Trường Sinh Bất Tử

Quyển 7 - Chương 40: Ức lam khuyết



Ads Dưới thế công của linh thạch, Chung Sơn rất nhanh thực hiện theo sách lược.

Bước đầu tiên, hủy đức vọng của Thiên Hiểu nhằm kích động Thần Tú.

Tiếp đó xông vào Thiên gia không thể thiếu Thần Tú, bởi vì Phong Thủy Sư phi thường đặc biệt, Thiên gia có một người, nếu không có chuẩn bị một Phong Thủy Sư khác thì phải bị ép chế mọi lúc.

Hơn nữa, Chung Sơn biết, khẳng định Thần Tú đang ở Tinh Đấu Đế triều này, bởi vì trước đó không lâu Bất Lão Giới và Tinh Thái Đấu đã đi một lần, một lần đó, Bất Lão Giới có kế hoạch đi tới, khẳng định mang theo một Phong Thủy Sư, chỉ có thể là Thần Tú lần trước.

Không lâu trước đây, đấu với Thiên gia thất bại, với tính cách cẩn thận của Thần Tú, khẳng định sẽ không đi lần nữa, mà hiện tại chính là Chung Sơn bức hắn đi.

Dùng đức vọng của gia chủ tương lai Thiên gia kích động Thần Tú.

Vô số cường giả bởi vì Thiên Băng Kế Hoa khiến cho táng gia bại sản, chính là sức lao động tốt nhất. Chung Sơn có chính là linh thạch, hơn nữa bố trí cũng là chuyện đơn giản nhất.

Vô số cường giả được Chung Sơn rải đi khắp nơi, mượn Phong Thủy Trận kia thêm mắm thêm muối hủy đức vọng của Thiên Hiểu.

Mà tin tức cũng rất nhanh truyền đi khắp bốn phương, truyền tới đại doanh của người chủ hai triều.

Chỗ hoàng cung của Tinh Thái Đấu. Diệp Khuynh Thành đang đánh cờ với Thần Tú.

- Thần Tú Đại sư thật cao cờ!

Diệp Khuynh Thành cười nói.

- Diệp Giới chủ! Khi nào thì chúng ta rời đi? Thiên gia, chúng ta đã xông qua, căn bản không đi vào được! Thiên lão của phong thuỷ mạch Thiên gia, phong thuỷ thuật không ở dưới ta. Bất lực rồi!

Thần Tú vừa hạ quân cờ vừa nhíu mày nói.

- Nếu đến đây rồi, chúng ta cứ chờ nhìn xem đi! Lúc trước chúng ta không phải nói rồi sao?

Diệp Khuynh Thành nhíu mày nói.

Diệp Khuynh Thành đã nhìn ra ý rút lui của Thần Tú.

- Diệp Giới chủ! Lần này là ngài mượn tay Tinh Thái Đấu thử Thiên gia phải không?

Thần Tú nhìn Diệp Khuynh Thành nói.

- Ha ha... Thử à?

Diệp Khuynh Thành cười mà không đáp.

- Trường Sinh Giới, Bất Lão Giới, gần mười vạn năm rồi, chẳng lẽ đã bắt đầu không cam lòng hùng cứ một phương?

Thần Tú nhíu mày hỏi.

- Làm sao thấy được?

Diệp Khuynh Thành nhíu mày nói.

- Tại hạ không nghĩ lún vào vũng lầy này với các ngươi! Chiến tranh giữa Bất Lão Giới và Thiên gia, các ngươi tự mình giải quyết đi, ta lực bất tòng tâm!

Thần Tú ý lui đã định.

Ngay lúc Diệp Khuynh Thành lộ vẻ mặt khó chịu, bên cạnh hai người bỗng nhiên hiện ra một người.

Là Tinh Thái Đấu, Thánh thượng Đại Diễn Thiên triều trước kia, ngày nay là Đại đế Tinh Đấu Đế triều.

- Ha ha ha... Thần Tú Đại sư! Ngài hiện tại danh tiếng thật lớn nha!

Tinh Thái Đấu vừa tới liền cười to nói.

- Cái gì?

Thần Tú nhíu mày nhìn về phía Tinh Thái Đấu.

- Hiện tại khắp thiên hạ đều biết rõ: Thần Tú Đại sư, phong thuỷ thuật cường thế ngập trời, đùa bỡn Thiếu gia chủ Thiên gia, như kéo dây con rối gỗ, cho ngươi điều khiển. Thiếu chủ tương lai của Thiên gia ở trước mặt ngài, vẻn vẹn chỉ là một con rối!

