Trường Sinh Bất Tử

Quyển 6 - Chương 89: Độc đan trí mạng



Ads - Đúng vậy, thử hay không thử?

- Có dám thử hay không?

........................

Bốn phía lại nhao nhao lên.

- Ngươi lại đây thử đan!

Tiêu Dao Hầu trợn tròn mắt, chỉ chỉ một tên thuộc hạ bên cạnh nói.

- Hầu gia, ta, ta, ta........

Tên thuộc hạ kinh kinh hãi lắp bắp nói.

- Sợ cái gì, ta có giải độc đan lục phẩm, thất phẩm, nếu như giải độc đan lục phẩm không được, ta còn giải độc đan thất phẩm.

Tiêu Dao Hầu lập tức kêu lên.

Nhưng mà thuộc hạ kia vẫn vô cùng kinh hãi.

- Giải độc đan không phải vạn năng, cũng không thể giải được tất cả độc.

Bảo Nhi cười nói.

Bảo Nhi còn chưa dứt lời, tên thuộc hạ kia càng kinh hãi, dù thế nào cũng không dám nuốt vào.

- Rác rưởi!

Tiêu Dao Hầu nổi giận nói.

- Tuy nhiên độc đan này cũng không phải là kỳ đan gì, giải độc đan thất phẩm là đủ giải độc rồi!

Bảo Nhi lắc đầu cười nói.

- Còn không mau thử?

Tiêu Dao Hầu lại lần nữa cả giận nói.

- Thuộc hạ không dám!

Kia thuộc hạ lại lần nữa lắc đầu.

Ngươi nói thật dễ nghe, nếu như giải độc đan thất phẩm giải không được thì làm sao đây? Đó không phải là mình sẽ xong sao? Dù thế nào cũng không thể thử độc dược được, hơn nữa nghe nói Tiêu Dao Hầu và Chung Sơn giao phong nhiều lần, chưa bao giờ chiếm được ưu thế, lần này tiếp tục giao phong, nhưng mà ngàn vạn không thể họa lây tới mình được.

- Nếu ngươi bị gì, ta sẽ giúp ngươi báo thù!

Tiêu Dao Hầu lại lần nữa cả giận nói.

Tiêu Dao Hầu giúp mình báo thù? Hay là thôi đi, khi đó ta chết thì đã chết, báo thù thì giải quyết được gì? Lại nói Tiêu Dao Hầu thật sự có thể áp được Chung Sơn sao?

Nghĩ thông tất cả, tên hạ nhân kia khom người không nhúc nhích, bất cứ giá nào cũng không dám đi thử dược.

- Không dám thử thì quên đi!

Bảo Nhi cười cười thu lại đan dược vào tay.

Mọi người vây xem thấy sự việc cứ vậy mà qua loa cho qua, cũng không khỏi tiếc nuối. Mà Bảo Nhi làm ra vẻ mặt khinh miệt nhìn tới lập tức khiến cho Tiêu Dao Hầu cảm thấy xấu hổ và giận dữ muốn chết.

- Ta đến thử!

Tiêu Dao Hầu hừ lạnh một tiếng.

- Không thể!

Niết Thanh Thanh lập tức kêu lên.

Tuy rằng không ưa mắt Tiêu Dao Hầu, nhưng mà địa vị của Tiêu Dao Hầu ở trong lòng Thánh thượng cũng không có người nào sánh bằng, nếu Tiêu Dao Hầu mà xảy ra chuyện không hay gì, Thánh thượng nhất định sẽ tức giận. Đến lúc đó mọi người nơi này sẽ không hay.

- Có cái gì không thể, ta cũng không tin độc đan này đạt tới thất phẩm, ta chỉ dùng lục phẩm giải độc đan là được, hơn nữa nàng cũng nói vậy, nếu như thật sự không giải được, Thánh thượng nhất định sẽ thay ta tự mình ra tay, đánh gục đám người các ngươi! Hừ!

Tiêu Dao Hầu tức giận hừ nói.

Tiêu Dao Hầu không chút kiêng nể gì!

