Tuy rằng Chung Sơn chỉ là một người ngoài đến, nhưng với năng lực của Chung Sơn, cộng thêm cựu thần ủng hộ nắm giữ triều chính, rất nhanh Chung Sơn đã an bài thỏa đáng tất cả quân sự.
Mỗi lộ quân đội cũng dựa theo yêu cầu của Chung Sơn rải đi khắp bốn phương.
Chung Sơn vì ngại mang tiếng cướp chính quyền, nên luôn ở tạm ngoài phía thành lâu đông, cũng không có vào hoàng cung.
Một trên tòa đại điện lầu thành phía đông, Chung Sơn ngồi trên soái án, đứng trước mặt một đám người của Yên Hồng Hoàng triều.
- Chung Hoàng đế! Thật thần kỳ! Ngài bố trí những đội quân kia đi ra ngoài, như thế nào vừa vặn chống lại cánh sườn của Thái Tuế Thiên triều? Tuy rằng các nơi có thắng có bại, nhưng rốt cục cũng làm chậm lại bước chân bọn họ, triều ta cuối cùng đã có thể phản kích rồi!
Một Đại tướng quân kích động nói.
- Đúng vậy! Đây chính là lần đầu tiên ngăn chặn được Thái Tuế Thiên triều, trước kia chưa từng có. Có thắng lợi lần này, nhất định quân tâm sẽ càng ổn định!
Lão nhân Ngụy Công là người đi mời Chung Sơn, hãnh diện nói.
- Không! Những thứ này đều là vấn đề nhỏ, sắp tới mới là đại chiến thực sự!
Chung Sơn trầm giọng nói.
- A?
- Trinh sát báo về: Đại quân Thái Tuế Thiên triều, đại quân chủ lực đang triển khai tiến về hướng Yên Hồng Thành, cũng chỉ trong thời gian năm ngày là đến nơi này!
Chung Sơn trầm giọng nói.
Chung Sơn nói xong, mọi người trầm mặc một trận.
- Cái này... có Chung Hoàng đế tọa trấn, hẳn là không có vấn đề gì chứ!
Ngụy Công nói.
- Vậy phải xem các ngươi có không đồng lòng hay không?
Chung Sơn nhìn về phía mọi người.
- Đồng lòng! Khẳng định đồng lòng! Thời điểm sắp mất nước nhà tan, như thế nào có thể không đồng lòng?
Ngụy Công lập tức nói.
- Ừm! Vậy các ngươi hãy thay thế người canh giữ bốn cửa thành đi! Đổi thành thuộc hạ yên tâm nhất, người thân cận nhất của các ngươi đi!
Chung Sơn trầm giọng nói.
- Hả? Bốn cửa thành ư?
Ngụy Công kinh ngạc kêu lên.
Trong tay Chung Sơn bỗng nhiên hiện ra một phong thư, thảy ra phía trước mặt. Ngụy Công lập tức tiếp lấy, mặt đầy nghi hoặc rất nhanh đọc xem, xem xong tin tức trên đó, Ngụy Công bỗng trở nên ngưng trọng, tiếp đó càng ngày càng phẫn nộ.
- Nực cười... nực cười! Không ngờ dám báo tin cho địch!
Ngụy Công cả giận nói.
- Ngụy Công! Trong đó nói gì vậy?
Một người ở bên cạnh hỏi.
Ngụy Công vừa định trả lời, Chung Sơn lập tức ngắt lời nói:
- Các ngươi hãy tự giải quyết đi! Đây là chuyện nội bộ của các ngươi!
- Dạ! Đa tạ Chung Hoàng đế! Chúng ta lập tức đi ngay!
Ngụy Công cung kính nói, tiếp đó vội mang theo mọi người rất nhanh đi ra đại điện.
- Bệ hạ! Chuyện này...
Triệu Sở Hướng nhíu mày nói.
- Lão Triệu! Ngươi cho Thiết Thương Doanh nghỉ ngơi đi, qua vài ngày có thể sẽ có trận đánh ác liệt đó! Lúc trước đưa cho ngươi những linh thạch và đan dược, không cần tiếc rẻ, cứ phân phát hết đi! Đợi về tới Đại Tranh Hoàng triều, mấy thứ này muốn bao nhiêu có bao nhiêu!
