Trường Sinh Bất Tử

Quyển 7 - Chương 2: Yến khách



Ads - Từ biệt mấy chục năm, thật hoài niệm những ngày làm quan cùng triều với Huyễn Thái sư a.

Chung Sơn cười nói.

- Đại La Thiên triều, Đông Phương Công cũng là vị quan truyền kỳ nhất của Đại La, mấy chục năm ngắn ngủi, công lao chưa từng có trên lịch sử Đại La, từ quan viên hoàn toàn không có danh tiếng, tiến lên nhất đẳng Công tước, cũng chỉ có Đông Phương Công mới có năng lực kia.

Huyễn Đồ Long nhìn Chung Sơn tán thưởng nói.

- Huyễn Thái sư quá khách khí, phương đông Thần Châu, ta đã lâu không đi, không biết ba đại Thái tử Đế triều bây giờ thế nào?

Chung Sơn nhìn chằm chằm Huyễn Thái sư nói.

Huyễn Thái sư cau mày, nhưng vẫn cười nói:

- Đội ơn Đông Phương Công nhớ mong, bốn đại Thái tử vốn chính là Đại La một nhà, thời điểm Đại Ung thăng cấp, tự nhiên tất cả đều quy thuận Đại Ung, chỉ là...!

- Ồ?

Chung Sơn căng thẳng nhìn Huyễn Đồ Long.

Quy thuận? Là đánh giặc đi, tuy nói Chung Sơn đã rất lâu không đi phương đông, nhưng tin tức phương đông cũng không ngừng truyền tới, chỉ là lần này tốc độ không nhanh bằng Huyễn Đồ Long mà thôi.

Phương đông vốn là nơi bốn đại Thái tử Đại La hỗn chiến, thậm chí kéo theo bốn Đế triều xung quanh vào cuộc, tám triều hỗn chiến, máu chảy thành sông.

- Xuân Thu Đế triều Cổ Chiến Thiên, Đại Đường Đế triều Cổ Thái Tông đều đã quy thuận Đại Ung ta, cũng đã ban làm Chiến Thiên Vương và Thái Tông Vương, về phần Vĩnh Lạc Đế triều Cổ Huyền, là đang trên đường quy thuận bất hạnh chết, ôi...!

Huyễn Đồ Long lộ ra một tia tiếc hận.

- Cổ Huyền bị Cổ Chính Nhất giết chết?

Chung Sơn kinh ngạc nói.

Nghe Chung Sơn nói vậy, Huyễn Đồ Long nhướng mày trịnh trọng nói:

- Cổ Huyền không phải do Thánh thượng giết chết, là hắn gieo gió gặt bão, Đông Phương Công xin ăn nói cẩn thận!

- Cổ Huyền đã chết?

- Chung mỗ lỡ lời, Đại La Thiên triều đã không còn, Huyễn Thái sư cũng không cần phải tiếp tục xưng ta là Đông Phương Công.

Chung Sơn lắc đầu nói.

- Đại La Thiên triều đã không còn? Bây giờ Đại Ung Thiên triều không phải là giống Đại La sao?

Huyễn Đồ Long lắc đầu cười nói.

Chung Sơn cứng lưỡi, trong lòng cười lạnh, thì ra Cổ Chính Nhất còn muốn đánh chủ ý về mình?

- Đại Ung là Đại Ung, Đại La là Đại La, Cổ Thần Thông là người trong lòng ta tôn kính nhất, hắn vì khai thiên lập địa mà hiến thân, không có Cổ Thần Thông, Đại La sẽ không thể tồn tại!

Chung Sơn kiên quyết nói.

Thấy Chung Sơn tỏ thái độ, Huyễn Đồ Long ánh mắt hiện lên vẻ tức giận, nhưng vẻ mặt không đổi nói:

- Được rồi, nếu Chung Sơn Đại đế nói như vậy, ta cũng không nhắc lại.

- Ta kính Huyễn Thái sư một ly!

Chung Sơn lại lần nữa nâng chén.

Huyễn Đồ Long cũng nâng chén, hai người cách không đối ẩm.

- Không biết Thiên U Công chúa Đại Ung ta ở đâu?

Huyễn Đồ Long buông chén rượu lại hỏi.

