- Lâm Khiếu và Liễu Vô Song, còn nhớ lời nói của Chung Sơn ngày đó không?
- Thủy Vô Ngân, tá mươi vạn Chung gia quân do ngươi thống lĩnh, Lâm Khiếu làm mưu sĩ, bất kỳ chuyện nào khó giải quyết cũng có thể thỉnh giáo Lâm Khiếu.
Chung Sơn nói.
- Dạ.
Thủy Vô Ngân đáp.
- Ta biết ngươi không phục, không phục mối quan hệ này, tuy nhiên từ nay về sau ở Chung gia ngươi phải biết năng lực của ngươi như thế nào, có Lâm Khiếu đi theo ngươi ngươi sẽ có một tham mưu tốt, không hề ảnh hưởng đế ngươi khi quyết đóan. Tuy nhiên, ta đã ban cho Lâm Khiếu một binh phù, ở thời khắc sống chết, lâm Khiếu có thể dùng binh phù này chấp chưởng tam quân, ngươi cũng phải nghe lệnh.
Chung Sơn cất tiếng nói.
Thủy Vô Ngân nhíu mày cúi đầu nhưng vẫn đáp.
- Dạ.
- Chích Hỏa, nhiệm vụ của ngươi chính là bảo vệ Lâm Khiếu, Thủy Vô Ngân, Liễu Vô Song ba người đó.
Chung Sơn hướng về phía Chính Hỏa lang tương nói.
- Dạ.
Chích Hỏa lập tức đáp.
- Đại sóai chúng ta liên lạc như thế nào?
Thủy Vô Ngân hơi lo lắng hỏi.
- Lộ tuyến lúc trước ta đã định ra rồi, cứ đến phụ cận của một tào thành trì là dựa theo ký hiệu của ta cùng với Thi tiên sinh thì khẳng định là sẽ tiến quân rất nhanh, một khi chúng ta xử lý xong mọi chuyện thì sẽ lập tức trở về hội họp.
Chung Sơn khẳng định nói.
- Dạ.
Thủy Vô Ngân chỉ có thể đáp.
Hồi tưởng lại hai tháng trước, mọi thứ vẫn còn một một trước mắt Thủy Vô Ngân.
- Lâm tiên sinh, ngươi cũng biết đại sóai bọn họ đi đâu không? Tại sao đến giờ vẫn chưa trở về.
Thủy Vô Ngân hỏi.
- Không biết, cần trở lại thì đại soái sẽ trở lại, chúng ta gia tăng tốc độ đi.
Lâm Khiếu nói.
- Ừ.
Thủy Vô Ngân gật gật đầu.
Thủy Vô Ngân một con đường, mà Chung Sơn cùng với Thi tiên sinh đi trên một con đường khác.
Cùng với Kiếm Ngạo và Sơ cửu, một chuyến bốn người đi về một phương hướng khác.
- Kiếm Ngạo, còn bao lâu nữa?
Chung Sơn dừng lại hỏi.
- Nhanh, ta dẫn ngươi đi theo, tiến vào trong Phật cấm thập vạn đại thì dừng lại. Đến lúc đó ta không tiến vào, ngươi ở bên trong tùy mà ứng biến.
Kiếm ngạo nói.
- Đa tạ đã dẫn đường.
Chung Sơn nói.
- Không có gì.
Kiếm Ngạo cười nhạt một tiếng.
- Nhìn sang bên cạnh đi.
Thi tiên sinh đột nhiên mở miệng.
Mọi người nhìn theo hướng của Thi tiên sinh chỉ thì thấy ở phía bầu trời xa xa có một luồng khí đỏ sậm xông thẳng lên bầu trời.
- lệ mao.
Sơ cửu cau mày nói.
- Không những là lệ khí còn mang theo cả tử khí.
Thi tiên sinh cũng nhíu mày lại.
Bốn người liếc nhìn nhau, sau đó phi thân mà đi.
Đứng ở ngọn núi phía xa xa, bốn người cùng nhìn về phía dưới.
Phía dưới chính là một trấn nhỏ, nó hơn to bằng một thành trì trên thế gian.
Thành lâu không cao, chỉ đủ để ngăn dã thú mà thôi, đối với yêu thú nó không có cách nào ngăn cản.
Trong trấn có một lượng lớn cư dân, phần lớn là phàm nhân, một số ít là cường giả Tiên thiên kỳ, Kim Đan Kỳ thì rất hiếm.
