Trường Sinh Bất Tử

Quyển 7 - Chương 11: Nhập Úng Khốn Long chi thế



Ads Thiên Hiểu dẫn dắt 1 đám con cháu Thiên gia và thuộc hạ chờ đợi bên ngoài Trầm phù huyết hải, Thiên Hiểu cũng không tấn công Trầm phù huyết hải ngay từ đầu, mà lại cẩn thận nhìn, chậm rãi bay một vòng quanh Trầm phù huyết hải, sau khi thăm dò toàn bộ một phen, mới đứng ở một tòa núi khác cách Chung Sơn không xa.

Tuy rằng không thấy Chung Sơn, nhưng Chung Sơn lại có thể nhận ra Thiên Hiểu đang chú ý mình.

Chung Sơn cũng quan sát Thiên Hiểu, nhưng cũng không tiến tới kết giao. Người lạ, không cần giao tiếp nhiều lắm.

Thiên Hiểu nhìn một vòng, liền lẳng lặng đứng chờ, cũng không ai biết hắn chờ cái gì, chờ một hồi là ba ngày.

Bên ngoài Trầm phù huyết hải, trong lúc Cổ Thiên U mang theo đoàn người hồi triều, bỗng nhiên, lão già nát rượu dừng lại.

Lão già nát rượu dừng lại, mọi người đều ngừng lại.

- Chuyện gì vậy?

Cổ Thiên U nhíu mày hỏi.

- Có điềm xấu!

- Ồ?

- Trung hung hiện ra!

Lão già nát rượu nhíu mày nói.

Tiếp đó, lão già nát rượu nhìn toàn bộ bốn phương tám hướng một vòng, ánh mắt càng ngày càng thêm lo lắng.

- Sao lại thế này?

Cổ Thiên U lo lắng hỏi.

- Bốn phương tám hướng đều có trung hung hiện ra, chúng ta vào hũ rồi.

Lão già nát rượu vẻ mặt đầy mặt lo lắng nói.

- Vào hũ?

- Chính là mai phục, không nhất định nhằm vào chúng ta, nhưng lại dị thường quỷ dị, hình như vây quanh phạm vi toàn bộ Trầm phù huyết hải, để người chỉ có thể vào, không thể ra!

Lão già nát rượu lo lắng nói.

- Mai phục? Ai dám mai phục ở trong này? Nơi này tụ tập càng ngày càng nhiều cường giả a!

Tiên Tiên kinh ngạc nói.

- Chắc là người mang tin tức Địa Thư truyền ra.

Cổ Thiên U ngẫm nghĩ một lát rồi nói.

- Hoàng hậu, kế tiếp chúng ta phải làm sao?

Lão già nát rượu hỏi.

- Bên Trầm phù huyết hải thì sao?

Cổ Thiên U hỏi.

- Đại hung hiện ra, bên bệ hạ luôn luôn là đại hung hiện ra.

Lão già nát rượu nói.

- Vậy không đi về, theo đường cũ tiếp tục hồi triều!

Cổ Thiên U quyết định.

- Vâng!

Mọi người gật gật đầu đáp.

Bên ngoài Trầm phù huyết hải, trong một sơn cốc, bên trong có lượng lớn người, tại chỗ trung tâm nhất có hai người đang đứng.

Một gã tuấn mỹ nam tử tóc tím, 1 thân áo bào tím, tay cầm đoản xích Hồng Ngọc tinh mỹ, nhẹ nhàng vỗ tay, ánh mắt hiện lên ý cười nhạt.

Ở trước mặt hắn là một nữ nhân áo bào vàng. Nữ nhân này vô cùng xinh đẹp, tuy nhiên khuôn mặt lại cực kỳ lạnh lùng. Xem một màn trước mắt, vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt.

Ở đầu vai nữ nhân, lại có một con thú nhỏ hình cầu.

- Niệm Du Du, trưởng lão bảo đôi ta phụ trách chỉ huy phương vị Đại Quá, đến lúc đó........

Nam nhân tóc tím lên tiếng.

- Yên tâm, ta từ dương gian đến, căn bản không có tâm tư tranh quyền với ngươi, ngươi chỉ huy đi, ta không tham dự!

Niệm Du Du nhàn nhạt nói.

- Ồ? Cũng tốt, dù sao dương gian và âm phủ cũng có rất nhiều chỗ khác nhau! Phương thức chiến đấu cũng kém rất lớn, ngươi cũng có thể nhìn một chút.

Nam nhân tóc tím lộ ra vẻ vừa lòng.

Nam nhân tóc tím nhìn lại Niệm Du Du, ánh mắt hiện lên vẻ ham muốn, tiếp đó lại nhìn con thú nhỏ trên vai Niệm Du Du.

- Tổ Thần thú, đây chính là bảo bối tốt, trong Bất Lão Giới cũng có vài trưởng lão nhìn chằm chằm vào nó đó, ngươi phải cẩn thận đó!