Chung Sơn nói.
Năm ngày sau, Trùng Thiên Thái tử chỉ huy 150 vạn đại quân đến phía đông Yên Hồng Thành. Cách từ rất xa nhìn về phía số mệnh mơ hồ trên thành trì.
- Báo cáo!
Một tên trinh sát chạy tới rất nhanh.
- Nói!
Trùng Thiên Thái tử cưỡi ở một con ngựa Ma Yểm lớn, trầm giọng nói.
- Bảy lộ đại quân bọc sườn, tất cả đều lọt vào mai phục, chỉ có tướng lãnh hai lộ thoát vây chạy ra, hiện tại đang chạy tới hướng chủ quân!
Tên trinh sát bẩm báo.
- Khốn nạn!
Trùng Thiên Thái tử gầm lên một tiếng.
Tên trinh sát lặng lẽ thối lui qua một bên.
Trên Ma Yểm ở bên cạnh, đúng là Vong Trần.
- Vong Trần! Ngươi có nghĩa phụ tốt đấy! Chỉ trong mấy ngày đã liên tiếp đánh bại 18 lộ cánh sườn của đại quân ta, thật đúng là không bỏ sót, mặc kệ thắng bại đều toàn bộ giữ lại?
Trùng Thiên Thái tử lộ vẻ mặt trào phúng nói.
- Thất Thái tử hãy nói cẩn thận! Vong Trần nhấn mạnh một điều: ta cùng với Chung Sơn đã không có bất kỳ quan hệ gì, nếu còn gán ghép ta với Chung Sơn, đừng trách ta trở mặt!
Vong Trần trầm giọng nói.
- Hừ!
Trùng Thiên Thái tử tức giận hừ một tiếng.
Cách từ rất xa, đã có thể nhìn thấy thành lâu kia.
Nhìn một đoàn người đứng trên thành lâu, trong mắt Trùng Thiên Thái tử chợt lạnh xuống. Mà khi nhìn thấy Chung Sơn đứng trên đó, trong mắt Trùng Thiên Thái tử sáng ngời lên.
- Tốt! Ngươi nếu đã luôn miệng nói không còn liên quan với Chung Sơn? Như vậy, hiện tại ngươi hãy đi lấy thủ cấp Chung Sơn mang về đây!
Trùng Thiên Thái tử lạnh giọng nói.
Vong Trần hơi trầm xuống im lặng.
- Ngươi không dám? Ha ha ha ha!
Trùng Thiên Thái tử bật cười một tràng dài, nói.
- Ngươi nói đây là quân lệnh sao?
Vong Trần trầm giọng hỏi.
- Không sai, chính là quân lệnh! Vong Trần! Hiện tại bản phó soái lệnh cho ngươi làm tiên phong, dẫn quân đánh hạ Yên Hồng Thành, thu lấy thủ cấp Chung Sơn!
Trùng Thiên Thái tử hạ lệnh. Trong mắt âm u nhìn chằm chằm vào Vong Trần.
- Tuân lệnh!
Vong Trần đáp.
Tiếp đó, Vong Trần thúc hai chân một cái, Ma Yểm liền biết ý đạp vó bước ra đội ngũ. Đồng thời, hắn phất tay một cái, lập tức có 5000 tướng sĩ mặc một thân quân phục đỏ tươi, cùng đi ra!
Đây là đội quân riêng của Vong Trần, mục đích chính là làm tiên phong, đánh hạ Yên Hồng Thành, đồng thời thu thủ cấp Chung Sơn.
Nên đối mặt chung quy phải đối mặt! Vong Trần cưỡi ngựa chậm rãi đi tới trung tâm chiến trường với thế khiêu chiến.
Xa xa trên thành lâu, Chung Sơn vỗ vỗ lan can thành lâu, nhìn đại quân ở xa xa. Rất lâu trước đây Chung Sơn đã thu được tin tức trinh sát mang về.
Địch quân có Trùng Thiên Thái tử, Vong Trần!
Cách rất xa, Chung Sơn đã nhìn thấy Vong Trần, đồng thời liếc mắt một cái nhận ra Vong Trần.