Chỉ có điều, hiện tại nó đã được xem như là một trấn nhỏ, bốn người Chung Sơn từ từ tiến tới.
Tiểu Trấn này mặc dù không bằng phẳng tuy nhiên, tường thành đã hơi sụp xuống, bên trong chính là thi thể của phàm nhân.
Thi thể rơi xuống, huyết nhục hiện ra vô cùng thê thảm một số người còn bị mổ cả bụng, oán khí dậy trời, chết không tòan thây.
Gần một vạn người, người người cưỡi ngựa đen, ngựa đen cũng này cũng không phải là giống như là loài ngựa phàm trần, trên hai mắt của nó hiện ra hồng quang, dưới chân đạp mạnh một cái là có thể nhảy lên trên thành lâu, vô cùng mạnh mẽ.
- Đây chính là Ma yểm sao?
Đồng tử của Thi tiên sinh co rút lại.
- Tiên sinh nói mấy con ngựa kia?
Chung Sơn hỏi.
- Đúng thế.
Thi tiên sinh gật gật đầu.
Vạn Thát Ma yểm, trên từng ma yểm là những trang hán đoe xích bạc, nguyên một đám hung thần ác sát, toàn thân tràn ngập những hình xăm, trong tay cầm đao kiếm, giống như là những tên cướp của vậy.
Bọn họ hung hãn cầm lấy đao kiếm, không ngừng giết hại số dân chúng còn lại ở trong thành, đao pháp của bọn chúng vô cùng tinh diệu, một đao xuyên tâm, sau đó lại lật tay cất vào vòng tay lưu trữ, vô cùng tà ác.
- Ha ha ha ha.
Hán tử cưỡi Ma Yểm cười ha hả, dân chúng trong thành không ai trốn thoát, mặc cho bọn chúng giết chết, không ngừng làm ác.
Hai mắt của Chung Sơn nhíu lại, những hán tử hung hãn này đều có điểm giống nhau, đó chính là hình xăm trên trán.
Trên người của bọn chúng có thể bất đồng, nhưng cái tràn thì đều giống như đúc, cso một chữ “yêu” trên đó.
Hắc khí ẩn hiện, tựa như có như không.
Hán tử hung hãn hét lên, dân chúng kêu la thảm thiết, không khí tràn ngập mùi giết chóc, tràn ngập oán khí của người chết.
Tất cả đều mang theo một vẻ sợ hãi.
- Ma yểm quân đoàn.
Sơ Cửu nhìn một cái rồi nói.
- Ngươi biết sao?
Kiếm Ngạo hỏi.
- Đúng thế thiếu chủ, thuộc hạ đã từng nghe qua ở phía Đông Bắc thần châu có một thế lực thần bí, không ai biết bọn họ có lai lịch gì chỉ biết rằng bọn họ giết hại người rất ghê gớm, bọn họ có một đặc điểm rất kỳ lạ đó là cưỡi ma yểm, một loại ngựa trong truyền thuyết, ma yểm này có đặc điểm là phóng vô cùng mau lẹ, nhân mã hợp nhất có thể tạo ra uy lực vô cùng lớn. Mà từng người Ma yểm quân đoàn đều đã đạt tới Kim Đan kỳ, trong đó có một số lớn người đạt tới Nguyên Anh kỳ, đến vô tung đi vô ảnh, bọn họ ít nhất là phải có đến năm mươi vạn, không tưởng được rằng giờ lại gặp bọn họ ở đây.
Sơ Cửu giải thích nói.
- Chỉ biết phá phôi, đồ sát cùng oạt tâm sao?
Lông mày của Kiếm Ngạo nhíu lại.
- Đúng thế, hơn nữa bọn họ không hề sợ đau đớn, cho dù bị chặt đứt cánh tay, chặt đứt đôi chân bọn họ đều tỏ ta như không có gì vậy, tiếp tục phá phôi, tiếp tục làm ác.
Sơ Cửu thở dài nói.
- Bọn họ thu thập hồn phách sao?
Thi Tiên sinh nhíu hai mắt lại.
- Thu thập hồn phách?
Xem trong tay bọn họ cầm gì kìa. Thi tiên sinh chỉ vào một người cưỡi trên ma yểm, vẫn đứng yên không hề nhúc nhích.
Chỉ thấy trong lòng bàn tay của hán tử hung hãn đó cầm lấy một tinh thể lục sắc, tinh thể đó toát ra một chút lục quang, lóe lên từng ngôi sao nho nhỏ, mà bên cạnh hắn không khí cũng trở nên thâm trầm hơn rất nhiều.
