Trường Sinh Bất Tử

Quyển 4 - Chương 32: Lấy chân thành đối đãi chân thành



Chung Sơn Vừa đi vào trong trận, Liễu Tùy Phong đã tiến lên phía trước nói:

- Thế nào rồi?

Chung Sơn mỉm cười nhìn về phía Liễu Tùy Phong rồi lại nhìn mọi người, cuối cùng dừng ánh mắt lại về phía Thiên U công chúa rồi nói:

- May mắn đã không làm nhục mệnh, vạn lang đã buông tha cho Ngọc Hành tông..

Bọn người của Ngọc Hành tông liền lộ ra một vẻ vui mừng.

- Vạn lang có điều kiện gì không?

Thiên U công chúa lập tức hỏi.

- Liễu Vô Song.

Chung Sơn trầm giọng nói.

- Nghiệt tử.

Trên khuôn mặt Liễu Tùy Phong liền hiện lên mốt vẻ đau khổ, tuy rằng y oán hận Liễu Vô Song nhưng dù sao đây cũng là con của mình.

- Như vậy đã rất không tệ rồi.

Thủy Kính tiên sinh ở bên cạnh gật gật đầu.

Mà Cổ Lâm lại hiện lên một vẻ ghen ghét trên khuôn mặt.

- Thời gian ba năm.

Chung Sơn đột nhiên nói.

- Ba năm gì?

Mọi người nhìn về phía Chung Sơn, không hiểu hắn nói gì.

- Liễu Vô Song tra tấn hỏa lang ba tháng, hỏa lang yêu cầm giao Liễu Vô Song cho nó ba năm để ngược đãi hắn, nhưng cam đoan sau ba năm, Liễu Vô Song sẽ không tử không tàn.

Chung Sơn nói.

- Thật vậy sao?

Liễu Tùy Phong vui vẻ nói.

Những người khác đều lộ vẻ bất ngờ. Thật sự là giải quyết như vậy sao? Những con sói kia chấp nhận hòa giải như vậy sao?

Liễu Vô Song bị ngược đãi, chỉ cần không chết là tốt rồi. Mình cũng nên dạy dỗ đứa con này một chút. Bây giờ vừa có thể cứu Ngọc Hành tông. đã là vạn hạnh, lại còn có thể giữ được tính mệnh của Vô Song.

Liễu Tùy Phong nhìn về phía Chung Sơn, trong ánh mắt tràn ngập sự cảm kích.

- Được rồi, ngươi đi nói với hắn, sau ba năm sẽ được tự do.

Chung Sơn trầm giọng nói.

- Được ta đi đây.

Liễu Tùy Phong lập tức chạy tới, tuyệt không mất đi phong độ của người đứng đầu tông môn.

Chỉ có điều ngẫm lại, đứa con mình tưởng chừng như sắp phải chết chắc, nhà mình sắp phải tan nát, bây giờ bỗng nhiên chỉ phải ngồi lao ba năm, người cha nào không kích động chứ?

Sau đó, Liễu Tùy Phong mang theo một vẻ kích động đi tới gần Liễu Vô Song.

Trên khuôn mặt của Liễu Vô Song hiện ra một vẻ chờ mong, một vẻ bất ngờ và một vẻ hối hận.

- Tiền bối.

Liễu Vô Song nhanh chóng hướng về phía Chung Sơn cúi đầu một cái.

Tính mạng có thể giữ được, đây chính là điều quan trọng nhất. Ba năm chỉ một thoáng là qua, cho dù khổ cực Liễu Vô Song cũng không để ý nhiều. Mọi chuyện tất cả là do người thuộc Khai Dương tông này giúp mình.

- Ta không phải là tiền bối, Liễu Vô Song, ngươi đi ra bên ngoài trước, ta cho ngươi vài lời khuyên.

Chung Sơn nhìn Liễu Vô Song nói.

- Dạ.

Liễu Vô Song cung kính đáp.

Mà Cổ Lâm lại lộ ra một vẻ mặt khinh thường, những người khác thì kiên nhẫn chờ đợi.

Ai cũng có lúc làm sai, nhưng không phải ai cũng có thể chấp nhận hậu quả từ việc làm sai của mình. Ngươi dùng thời gian ba năm để đền bù cho sự sai sót năm xưa, nhận sự tra tấn của lang tộc trong vòng ba năm, nhưng tính mạng của ngươi cuối cùng cũng được bảo tồn. Ba năm sau, nếu như ngươi không bị lang tộc tra tấn đến cho phát điên thì đã vượt qua ma luyện, cho nên ngươi cần phải cố gắng.

Chung Sơn trịnh trọng nói.

Nghe thấy lời nói của Chung Sơn, mọi người đều cau mày lại sau đó đều gật gật đầu.

