Trường Sinh Bất Tử

Quyển 6 - Chương 126: Hết sức cường thế



Ads Chung Sơn ở trong ấn tượng mọi người, đều là nhân vật rất thông minh, hoặc là nói hắn tính kế như yêu nghiệt vậy, cho dù ở dưới tình huống cửu tử nhất sinh cũng có thể tính toán ra một con đường sống.

Nhưng mà làm sao hắn dám đến một mình? Lại giống như hợp tình hợp lý? Bỗng nhiên, gần như mọi người đều nghĩ tới lời lúc trước Huyễn Ngôn hồi báo, Thiên, Chung Sơn thật sự có Thiên?

- Tiền bối, tu vi Chung Sơn thế nào?

Kinh Tuyết Thần nhăn mặt nhỏ giọng hỏi.

Thanh âm Kinh Tuyết Thần tuy nhỏ, nhưng ba cường giả Thiên Cực Cảnh trong đại điện khẳng định nghe được rõ ràng.

- Hoàng Cực Cảnh, tầng thứ mười!

Quy Thọ nói một câu.

Trong đại điện cũng không có người thứ hai lên tiếng, hiển nhiên là ngầm thừa nhận Quy Thọ.

Hoàng Cực Cảnh, tầng thứ mười?

Sau khi xác nhận tin tức này, Kinh Tuyết Thần lộ ra nụ cười ta nhìn về phía Chung Sơn. Thật là Hoàng Cực Cảnh tầng thứ mười? Thật can đảm! Thật quyết đoán, chẳng lẽ muốn dùng tu vi này dọa chúng ta? Quyết đoán như thế, khó trách Thần Nha Đạo Quân phải trừ khử nhanh!

Tuy nhiên, nếu đã biết thực lực của ngươi, cho dù ngươi khua môi múa mép, lưỡi nở hoa sen, cũng đừng mơ tưởng thay đổi vận mệnh ngày hôm nay.

- Bần đạo Kinh Tuyết Thần! Hôm nay là đại hôn của Trường Sinh Giới ta, Chung Sơn thân là chủ một triều, tới đây là có ý gì? Tới đây quấy rối? Ngươi muốn cùng Trường Sinh Giới là địch sao?

Kinh Tuyết Thần đạp bước tiến lên, trầm giọng quát một tiếng.

Kinh Tuyết Thần nói chuyện, những người khác tự nhiên không lên tiếng.

- Kinh Tuyết Thần? Hừ, là ngươi đánh lén Thanh Ti, phong ấn tu vi của nàng?

Chung Sơn hai mắt hùng hổ dọa người nhìn thẳng Kinh Tuyết Thần.

Thấy Chung Sơn chỉ có tu vi Hoàng Cực Cảnh còn dám kênh kiệu trước mặt mình, Kinh Tuyết Thần cảm thấy khó chịu.

- Đúng thì thế nào?

Kinh Tuyết Thần trầm giọng quát.

- Đúng là đủ rồi!

Chung Sơn ánh mắt lạnh lùng, ánh mắt nhìn hắn như nhìn người chết vậy.

- Ngươi là đi xuống nhận lấy cái chết, hay là muốn ta đi lên chém ngươi?

Chung Sơn dựng thẳng đại đao.

- Ha ha ha ha cáp...................

Kinh Tuyết Thần cuồng tiếu một trận

.

- Chết đã đến nơi, ngươi còn cuồng vọng như thế, hôm nay ngươi đã đến đây, vậy thì chỉ mình ta cũng đủ để cho ngươi có đến mà không có về!

Kinh Tuyết Thần cuồng tiếu nói.

Kinh Tuyết Thần khinh thường là có lý do, Hoàng Cực Cảnh tầng thứ mười? Kinh Tuyết Thần chính là Đế Cực Cảnh tầng thứ tám! Tuyệt đối áp đảo, thực lực chênh lệch như vậy, hắn ngại gì phải đối chiến.

Cuồng tiếu xong, Kinh Tuyết Thần bay từ trên Triều Thiên Điện xuống dưới.