Tinh Thái Đấu cười nói.

- Có ý gì?

Thần Tú nhướng mày lên, theo bản năng cảm giác có chỗ không đúng, nhưng lại không thể nói rõ.

- Đây là khối ngọc giản ta mới vừa nhận được, ngài tự mình nhìn xem đi!

Tinh Thái Đấu nói.

Tinh Thái Đấu dù sao cũng là người chủ một triều, mưu kế này của Chung Sơn tuy rằng cách mấy lớp lụa, nhưng cũng không thoát khỏi ánh mắt của Tinh Thái Đấu. Đây là nhằm vào Thần Tú, khơi dậy lòng sợ hãi của Thần Tú để điên cuồng lên.

Thần Tú lập tức nhìn xem ngọc giản.

- Văn chương này viết thật là tốt nha, rõ ràng biểu hiện trình độ phong thuỷ của Thần Tú Đại sư: cường đại như thiếu chủ Thiên gia, một người tôn quý như vậy cũng bị ngài khống chế! Tương lai, chờ Thiên Hiểu kế thừa vị trí gia chủ Thiên gia, sẽ càng có thể biểu hiện sự cường đại của Thần Tú Đại sư. Trong năm mạch Thiên Địa Nhân Thần Quỷ, khẳng định bởi vì Thiên gia chủ bị ngài khống chế thành con rối, mà phải xếp hạng lại lần nữa: Ngài mới là đệ nhất phong thuỷ đương thời!

Tinh Thái Đấu cười to nói.

Một bên Diệp Khuynh Thành cũng hiểu được, đức vọng của Thiên Hiểu mất sạch, tương lai trở thành gia chủ cần phải tìm Thần Tú gây phiền toái.

Đệ nhất phong thuỷ đương thời? Khống chế Thiên gia chủ? Trên đầu Thần Tú toát ra mồ hôi hột.

- Cái này ở đâu ra?

Thần Tú đứng bật dậy lo lắng hỏi.

- Hiện tại toàn bộ Tinh Đấu Đế triều đều đang truyền lan, Thiên Hiểu bên kia, dường như cũng bắt đầu truyền bá, không tới ba ngày tất cả người Thiên gia ở bên ngoài đều biết. Còn có xu hướng phát xa khắp thiên hạ! Không biết là ai trợ giúp chúng ta, một khi “sự thực” này truyền rộng khắp, sĩ khí triều ta sẽ đại chấn, ngược lại khẳng định sĩ khí chỗ quân đội Thiên Hiểu sẽ giảm xuống trên diện rộng đây!

Tinh Thái Đấu cười nói.

- Mau... mau ngăn cản bọn họ!

Thần Tú lo lắng kêu lên.

- Không còn kịp rồi, đã truyền lan rồi!

Tinh Thái Đấu lắc đầu.

“Bịch!”

Thần Tú ngồi phịch xuống ghế ngọc, thần sắc thất thần tinh thần sa sút.

Diệp Khuynh Thành liếc nhìn Tinh Thái Đấu, hai người không quấy rầy Thần Tú, đi ra ngoài.

- Là ai cố ý?

Diệp Khuynh Thành hỏi.

- Ừm! Ta đã phái người đi thăm dò! Tuy nhiên, những điều đó đều là “sự thực”, hơn nữa đối với chúng ta cũng có chỗ tốt. Ít nhất Thần Tú sẽ không vội vã rời đi!

Tinh Thái Đấu gật gật đầu nói.

- À!

Chỗ đại doanh của Thiên Hiểu.

Thiên Hiểu nhìn xem tin tức các nơi, trong mắt hiện lên vẻ tán thưởng. Đứng trước mặt là hai người thân tín.

- Tiêu Vong! Đây đúng thật là Chung Sơn nghĩ ra ư?

Thiên Hiểu cảm thán nói.

- Đúng! Lúc trước ở dương gian, kế sách Thiên Băng Kế Hoa thoáng cái liền huỷ diệt Đại Vũ Đế triều thực lực hùng hậu! Đến sau lại, thiên hạ khắp nơi truyền tụng kế sách này, triều triều tự tỉnh ngộ. Có thể nói, Chung Sơn chính là dựa vào một kế sách này định yên địa vị quân thần đỉnh cấp ở Thần Châu. Không đánh mà thắng, vẻn vẹn chỉ dùng một ít linh thạch, liền làm suy sụp một đại Đế triều. Dùng thương nghiệp là chiến như thế, Tiêu Vong cũng không theo kịp!

