỗ vậy. Ở trên bức họa bỗng nhiên xuất hiện một bóng người màu lục.
Bóng người này càng ngày càng rõ ràng, cuối cùng tụ tập thành một mỹ nữ tuyệt thế, đầu tóc rối tung, ánh mắt thương tâm vô hạn.
Anh Ninh! Anh Ninh.
Nhìn thấy dáng vẻ của Anh Ninh, dường như tất cả mọi triều thần đều kinh ngạc, ở bên ngoài dòng họ cổ thị đều thở dài một tiếng.
Anh Ninh xuất hiện, thật sự xuất hiện, vụ án này có thể có chân tướng rõ ràng.
Nhìn thấy Anh Ninh xuất hiện, Tề Thiên hầu không tự giác được mà lùi về phía sau mốt bước, trong mắt của y hiện ra một vẻ sợ hãi, tuy nhiên sau đó y rất nhanh chóng trấn định lại được. Đôi mắt của y nhìn chằm chằm về phía Anh Ninh, không rõ thật hay giả.
Tề Thiên hầu không tin, đồng thời trong lòng lại có một nỗi lo lắng vô cùng lớn.
Ở trên triều đình, thái sư cùng với bốn thái tử khẽ chau mày, tựa như là nhìn ra manh mối gì vậy.
Lòng dạ của bọn họ đã biểu lộ ra bên ngoài khuôn mặt.
Hai mắt của Chính Nhất vương đang trong trẻo bỗng nhiên trở nên đục ngầu.
Đại Huyền vương trợn trừng nhìn Tề Thiên hầu.
Hai mắt của Thái tông vương nhìn chằm chằm về phía Chung Sơn, trên khuôn mặt nở ra một nụ cười mỉm.
Chiến Thiên vương thì lại nhìn chằm chằm về phía Anh Ninh.
Huyền Đồ Long, Tề Thiên hầu và Chung Sơn thì lại nhìn lên người của Anh Ninh.
Về phần thánh thượng Cổ Thần Thông thì thần sắc vẫn như trước.
Anh Ninh vừa xuất hiện, y đã dò xét đại điện.
- Anh Ninh quận chúa, ngày đó rốt cuộc là ai bắn chết quận chúa vậy? Trên triều đình này có nhiều người như vậy, quận chúa có muốn nói gì không?
Ánh mắt của Anh Ninh nhìn về phía Thiên U công chúa, tất cả mọi ngươi đều ngừng thở, chẳng lẽ Thiên U công chúa đúng thật là hung thủ hay sao?
Tuy nhiên, ở thời khắc gần kề, ánh mắt của Anh Ninh lại chuyển qua thánh thượng, nhìn thoáng qua thánh thượng.
Sau đó trong khoảng ba khắc thời gian, ánh mắt của Anh Ninh lại chuyển về phía Đại Huyền vương, cũng ba khắc sau đó, ánh mắt của nàng đã dịch chuyển hết sang những người khác. Làm trong lòng mọi người vô cùng bị đè nén.
Trong lúc đó, nắm tay của Tề Thiên hầu vẫn được giữ chặt lại, nếu không phải vì tu hành cao thâm thì tề thiên hầu cũng không chịu nổi cho tới phút này.
Trên trán của Tề thiên hầu cũng dần xuất hiện mồ hôi lạnh. Y nuốt nước miếng, nhìn Anh Ninh đang nhìn qua từng người.
Rốt cục, ánh mắt của Anh Ninh cũng đã dịch chuyển về phía Tề thiên hầu, trong khoảnh khắc, thân hình của Tề Thiên hầu lại lui về phía sau một bước.
Ánh mắt ưu thương của Anh Ninh quận chúa tựa như xuyên thấu hồn phách của Tề thiên hầu vậy, nhìn vào chỗ thâm sâu của Tề thiên hầu nhất.
Nắm tay của Tề Thiên hầu ngày càng chặt hơn, thân hình căng như một mũi tên trước cung vậy.
Giờ khắc này, Tề Thiên hầu không thể nào bình tĩnh như trước được.
Thật lâu, thật lâu, tại sao Anh Ninh chỉ nhìn thoáng qua mọi người mà ánh mắt lại dừng ở mình lâu vậy.
Trong lòng tề thiên hầu không ngừng gào thét, nỗi sợ hãi đã dâng tới cực độ, chẳng lẽ Anh Ninh muốn vạch trần ta sao? Nàng muốn nói ra?
Tề Thiên hầu cảm thấy tim của mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, mồ hôi trên trán toát ra ngày càng nhiều.
