Ads
Một ngày này, dương gian, Đại Tranh Hoàng triều, Tuyên Kinh, trong hậu cung.
Cam Bảo Nhi nắm một tờ thiếp mời có in một long một hổ, chân mày cau lại, thật giống như đang suy tư cái gì.
- Đây là cái gì?
Chung Sơn hỏi.
Cam Bảo Nhi đưa thiếp mời cho Chung Sơn.
Chung Sơn nắm lên một hồi, trên mặt lộ ra một tia ngờ vực.
- Vạn Đan Đại Hội?
Chung Sơn cau mày nói.
- Ừm, đây là nơi lấy môn phái luyện đan làm chủ, luyện đan đại hội tổ chức ngàn năm một lần, có thể nói, đại hội luyện đan lần này, hội tụ phần lớn môn phái luyện đan cường đại của Thần Châu. Tham dự luyện đan, tranh giành danh hiệu 'Đan Thánh'.
Bảo Nhi nói.
- Đan thánh?
Chung Sơn hơi quái dị.
- Đây là thiếp mời do Long Hổ Đan Thánh phát tới, mời Thái Đan Tông của ta đi Lam Diễm Đế triều tranh hùng cùng cao thủ Đan đạo trong thiên hạ.
Bảo Nhi nói.
- Lam Diễm Đế triều? Có quan hệ gì với Long Hổ Đan Thánh?
Chung Sơn nhíu mày.
- Long Hổ Đan Thánh, từng là hoàng thất nhất mạch của Lam Diễm Đế triều, liên tục ba giới, đoạt được danh hiệu Đan thánh, chấp chưởng Vạn Cổ Thánh Thai.
Bảo Nhi nói.
- Vạn Cổ Thánh Thai?
- Ừm, đó là chí bảo của luyện Đan giới, không thuộc về người nò, thiên hạ Đan đạo có một quy củ, ai là Đan thánh, thì người đó sẽ chấp chưởng Vạn Cổ Thánh Thai, cho dù là chúng Thiên triều, chúng Thánh Địa, cũng không thể cướp lấy, hơn nữa chúng Thiên triều, Thánh Địa tất cả đều là tuân theo cái quy củ này, ai cũng không cho phá hư, muốn Vạn Cổ Thánh Thai, phải dựa vào bản lãnh riêng của mình, cố gắng đoạt lấy, dẹp tan Thiên triều, Thánh Địa ở thiên hạ.
Bảo Nhi giải thích.
- Vạn Cổ Thánh Thai có ích gì?
Chung Sơn hỏi.
- Có thể tụ tập, tinh lọc thiên địa linh khí từ người trên bệ thờ, có Vạn Cổ Thánh Thai, tỷ lệ thành công khi sẽ đề cao thật lớn, phẩm chất càng thêm ưu tú, thậm chí thời gian lâu dài, lò luyện đan cũng có thể lên cấp theo, người tu luyện cũng nhanh hơn rất nhiều. Rất nhiều diệu dụng, ta không phải là vô cùng rõ ràng, chỉ biết là, Vạn Cổ Thánh Thai là thánh vật của Đan đạo.
Bảo Nhi nói.
Đan? Chung Sơn biết nhu cầu của vận triều đối với đan, có thể nói, mỗi vận triều đều có ngành luyện đan của chính mình, bộ môn luyện đan, không chỉ có cung cấp Thần Đan đột phá cho cường giả, hơn nữa còn cung cấp đan dược chữa thương cho quân đội.
Nếu không, quân nhân trong quân đội sao lại bán mạng đánh giặc ngươi như vậy?
Vận triều chính là một hệ thống, không cần ngươi luyện khí, không cần ngươi luyện đan, tự thân tăng cường, phục tòng quân lệnh cũng đủ, như vậy bớt đi bao nhiêu thời gian của quân nhân? Còn có bổng lộc, lên chức còn có số mệnh lâm thân. Cho dù không thể trường sanh bất tử, cũng có thể gia tăng tu vi, thọ nguyên gấp bội.
Mà đan dược coi như là một loại chống đỡ vận triều, là vật phẩm mà tất cả vận triều trong thiên hạ phải dùng, Chung Sơn nghe được Bảo Nhi nói vậy, cũng ngửi ra diệu dụng vô hạn của Vạn Cổ Thánh Thai.