Nam nhân tóc tím nhìn chằm chằm con thú nhỏ nói.

Nhìn tiểu thú, trong mắt nam nhân tóc tím cũng hiện lên một tia tham lam không dễ phát hiện.

Tiểu thú phảng phất vô cùng mẫn cảm, vốn nằm yên trên vai Niệm Du Du, bỗng nhiên nghiêng người hung hăng trừng mắt với nam nhân tóc tím một cái, tiểu thú vốn đá đáng yêu vô cùng, một cái trừng mắt này lại không có chút sát khí nào.

Bị tiểu thú trừng mắt, nam nhân tóc tím hoảng hốt, nhiên gian bốn phía biến đổi.

Nam nhân tóc tím sắc mặt đại biến.

- Trưởng lão, đệ tử biết sai rồi........!

Nam nhân tóc tím hoảng sợ kêu lên. Vẻ mặt vô cùng khủng hoảng, hình như có cường giả tuyệt thế buông xuống vậy, thiếu chút nữa thì quỳ xuống.

- Tốt lắm, Tiểu Thanh, không cần nháo!

Niệm Du Du vỗ vỗ tiểu thú.

Tiểu thú lúc này mới không nhìn nam nhân tóc tím nữa, tiếp tục trở lại vai Niệm Du Du nằm xuống, ôm cái bụng nhỏ.

- Di di di di!

Tiểu thú hừ ai cũng nghe không hiểu.

Mà lúc này, nam nhân tóc tím mới hoàn toàn tỉnh lại, cả người nhanh chóng lui về phía sau, đầu đổ đầy mồ hôi, mặt đầy hoảng sợ nhìn về phía tiểu thú.

Lúc nãy là ảo cảnh sao? Chính mình không ngờ không hề có sức phản kháng? Không có một chút phản kháng đã tiến vào ảo cảnh? Sao lại vậy? Không ngờ không có một chút báo trước?

- Sư huynh, ngươi không sao chứ?

Niệm Du Du hỏi.

- Ta không sao? Tổ Thần thú, quả nhiên lợi hại, khó trách mấy tên trưởng lão cường đại đến mức độ vậy, không ngờ cũng thèm con thú này. Sư muội, vận khí của ngươi thật tốt!

Nam nhân tóc tím hít sâu một hơi nói.

- Không có việc gì là tốt rồi!

Niệm Du Du gật gật đầu.

Nói xong, Niệm Du Du mang theo tiểu thú bước ra đại điện.

Nam nhân tóc tím nhìn chằm chằm bóng dáng Niệm Du Du, tham lam trong mắt càng sâu, tuyệt thế mỹ nữ, Đế Cực Cảnh? Càn đỉnh thân? Còn có Tổ Thần thú này, nếu như chiếm được nàng, vậy không phải tất cả là của ta sao?

Có lẽ nhận ra ý niệm không tốt của nam nhân tóc tím. Tổ Thần thú ngủ ở đầu vai Niệm Du Du nghiêng người, dường như muốn đứng lên. Thấy một màn như vậy, nam nhân tóc tím sắc mặt đại biến. Lập tức bảo vệ bản tâm, tiếp đó niệm chú ấn, phòng bị tiểu thú.

Nhưng mà, lần này tiểu thú căn bản không tìm hắn gây phiền toái, chỉ là cái tư thế lúc trước quá mệt mỏi cho nên đổi cái tư thế mới mà thôi.

- Di di di di.

Tiểu thú tiếp tục hừ lên thanh âm không biết tên, theo Niệm Du Du rời đi, thanh âm cũng càng ngày càng nhỏ.

Cho tới tận khi Niệm Du Du với tiểu thú khuất khỏi tầm mắt của mình, nam nhân tóc tím mới lâu mồ hôi lạnh trên đầu.

Vô số cường giả bay gần tới Trầm phù huyết hải, một đường bay tới lại có một đoàn người kỳ lạ.

Cầm đầu một gã nam nhân, đầu đội bình thiên quan, một thân long bào, uy nghiêm vô cùng, khuôn mặt không giận mà uy, một loại khí phách ẩn mà không phát, lúc dưới chân bước ra, từng đợt long khí tràn ngập bên người, người này, chắc chính là một trong hai đại Thánh thượng Thiên triều ở âm phủ.

Mà Thánh thượng có thể nhận được tin tức nhanh nhất, cũng chỉ có mặt nam âm phủ Đại Diễn Thiên triều, Đại Diễn Thánh thượng Thiên triều, Tinh Thái Đấu!

Người này đúng là Tinh Thái Đấu, Tinh Thái Đấu mang đến gần trăm người. Gần trăm người mỗi người mặc không giống nhau, có người mặc quan phục Đại Diễn Thiên triều, mà có một ít mặc thường phục.

Đi gần Tinh Thái Đấu nhất chính là ba gã áo bào đen.