Hán tử mang theo một nụ cười tà ác, nhìn chằm chằm vào tinh thể lục sắc, hấp thu tinh thể lục sắc bốn phía.
- Làm sao ngươi biết rằng hắn đang thu hồn phách?
Sơ Cửu nhíu mày hỏi.
- Bởi vì ta đã từng thấy qua vật kia.
Thi tiên sinh nói.
Sơ Cửu hơi bất ngờ nhìn Thi tiên sinh.
Trong trấn những người đã chịu phải cảnh tượng đó rất nhiều, chỉ có một số chỗ có cắm kỳ trận phòng ngừa.
Cửa phòng được mở ra, một số người đứng ở trong đó lộ ra một vẻ run run. Bọn họ nhìn quân đoàn ma yểm bên ngoài không ngừng công kích đại trận mà tay chân ngày một run rẩy, tựa như cảm thấy kỳ trận bất kỳ lúc nào cũng bị phá tan vậy.
Ở bên trong, mọi người vô cùng sợ hãi, không ngừng thu mình lại, thậm chí còn ôm vào một chỗ, chỉ cần kỳ trận bị vỡ thì cũng chính là ngày tận thế của bọn họ.
- Ô ô, mụ mụ con sợ.
- Đừng tới đây.
Ở trong kỳ trận truyền tới thanh âm sợ hãi.
- Chung Sơn.
Kiếm Ngạo đột nhiên hướng về phía Chung Sơn mà gọi.
- Gì vậy?
Chung Sơn nghi hoặc nhìn về phía Kiếm ngạo.
- Ta và ngươi mặc dù không luận võ được tuy nhiên vẫn có thể phân thắng thua, trong lúc này quân đoàn ma yểm đang hành hung tự tác, ta với ngươi cùng xông tới giết sạch, xem ai giết nhanh hơn.
Kiếm Ngạo hướng về phía Chung Sơn mà nói.
- Giết bọn hắn?
Chung Sơn quay đầu nhìn Kiếm Ngạo.
- Đúng.
Kiếm Ngạo gật gật đầu.
- Được.
Trên khuôn mặt của Chung Sơn nở ra một nụ cười tà.
Căn cứ theo lời nói của Sơ Cửu lúc trước, quân đoàn Ma Yểm đều có thực lực Kim Đan Kỳ, mà trong số đó, có không ít người có thực lực Nguyên Anh kỳ.
Quân đoàn liều chết như vậy cũng chỉ có Chung Sơn và Kiếm Ngạo mới dám đối đầu.
Chung Sơn quát to một tiếng, phi thiên mà lên trời, ở giữa không trung cầm lấy thanh Ngạc Mộng Đao. Kiếm Ngạo thì theo sát phía sau, nhìn thấy Chung Sơn lần này dùng đao thì mỉm cười ngạc nhiên, tuy nhiên hắn cũng không nhiều lời.
Hai người bay lên giữa không trung, hướng về phía trấn nhỏ phía dưới.
Chung Sơn rơi xuống, ở bên cạnh hắn có một Ma yểm hung hán.
Hán tử này nhìn thấy đột nhiên xuất hiện một người lạ thì cũng chẳng hỏi gì mà mang theo một vẻ tà ác, một nụ cười tà ác cầm lấy Ma Yểm đao chém tới.
Chung Sơn vung một đao chặt đứt ma yểm, hơn nữa còn vung chưởng đánh vào mặt của đại hán.
Vồn Chung Sơn tưởng rằng hắn chết chắc rồi, bởi vì đầu của hắn đã bị Chung Sơn vặn cho ran đằng sau, tuy nhiên sau đó hắn vẫn trấn định lại được mà lao về phía Chung Sơn.
-Keng.
Chung Sơn chém một đao nữa, người này thấy vậy thì liền phi thân lên, chân trái của hắn lập tức bị Chung Sơn chặt một đao đứt lìa, tuy nhiên hắn vẫn hoàn toàn không thèm để ý tới máu đang chảy như suối ở dưới chân mà tiếp tục vung đao chém về phía Chung Sơn.
Chung Sơn không biết nói gì, người này quả thực là không biết sợ.
- Phập.
Lại thêm một đao nữa người này mới bị giết chết, mà sau chiêu thức này, một lượng lớn hán tử trông thấy lại tiếp tục lao về phía Chung Sơn.