Liễu Vô Song nhìn Chung Sơn, lộ ra một vẻ cung kính, sau đó hắn cúi đầu nói:

- Liễu Vô Song ghi nhớ lời của tiền bối dạy bảo, ngày sau nhất định sẽ báo đáp đại ân của tiền bối, xin hỏi tục danh của tiền bối là gì?

Giờ khắc này, Liễu Vô Song vô cùng trịnh trọng. Người trước mắt hắn chính là ân nhân cứu mạng, hơn nữa, lại còn dạy bảo cho hắn.

Thiên U nhìn thấy vẻ mặt cảm kích và kiên định của Liễu Vô Song thì đầu lông mày của nàng khẽ nhíu lại, nàng cảm thấy bất ngờ nhìn Chung Sơn.

- Ha ha, ta không phải là tiền bối gì cả, ta tên là Chung Sơn.

Chung Sơn cười cười nói.

- Dạ.

Liễu Vô Song khom người một cái.

Chứng kiến đứa con của mình đột nhiên trở nên hiểu chuyện như vậy, trên khuôn mặt của Liễu Tùy Phong liền nở ra một nụ cười kỳ lạ. Nụ cười này không chỉ là vì đứa con của mình đã bảo vệ được tính mang mà là đứa con của mình đã biết suy nghĩ. Sau đó Liễu Tùy Phong nhìn về phía Chung Sơn, trong ánh mắt tràn ngập sự cảm kích.

- Đi thôi.

Chung Sơn cất tiếng nói.

- Dạ.

Liễu Vô Song nhanh chóng gật gật đầu rồi cùng với Chung Sơn đi ra ngoài đại trận Ngọc Hành tông, tới chỗ chúng lang tụ tập.

Nhìn theo Chung Sơn rời khỏi, Thủy Kính tiên sinh khẽ phe phẩy chiếc quạt lông, trên khuôn mặt tiên sinh hiện lên một vẻ cảm thán.

Cổ Lâm lại ghen ghét nhìn về phía Chung Sơn. Còn A Đại A Nhị lại lộ ra một vẻ hưng phấn.

Về phần Thiên U công chúa, giờ phút này, nàng lại nắm chặt tay, lộ vẻ kinh nghi bất định.

Vừa đi ra ngoài đại trận, chúng lang liền vô cùng xao động. Liễu Vô Song lại tỏ ra một vẻ thản nhiên đi tới gần.

- Liễu Vô Song giao cho các ngươi.

Chung Sơn hướng về phía hoả lang kêu lên.

- Ô….

Con lang đầu đàn hô lên một tiếng, sau đó vạn lang liền xao động một hòi, sau đó từ từ thối lui về bốn phía. Tiếp đó, Liễu Vô Song theo chân hỏa lang đi về phía xa xa.

Vạn lang lao nhanh khiến cho bụi mù bay lên tứ phương.

Chung Sơn đứng tại chỗ, nhìn về phía chúng lang đi đi xuống.

Mà người của Ngọc Hành tông lại lộ ra một vẻ vui mừng. Chúng lang đã lùi xuống, Ngọc Hành tông cũng không có chuyện gì xảy ra.

Liễu Tùy Phong và các đệ tử khác cũng lộ ra một vẻ hưng phấn.

Thiên U công chúa lại nhìn Chung Sơn, hai mắt của nàng nhắm lại, trong mắt có một vẻ kỳ dị.

Sau khi vạn lang rời khỏi, Chung Sơn mới quay đầu trở về.

Chung Sơn đi vào trong đại trận.

- Đa tạ.

Liễu Tùy Phong và bốn sư muội sư đệ của y hướng về phía Chung Sơn khom người nói.

- Không cần cám ơn ta, ta là hộ vệ của công chúa, cho nên dĩ nhiên phải đảm bảo an toàn cho người.

Chung Sơn lắc lắc đầu.

- Đa tạ trưởng lão.

Mọi người một lần nữa lại hướng về phía Thiên U công chúa nói.

- Được rồi, đi thôi.

Thiên U công chúa nói xong liền phất tay một cái, một đáo bạch vân xuất hiện đưa mình cùng với Chung Sơn đi về phía Ngọc Nha điện xa xa.

A Đại A nhị bay ở phía sau,còn Cổ Lâm nhìn thấy Thiên U công chúa ở cùng một đám mây với Chung Sơn thì trong mắt hiện lên một vẻ phẫn hận không hề che dấu.

Thủy Kính tiên sinh nhìn Cổ Lâm, khẽ cười cười.

Năm đệ tử Ngọc Hành tông. cũng đi ở phía sau.

Ở phía trước, trên đám mây trắng, Thiên U công cháu nhìn Chung Sơn trịnh trọng nói:

- Tiên sinh, cuộc tổng tuyển chọn thành chủ ở Vô Song thành, tiên sinh dốc toàn lực có phải đơn thuần chỉ muốn báo đáp ân tình ở Bát môn sơn ngày trước không?

Trong mắt của Thiên U công chúa hiện lên một vẻ lo lắng.