Ba gã áo bào đen cả người giấu trong y phục, hơn nữa nhìn qua vô cùng gầy yếu, gió nhẹ thổi qua, quần áo phiêu động, khiến người ta cảm giác bên trong giống như là bộ khung xương vậy, nhưng mà, bàn tay vươn ra từ cổ tay áo lại thực sự nói rõ bọn họ là nhân loại.

Chỉ là, bàn tay cũng quá gầy, tay da bọc xương, khiến người ta nhìn vào trái tim băng giá.

Trong ba người áo bào đen này, một người cầm đầu, hai người đứng sau, trong tay mỗi người đều cầm một cây gậy chống đen kịt, gậy cao bằng người, ba người áo bào đen cứ vậy dựng thẳng cầm lấy, không hề nhúc nhích, phảng phất giống như bức tượng vậy. Theo Tinh Thái Đấu hướng về Trầm phù huyết hải bay đi.

Địa vị ba người áo bào đen vô cùng đặc thù, phảng phất như trừ Tinh Thái Đấu ra, địa vị ba người này là cao nhất vậy.

- Ngừng!

Người áo bào đen cầm đầu bỗng nhiên kêu lên.

Mọi người cùng nhau ngừng lại, vẻ mặt đầy cổ quái nhìn về phía ba người.

Người áo bào đen cầm đầu chưa động, hai người áo bào đen phía sau đã nhìn về bốn phía, tiếp đó cung kính khom người với người áo bào đen cầm đầu.

- Ba vị Cửu tiên sinh, có gì không đúng sao?

Tinh Thái Đấu nghi hoặc hỏi.

Người áo bào đen cầm đầu gật gật đầu, một gã áo bào đen phía sau lên tiếng.

- Xung quanh đây không thích hợp!

Người áo bào đen kia nói.

Giọng nói của người áo bào đen vô cùng cổ quái, khàn khàn giống như người chỉ còn một hơi nói ra. Đây là một loại bệnh về thanh âm, phảng phất như dây thanh quản không chịu nổi, phát ra thanh âm vô cùng dọa người.

- Có gì không thích hợp?

Tinh Thái Đấu nghi hoặc.

- Nhập Úng Khốn Long chi thế!

Người áo bào đen kia khàn khàn nói.

- Cái gì Nhập Úng Khốn Long chi thế?

- Bốn phía bên ngoài Trầm phù huyết hải đều có mai phục, là mai phục có vào mà không có ra!

Người áo bào đen nói.

- Mai phục?

Tinh Thái Đấu híp mắt lại.

Tinh Thái Đấu có thể trở thành Thánh thượng Thiên triều, chứng tỏ thực lực và trí tuệ cũng không thể bỏ qua. Một câu có mai phục, lập tức nghĩ tới nguyên nhân, cũng nghĩ tới vì sao tin tức Địa Thư để lộ ra.

- Thánh thượng, có người muốn ngồi làm ngư ông đắc lợi.

Một gã văn thần ở một bên cung kính phân tích.

- Ừ, để ngươi dẫn đầu, lưu lại 1 nửa, triệu tập Đế triều bốn phía, phá hủy đám mai phục kia cho ta, không nên làm hỏng đại kế của chúng ta!

Tinh Thái Đấu trầm giọng nói.

- Vâng, Thánh thượng!

Gã văn thần kia cung kính nói.

Lưu lại 1 nửa người, còn lại khoảng 50 người, lại lần nữa ra đi, cho tới tận tới trung tâm Trầm phù huyết hải.

Bởi vì sức mê hoặc từ Địa Thư quá lớn cho nên sau khi Bất Lão Giới thối lui, Đại Diễn Thiên triều thẳng tiến mà đến, cộng thêm Thiên gia, gần một nửa thế lực mạnh nhất âm phủ chỉ vì một quyển Địa Thư của Nam Cung Thắng, đã xuất hiện ở Trầm phù huyết hải.

Bên cạnh Trầm phù huyết hải, Chung Sơn mang theo Dần Lạc Nhật giữ khoảng cách rất xa với Thiên gia, nhưng mà hai bên vẫn có thể nhìn thấy đối phương.

Ai cũng không nhiều lời với ai. Mà lại nhìn về vô số sương máu trên Trầm phù huyết hải trước mắt, còn có cường giả đến từ bốn phương.

Thiên Hiểu hình như đang chờ đợi cái gì đó, đứng ở trên ngọn núi, mãi không dời đi, không chút khẩn trương, không chút ngưng trọng, chỉ vẻn vẹn có một tia ủ rũ.

Chống cây gậy gỗ màu xanh biếc, nhẹ nhàng hít vào một hơi, hình như rất mệt mỏi vậy.

- Ngươi nói đám người Thiên gia kia muốn làm gì? Sao lại không động thủ!

Dần Lạc Nhật kỳ quái hỏi.

- Đang đợi người!

Chung Sơn khẳng định.

- Chờ ai?

- Không biết!

Chung Sơn lắc đầu.

Dần Lạc Nhật:

“......”.

- - - - - oOo- - - - -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.