- Lão gia, muốn đi sao?
Bảo Nhi nhìn về phía Chung Sơn, nói.
- Ngươi muốn đi không?
- Ừm, ta muốn đi!
Bảo Nhi suy nghĩ một chút, kiên định nói.
- Vậy thì đi đi, chúng ta cùng đi!
Chung Sơn cười nói.
- Lão gia, ngươi cũng đi?
Bảo Nhi kinh ngạc nói.
Dù sao Tuyên Kinh cần Chung Sơn trấn giữ, Chung Sơn rời đi, Tuyên Kinh làm như thế nào?
- Vô phương, Tuyên Kinh ở phía trên Thiên Lang Đảo? Ai dám tới quấy rối? Không chỉ có ta đi, Linh Nhi, Thiên U cùng đi, thật lâu không có đi ra ngoài, lần này coi như là đi ra ngoài hóng mát một chút.
Chung Sơn cười nói.
- Ừm!
Bảo Nhi gật đầu.
Nếu chuyện Chung Sơn đã nhận định, Bảo Nhi cũng là không khuyên nữa.
Sau khi Linh Nhi biết được tin tức này, mừng rỡ không dứt, thu dọn đồ đạc chuẩn bị lên đường từ thật sớm.
Một nhóm mười người của Chung Sơn, gồm: Chung Sơn, Bảo Nhi, Linh Nhi, Thiên U, A Đại, A Nhị, Chích Hỏa, Thanh Hồng, còn có hai lang tướng.
Trừ Bảo Nhi cùng Linh Nhi, những người khác tất cả đều là Hoàng Cực Cảnh, mặc dù ít người, nhưng lực chiến đấu cũng là cực kỳ cường đại.
Đội hình như thế, trong thiên hạ Hoàng triều đông đảo, có lẽ chỉ có Đại Tranh Hoàng triều mới có thể lấy được.
Một nhóm mười người, sau khi nhận định phương hướng, tựu bước lên hành trình.
Lam Diễm Đế triều, ở cả vùng đất Tây Phương của Thần Châu, tương cận cùng Thái Tuế Thiên triều, cách Thiên Lang Đảo vô cùng xa. Vì vậy, mọi người mới lên đường thật sớm, cũng may cách Vạn Đan Đại Hội còn có thời gian ba năm.
Một nhóm mười người, trên đường đi, tự nhiên vừa du lịch vừa lên đường.
Lúc lên đường, mặt ngoài Chung Sơn rất là tùy ý, phụng bồi chúng nữ du ngoạn một đường, nhưng Cổ Thiên U cũng là cảm giác được tâm sự nặng nề của Chung Sơn.
Hai năm rưỡi sau, cách Lam Diễm Đế triều đã không xa. Một ngày này, mọi người dừng ở một cái sơn cốc, lấy ra cung điện ghế ngồi,..., tạm thời ngủ lại.
Vừa vặn săn bắt một chút chim quý thú lạ ở trên đường, tùy ý để Bảo Nhi tự mình làm đầu bếp của Chung Sơn, mà Linh Nhi cũng là bởi vì tò mò, đi theo phía sau Bảo Nhi để trợ thủ, học tập cách nấu ăn.
Về phần những người khác, còn lại là thủ hộ tứ phương, không được để cho bất kỳ ngoại nhân quấy rầy.
Chung Sơn ngồi ở cạnh một bàn đá, nhìn nhị nữ bận rộn, trên mặt cười cười.
Thiên U nấu một bình trà cho Chung Sơn, hơn nữa châm một chén cho Chung Sơn.
- Nghĩ gì thế?
Thiên U đưa chén trà qua, ôn nhu hỏi.
Chung Sơn lắc đầu cười cười, nhẹ nhàng nhận lấy chén trà kia, cũng không có nhiều lời.
- Là nhớ tới Quỳ Nhi tỷ tỷ?
Cổ Thiên U hỏi.
Nghe được Cổ Thiên U nói vậy, đỉnh đầu Chung Sơn run lên, mặc dù động tác rất nhỏ bé, nhưng vẫn là không có thoát khỏi ánh mắt của Thiên U, hơn nữa trong chén trà, nước trà cũng tạo nên một tia rung động.