Nhưng mà ánh mắt Chung Sơn nhìn Tiêu Dao Hầu lại lộ ra vẻ thương hại, không ngờ dùng cái chết của mình để uy hiếp người khác, Tiêu Dao Hầu này coi như là rác rưởi đến cực hạn. Hắn đã rác rưởi tới trình độ thoát ly khỏi loại thú vật bậc thấp, mà so với loại thú vật bậc thấp còn thấp hơn nữa, Chung Sơn khinh thường vào, ánh mắt không ngờ lộ ra vẻ thương hại.

- Hầu gia, ngươi không có thể ăn nha!

Tên thuộc ha bên cạnh lập tức khuyên nhủ.

Bởi vì bọn họ biết, một khi Tiêu Dao Hầu gặp chuyện không may, bọn họ cũng sẽ gặp chuyện.

- Cút, đám rác rưởi các ngươi!

Tiêu Dao Hầu thô bạo một cước đá văng tên thuộc hạ ra ngoài.

Đưa tay tiếp lấy độc đan của Bảo Nhi.

Bây giờ Tiêu Dao Hầu đã bị tức tới mê muội rồi, căn bản không thèm để ý tới đám người Niết Thanh Thanh hết lời khuyên can.

Trong nháy mắt tiếp nhận đan dược, với thế sét đánh không kịp bưng tai ném vào miệng, khiến mọi người chung quanh nhìn mà phát lạnh.

Rất tiêu sái!

Trong lòng Tiêu Dao Hầu cũng phiền muốn chết, cho tới tận khi bỏ viên đan dược kia vào miệng, mới cảm giác buồn phiền trong lòng bớt đi một chút.

Nhưng mà ngay sau đó, Tiêu Dao Hầu chỉ cảm thấy toàn thân tê rần, tiếp đó tim như bị một thanh lợi kiếm xuyên qua, làn da cũng phiếm ra đủ mọi loại sắc thái.

- A...................

Tiêu Dao Hầu đau đớn kêu lên, giờ khắc này, độc dược đã phát tác, ý nghĩ mới thanh tỉnh.

- Hầu gia, mau, mau, giải độc đan!

1 tên thuộc hạ lập tức đưa ra một viên giải độc đan lục phẩm.

Nhưng mà Tiêu Dao Hầu đã không thể cử động được, toàn thân tê cứng, ánh mắt hoảng sợ, chỉ có thể há to miệng ra một thôi, thấy giải độc đan lập tức nuốt xuống.

Nhưng trái tim càng ngày càng đau, càng ngày càng nhiều kiếm đâm vào, hồn phách cũng trở nên hư nhược, xương cốt dường như muốn hòa tan.

Vạn Độc Xuyên Tâm Tiêu Hồn Phệ Cốt Đan!

Tác dụng độc đan lập tức hiện ra, trong mắt Tiêu Dao Hầu càng ngày càng sợ hãi. Khóe miệng co giật, hắn cảm thấy vô cùng hối hận.

- Giải độc đan lục phẩm không được, mau, mau đổi giải độc đan thất phẩm!

Bên ngoài một người kêu lên.

Người kia vừa tin, mọi người lập tức tin đan dược của Bảo Nhi lợi hại, đặc biệt tên quan viên xét duyệt kia, lập tức khẳng định dược hiệu của Bảo Nhi.

Thuộc hạ Tiêu Dao Hầu rất nhanh lấy ra một viên giải độc đan thất phẩm đưa vào miệng Tiêu Dao Hầu.

Tiêu Dao Hầu đã đau đớn muốn chết, do quá sợ hãi mà còn rơi ra một giọt nước mắt bảy màu. Trong nháy mắt, giải độc đan thất phẩm vào miệng, Tiêu Dao Hầu lập tức nuốt xuống.

Giải độc đan nuốt vào dạ dày.

Lập tức, màu sắc độc tố trên khuôn mặt Tiêu Dao Hầu nhạt đi rất nhiều, Tiêu Dao Hầu cũng cũng thể nói được, thống khổ rên rỉ một tiếng, nhưng mà toàn thân đau đớn vẫn không ngừng lại, vẫn không chút chuyển biến tốt đẹp, hình như càng ngày càng đau.

- Cứu ta!

Tiêu Dao Hầu lập tức nhìn về phía Niết Thanh Thanh.

- Bảo Nhi đạo hữu, này, này........

Niết Thanh Thanh nhìn về phía Bảo Nhi lo lắng nói.