Chung Sơn trong lòng không ngừng cười lạnh, quả nhiên, Cổ Chính Nhất này rất là tâm kế, Thiên U? Cũng may Thiên U đã đi âm phủ, nếu không bị bọn họ lấy ra viết bao nhiêu văn vẻ.

Đồng thời trong lòng Chung Sơn cũng vô cùng cảm thán, Thái tử nhìn như vô năng nhất, không ngờ là một người cường đại nhất, không chỉ có thủ đoạn, thao lược, mà tu vi bản thân hắn cũng là kinh thế hãi tục, nên biết rằng, Thiên triều thành lập, điều kiện cơ bản nhất chính là Thánh thượng phải là Thiên Cực Cảnh trở lên, Cổ Chính Nhất luôn luôn che giấu mình, khó trách ở trong mắt Cổ Thần Thông, thân phận đại Thái tử này, luôn luôn không thay đổi.

- Thiên U là hoàng hậu của ta, nàng đi một nơi thần bí, về phần làm gì, xin thứ ta không tiện cho biết, tuy nhiên, nơi kia nếu có người Đại Ung Thiên triều may mắn đến được, vậy thì thay ta hỏi Thiên U cho rõ!

Chung Sơn cười nói.

- Nhất định!

Huyễn Đồ Long gật gật đầu nói.

Nhất định? Huyễn Đồ Long đúng là chuẩn bị tìm Cổ Thiên U? Đáng tiếc, cách hai thế giới, trừ phi chết đi, khi đó nhiều nhất cũng chỉ có thể tiện thể thay Chung Sơn nhắn nhủ, mà không thể làm ra âm mưu gì.

- Sắc Không hòa thượng, lại gặp mặt, không thể tưởng được ngươi ở Thái Tuế Thiên triều có quyền lớn như vậy?

Chung Sơn quay đầu nhìn về phía Sắc Không lạnh lùng cười nói.

Lý Tư, Huyễn Đồ Long, Thiếu Phi Hầu, đều nhìn sự bất hảo của Chung Sơn đối với Sắc Không hòa thượng, ánh mắt từng người không ngừng vòng vo, nhưng cũng không ai nói gì, chi vẻn vẹn chỉ đạm bạc nhìn. Chẳng qua chỉ là từ nay về sau, sẽ chú ý nhiều hơn đối với Sắc Không hòa thượng này.

- Hai triều giao binh, không chém sứ giả, hơn nữa hôm nay ta còn là đến chúc mừng, ngươi không thể giết ta!

Sắc Không hòa thượng lập tức cả kinh kêu lên.

Không thể nói Sắc Không hòa thượng không cốt khí, cũng không thể nói hắn không khí độ, bởi vì Sắc Không hòa thượng quá mẫn tuệ, vừa rồi có thể cảm nhận rõ ràng một cỗ sát ý, người khác có lẽ không phát hiện, nhưng mà trong nháy mắt sát ý hiện ra trong mắt Chung Sơn, đám cường giả đối diện, toàn bộ đều có một cỗ sát ý giống như thực chất bắn tới.

Đối diện chính là những người nào? Vương Khô kia, Sắc Không không biết nhiều lắm, nhưng mà Đế Huyền Sát, Sắc Không lại rõ ràng, đó chính là cường giả tuyệt thế cùng cấp bậc với Thần Nha Đạo Quân, hắn muốn giết mình, cho dù cho mình một canh giờ trốn chạy, hắn cũng phải chết không thể nghi ngờ.

Sắc Không không chút cốt khí kêu to như thế, vừa cường điệu Chung Sơn không thể giết mình, về mặt khác cũng hy vognj Chung Sơn có thể suy nghĩ về đại cục, ít nhất Đại Tranh không thể mang danh xử ác chứ. Như vậy mình mới không chết. Về phần khí độ, ở trước mặt sinh tử, để nó đi gặp quỷ thôi. Người chết còn cần khí độ làm gì?

Thấy Sắc Không bị dọa sợ kêu to, Linh Nhi che miệng không ngừng cười, Bi Thanh Ti và Bảo Nhi cũng nhìn thoáng qua, cũng không nói thêm gì.

- A!

Chung Sơn lộ ra nụ cười lạnh.