Chung Sơn không như A Nhị A Đại, được công chúa tin tưởng. Hắn biết rằng mình chỉ là một thuộc hạ của công chúa mà thôi, nếu như mình không làm theo lời nàng, sẽ có ngày nàng quay sang đối phó với mình.

Chuyện ở Vô Song thành, Chung Sơn đã dốc toàn lực chỉ vì ân tình thôi sao? Thiên U công chúa không cần ân tình này của Chung Sơn, thậm chí không hy vọng Chung Sơn cảm thấy thiếu nợ nàng. Bởi vì nếu như đúng là vì ân tình thì nàng biết rằng mình không thể toàn tâm sử dụng Chung Sơn, như vậy không phải là đã thất bại rồi hay sao?

Chung Sơn quay đầu nhìn Thiên U công chúa trong mắt của hắn hiện lên một vẻ không muốn nhưng vẫn gật gật đầu nói;

- Có một số là nguyên nhân đó, nhưng như vậy vẫn không đủ.

Có một chút là nguyên nhân đó, Thiên U công chúa nghe thấy câu nói này thì khẳng định rằng Chung Sơn chưa bị mình thu phục hoàn toàn, vẫn chưa phải là của mình. Chỉ là như vậy cũng tốt, ít nhất là mình cũng biết Chung Sơn chưa bị mình bắt phục. Dựa vào khẩu khí của Chung Sơn, nàng nhận ra hắn rất thẳng thắn thành thật, mà thành thật thì xem ra mình còn hy vọng.

Thiên U công chúa cười hỏi:

- Vừa rồi chuyện của Liễu Vô Song cho thấy Liễu Vô Song đối với tiên sinh rất cảm kích. Thiên U muốn hỏi tiên sinh, tiên sinh rốt cục làm thế nào mà trong thời gian ngắn ngủi như vậy mà khiến hắn ta cảm kích tiên sinh như vậy?

Chung Sơn bất ngờ nhìn Thiên U công chúa, hắn thật không ngờ Thiên U lại hỏi hắn câu này.

Chung Sơn thở ra một hơi rồi chân thành nói:

- Lấy chân thành đối đãi với người khác đương nhiên là sẽ nhận được sự chân thành từ họ.

Ý của Chung Sơn chính là: Ngươi đối đãi với người khác thế nào, người khác sẽ đối với ngươi như vậy.

Nghe thấy lời nói của Chung Sơn, Thiên U công chúa liền co rút đồng tử lại, trong lòng nàng xác định được, Chung Sơn dốc sức vì mình, chính là mình có ân tình với hắn.

- Thiên U xin thụ giáo.

Thiên U công chúa lập tức khom người nói.

Nhìn thấy Thiên U công chúa mỉm cười, Chung Sơn liền nhíu mày lại rồi nói:

- Tại hạ không dám, thân thể của công chúa đáng giá nghìn vàng, tại hạ chỉ là một hộ vệ mà thôi.

Thiên U công chúa đứng thẳng người dậy, lắc lắc đầu nói:

- Không, từ hôm nay tiên sinh chính là tiên sinh, hộ vệ chỉ là hư chức mà thôi.

- Công chúa đa tâm rồi, Chung Sơn cảm thấy thật xấu hổ.

Chung Sơn lập tức nói.

- Đa tâm hay vô tâm, chỉ cần không mất đi tiên sinh là được.

Thiên U công chúa cười nói, đây là lấy chân thành đối đãi với người, cho nên nàng tuyệt đối không vòng vo.

Chung Sơn nhìn Thiên U công chúa rồi cười khổ nói:

- Xem ra, tại hạ đã mua dây buộc mình rồi.

- Mua dây buộc mình ư? Ha ha, tiên sinh thật là thú vị, từ nay về sau Thiên U dùng chân thành đối đãi với tiên sinh, tiên sinh cũng dùng chân thành đối đãi với Thiên U.

Thiên U công chúa chân thành nói.

- Xem ra từ nay về sau tại hạ phải gây thù hằn với rất nhiều người.

Chung Sơn cười khổ nói, rõ ràng là, từ nay về sau, khi trở thành mưu sĩ của Thiên U công chúa, hắn phải đụng chạm với rất nhiều người.

- Gây thù sao? Ha ha, tiên sinh tài trí ngất trời, vững vàng như sơn, há sợ gió nhẹ quét qua? Huống hồ có Thiên U ta ở bên cạnh, tiên sinh không cần phải lo lắng điều gì cả.

Thiên U công chúa cười cười nói.

- Công chúa nói chơi rồi, tại hạ tựa như là cây cỏ trong gió từ nay về sau cần phải có đại thụ là công chúa che chở.

Chung Sơn lắc đầu nói.

Việc đã đến nước này, Chung Sơn muốn an phận cũng khó, xem ra phải mau chóng tiến lên thân phận mới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.