Băng Hiên phất tay các tướng sĩ, toàn bộ lui về phương xa.

Nơi này Kinh Tuyết Thần tự nhận đủ đề đối phó rồi.

Gần như ánh mắt mọi người đều tập trung về phía dưới quảng trường!

Vô số quân nhân, vô số dân chúng bên ngoài quảng trường Tế Thiên, ba đại Thiên Cực Cảnh trong Triều Thiên Điện, 1 đám người Trường Sinh Giới ở cửa Triều Thiên Điện, Bi Thanh Ti, mọi người đều nhìn về phía

Chung Sơn.

Mà trong đó chỉ có Bi Thanh Ti là lo lắng cho Chung Sơn.

Kinh Tuyết Thần một thân áo trắng, chậm rãi bay xuống, thậm chí, ngay cả vũ khí cũng không thèm lấy ra.

Bởi vì trong lòng Kinh Tuyết Thần rõ ràng, dưới thực lực tuyệt đối, tất cả trí tuệ đều là mây bay, mà Chung Sơn chỉ là Hoàng Cực Cảnh. Mặc dù là Hoàng Cực Cảnh tầng thứ mười, cũng chỉ là Hoàng Cực Cảnh mà thôi, ở trước mặt Đế Cực Cảnh đạo cao ngất trời này, vĩnh viễn chỉ là đứa bé mà thôi.

- Ngươi đi xuống tìm cái chết?

Chung Sơn lộ ra nụ cười quái dị.

Chẳng lẽ không ai nói qua cho hắn thực lực của ta sao? Lúc trước thời điểm ở Hoàng Cực Cảnh tầng thứ năm, đã khuất nhục Trùng Thiên Thái tử, chẳng lẽ không ai nói cho Kinh Tuyết Thần sao? Thật sự xuống dưới nhận lấy cái chết?

Kinh Tuyết Thần đương nhiên chưa từng nghe qua chuyện của Trùng Thiên Thái tử, nếu không đánh chết hắn cũng không xuống, bởi vì tu vi của Trùng Thiên Thái tử cũng tương đương hắn, thậm chí còn mạnh hơn.

- Hừ? Chịu chết? Một tên Hoàng Cực Cảnh nho nhỏ cũng dám khẩu xuất cuồng ngôn, ngươi ở Thần Châu đúng là danh tiếng rất lớn, nhưng mà cũng chỉ là ở cái trí tuệ mà thôi, ở trước mặt thực lực tuyệt đối, trí tuệ căn bản không tính là gì, hôm nay chính là tử kỳ của ngươi, trước mắt người trong thiên hạ, ta cũng không khi dễ ngươi, ta nhường ngươi ba chiêu!

Kinh Tuyết Thần cũng khoa trương nói.

Một câu khoa trương này của Kinh Tuyết Thần cũng là bi kịch của hắn! Nhường Chung Sơn ba chiêu? Nếu như là Đế Cực Cảnh đỉnh phong nói, có lẽ sẽ không sao, ngươi nhường Chung Sơn ba chiêu?

Khi Chung Sơn nhìn về phía Kinh Tuyết Thần, đã không phải cừu hận lúc trước, mà là một loại cổ quái, một loại quái dị! Nhường ta ba chiêu?

Hơn nữa, giọng điệu của Kinh Tuyết Thần lại cực kỳ lớn, trong nháy mắt truyền khắp bốn phương tám hướng, thậm chí dân chúng bên ngoài quảng trường Tế Thiên cũng nghe được rõ ràng.

Mọi người kích động nhìn một màn kế tiếp, về phần cảnh tượng nhìn thấy và cảnh tượng trong lòng mọi người nghĩ cũng không giống nhau, cũng không cần mọi người lo lắng, bởi vì thời điểm kích động lòng người đã tới.

Chung Sơn cũng không vô nghĩa, trường đao đưa lên.

Thiên Điều! 120 Trọng Lãng!

Chung Sơn rút đao đáp ứng giao ước với Kinh Tuyết Thần, một đao hung hăng chém xuống.

