Hai mắt của Vũ Cửu Thiên trợn trừng, trong mắt lạnh lẽo, lập tức đông lại toàn bộ đại điện. Cơn giận của Vũ Cửu Thiên đã tới đỉnh điểm.
-Ai?
Vũ Cửu Thiên lạnh lùng nói.
Sau đó. thân ảnh của Vũ Cửu Thiên nhoáng lên một cái đã biến mất.
Phượng Hoàng đảo, phong vân biến sắc. lôi quang nổi lên bốn phía, tới quá nhanh, đi cũng quá nhanh.
Chung Sơn đứng ở sơn cốc của Huyền Nguyên, khóe miệng nỡ nụ cười hài lòng.
- Là ngươi chọc giận Vũ Cửu Thiên? Huyền Nguyên có chút không ngờ nói.
- Đây chỉ là mới bắt đầu, kế tiếp, sẽ làm phiền Huyền Nguyên đạo hữu rồi! Chung Sơn nói
- Thầnn Châu đại địa mới có mấy cường giả Thiên Cực cảnh như vậy, ngươi thoáng cái đã đắc tội hai người. Mặc dù không biết là hai người nào, nhưng bất kể là hai người nào cũng đủ khiến danh tiếng của ngươi vang khắp Thần Châu đại địa. Tuy nhiên ta nếu đã đáp ứng. tự nhiên sẽ không đổi ý, yên tâm đi. Thời gian nửa năm!
Huyền Nguyên vô cùng cảm thán nói.
-Đa tạ!
Chung Sơn cười nói. Huyền Nguyên gật gật đầu.
Chung Sơn quay đầu nhìn về phía hai người Chích Hỏa và Thanh Hồng phía xa. Hai người còn đang nhìn mây đen trên trời tán đi, đều tràn đầy kinh hãi.
- Chích Hỏa! Chung Sơn kêu lên.
-Bệ hạ!
Chích Hỏa lập tức bay lại.
- Ngươi và Thanh Hồng. hiện tại trờ về Ly Hỏa thánh đô đi, đi trợ giúp Lâm Khiếu! Chung Sơn nói.
- Vâng!
Chích Hỏa lập tức đáp, sau đó, mang theo Thanh Hồng nhanh chóng rời đi, đi về phía Ly Hỏa thánh đô, về phẩn an toàn của Chung Sơn. Chích Hỏa đã hoàn hoàn không lo lắng, có Huyền Nguyên ai động được hắn? Cho dù Vũ Cửu Thiên làm phiền bệ hạ. Huyền Nguyên mang theo Chung Sơn chạy trốn vẫn thoái mái.
Phương hướng Vũ Cửu Thiên đi đúng là Ly Hỏa thánh đô.
Thiên Cực cảnh, người mạnh nhất trên đời này, trình độ có thể nói là biến thái đến cực điểm.
Một ngày. Thời gian chỉ một ngày Vũ Cửu Thiên đã đi tới Ly Hỏa thánh đô, nháy mắt đã xuất hiện ở trước mặt Chu Tước.
- Vũ tỷ tỷ, nhanh nhìn xem Tiểu Hồng làm sao vậy? Tiểu Hồng làm sao biến thành như vậy?
Trong mắt Thiên Linh Nhi chứa đầy nước mắt.
Vũ Cửu Thiên nâng Chu Tước đà rụng hết lông lên, quan sát một lúc. trong mắt âm tinh bất định! Tiểu Chu Tước gặp được Vũ Cửu Thiên cũng vô cùng nghe lời. không chút phản kháng, chỉ có một chút uể oải.
- Nửa năm? chỉ còn lại có nửa năm?
Trên mặt Vũ Cửu Thiên lộ vẽ sốt luật tức giận nói.
- Vũ tỷ tỷ, Tiểu Hồng không việc gì chứ? Thiên Linh Nhi lo lắng hỏi.
- Ngươi chăm sóc nó thật tốt. Nó chỉ có ở bên cạnh ngươi mới có thể sống tốt Vũ Cửu Thiên trịnh trong giao Chu Tước tới tay Thiên Linh Nhi.
