- Ngươi không nghĩ sai, có lẽ ta thật sự sẽ không khống chế được, tuy nhiên, ta không thể không đối mặt với nó!
Chung Sơn trầm giọng nói.
- Hả? Ai có thể khiến ngươi không khống chế được?
Triệu Sở Hướng nhíu mày hỏi.
- Ta chỉ có thể nói là có lẽ, hắn chính là Liệt Thiên Thái tử!
Chung Sơn hít sâu một hơi nói. Dần dần hai mắt cũng hiện ra tơ máu.
- Liệt Thiên Thái tử?
Tiếp theo, Chung Sơn đem chuyện của Quỳ Nhi đơn giản nới cho Triệu Sở Hướng một lần.
- Nguyên lai hoàng hậu chết dưới tay hắn! Nhưng mà bệ hạ, ngươi bây giờ sẽ gặp hắn sao?
Triệu Sở Hướng nhíu mày hỏi.
- Đây là một cái kết của ta, cũng là ngọn núi lớn đè trong lòng ta, đối mặt? Ta tự nhiên phải đối mặt với hắn, sớm muộn gì cũng phải, càng để lâu, đối với ta càng bất lợi, ta có thể cảm nhận được, cừu hận trong lòng ta, mấy năm nay không ngừng bành trướng, không đối mặt với hắn, sớm muộn gì ta sẽ bị cừu hận này khiến cho nổ tung, lần này đi đối mặt với hắn, mặc kệ kết quả như thế nào, ta đều cho thể làm vơi bớt một chút lệ khí trong lòng.
Chung Sơn trầm giọng nói.
- Vạn nhất, ngươi gặp lại hắn mà không khống chế được thì làm sao bây giờ? Chuyện này đối với ngươi vô cùng bất lợi!
Triệu Sở Hướng lo lắng hỏi.
- Cho nên mới cần ngươi nhắc nhở ta, thậm chí đánh cho ta tỉnh.
Chung Sơn trầm giọng nói.
- Nhưng mà, ngươi nếu bất tỉnh thì sao?
Triệu Sở Hướng nhíu mày nói.
- Ngươi liền lên tên hoàng hậu lên với ta, ta nghĩ, chắc là có thể!
Chung Sơn ngẫm nghĩ một lát rồi nói.
- Nhưng......
Triệu Sở Hướng nhíu mày nói.
- Không có nhưng!
Chung Sơn kiên quyết nói.
- Ngươi yên tâm đi, an nguy của ta tuyệt đối có thể cam đoan, đến lúc đó nếu ta thật sự không khống chế được, ngươi liền mang Thiết Thương Doanh nhanh chóng rút lui. Không cần phải xen vào chuyện của ta, tự nhiên ta có biện pháp thoát vây!
Chung Sơn nói.
- Ừ!
Triệu Sở Hướng gật gật đầu.
Lại qua mười ngày, Chung Sơn chính thức đến Yên Hồng Thành.
Yên Hồng Thành, triều đô Yên Hồng Hoàng triều.
Cựu thần trước kia mang về tin tức Lam Diễm Đế triều toàn lực chi viện, quân tâm lại lần nữa dấy lên, dân an lòng, quân đội cũng chỉnh đốn hơn nhiều, viện quân thành trì bốn phía tới cũng càng ngày càng nhiều.
Mà trong triều đình, lão nhân tự nhiên đem tin tức thực nói với những quan viên quan trọng lại một lần.
Lúc biết được chỉ có 5000 binh tới, gần như mọi người đều trợn tròn mắt, tiếp đó nhao nhao phẫn nộ mang Lam Thiên Úy một trận.
Nhưng thời điểm nghe Chung Sơn tới đây, gần như mọi người đều sáng mắt.
Chung Sơn là ai? Đám người cầm quyền trên thiên hạ, có người nào không biết Chung Sơn là ai?
Một pho tượng đại thần như vậy, ngươi làm sao lại mời tới được?
Áp lực mấy ngày trước nghe Liệt Thiên Thái tử mang binh tới lập tức thư hoãn rất nhiều.