Trong nháy mắt chém ra, một đạo đao cương nghìn trượng thong thả phát ra, đao cương mang theo khí thế từ trước đến nay chưa từng có, hung hăng chém về phía Kinh Tuyết Thần, 120 Trọng Lãng, một đao tuyệt thế kia đã có thể khiến không gian dao động, mà ngay cả Trùng Thiên Thái tử dưới tình huống toàn lực đề phòng, cũng mạnh mẽ bị một đao cuồng mãnh áp chế.

Một đao mang theo từng chút không gian gợn sóng.

Một đao khủng bố chém xuống, gần như tất cả mọi người, khóe miệng đều há thành hình chữ o.

Kinh Tuyết Thần bị một đao khủng bố này khóa trụ, sắc mặt đại biến, không còn... vẻ ung dung lúc trước nữa, trong lúc vội vàng, lập tức nuốt lời, lấy ra một thanh trường kiếm đón đỡ.

- Oanh...................

Đao kiếm mạnh mẽ va chạm.

Va chạm khủng bố lập tức khiến Kinh Tuyết Thần bị lún xuống hơn một thước, mà trên mặt đất, do Kinh Tuyết Thần tản lực cho nên xuất hiện vô số mạng nhện, vô số đá vụn bắn lên cao.

Xung quanh quảng trường, gần như tất cả mọi người đều cảm giác mặt đất rung lên thiếu chút nữa ngã ngửa, vô số kiến trúc sụp đổ, xa xa dân chúng bên ngoài cũng cảm thấy màng tai bị chấn cho đau đớn.

Gần như tất cả mọi người Trường Sinh Giới đều đổ mồ hôi lạnh, đây con mẹ nó còn là Hoàng Cực Cảnh sao?

Bên trong bụi mù cuồn cuộn, Kinh Tuyết Thần lại vô cùng thê thảm, một đao của Chung Sơn quá mạnh mẽ, trong lúc vội vàng, căn bản không kịp toàn lực phản kháng, mà chuôi kiếm tế luyện đã lâu trong tay chỉ là pháp bảo bát phẩm, giờ phút này đã ảm đạm rất nhiều, quần áo trên người bị đánh tan, trên làn da cũng lộ ra vô số vết rách, chỗ cổ tay cầm kiếm của Kinh Tuyết Thần cũng bị chấn cho ứa ra rất nhiều máu tươi, thất khiếu lại tràn ra máu tươi đỏ hoe.

Kinh Tuyết Thần hai mắt mở lớn, vẻ mặt không thể tin, đây là Hoàng Cực Cảnh tầng thứ mười? Gặp quỷ rồi, đây là Hoàng Cực Cảnh tầng thứ mười? Một cỗ sợ hãi không thể nắm rõ trong nháy mắt bao phủ trong lòng. Cũng có 1 cỗ buồn bực, vừa rồi không phải mình khoa trương, thì làm sao lại trở nên thê thảm như vậy?

Trong nháy mắt một đao mạnh mẽ Chung Sơn đạt được hiệu quả, ba đại Thiên Cực Cảnh cường giả trong Triều Thiên Điện gần như cùng mở to măt đứng dậy, sao lại vậy?

Ba người không có khả năng nhìn lầm, thần thức tản ra điều tra, Chung Sơn đúng là chỉ có tu vi Hoàng Cực Cảnh tầng thứ mười, nhưng mà một đao vừa rồi là?

Trong lúc ba người đang kinh ngạc.

- Không tốt!

Quy Thọ hai mắt mở lớn, xoay người vọt ra ngoài.

Bên ngoài, đao thứ hai cua rChung Sơn giết tới.

Thiên Ma Thối Thể Đại Pháp, tầng thứ sáu!

Thiên Điều! 300 Trọng Lãng!

Chung Sơn mở lớn mắt, đại đao Ngạc Mộng trong tay lại lần nữa hung hăng chém xuống.

Khí cơ khóa chặt, Kinh Tuyết Thần muốn trốn cũng không thể trốn! Một đao cường thế, mang ra mang theo gợn sóng không gian còn nhiều hơn trước, hung hăng chém xuống Kinh Tuyết Thần.