Nhưng mà giờ phút này trên mặt Bảo Nhi lại lộ ra vẻ ác độc, Bảo Nhi cũng chỉ có đối với Chung Sơn mới lộ ra thái độ của một nữ nhân, đối với người khác, đặc biệt là địch nhân, vẻ mặt lại lạnh như băng.

Niết Thanh Thanh cầu xin giúp đỡ nhưng mà Bảo Nhi lại lạnh như băng nhìn về phía Tiêu Dao Hầu.

- Vạn Độc Xuyên Tâm Tiêu Hồn Phệ Cốt Đan, đúng thật chỉ là thất phẩm đan, giải độc đan cũng có thể giải độc, chỉ là, nếu đã gọi là vạn độc thì tưởng rằng một viên giải độc có thể giải được sao?

Bảo Nhi nói.

Lời này vừa dứt, trong tay Tiêu Dao Hầu lập tức nhiện ra một lọ đan dược, là một bình ngọc Tiêu Dao Hầu thống khổ mới lấy ra được.

Thuộc hạ Tiêu Dao Hầu lập tức tiếp lấy, bên trong lọ có khoảng 50 viên đan dược thất phẩm.

Người bên ngoài không khỏi thán phục, đây, đây quả nhiên là Thiên triều Hầu gia, vừa ra tay không ngờ là 50 viên đan dược thất phẩm, nên biết rằng, nơi này có rất nhiều người mà ngay cả một viên đan dược thất phẩm cũng không nổi, hơn nữa giải độc đan này còn là đan dược thất phẩm phẩm chất quý giá. Quý giá không thể nói!

Giải độc đan thất phẩm rất nhanh bỏ vào miệng Tiêu Dao Hầu, tình huống Tiêu Dao Hầu chậm rãi chuyển biến tốt đẹp, nhưng độc vẫn chưa giải xong, toàn thân đau đớn, giờ khắc này, Tiêu Dao Hầu vô cùng hối hận. Mình sao lại điên khùng đi thử độc, độc này làm sao lại mãnh liệt như vậy?

Người bên ngoài không khỏi líu lưỡi, một viên, hai viên, tam viên...

Tới tận khi toàn bộ độc đan dùng hết, khuôn mặt Tiêu Dao Hầu vẫn xanh mét, mặc dù đã giảm bớt, nhưng mà độc vẫn chưa giải sạch.

Lúc mọi người nhìn về phía Bảo Nhi là lúc lộ ra vẻ khiếp sợ.

- Giải, giải dược!

Tiêu Dao Hầu quay sang Bảo Nhi kêu lên.

Tiêu Dao Hầu cảm giác càng ngày càng thống khổ, tuy rằng có thể cử động nhưng mà vừa cử động là toàn thân giống như bị ngàn vạn đao chém lên.

- Bảo Nhi đạo hữu, xin ngươi giải độc đi!

Niết Thanh Thanh nói.

- Ta không có giải dược!

Bảo Nhi rất thẳng thắn.

Người bên ngoài hơi lui về phía sau, hiển nhiên đối với chuyện độc đan này đã quá sợ hãi, sợ hãi tới mức trước nay chưa từng có.

Năm mươi mốt viên giải độc đan nuốt xuống, cũng chưa giải độc thành công, hơn nữa không ngờ ngươi thi độc lại không có giải dược, Tiêu Dao Hầu này xong đời rồi. Mọi người đều dùng ánh mắt thương hại nhìn hắn.

- Ngươi, ta chết, cũng muốn các ngươi chôn cùng, Thánh thượng sẽ báo thù cho ta!

Tiêu Dao Hầu lộ ra vẻ tuyệt vọng nói.

- Ta nói rồi, giải độc đan có thể giải, độc đan của ta tên là Vạn Độc Xuyên Tâm Tiêu Hồn Phệ Cốt Đan, bên trong chứa vạn loại độc tố, cho dù ngươi dùng giải độc đan thất phẩm, ít nhất cũng phải trăm viên, hoặc nếu ngươi có bản lĩnh, tìm bát phẩm giải độc đan cũng được.

Bảo Nhi nói.

Nghe Bảo Nhi nói vậy, Tiêu Dao Hầu ánh mắt sáng ngời, dường như thấy một chút ánh sáng rạng đông.