- Ngụy Công, ngươi nói là sự thật? Người kia thật là Chung Sơn?
- Hoàn toàn là sự thật!
..........
Chung Sơn đến Yên Hồng Thành, chúng thần tự nhiên toàn lực phụ trợ, cũng không phòng bị hắn.
Bởi vì không cần, cơ sở của Chung Sơn ở phía đông Thần Châu, mà nơi này lại là phía tây Thần Châu, hắn không có khả năng trộm mất triều ta, lại nói triều ta đang rơi vào tình thế nguy ngập, chỉ có thể phải tín nhiệm hắn.
Chung Sơn trên đường nghiên cứu biện pháp, tới nơi liền lập tức điều binh khiển tướng, từng đội quân ngũ, rất nhanh được Chung Sơn an bài đi ra ngoài, binh sĩ khắp nơi, toàn bộ đều nghe theo Chung Sơn điều khiển.
Mà Chung Sơn an bài khắp nơi, lại bày ra thế công ở Yên Hồng Thành, chờ đợi đại quân Thái Tuế Thiên triều đột kích.
Bởi vì, Chung Sơn đã không ngừng được bước chân của đại quân Thái Tuế Thiên triều, Thái Tuế Thiên triều mới vừa lại đánh chiếm một tòa thành trì nữa, kế tiếp, chính là Yên Hồng Thành.
Hiện tại quân đội Thái Tuế Thiên triều đang đóng quân phía trước một tòa thành trì, là Kiếm Hồng Thành!
Kiếm Hồng Thành, trong phủ Thành chủ!
Trong một gian đại điện, chỗ soái án, một nam nhân thân mặc kim bào đang ngồi đó, trên mặt nam nhân có một cỗ khí khái, mày dựng thẳng tạo thành một khe hẹp, dường như trong đó còn giấu con mắt thứ ba vậy.
Trên soái án bày một ít tin tình báo, nam nhân kim bào lẳng lặng nhìn. Vẻ mặt không chút thay đổi, nhìn không ra vui giận.
Đây là kẻ thù lớn nhất của Chung Sơn, kẻ địch số mệnh của Chung Sơn, Thái Tuế Thiên triều, Liệt Thiên Thái tử!
Liệt Thiên Thái tử nhìn tình báo khắp nơi, mà trước mặt lại có một ít người đang đứng.
Mà trong đám người này, có một ít người mà Chung Sơn biết.
Thứ nhất, đúng là Trùng Thiên Thái tử, trước đó không lâu ở Vạn Đan Đại Hội bị Chung Sơn cho ăn một quả đắng - Lục Trùng Thiên!
Thứ hai, Sắc Không hòa thượng, thành viên đứng đầu của quân đoàn Ma Yểm, trán có chữ Yêu - Thần Ấn Sắc Không hòa thượng.
Thứ ba, Vong Trần, cũng chính từng là nghĩa tử của Chung Sơn, Chung Thập Cửu, chỉ là vì muốn quên đi quá khứ, đổi tên thành Vong Trần.
Còn có một ít, Chung Sơn cũng không biết.
- Tam ca, chính là hắn? Hắn chính là Chung Sơn? Kẻ làm ta tức giận ở Vạn Đan Đại Hội chính là Chung Sơn!
Trùng Thiên Thái tử phẫn hận nói.
- Chung Sơn?
Liệt Thiên Thái tử hai mắt nhíu lại, trước mặt dùng pháp thuật ngưng ra một cái hình chiếu Chung Sơn.
- Tam ca, để ta đi giết hắn. Ta nhất định sẽ bầm thây hắn thành vạn đoạn!
Trùng Thiên Thái tử nói.
- Chung Sơn quả nhiên rất có năng lực, vừa mới đến vài ngày, đã bố trí ra thế trận hóa giải thế công của chúng ta.
Liệt Thiên Thái tử trầm giọng nói.