Nếu gợn sóng không gian lúc trước giống như một hòn đá nhỏ ném xuống mặt ao, vậy thì bây giờ, lại giống như một khối đá tảng ném xuống mặt ao.

Khí thế khủng bố, bức thẳng tới Kinh Tuyết Thần, Kinh Tuyết Thần nhìn một màn này vô cùng hoảng sợ, hắn dù thế nào cũng không nghĩ tới Chung Sơn lại mạnh như vậy, quá mạnh mẽ. Buồn bực trong lòng Kinh Tuyết Thần đã sớm hóa thành hối hận!

Giờ khắc này, cho dù Kinh Tuyết Thần toàn lực phản kích thì cũng không ngăn được, chỉ có thể vận dụng bí pháp, phát ra phòng ngự mạnh nhất, đồng thời hy vọng ba đại Thiên Cực Cảnh trong Triều Thiên Điện có thể kịp thời cứu mình.

Kinh Tuyết Thần nhìn một đao này, có một loại xúc động muốn khóc, lần sau, nếu như còn có lần sau, không bao giờ... giỡn với lửa nữa, nếu chiến đấu, tuyệt đối toàn lực ứng phó!

Nhưng mà sinh tử trước mắt, còn có lần sau sao?

Quy Thọ đi ra, Quy Thọ muốn đi cứu Kinh Tuyết Thần, Nô Thanh Huệ và Ô Hoàn thấy Quy Thọ chạy tới cứu viện, cũng an tâm, nhưng, ngay sau đó, Nô Thanh Huệ và Ô Hoàn đều mở lớn hai mắt, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.

Quy Thọ vừa mới ra khỏi cửa, bỗng nhiên cả người dừng lại, bởi vì ở trước mặt Quy Thọ, đột nhiên xuất hiện một thân ảnh áo bào đen, mà thân ảnh áo bào đen kia nhanh chóng chặn lại Quy Thọ.

Quy Thọ kinh ngạc ngừng lại, bởi vì Quy Thọ phát hiện, người trước mắt không ngờ có khí cơ giống mình.

Thiên Cực Cảnh?

- Oanh...................

300 Trọng Lãng Thiên Điều của Chung Sơn ầm ầm chém tới chỗ Kinh Tuyết Thần.

Uy lực so với lúc trước càng thêm khủng bố, chấn toàn bộ Băng Phong Thành rung lên.

Vô số ánh mắt dân chúng, bốn phuong tám hướng đều nhìn về phía chỗ một đao Chung Sơn bổ xuống, một đao kia gần như hấp dẫn tất cả mọi người.

Một đao qua đi, vô số cung điện quảng trường Tế Thiên chỉ còn lại 6 cái, những cái khác đều bị sụp đổ, khói bụi cuồn cuộn bao phủ Chung Sơn. Tới tới tận khi khói bụi tan hết, lại không thấy khí tức của Kinh Tuyết Thần. Trên mặt đất, một cái hẻm núi dài nghìn trượng bị một đao chém ra, rành rành hiện ra trước mặt mọi người.

Kinh Tuyết Thần không còn, chỉ nhìn thấy xung quanh hẻm núi kia có một thanh đoản kiếm, còn có một bãi máu.

Một đao của Chung Sơn lại mạnh tới thế! Gần như mọi người đều hít mạnh một hơi khí lạnh.

Nhìn Chung Sơn ở giữa không trung vung đao, gần như mọi người đều nuốt nuốt nước miếng, hình tượng bá đạo kia của Chung Sơn khắc sâu trong lòng mọi người, gần như trái tim mọi người đều co rụt lại, chỉ có Bi Thanh Ti hiện lên vẻ vui sướng.

Sau khi một đao, bốn phía yên tĩnh một lúc lâu. Mọi người rung động nhìn Chung Sơn một đao cường thế, cũng phát hiện Triều Thiên Điện lại không có chút phối hợp.

Một lão già áo trắng đầu bạc, xa xa lăng không khóa chặt thân ảnh áo bào đen, vẻ mặt vô cùng ngưng trọng.

- - - - - oOo- - - - -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.