- Vậy Tiểu Hổng...
Thiên Linh Nhi vẫn lo lắng nói.
Lúc này, ánh mắt của Vũ Cửu Thiên nhìn về phía Thiên Linh Nhi lộ vẽ phức tạp.
- Yên tâm, chỉ cần có ngươi, nó khẳng định sẽ không có việc gì. Vũ Cửu Thiên an ủi.
- Vâng!
Thiên Linh Nhi gật gật đầu.
Vũ Cửu Thiên bước một bước. đã biến mất ở phủ Linh nhi công chúa. Lúc này, Niết Thanh Thanh bên ngoài cùng lập tức đi đến.
- Linh nhi. vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Vì sao bên ngoài phủ công chúa có vòng bảo hộ mạnh như vậy, ta cũng không vào được!
Niết Thanh Thanh nhíu mày nói.
- Sao? Ta không biết! Thiên Linh Nhi mờ mịt nói.
- Người đó đã tới nơi này? Niết Thanh Thanh hỏi.
- Vũ tỷ tỷ đã tới. Thiên Linh Nhi nói.
- Vũ tỷ tỷ? Vũ tỷ tỷ nào?
Niết Thanh Thanh nghi hoặc hỏi.
- Chính là Vũ tỷ tỷ lần trước nhìn thấy ở Phượng Hoàng cung, ngươi không nhớ sao? Chính nàng tặng Tiểu Hồng cho ta.
Thiên Linh Nhi nói.
Nghe được lời nói của Thiên Linh Nhi, mặt Niết Thanh Thanh cứng đờ! Phượng hoàng tộc chí tôn?
- Làm sao vậy? Thiên Linh Nhi nghi hoặc hỏi.
- Không, không có gì! Niết Thanh Thanh cổ quái nói.
Vũ tỷ tỷ? Có lẽ toàn bộ thiên hạ cũng chỉ có Thiên Linh Nhi có vinh quang xưng hô đặc thù như thế.
Vũ Cửu Thiên sau khi rời khỏi phủ công chúa, lập tức bay đến trong một kiến trúc
- Bái kiến chí tôn!
Bảy tám người đồng thời hành lễ với Vũ Cửu Thiên, nhưng bọn họ có một điểm giống nhau. chính là đều có mắt phượng, bát kể nam nữ, đều là như thế, lông mi bảy màu. đã chứng tỏ bọn họ đều là Phượng Hoàng tướng.
- Lỵ Hỏa thánh đô. có phải có một quả Minh Nguyên đan hay không? Vũ Cửu Thiên hỏi.
- Minh Nguyên đan?
Mọi người đều không hiểu.
- Chính là cái này!
Vũ Cửu Thiên vung tay lên, ảo ảnh của Minh Nguyên đan lặp tức hiện ra.
- Trường sinh bất tử dược của Nam Minh cống điện? Một tên Phượng Hoàng tướng lập tức kêu lên.
- Ở đâu?
Vũ Cửu Thiên trên mặt vui mừng nói. giống như biết ở đâu sẽ toàn lực cướp đoạt. Mọi người có chút cổ quái nhìn về phía Vũ Cửu Thiên.
- Chí tôn, người đã tới chậm!
Một tên Phượng Hoàng tướng nói.
Nghe mọi người kể rõ, Vũ Cửu Thiên nhíu chặt mày! Khéo như vậy? Minh Nguyên đan đã biến mắt. Chu Tước mới gặp chuyện không may?
Nghĩ đến không tầm thường, Vũ Cửu Thiên không chào hỏi những thuộc hạ này, thân hình nhoáng lên một cái, lại lần nữa biến mất.
Ngay sau đó. Vũ Cửu Thiên đà xuất hiện ở trong Ly Hỏa thánh điện.