- Ừm!
Chung Sơn gật đầu không có phủ nhận.
Trong mắt Cổ Thiên U hiện lên một tia hâm mộ, bởi vì Cổ Thiên U biết, từ đầu đến cuối, ở trong lòng Chung Sơn, một nữ nhân có địa vị nặng nhất, chính là Quỳ Nhi đã chết, thê tử thứ nhất của Chung Sơn.
Quỳ Nhi, chết ở trong tay Liệt Thiên Thái tử của Thái Tuế Thiên triều, mà Thái Tuế Thiên triều, cách Lam Diễm Đế triều tương đối gần. Đến phụ cận Lam Diễm Đế triều, làm sao có thể không nghĩ tới chuyện này?
Từ khi bắt đầu biết Chung Sơn, Chung Sơn vẫn ngậm miệng không nói tới Thái Tuế Thiên triều, không nói về Liệt Thiên Thái tử, nhưng cứ ngậm miệng không nói, càng cho thấy oán hận trong lòng Chung Sơn, cỗ oán hận này cường thế ngập trời.
- Ngươi muốn làm sao?
Cổ Thiên U lộ ra một tia lo lắng nói.
Chung Sơn lộ ra một nụ cười khổ. Vừa nhìn Cổ Thiên U một chút, nói:
- Ngươi yên tâm đi, bây giờ không phải là lúc ta xuất thủ, huống chi, Quỳ Nhi cũng không hy vọng ta chịu chết!
- Ừm!
Cổ Thiên U đi tới, đứng ở phía sau Chung Sơn, nhẹ nhàng bóp bả vai Chung Sơn.
Loại công việc xoa bóp của hạ nhân này, Cổ Thiên U cũng là làm thuần thục đến cực điểm, bởi vì người được bóp vai là tình cảm chân thành là của mình. Người sắt kiên cường hơn nữa, cũng có một mặt yếu ớt.
Cổ Thiên U chính là biết một vết sẹo này của Chung Sơn, không ngừng dùng ôn nhu của mình để chữa thương.
Chung Sơn nhắm mắt, hưởng thụ sự ôn nhu của Cổ Thiên U.
Bành!!!!
Ở ngoài sơn cốc vang lên một tiếng động lớn.
Chi chi chi!!!
Liên tiếp tiếng kêu chi chi.
- Cút!
Ngoài sơn cốc truyền đến một tiếng tức giận của Chích Hỏa.
Là thanh âm Chích Hỏa lang tướng đang đuổi hầu tử ra.
- Mang theo thuộc hạ của ngươi, đi về phương hướng khác, lăn xa một chút!
Chích Hỏa tức giận kêu lên.
Ánh mắt Chung Sơn mở ra, Cổ Thiên U cũng lộ ra một tia kinh nghi.
Bởi vì, thần thức của hai người cũng phóng đi ra ngoài, phát hiện hầu tử tới không chỉ có riêng mười con tám con, mà là ngàn vạn, thực lực của chúng hầu tử cũng không nhỏ, cao nhất không ngờ đạt tới Hợp Thể kỳ. Cao nhất phải tới 40m.
Nhưng Chích Hỏa dù sao cũng là lang tướng, sao lại để ý những hầu tử Hợp Thể kỳ này.
Nhiệm vụ của Chích Hỏa chính là coi chừng bốn phía, không làm cho người ngoại lai quấy rầy đến bệ hạ.
Ở trước mặt Chích Hỏa, hầu tử càng ngày càng nhiều, tức giận trợn mắt nhìn Chích Hỏa.
Cầm đầu chính là 6 Thông Tí Viên Hầu có tu vi Hợp Thể kỳ, một đám nắm cây gậy khổng lồ, thật giống như muốn chỉ huy hầu tử chiến đấu cùng Chích Hỏa.
- Ai dám đạp một bước nữa, chết!
Chích Hỏa không nhịn được nói.
5 con hầu tử Hợp Thể kỳ không thể kiềm chế, muốn xông đi lên, nhưng hầu tử cao nhất ở trung ương cũng là vung tay lên.
Chúng hầu tử toàn bộ yên tĩnh trở lại.