- Yên tâm đi, ta sẽ không giết ngươi, ít nhất bây giờ sẽ không, thay ta vấn an Lục Quy Thiên!

Chung Sơn áp chế sát ý nói.

- Vâng, Sắc Không sẽ chuyển lời của Đại Tranh Đại đế.

Sắc Không hòa thượng lập tức trả lời.

- Ừ!

Chung Sơn gật gật đầu.

- Ồ, bỗng nhiên ta nghĩ tới, Thánh thượng bảo ta tới chúc mừng Đại Tranh thăng cấp Đế triều, sau đó còn đi nơi khác. Xin Đại Tranh Đại đế thứ tội a, công vụ trong người, không thể không đi, chư vị ở lại vui vẻ, thật là ngượng ngùng!

Sắc Không lập tức đứng dậy cáo lui.

- Ồ? Thật sao?

Chung Sơn nhìn chằm chằm Sắc Không hỏi.

Sắc Không nhìn thấy ánh măt sắc bén, linh hoạt của Chung Sơn, trong lòng lại khẩn trương, kiên trì nói:

- Hoàn toàn là sự thật, không quấy rầy!

- Được rồi, Vương Khô, ngươi đưa tiễn Sắc Không!

Chung Sơn nói.

Nghe Chung Sơn nói vậy, lông tơ toàn thân Sắc Không dựng thẳng lên.

- Không cần, không cần, không cần, thật sự không cần, ta tự mình đi, làm phiền Đại Tranh Đại đế lo lắng.

Sắc Không cuống quít kêu lên.

- Được rồi, vậy thất lễ!

Chung Sơn nói.

- Không không không, không thất lễ, cáo từ!

Sắc Không hòa thượng nói xong, cuống quít chạy ra ngoài đại điện.

Trong nháy mắt, Sắc Không hòa thượng đã bỏ chạy không thấy tung tích.

Lý Tư, Huyễn Đồ Long, Thiếu Phi Hầu đều cổ quái nhìn tên Sắc Không nhát gan sợ phiền phức này, đây, đây là sứ giả Thiên triều sao? Loại mặt hàng này cũng có thể làm sứ giả Thiên triều? Định đùa gì đây?

Ra khỏi Trường Sinh Điện, Sắc Không hòa thượng ngựa không dừng vó vội vã chạy đi, không dám ngừng lại.

Cho tới tận khí ra ngoài Lăng Tiêu Thiên Đình, Sắc Không hòa thượng mới lau mồ hôi lạnh trên đầu.

- Con bà nó đúng là đầm rồng hang hổ, Chung Sơn này cũng quá tà môn, vì sao mỗi lần nhìn thấy hắn, uy hiếp đều tăng một thành? May mà lão tử thông minh, trốn chạy, trốn chạy!

Sắc Không trong miệng lẩm bẩm.

Trường Sinh Điện.

Lần này là Lý Tư lên tiếng.

- Đại Tranh Đại đế!

Lý Tư hai tay làm lễ đạo của Đại Tần.

- Ồ? Lý Thừa tướng?

Chung Sơn nhìn về phía Lý Tư.

- Đại Tranh Đại đế đúng là người sảng khoái, Lý Tư cũng nói thẳng.

Lý Tư cười nói.

Chung Sơn là người sảng khoái? Vậy cũng phải xem đối tượng là ai, đối với bằng hữu, Chung Sơn tự nhiên vô cùng sảng khoái, nhưng đối với người xa lạ, Chung Sơn chính là cáo già, Thái Cực Thôi Thủ có thể cùng người khác vòng vo mấy ngày mấy đêm cũng không nói về vấn đề chính. Tuy nhiên Lý Tư nói như vậy, hiển nhiên muốn hầm hổ dọa người, tận lực để Chung Sơn ít giở giọng.

- Lý Thừa tướng mời nói.

- Long tộc chính là quốc thú Đại Tần ta, nghe nói Long tộc có quả ấn tỉ truyền đời rơi vào tay Đại Tranh Đế triều, không biết Đại Tranh Đại đế có thể trả lại hay không, Long tộc sẽ dâng vật đồng giá, bồi thường tổn thất cho Đại Tranh!

Lý Tư chính trực nói.