Tiêu Vong nói, trong mắt tràn ngập cảm thán.

- Lần này Thiên Băng Kế Hoa đối phó với Tinh Đấu Đế triều, không phải do một tay ngươi khống chế sao?

Thiên Hiểu cười nói.

- Ta chỉ là bắt chước học theo, không như Chung Sơn tự mình định ra kế sách. Lúc ấy nghe nói, hình như kế sách này hoàn toàn là do một mình Chung Sơn lập ra!

Tiêu Vong lắc đầu cảm thán nói.

- Không! Chung Sơn cố nhiên trí mưu vô song, nhưng ngươi cũng không tệ! Ít nhất, Thiên Băng Kế Hoa lần này không phải ai cũng có thể thi triển, phần kiểm soát tinh tế chính xác trong đó, không được có chút sai lầm!

Thiên Hiểu cười nói.

- Thiếu gia khen trật rồi!

Tiêu Vong lắc đầu.

- Chung Sơn? Ha ha... Ngươi chắc cũng biết gần đây trong thành đồn đãi chuyện gì chứ?

Thiên Hiểu hỏi.

- Dạ, ngẫu nhiên có nghe nói. Là chuyện liên quan tới Thần Tú!

Tiêu Vong gật gật đầu.

- Đại soái! Đây là kế mê hoặc quân binh của Tinh Đấu Đế triều, mục đích làm suy yếu quân tâm triều ta!

Một thuộc hạ xen lời nói.

Thiên Hiểu lắc đầu:

- Không phải? Đó đâu phải nói xấu đại soái?

- Là người phương thứ ba truyền ra tin tức!

Tiêu Vong lập tức nói.

- Người phương thứ ba? Là ai?

Gã thuộc hạ kia lập tức hỏi.

- Tạm thời còn không có tin tức chuẩn xác!

Tiêu Vong trả lời.

- Ngươi cũng biết Chung Sơn đã đi tới Thiên gia chứ?

Thiên Hiểu lộ ra một vẻ cười quái dị.

- Chung Sơn đi Thiên gia?

Tiêu Vong kinh ngạc hỏi.

- Ngay ở mấy ngày trước hắn tới gặp cha ta! Đáng tiếc, hai người cãi nhau một hồi, Chung Sơn lại độc miệng nói: Sẽ làm cho Thiên gia long trời lỡ đất!

Thiên Hiểu cười nói.

- Ha ha ha ha...

Cả đám thuộc hạ cười ha hả một trận, hiển nhiên cười Chung Sơn quá cuồng vọng tự đại.

- Thiếu gia! Ngài là nói người phương thứ ba này chính là Chung Sơn ư?

Tiêu Vong nhướng mày.

Mọi người lập tức ngưng tiếng cười.

- Hẳn là hắn!

Trong mắt Thiên Hiểu lộ ra vẻ tươi cười khôi hài.

- Thiếu gia định làm thế nào?

Tiêu Vong lo lắng hỏi.

- Chung Sơn được ngươi nói thần kỳ như vậy chẳng qua đều là lời đồn, để xem lần này rốt cuộc Chung Sơn có bao nhiêu bổn sự đi!

Thiên Hiểu nói lộ ra ý khoái trá.

- Nhưng Thiên gia!

Tiêu Vong lo lắng nói.

- Nội tình của Thiên gia vĩnh viễn không phải người ngoài có khả năng lay chuyển! Tuy nhiên ta nghĩ Chung Sơn không có khả năng chỉ có chút bản lãnh như thế, khẳng định còn có con bài ở sau. Cứ để cho hắn náo động đi, để xem hắn có thể khuấy đảo đến cỡ nào! Đồng thời cũng coi như một lần cảnh tỉnh cho phụ thân. Mấy năm nay tâm tính của phụ thân là muốn buông lơi rồi!

Thiên Hiểu ngẫm nghĩ một lát rồi nói.

- Dạ!

Tiêu Vong đáp.

- Nghiêm mật điều tra động tĩnh trong thiên hạ, có Thiên Băng Kế Hoa ở phía trước, ta muốn xem Chung Sơn này còn có thể làm ra dạng sách lược gì nữa!

Thiên Hiểu tán thưởng nói.

Tửu lâu nơi Chung Sơn.

Chung Sơn với Dần Lạc Nhật ngồi trong phòng lớn, nghe chưởng quầy kể ra hết thảy chuyện bên ngoài.