Chung Thập Cửu? Một tên nghĩa tử sủng ái nhất trước kia! Nghiệt tử!
Nhìn Vong Trần cưỡi ngựa đi tới, mang theo đội ngũ tiên phong chậm rãi đi vào trung tâm chiến trường khiêu chiến, trong lòng Chung Sơn chìm xuống.
Phụ tử không ngờ lại gặp mặt với tình cảnh này, quả thực có một phong cách đặc biệt, cũng ngổn ngang trăm mối cảm xúc! Chẳng lẽ lúc trước mình thật sự nhìn lầm hắn?
Chung Sơn trầm mặc thật sâu, cũng không có nói lời nào.
Xa xa, Vong Trần dẫn đầu đại quân đi ra, cũng nhìn về phía Chung Sơn trên thành lâu. Mắt nhìn chằm chằm Chung Sơn, trong mắt hắn không nhìn ra mảy may tình cảm, phi thường lạnh nhạt.
Phía sau, Trùng Thiên Thái tử cũng lạnh lùng theo dõi, vốn hắn đã rất khó chịu đối với Vong Trần, không lâu trước đây bỗng nhiên phát hiện hắn còn là nghĩa tử của Chung Sơn? Chuyện này liền trở nên vô cùng thú vị.
- Chung Hoàng đế! Chung Hoàng đế...
Một bên đại thần không ngừng kêu tên Chung Sơn.
Chung Sơn không ngờ ngây ngẩn cả người.
- Hả!
Chung Sơn bị kêu gọi, phục hồi tinh thần lại.
- Trước mắt làm sao bây giờ?
Ngụy Công lo lắng hỏi.
Chung Sơn không có trả lời, mà chỉ hít vào một hơi thật sâu, nhìn Vong Trần ở xa xa, trong lòng Chung Sơn vô cùng phức tạp: vốn tưởng rằng khi gặp lại nghiệt tử mình sẽ vô cùng xúc động, vô cùng phẫn nộ. Thế nhưng, khi thật sự gặp lại nghiệt tử, trong lòng Chung Sơn có chăng chỉ là ngổn ngang trăm mối cảm xúc, có cảm giác thương hải tang điền.
- Triệu Sở Hướng!
Chung Sơn kêu lên.
- Có thần!
Triệu Sở Hướng lập tức đáp.
- Ngươi cảm thấy thế nào?
Chung Sơn trầm giọng hỏi.
- Căn cứ theo tư liệu thu được mấy ngày trước: Vong Trần này thiên phú dị bẩm, tu luyện tốc độ rất mau, không lâu trước đây đã đạt tới tu vi Hợp Thể Kỳ. Hợp Thể Kỳ, ta cũng là Hợp Thể Kỳ, thỉnh bệ hạ đồng ý, thần nguyện đi ra ứng chiến, bắt giữ người này!
Triệu Sở Hướng vô cùng tự tin nói.
- Ha ha... Bắt giữ? Không dễ dàng đâu!
Chung Sơn lắc đầu nói.
- Thần nhất định sẽ không cô phụ kỳ vọng của bệ hạ!
Triệu Sở Hướng lập tức quật cường nói.
- Không! Không phải ta không tin năng lực của ngươi, năng lực của ngươi cho dù là Hoàng Cực Cảnh, cũng không nhất định làm gì được ngươi. Nhưng, ta còn phải nhắc nhở với ngươi một chút!
Chung Sơn bỗng nhiên nói.
- A?
Triệu Sở Hướng kêu lên kinh ngạc.
Mà người ở bên cạnh cũng ngạc nhiên không thôi: Triệu Sở Hướng là Hợp Thể Kỳ mà có thể đối phó với Hoàng Cực Cảnh? Nói chuyện đùa gì vậy, điều này sao có thể?
- Vong Trần, vốn tên là Chung Thập Cửu, từng là nghĩa tử của ta!
Chung Sơn chợt lên tiếng nói.
- Ái chà?
Triệu Sở Hướng vô cùng kinh ngạc.
- Ái chà!
Chúng thần ở bên cạnh đều há hốc mồm kinh ngạc, điều Chung Sơn nói là thật hay giả?
Địch nhân trước mặt kia là nghĩa tử của Chung Sơn ư?