Bởi vì Lý Tư biết, nói chuyện cùng với Chung Sơn, ngươi tuyệt đối không thể vòng vo, ngươi càng vòng vo, hắn cũng vòng vo với ngươi, thậm chí một câu có thể khiến ngươi phiền muốn chết, vừa rồi Huyễn Đồ Long chính là ví dụ, vòng vo tới Cổ Thiên U, kết quả lại bị Chung Sơn khiến cho Huyễn Đồ Long gì cũng không nói được.

- Ấn tỉ truyền đời?

Chung Sơn khẽ nhíu mày.

Đế Huyền Sát cũng khẽ nhíu mày nhìn về phía Lý Tư.

- Đúng là ấn tỉ truyền đời!

Lý Tư lớn tiếng nói.

- Lý Thừa tướng chắc là biết ấn tỉ truyền đời là bị ai lấy chứ?

- Hạo Mỹ Lệ!

- Đúng, chính là nàng, ta có thể nói thật cho ngươi, ấn tỉ truyền đời đã không còn ở Đại Tranh ta, về phần Hạo Mỹ Lệ mấy chục năm trước đã rời khỏi Đại Tranh, cụ thể đi đâu, ngay cả ta cũng không biết.

Chung Sơn lắc đầu nói.

Chung Sơn nói là thật, ấn tỉ truyền đời đã sớm hóa thành năng lượng bị hấp thu, đương nhiên không còn, về phần Hạo Mỹ Lệ, cũng không biết đi đâu. Có thể hai câu lại đem chuyện ban đầu chuyển hướng, khiến mọi người mọi người hướng về một hướng không biết. Nguyên tắc của Chung Sơn đó chính là chuyện không liên quan tới mình, vậy thì để cho người khác đau đầu đi.

Quả nhiên, Lý Tư nhíu mày.

- Đa tạ Đại Tranh Đại đế bẩm báo chi tiết!

Lý Tư nhăn mặt nhíu mày nói.

Lý Tư nhìn ra, Chung Sơn không nói dối, nhưng mà trong lời nói lại có hàm ý dẫn dắt, Lý Tư vốn còn chuẩn bị hỏi lại, nhưng mà sau khi nhìn Cam Bảo Nhi, đem lời nói trong lòng đè xuống.

Ấn tỉ truyền đời, tuy rằng rất trọng yếu đối với Long tộc, nhưng mức độ quan trọng của nó xa xa không bằng được vị đứng phía sau Cam Bảo Nhi kia, vị kia ở đại thế giới vẫn quan tâm nơi cũ.

Lý Tư cũng không muốn vì mình nhiều lời mà tâm tình Cam Bảo Nhi dao động, bởi vì Lý Tư biết, tâm tình Cam Bảo Nhi dao động thì sẽ truyền tới vị ở đại thế giới kia, Lý Tư tạm thời không muốn đối mặt với vị cường giả ở đại thế giới kia, ít nhất sắp tơi cũng không cần.

Về phần Thiếu Phi Hầu, tự nhiên là nói một ít lời chúc mừng.

Ba sứ giả đều có trí tuệ thành tinh, một lần tiệc rượu tự nhiên chủ khách đều ăn uống.

Đợi sau khi tiễn cả đám sứ giả đi, Chung Sơn lại lần nữa đi tới đại điện, nhìn về phía đám người trong đại điện.

- Bệ hạ, Thần Châu đã bắt đầu loạn thế, kế tiếp chúng ta phải làm sao?

Thủy Vô Ngân dẫn đầu nói.

- Hiện tại mới chỉ là bắt đầu, loạn thế không phải bình tĩnh như vậy, loạn thế bao phủ toàn bộ Thần Châu, tương lai tất nhiên phải có đại chiến, hiện nay, triều ta tạm thời không nhúc nhích, đem hiện có bản đồ bảo vệ tốt, nghỉ ngơi dưỡng sức, chờ đợi loạn thế đạt tới cao trào tiến lên.

Chung Sơn trầm giọng nói.

- Vâng!

Cả đám quân đoàn trưởng gật gật đầu.

- Còn nữa, thời gian kế tiếp, các ngươi thay phiên nhau tiến vào Bách Thế Động Thiên, tự mình mài giũa một lần.

Chung Sơn nhìn mọi người nói.

- Vâng!

Mọi người gật gật đầu.

- - - - - oOo- - - - -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.