Rốt cuộc, sau một thời gian, Anh Ninh đã quay đầu nhìn sang về phía thiên lão, thân hình nở ra một nụ cười rồi tiêu tán.
Anh Ninh không nói gì? Anh Ninh cái gì cũng không nói.
- Mất liên hệ với Anh Ninh rồi.
Thiên lão lắc đầu nói.
Mất liên hệ rồi? Nhưng mà Anh Ninh vẫn chưa kịp nói mà, cả dòng họ Cổ thị đều lo lắng, mà Thiên U công chúa ở bên cạnh cũng khẩn trương lên.
Mất liên hệ rồi, vụ án này sao mà phá đây?
Mà lúc này, tất cả ánh mắt của mọi người trên triều đình bỗng nhiên nhìn về phía Tề thiên hầu, Tề thiên hầu làm sao vậy? Tại sao cả người lại toát đầy mồ hôi?
Chung Sơn nhìn chằm chằm về phía Tề Thiên hầu? Rõ ràng là đã không kìm được!
Trên người của Tề thiên hầu toàn mồ hôi lạnh, quần áo cơ hồ đều bị thấm ướt, sợ hãi, vô cùng sợ hãi, chỉ có điều, y cũng đã kìm được, ha ha, kìm được, Anh Ninh sẽ không xuất hiện nữa, nàng sẽ không thể nói gì nữa.
- Tề thiên hầu, người làm sao vậy?
Chung Sơn mở miệng hỏi.
Tề thiên hầu tuy đã kìm được tuy nhiên trong lòng vô cùng hưng phấn đã khiến hắn vô cùng rối loạn.
Khi nghe thấy câu nói của Chung Sơn, Tề thiên hầu lập tức phát hiện ra mình đã thất thố.
- Anh Ninh, tại sao muội đi rồi? Tại sao muội không nói với huynh một câu, tại sao không vạch trần người giết muội chính là Cổ thiên U vậy
Tề Thiên hầu không trả lời Chung Sơn mà lập tức nhìn về phía bức tranh của thiên lão cảm thương nói.
- Tề Thiên hầu, ngươi không thoải mái sao?
Thánh thượng mở miệng hỏi.
- Không, khải bẩm thánh thượng, vừa rồi chứng kiến hồn phách của Anh Ninh, thần quá kích động cho nên toát ra một chút mồ hôi, không có chuyện gì, chỉ đáng tiếc là Anh Ninh đã không vạch trần thủ phạm, bằng không thần đã vì muội ấy mà báo thù.
Tề Thiên hầu cảm thương nói.
Giả vờ hay lắm!
Trong lòng Chung Sơn thầm cảm thán.
- Thiên lão, liệu có thể làm lại như lúc nãy, hiện ra hình chiếu của Anh Ninh nữa không
Cổ Thần Thông mở miệng hỏi.
Cổ Thần thông vừa hỏi, Tề Thiên hầu cũng khẩn trương mà nhìn về phía Thiên lão, người ngoài tưởng rằng hắn quan tâm đến muội muội, cụ thể vì sao Tề Thiên hầu lại lo lắng như vậy, thì chỉ có trong lòng Tề Thiên hầu tự biết.
- Không thể, ít nhất là phải một năm sau.
Thiên lão lắc đầu nói. Hơn nữa lão còn khom lưng, từ từ cầm bức họa lên cuộn tròn rồi thu vào.
Không thể nào chiêu hồi được nữa? Vậy là Anh Ninh không thể làm nhân chứng được nữa?
Thiên lão nói xong, Tề Thiên hầu liền thở ra một hơi, trên khuôn mặt lộ ra một vẻ vui mừng không dễ phát giác.
Không dễ phát giác, đó là đối với đa số người, còn với một người luôn chú ý hắn thì hắn không thể nào giấu diếm được.
Chung Sơn nhìn thấy nụ cười không dễ phát hiện của Tề thiên hầu thì trong lòng cảm thấy vui vẻ vì hắn đã biết mình đã thành công, thành công trong chuyện quấy rối tiết tấu của tề thiên hầu. Tiếp theo chính là đòn công kích mạnh của mình.
Ở giữa dòng họ Cổ thị, Phạm Nhất Phẩm khẽ lắc lắc đầu, tựa như là đã biết trước kết quả vậy.
Đại Huyền vương thì lại nhìn chằm chằm về phía Tề Thiên hầu, nhìn thấy thần thái cùng với động tác của Tề thiên hầu, y khẽ thở ra một hơi, sau đó đôi mắt lại khẽ nhắm lại, rồi lại mở ra.