Niết Phàm Trần đứng trước mặt mấy tên đại thần nhìn thấy Vũ Cửu Thiên bỗng nhiên xuất hiện có chút cứng lại, nhưng cũng không tức giận. bỏ qua các đại thần một bên nhìn về phía Vũ Cửu Thiên.
- Có việc sao? Niết Phàm Trần hỏi.
- Minh Nguyẻn đan ở nơi nào?
Vũ Cửu Thiên phi thường trực tiếp hói.
- Ở trong tay Chung Sơn, sứ thần Đại La! Niết Phàm Trần mở miệng nói.
- Chung Sơn?
Vũ Cửu Thiên lập tức nghĩ tới Chung Sơn? Giỏi một tên Chung Sơn. không ngờ trù tính với ta? Lập tức. hai mắt của Vũ Cửu Thiên trờ nên đỏ bừng, tức giận ngút trời.
- Đà quấy rầy!
Vũ Cửu Thiên chỉ bỏ lại một câu. tức thì biến mất.
- Thánh Thượng? Vừa rồi đó là? Một gã đại thần lập tức kinh ngạc nói.
Rốt cuộc người nào làm càn như thế, làm càn như thế ở Ly Hỏa thánh điện, mà Thánh Thượng không ngờ dung túng nàng nhu vậy?
- Đi thăm dò xem. Niết Phàm Trần nói.
- Vâng.
Ngoài điện truyền đến thanh âm của lão thái giám.
Một ngày sau! Phượng Hoàng đảo!
Chung Sơn ngồi trong sơn cốc của Huyền Nguyên, đánh cờ với Huyền Nguyên.
- Chung Sơn, nhìn bộ dáng của ngươi, không vội chút nào nha. Huyền Nguyên cười nói.
- Kết quả đà biết rồi, có gì phải vội? Chung Sơn hạ một quân cờ xuống cười nói.
- Hay một câu kết quả đã biết rồi. Người đời đối với một việc, có người trầm mê vào kết quả, có người trầm mê vào quá trình, nhưng những người đó đều không so được với ngươi. Ngươi chỉ để ý dự mưu (mưu tính trước), sau khi dự mưu xác định, sẽ không có gì có thể lay động tâm của ngươi!
Huyền Nguyên hạ một quân cờ xuống nói.
- Huyền Nguyên quá khen. thế sự đều tồn tại nhân tố không xác định. Chung Sơn sao có thể nhiều lần nắm chắc kết quả?
Chung Sơn cười nói, lại đặt xuống một quân cờ.
- Vậy vì sao ngươi còn bình tĩnh như thế? Không sợ xuất hiện bất ngờ sao? Huyền Nguyên cười hỏi. đồng thời trong mắt cũng hiện lên một tia nghi hoặc.
- Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên. Chung Sơn có vội cũng vô bổ. chỉ cần minh làm tốt nhắt. dốc toàn bộ sức lực. trong lòng tự nhiên sè không sản sinh một tia vội vàng xao động. Vì sao con người làm ra vẫn vội vàng xao động? Bởi vi hắn còn chưa hết sức! Chung Sơn đã hết sức, tự nhiên bình tĩnh.
Chung Sơn lại đặt một quân cờ xuống cười nói.
- Mưu sụ tại nhân, thành sụ tại thiên? Vì sao con người làm ra vẫn vội vàng xao động? Nói rất đúng, không nghĩ đến Chung Sơn ngươi tuổi không lớn, lại có kiến giải (tầm mắt) sâu sắc như vậy, thật đúng là đừng trông mặt mà bắt hình dong!
Huyền Nguyên cảm thán nói.
Chung Sơn vừa muốn nói gì, bỗng nhiên bên trong sơn cốc lập tức nổi lên cuồng phong cực lớn, cuồng phong tàn phá bừa bài, một cỗ khí thế hùng mạnh điên cuồng áp bách về phía Chung Sơn.
Trong khí thế ẩn chứa tức giận ngút trời, khí thế bức thẳng về phía Chung Sơn.
Trong không trung, lập tức mây đen cuồn cuộn. lôi quang lập lòe, một cảnh trời sụp đất nứt đột nhiên xuất hiện.