- Chủ thượng, tên Chung Sơn này vô cùng tà môn, đã có rất nhiều người của chúng ta ngã xuống dưới tay hắn, phải phải nhổ hắn! Nếu không đối với chúng ta mà nói, tuyệt đối là hậu hoạn vô cùng!
Sắc Không hòa thượng bỗng nhiên kêu lên.
- Ồ? Ngươi cũng muốn đi?
Liệt Thiên Thái tử nhìn về phía Sắc Không hòa thượng.
Sắc Không hòa thượng hơi run run, lập tức lắc đầu nói:
- Chủ thượng, ta không dám đối mặt với hắn. Ta sẽ không đi!
Sắc Không hòa thượng một bộ không có cốt khí, nhìn thấy vậy những người khác đều khinh miệt, đặc biệt là Trùng Thiên Thái tử, Trùng Thiên Thái tử vẻ mặt khinh thường nhìn Sắc Không hòa thượng, không biết vì sao Tam ca còn nhìn trúng hắn như vậy.
- Chủ thượng, ta nguyện đi tới, chém Chung Sơn dưới đao!
Lại một tên tướng lãnh nói.
- Chủ thượng, để ta đi......
1 đám thuộc hạ lập tức chờ lệnh nói.
- Vong Trần, ngươi đâu?
Liệt Thiên Thái tử bỗng nhiên nhìn về phía Vong Trần, hai mắt híp lại nói.
Nhìn thấy vẻ mặt của Liệt Thiên Thái tử, Vong Trần hít sâu một hơi nói:
- Chủ thượng, kỳ thật, Chung Sơn từng là nghĩa phụ của ta!
- Ách?
Gần như mọi người đều há mồm kinh ngạc!
Không hiểu, khó tin, nghĩa phụ Vong Trần? Thiệt hay giả?
Vong Trần là người nào, là người mà chủ thượng nhìn trúng nhất, mặc kệ là mưu lược, hay là thiên phú, đều là tồn tại nhất đẳng.
Hắn là nghĩa tử của Chung Sơn?
Gần như mọi người đều cảm thấy đầu không đủ dùng, một bên Sắc Không hòa thượng dường như mắc chứng sợ hãi Chung Sơn, nghe Vong Trần nói vậy, cả người không thể kiềm chế được chạy sang một bên trốn.
Liệt Thiên Thái tử nhìn chằm chằm Vong Trần, ánh mắt cũng không có kinh ngạc, dường như đã biết việc này vậy.
- Ồ? Vậy Chung Sơn là người như thế nào? Ngươi chắc là hiểu rõ hắn nhất hả?
Liệt Thiên Thái tử không nhanh không chậm hỏi.
- Vâng, không, không phải rất hiểu biết?
Vong Trần ngôn ngữ mơ hồ nói.
- Cái gì mà không phải rất hiểu biết? Ngươi nếu đã là nghĩa tử của hắn, làm sao có thể không biết?
Trùng Thiên Thái tử ở một bên kêu lên.
Vong Trần bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Trùng Thiên Thái tử, ánh mắt không có chút khiếp sợ, mà lại với một tư thế từ trên cao nhìn xuống, trầm giọng nói:
- Thất Thái tử, ta lặp lại lần nữa, là từng là, từng là nghĩa tử của Chung Sơn, bây giờ chỉ là thuộc hạ của chủ thượng mà thôi!
- Ngươi!
Trùng Thiên Thái tử không nghĩ tới tên Hợp Thể Kỳ nho nhỏ này không ngờ còn dám chống đối chính mình.
- Lão thất, để hắn nói!
Liệt Thiên Thái tử nói.
Trùng Thiên Thái tử cũng chỉ có thể oán hận ngậm miệng.
- Ta biết Chung Sơn, lại không biết Chung Sơn, Chung Sơn từng có hơn trăm nghĩa tử, có thể nói, không ai hoàn toàn hiểu biết hắn, hắn giống như là 1 bí ẩn, bắt đầu từ một phàm nhân, lần mò đánh tới, từng ở trong ấn tượng ta, trừ lực lượng bản thân của hắn ra, không có cái gì có thể ngăn lại hắn! Hắn căn cốt vô cùng kém, cả đời cũng chỉ có thể làm phàm nhân, cũng không biết vì sao, gần trăm năm trước, không biết như thế nào gặp được đại vận, vừa mới đột phá Tiên Thiên, lại một đường khải hoàn ca đạt tới thành tựu như hôm nay.