Nhưng mà tất cả giải độc đan cao thấp trên người đều đã dùng hết, Tiêu Dao Hầu lập tức nhìn về phía đám thuộc hạ, đám thuộc hạ lập tức lật tới lật lui, tìm tìm lục lục, chỉ tìm được 4 viên giải độc đan thất phẩm, Tiêu Dao Hầu lập tức nuốt vào.

Vẫn còn không đủ.

Niết Thanh Thanh lật tay 1 phát, lấy ra một cái bình ngọc, dù sao nếu như Tiêu Dao Hầu xong đời, Niết Thanh Thanh cũng không yên theo. Thiếu Phi Hầu đứng một bên lại làm như không nghe không thấy.

Trong bình của Niết Thanh Thanh chỉ có 15 viên mà thôi. Tiêu Dao Hầu lập tức nuốt hết.

- Chưa đủ, còn chưa đủ..........

Tiêu Dao Hầu sợ hãi kêu lên.

- Ta chỉ có thể nói cho ngươi, ngươi chỉ có hai canh giờ, hai canh giờ nếu như không giải độc, ta cũng chỉ có thể đối mặt với Niết Phàm Trần!

Bảo Nhi cười lạnh nói.

- A........, mau, mau mang ta ra ngoài mua đan dược, còn nữa đi tìm Đan Vương Đại Ly lại đây, mau, mau!

Tiêu Dao Hầu quay sang thuộc hạ chửi bới.

- Vâng, vâng, vâng!

Thuộc hạ lập tức lui ra ngoài. Nhanh chóng tản đi khắp nơi. Hai canh giờ? Tiêu Dao Hầu chịu đựng đau đớn tới thấu xương, nhưng mà vẫn cố nén chịu đựng.

Một lúc lâu sau, Đan Vương của Đại Ly Thiên triều tới tham gia Vạn Đan Đại Hội cũng tới, nhìn thấy thảm tượng của Tiêu Dao Hầu, lập tức lấy ra giải độc dan của mình.

- Chỗ này ta chỉ có 20 viên, thời gian không cho phép, ta không kịp luyện chế, ta đã để người khác đi tới cầu xin đám bạn tốt của ta rồi.

Đan Vương Đại Ly nói.

Tiêu Dao Hầu nhịn đâu nuốt 20 viên giải độc đan vào bụng.

Rốt cục lại lần nữa giảm bớt, nhưng mà độc tố đan dược của Bảo Nhi quá mạnh mẽ. Đan Vương Đại Ly kiểm tra thân thể Tiêu Dao Hầu nửa ngày, cũng không nghĩ ra giải độc như thế nào.

Rốt cục lại sau nửa nén hương nữa, bằng hữu của Đan Vương Đại Ly Đan cũng đưa tới một ít giải độc đan, lại ăn 30 viên, Tiêu Dao Hầu mới khôi phục bình thường, nhưng mà toàn thân đã đẫm mồ hôi và độc sắc rồi.

- Độc thật là lợi hại, có thể cho ta mượn 1 viên nghiên cứu một chút.

Đan Vương Đại Ly hỏi.

Bảo Nhi mỉm cười, đưa ra một viên, tiếp đó nhìn về phía quan viên xét duyệt nói:

- Còn muốn tìm người tới xem hay không?

- Không cần, đan dược này nếu còn không qua thì không còn đan dược nào qua được, ta lập tức làm thủ tục cho các ngươi.

Quan viên lập tức nói.

Bảo Nhi gật gật đầu, mà Đan Vương Đại Ly lại cũng đám bằng hữu Đan đạo vây quanh viên đan dược của Bảo Nhi nghiên cứu, bọn họ lòng dạ không sâu, chỉ siêng năng nghiên cứu Đan đạo, bởi vậy căn bản không thèm để ý tới mâu thuẫn giữa Bảo Nhi và Tiêu Dao Hầu.

Tiêu Dao Hầu dường như mới bệnh nặng sống lại, có chút sợ hãi nhìn lại Bảo Nhi, nhưng mà trong mắt tràn ngập cừu hận, xấu hổ và giận dữ.

- Hầu, Hầu gia, khách điểm trong thành đều không cho chúng ta thuê.

Lúc này 1 tên được sớm phái đi thuê phòng trở lại, hoảng sợ kêu lên.

- - - - - oOo- - - - -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.