Vù.
Cuồng phong tàn phá bừa bài. lập tức thổi bay y bào của Chung Sơn.
Huyền Nguyên bên cạnh nhướng mày, đi tới bên cạnh Chung Sơn. tay phải đặt lên đầu vai Chung Sơn. lập tức cuồng phong xung quanh Chung Sơn ngừng lại, y bào của Chung Sơn bay lên lập tức hạ xuống.
Mà ở trước mặt Chung Sơn bỗng nhiên xuất hiện một nữ tử vô cùng tức giận.
Vũ Cửu Thiên, cặp mắt phượng của Vũ Cửu Thiên nhìn chằm chằm Chung Sơn, giống như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
Nhìn thấy vẻ mặt của Vũ Cửu Thiên. Chung Sơn nhướng mày.
Không đúng! Tính ra Vũ Cửu Thiên khẳng định sẽ tìm đến mình, nhưng không có khả năng tức giận lớn như vậy? Dù sao một chí tôn. cường giả Thiên Cực cảnh, bất kể người nào tu đến trinh độ Thiên Cực cảnh, tâm tính nhất định vững như bàn thạch mới đúng. Vui giận không hiện ra mặt là chuyện cơ bản nhất, nhưng vẽ mặt của Vũ Cửu Thiên sao lại thế này?
Cố ý? Không, không cần vì một nhân vật nhỏ như mình mà cố ý diễn trò, thân phận của Thiên Cực cảnh khinh thường làm như thế, vậy vì sao có loại vẻ mặt này?
Nghĩ đến đây, Chung Sơn giật mình, lặp tức nghĩ đến nguyên nhân, mình đã xem nhẹ địa vị của Chu Tước trong lòng Vũ Cửu Thiên.
Không nghĩ đến Vũ Cửu Thiên lại quan tâm Chu Tước như vậy!
Chung Sơn vui vẻ trong lòng. đồng thời trong đầu điên cuồng vận chuyển, kế hoạch ban đầu lấp tức tiến hành bổ sung.
- Chung Sơn!
Vũ Cửu Thiên vô cùng tức giận nhìn về phía Chung Sơn.
Mấy ngày trước, chỉ khinh thường lạnh lùng liếc mắt nhìn Chung Sơn một cái, khinh thường nhìn lại, hiện tại mới phát hiện, Chung Sơn này có bao nhiêu đáng giận!
Huyền Nguyên bên cạnh có chút ngạc nhiên, mặc dù biết Chung Sơn muốn làm việc lớn, nhưng xuất phát từ lễ độ cũng không hỏi chỉ tiết. Vũ Cửu Thiên này cũng quá ngưu (trâu. khủng), vừa thấy mặt đã giơ tay đòi đồ.
- Tiền bối có ý gì? Chung Sơn không rõ! Chung Sơn ra vẻ mờ mịt nói.
Huyền Nguyên bên cạnh nhìn Chung Sơn. lắc lắc đầu cười khẽ. Đích xác. Chung Sơn này tuổi không lớn, nhưng chính là lão hồ ly (cáo già) tiêu chuẩn. Đùn đẩy một chút như vậy, lại khiến Vũ Cửu Thiên nói ra nguyên nhân. Lập tức quyền chủ động đà rơi vào tay Chung Sơn.
- Đến lúc này người không ngờ còn giả bộ không biết? Muốn chết!
Vũ Cửu Thiên tức giận nói. hiển nhiên đà bị Chung Sơn làm cho vô cùng tức giận.
- Tiền bối nói cho rõ ràng, Chung Sơn đã làm chuyện gì khiến tiền bối hiểu lầm? Cho dù chết cũng phải để Chung Sơn hiểu rõ.
Chung Sơn lập tức phẫn nộ quát.
Huyền Nguyên bên cạnh khe khẽ thở dài. Chung Sơn này không những là lão hồ ly mà còn có da mặt dày như tường thành. Thật đúng là đừng trông mặt mà bắt hình dong!