Trên đường bay đi, có Chung Sơn an ủi, bi thương trong lòng Niết Thanh Thanh chậm rãi khôi phục, nhìn thấy Chung Sơn nắm tay mình, Niết Thanh Thanh đỏ mặt lên, rút rút lại, nhưng lại rút không được, sắc mặt càng đỏ nhìn khuôn mặt Chung Sơn.
Mà giờ phút này Chung Sơn lại đang trầm tư. Ưu điểm lớn nhất của Chung Sơn chính là thích suy nghĩ, bất kỳ chuyện không tầm thường nào, cho dù người khác nhìn nhìn qua đã làm rõ ràng, nhưng mà Chung Sơn lại thích nghiền ngẫm lại hai lần.
Chung Sơn cảm giác có chỗ không bình thường, từ lúc Niết Thanh Thanh đi tới Lăng Tiêu Thiên Đình hắn đã bắt đầu có cảm giác kia, chỉ là trong khoảng thời gian này, cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt, cho tới tận khi nhìn thấy Đại Ly Thiên triều bị hủy diệt, Niết Phàm Trần tử vong, Chung Sơn rốt cục khẳng định ý tưởng kia.
Đây là một cái cục! Tuyệt đối không phải đơn giản như vẻ bên ngoài. Nhưng mà đây là cái cục gì?
Chung Sơn ngưng mi suy tư, nhưng bây giờ biết manh mối có hạn, dựa theo lời nói của những con Phượng Hoàng kia liền suy ra cái cục gì, cái cục này cũng quá dễ hiểu! Hơn nữa mình dường như cũng bị kéo vào trong cục này, tất cả đều lộ ra vẻ quỷ dị.
Chung Sơn tạm thời không rõ lắm, nên muốn tìm hiểu ra thì phải hỏi nhân vật mấu chốt, lời của những con Phượng Hoàng kia chỉ có thể nghe qua, không thể nhớ ở trong lòng, mà nhân vật quan trọng cũng không nhiều, trong đó phần lớn đều có quan hệ đối địch với mình, chỉ có hỏi Chí Tôn Phượng Hoàng tộc, Vũ Cửu Thiên mà thôi!
Suy nghĩ cẩn thận kế tiếp sở phải làm như thế nào, Chung Sơn thở dài một hơi.
Lúc này, Chung Sơn mới cảm thấy đầu ngón tay có cảm giác bị kéo, cúi đầu nhìn lại, lại thấy cánh tay Niết Thanh Thanh bị mình cầm lấy an ủi, bây giờ Niết Thanh Thanh đã dần dần khôi phục. Nhìn khuôn mặt Niết Thanh Thanh hơi đỏ lên, Chung Sơn lập tức buông tay ra.
- Tốt hơn rồi chứ?
Chung Sơn hỏi.
- Ừ!
Niết Thanh Thanh gật gật đầu.
Nhưng, hình như lại nghĩ tới Ly Hỏa Thánh Đô, Niết Thanh Thanh trầm xuống.
- Mọi việc phải chờ cứu Vũ Cửu Thiên về trước rồi nói sau!
Chung Sơn nói.
- Ừ!
Hai mươi ngày sau, đoàn người Chung Sơn ngừng lại, trước mắt là rừng rậm mênh mông, bên trên quạ đen bay đầy trời, trừ quạ đen ám hệ, còn có quạ đen hỏa hệ, quạ đen băng hệ, phảng phất nơi này giống như thánh địa của Quạ đen vậy.
- Nơi này tên là Ô Sào, tổng bộ Ô Nha bộ tộc, chỉ là sau khi quạ đen đã trở thành quốc thú Thái Tuế Thiên triều, đám quạ đen cường đại mới được bay ra ngoài, tuy nhiên, nơi này cũng không bị bỏ hoang.
Chung Sơn nói.
- Bệ hạ, ngươi là nói, Ô Hoàn, Quy Thọ, Lục Quy Thiên ngừng lại ở đây dưỡng thương?
Vương Khô hỏi.