Vong Trần nói.
- Ồ? Vậy vì sao ngươi lại không nhận hắn?
Liệt Thiên Thái tử không nhanh không chậm hỏi.
- Ha ha, nhận hắn? Vì sao phải nhận hắn? Hắn vì cái gì thu chúng ta làm nghĩa tử? Còn không phải là vì thỏa mãn tư dục của hắn sao? Hắn chỉ là muốn cho chúng ta tiến vào tiên môn thay hắn cầu xin Tiên Đan mà thôi, cả đời tính kế nhưng đến cuối cùng chỉ làm công dã tràng, lúc ấy một tu giả tham gia phàm nhân Long Môn đại hội, chúng ta được chọn làm nghĩa tử, không ai xen vào hắn nữa, giống như hắn nói vậy, phàm nhân đều là súc vật, chúng ta vì sao còn phải nhận hắn?
Vong Trần cười lạnh nói.
Vong Trần nói xong, mọi người đều nhíu mày suy tư nhìn về phía Vong Trần, ánh mắt lộ ra vẻ quái dị.
- Phải không?
Liệt Thiên Thái tử thản nhiên nói.
- Chủ thượng yên tâm, Vong Trần nếu trung thành với chủ thượng, tự nhiên sẽ không còn ý định khác, chủ thượng cho Vong Trần lực lượng, địa vị, đây chính là đại ân, Vong Trần sẽ không nói khen tặng gì thêm, chỉ có thể để dùng hành động để chứng minh sự trung tâm của Vong Trần!
Vong Trần lập tức nói.
Mọi người nhìn về phía Vong Trần, có chút suy tư.
Liệt Thiên Thái tử cũng là nắm chén trà trên bàn, trà trong chén là trà bình thường, nhưng dường như không chút để ý gì.
Vong Trần nói xong, cũng không nói thêm nữa, cung kính đứng tại chỗ, chờ Liệt Thiên Thái tử lên tiếng.
- Trung tâm của ngươi, ta tự nhiên tin tưởng, hơn nữa ngươi còn có Thần Ấn ta hạ, thách ngươi cũng không dám phản bội!
Liệt Thiên Thái tử lạnh nhạt nói.
- Vâng!
Vong Trần lập tức đáp.
- Một khi đã như vậy, như vậy, ngươi và lão thất làm tiên phong, đi gặp Chung Sơn đi!
Liệt Thiên Thái tử thản nhiên nói.
- Được, Tam ca ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ gỡ cái đầu của Chung Sơn đầu xuống.
Trùng Thiên Thái tử lập tức kêu lên.
- Vâng, chủ thượng yên tâm, Vong Trần tuyệt đối sẽ không bị tình cũ làm nhiễu loạn, Vong Trần là Vong Trần của chủ thượng!
Vong Trần cũng lập tức tỏ thái độ.
- Ừ, vậy các ngươi chỉnh quân đi trước đi, ta mấy ngày nữa sẽ tới.
Liệt Thiên Thái tử thản nhiên nói.
- Tam ca? Ngươi không chủ trì tấn công Yên Hồng Thành sao?
Trùng Thiên Thái tử hơi hơi kinh ngạc.
- Không được, gần đây có chút việc, tuy nhiên, đợi tới khi Yên Hồng Thành quyết chiến, ta nhất định sẽ đuổi tới, lần này cứ do ngươi chủ trì.
Liệt Thiên Thái tử trầm giọng nói.
- Tốt, Tam ca, ngươi yên tâm đi, đối phó một cái Hoàng triều còn phải ngươi tới chủ trì thì quá tài lớn dùng nhỏ, cho dù sau này đối phó Lam Diễm Đế triều, cũng không tư cách khiến Tam ca ra tay a!