Hầu tử kia gắt gao nhìn chằm chằm Chích Hỏa một hồi, mà lúc này, mấy người từ trong sơn cốc vừa bay ra.
Vừa thấy mấy người, hầu tử cao nhất kia vung tay lên, chúng hầu tử không cam lòng một trận, xèo xèo kêu mấy tiếng, từ hầu tử cao kia vòng qua cái sơn cốc này, đi về phía tây.
Chung Sơn đã bị kinh động, tự nhiên phải đi ra ngoài xem một chút.
Nhìn đại quân gần vạn con hầu tử rời đi, chân mày Chung Sơn cau lại. Bầy vượn?
- Bảo Nhi, chuẩn bị đi, chúng ta đi xem một chút.
Chung Sơn nói với Bảo Nhi ở phía dưới.
- Đã tốt lắm a, nếu không, vừa đi vừa ăn.
Bảo Nhi lộ ra vẻ chờ mong, nói.
- Đúng vậy a, ta cùng tỷ tỷ làm rất cực khổ a!
Linh Nhi cũng ủy khuất nói theo.
Nhìn bộ dạng ủy khuất của nhị nữ, Chung Sơn cười khổ một trận nói:
- Được rồi, để cung điện, chúng ta tiếp tục ăn bữa cơm đoàn viên, Chích Hỏa các ngươi mang theo cung điện, đuổi theo bầy vượn!
- Vâng!
Chích Hỏa lập tức đáp.
Có chúng cường giả Hoàng Cực Cảnh, mang theo một cái cung điện bay lên trời cao còn không dễ dàng?
Một đóa mây trắng từ dưới đáy cung điện nâng lên, phi thường cẩn thận, vô cùng vững vàng đuổi theo bầy vượn.
Mà Chung Sơn cũng là ở bên trong cung điện thưởng thức tay nghề của nhị nữ.
Bầy vượn đi về hướng tây, trực tiếp tiến vào phạm vi Lam Diễm Đế triều.
Hai ngày sau, bầy vượn thấy trên mặt đất nơi xa đang có đại lượng thi thể nát bấy của hồng hầu, trong mắt bầy vượn giận dữ. Một đám giơ gậy gộc lên lục soát chung quanh.
- Nghiệt súc, chờ các ngươi đã lâu!
Một âm thanh quát to truyền đến từ trong sơn cốc không xa.
Miệng sơn cốc, một gã nam tử đang mặc bạch y đi ra, đầu tóc nam tử xõa về phía sau, tay cầm một cây trường thương màu trắng bạc. Một cỗ chiến ý cách thật xa tựu ép thẳng đến.
Sơn cốc phía sau nam tử, mười người vừa đi ra, mọi người tay cầm trường thương, mắt lạnh nhìn bầy vượn gần vạn con ở phía xa. Mười người không giống nam nhân áo bào trắng, trên người đều có máu đen. Nhưng từ ánh mắt của bọn họ có thể nhìn ra, mọi người cũng là nam nhi kiêu ngạo, đó là một loại ánh mắt thiên bất phục, địa bất phục, chỉ phục nam tử bạch y cầm ngân thương trước mắt.
- Phụng mệnh bệ hạ, tiêu diệt tất cả yêu hầu của Lam Diễm Đế triều, hiện tại, mau cút ngay đi, nếu không, một ngày này chính là tử kỳ của bọn ngươi.
- Hống!!!
Hầu tử cầm đầu phát ra một tiếng hô tức giận, đã hiểu được, vô số xác khỉ trên mặt đất chính là mọi người trước mắt tạo thành, trường côn trong tay vung lên, chỉ huy chúng hầu phía sau xông về nam nhân áo trắng.
Vạn hầu nhận được hiệu lệnh, xông thẳng về phía trước như ong vỡ tổ.
- Các ngươi không cần xuất thủ, một mình ta là đủ!
Nam nhân áo trắng lộ ra một cổ ngạo khí, nói.
Trường thương khẽ múa, nhắm thẳng vào đại quân vạn hầu.
Trên bầu trời, trong nháy mắt Chung Sơn thấy Bạch y nhân đi ra từ trong sơn cốc ở nơi xa, tựu há mồm kinh ngạc.