- Đương nhiên, từ gần trăm năm trước, hắn đã không còn nhận ta làm nghĩa phụ nữa!
Chung Sơn mặt đầy vẻ chua xót nói.
- Hạng người bất hiếu nói làm gì!
Triệu Sở Hướng giận dữ nói.
- Ha ha... mặc kệ là cái gì, tuy nhiên ta muốn nhắc nhở ngươi: thực lực của Vong Trần tuyệt đối không thể xem thường! Chung Sơn ta có hơn một trăm nghĩa tử, thiên phú của Vong Trần là đứng đầu. Hơn nữa, Vong Trần rất có trí tuệ, năng lực rất mạnh... rất giống ta!
Chung Sơn bình thản bình luận.
Thiên phú của Vong Trần đứng đầu? Vong Trần rất trí tuệ? Năng lực rất mạnh?
Những điều này đã đủ để nâng Vong Trần lên rất cao rồi! Trên thực tế, Vong Trần đích xác như thế, chỉ trong thời gian ngắn, đứng vững gót chân trong trận doanh Liệt Thiên Thái tử, đồng thời có được địa vị không thấp... phần năng lực đó tuyệt không thể xem thường.
Nhưng điều làm cho Triệu Sở Hướng quan tâm lại là câu nói “rất giống ta” của Chung Sơn! Chỉ ba chữ này đủ để xác định hết thảy lời của Chung Sơn nói trước đó, một câu “rất giống ta” nói rõ sự cường đại của Vong Trần.
Giống Chung Sơn? Năng lực của Vong Trần không cần nói cũng biết. Chung Sơn có cường đại bao nhiêu, mà Vong Trần này giống như Chung Sơn?
- Ta đã biết!
Triệu Sở Hướng hít sâu một hơi, không còn dám xem thường đối phương.
- Ngươi mang theo Thiết Thương Doanh đi gặp hắn đi! Chú ý tự bảo vệ tốt cho mình!
Chung Sơn trầm giọng nói.
- Dạ!
Triệu Sở Hướng gật gật đầu.
Tiếp đó, Triệu Sở Hướng rời khỏi đám người, xuống lầu chỉnh quân ra trận.
Chung Sơn chỉ ở lại trên thành lâu từ xa xa đối mắt với Vong Trần.
Trong mắt Chung Sơn nhiều ra vẻ ngưng trọng, không biết là ngưng trọng vì quan hệ giữa hai người, hay là ngưng trọng vì chiến trường lợi hại, hoặc là ngưng trọng vì thứ gì khác.
- Mau nổi trống lên, cổ vũ quân uy!
Xa xa Trùng Thiên Thái tử cười nói.
Tay trống ở một bên, rất nhanh gióng lên tiếng trống trận vang trời.
“Đông, đông, đông......”
Tiếng trống trận rung trời, trên chiến trường dâng lên sát khí mênh mông bắn thẳng đến Yên Hồng Thành xa xa. Trên thành lầu Yên Hồng Thành, một ít quan viên nhát gan run run một trận.
- Phụng lệnh phó soái, đánh hạ Yên Hồng Thành, thu thủ cấp Chung Sơn!
Vong Trần cao giọng quát to.
“Rống...”
Đại quân phía sau hắn cùng rống lên, hòa với tiếng trống trận rung trời, tràn ngập khí thế hào hùng giết chóc.
Chung Sơn quay đầu, nhìn đám quan viên thất sắc ở bên cạnh, vẻ mặt bình thản nói:
- Xưa nay tà bất thắng chính! Chỉ cần có tinh thần bất khuất là có thể giữ vững thành trì, có lý nào không thắng! Hãy nổi trống trận lên, nghinh địch!
- Dạ!
Những quan viên đang sợ hãi kia lập tức kiềm chế nỗi sợ trong lòng, một bộ dáng sôi nổi nhìn về phía xa xa.
“Đông, đông, đông......”
Trên lầu thành cùng vang lên tiếng trống trận, cửa thành phía dưới ầm ầm mở ra, Triệu Sở Hướng thân mặc áo bào trắng, tay hoành ngang ngân thương, chỉ huy Thiết Thương Doanh ra ngoài nghênh địch.