- Chưởng quầy! Buổi chiều chúng ta rời đi, mấy ngày nay đa tạ ngươi khoản đãi!

Chung Sơn nói.

- Khách quan định đi ư?

Chưởng quầy tiếc nuối nói.

- Người luôn phải đi! Những linh thạch ta giao cho ngươi làm việc kia, coi như chiêu đãi mấy ngày này đi!

Chung Sơn nói.

- Tốt quá! Vậy không quấy rầy nhị vị!

Chưởng quầy lộ ra vẻ luyến tiếc.

Chưởng quầy lui ra, Dần Lạc Nhật nhìn về phía Chung Sơn nói:

- Mấy ngày nay tuyên truyền thành công à?

- Đương nhiên! Hiện tại khẳng định Thần Tú đáng cấp bách đỏ mắt, hận không thể làm cho khắp thiên hạ đi đánh chiếm Thiên gia!

Chung Sơn cười nói.

- Vậy tiếp theo chúng ta làm gì bây giờ?

Dần Lạc Nhật lại hỏi.

- Đáng tiếc, ở Tinh Đấu Đế triều không có người của ta, làm chuyện không tiện lắm! Bước đầu tiên, làm tốt chuyện mất đức vọng; bước thứ hai, chờ chúng ta đến triều đô rồi nói sau! Hơn nữa, khẳng định nơi này sẽ có rất nhiều người tìm đến!

Chung Sơn nói.

Đúng lúc này, chưởng quầy lại chạy trở vào.

- Nhị vị khách quan! Bên ngoài có người muốn gặp các vị!

Chưởng quầy nói.

- Thấy chưa, đến đây rồi!

Chung Sơn cười nói.

- Mời vào!

Không bao lâu, chưởng quầy đưa vào một nam nhân áo bào lam. Tướng mạo nam nhân rất tuấn tú, tóc vấn cao phía sau, nhìn qua rất ung dung phóng khoáng, trên áo bào lam thêu đóa hoa không biết tên, trong tay cầm một cây quạt giấy, nhưng không có mở ra.

- Tại hạ Ức Lam Khuyết, ra mắt Chung Sơn Đại đế, ra mắt Dần Chí Tôn!

Nam nhân vừa vào liền báo tên với Chung Sơn, Dần Lạc Nhật.

Nam nhân thi lễ, sau đó liền cười nhìn hai người.

- Ngươi nhận ra chúng ta à?

Dần Lạc Nhật nhướng mày hỏi.

- Tên của nhị vị, Ức Lam Khuyết nghe như tiếng sấm bên tai, sao có thể không nhìn ra được? Chỉ là trước nay vô duyên gặp gỡ, một ngày này ngẫu nhiên biết nhị vị ở trong thành, cho nên mạo muội tới đây, mong rằng không lấy làm phiền lòng!

Ức Lam Khuyết khiêm tốn cười nói.

- À! Không biết Ức công tử biết về chúng ta bao lâu rồi?

Chung Sơn hỏi.

- Cổ Thần Thông của Đại La Thiên triều khai thiên lập địa, thời điểm mở ra hai giới âm dương, vừa vặn có người hạ xuống trước mặt tại hạ, tương giao làm bằng hữu với tại hạ. Chung Sơn Đại đế! Thiên Băng Kế Hoa của Đại La Thiên triều chém đầu lộ sừng, một quả Trường Sinh Bất Tử Dược tác động khắp thiên hạ, rồi Cực Lạc Tịnh Thổ của Mệnh Kiếp Thánh địa... tại hạ rất là kính nể. Bỉ nhân có một thương hội, nhận được tin tức nói nơi đây lại xuất hiện Thiên Băng Kế Hoa nên cấp tốc tới xem. Đáng tiếc, Thiên Băng Kế Hoa kia cũng không phải là ngài bố trí! Tuy nhiên, khiến ta không thể ngờ tới là Chung Sơn Đại đế lại dừng chân ở chỗ này: đúng là thất bại chuyện này, lại thành công chuyện khác mà!

Ức Lam Khuyết nói.

Giọng điệu của Ức Lam Khuyết dần dần chỉ lấy Chung Sơn làm trọng điểm, Dần Lạc Nhật đường đường là cường giả Thiên Cực Cảnh, ngược lại bị Ức Lam Khuyết bỏ qua? Chung Sơn nhìn lướt qua một cái liền kết luận: người tới tất có thân phận rất lớn, mà còn biết rõ Đại Tranh Đế triều của mình?

- - - - - oOo- - - - -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.