- Ừ, bản thân bị trọng thương, phải tìm nơi tu dưỡng, nếu không trên đường bọn họ trở về, có thể sẽ gặp nguy hiểm rất lớn! Mà nơi này là nơi tốt nhất! Với trí tuệ của Quy Thọ, Ô Hoàn, Lục Quy Thiên, cũng chỉ có thể nghĩ được đến đây!
Chung Sơn cười lạnh nói.
Từ trong giọng nói của Chung Sơn, Vương Khô có thể nghe ra Chung Sơn căn bản khinh thường trí tuệ của ba đại Thiên Cực Cảnh kia, nhưng Vương Khô vẫn không biểu đạt gì.
- Vũ Lạc, ngươi ở lại bảo vệ Niết Thanh Thanh cho tốt. Vương Khô, chúng ta đi vào!
Chung Sơn nói.
- Vâng!
Phượng Hoàng vương Vũ Lạc lập tức đáp.
- Cẩn thận!
Niết Thanh Thanh có chút lo lắng quay sang Chung Sơn nói.
- Ừ! Yên tâm!
Chung Sơn trịnh trọng gật gật đầu.
Tiếp đó, thân hình Chung Sơn, Vương Khô nhoáng lên một cái, nhanh chóng bay về phía sâu trong Ô Sào.
Mà ở chỗ sâu trong Ô Sào có một ngọn núi lửa, xung quanh núi lửa có lượng lớn quạ đen bay lượn, cũng không có quạ đen bay cao hơn núi lửa, bốn phía núi lửa, cũng có lượng lớn kiến trúc, có một ít yêu thú quạ đen hóa hình người, nhìn núi lửa, trong mắt hiện lên vẻ cung kính.
Bên trong miệng núi lửa, dung nham cuồn cuộn sôi lên, mà ở trên mặt dung nham, lại có một cái đảo nhỏ trôi nổi tren đó. Đảo nhỏ trôi nổi trên dung nham nhưng mà lại không bị nóng chảy.
Trên đảo nhỏ có một cung điện lớn, bốn phía cũng có nền móng kiến trúc nhỏ.
Trên hoành phi cung điện trôi nổi ba chữ:
- Ô Hoàng Cung.
Bên trong Ô Hoàng Cung giờ phút này có bốn người đang ngồi.
Ô Hoàn, Quy Thọ, Lục Quy Thiên, ba người ngồi ba hướng, nhắm mắt điều tức, trên người đều có ít nhiều thương tích, ba người đều đang chữa thương.
Mà ở giữa ba người chính là Vũ Cửu Thiên.
Tuy nhiên, giờ phút này Vũ Cửu Thiên đang bị nhốt ở trong một cái điểu lung màu vàng khổng lồ, điểu lung màu vàng phát tán ra ánh sáng màu vàng, không gian bên trong cực kỳ kiên cố, khiến cho Vũ Cửu Thiên không thể động đậy.
Vũ Cửu Thiên tóc dài phiêu tán, nhìn qua rất chật vật, trên mặt cũng có vài vết thương đến lúc này vẫn chưa khôi phục. Vũ Cửu Thiên khoanh chân mà ngồi, hình như đang điều tức, lại hình như đang chống cự điểu lung giam cầm, bỗng nhiên, ở trên trán Vũ Cửu Thiên, chồi ra một chữ Yêu.
Vũ Cửu Thiên vẻ mặt thống khổ, lại nghiến răng nghiến lợi như muốn áp chữ Yêu đó ra, nhưng chữ Yêu kia lại như mọc rễ, mặc cho Vũ Cửu Thiên cố gắng như thế nào, thì cũng không thể ép ra được.
Một lần, hai lần..., cứ như thế lặp đi lặp lại, Vũ Cửu Thiên không ngừng chống cự lại chữ Yêu.
Lúc này, đối diện Vũ Cửu Thiên, Ô Hoàn bỗng nhiên mở mắt, Ô Hoàn đánh giá Vũ Cửu Thiên từ đầu tới chân. Trong mắt hiện lên vẻ dâm tà, nhưng chỉ trong nháy mắt, Ô Hoàn đã thu hồi ánh mắt dâm tà này, mặt ngưng trọng nhìn trán Vũ Cửu Thiên, đúng là nhìn chữ Yêu kia.
- Lục Quy Thiên, Thái tử con ngươi, Liệt Thiên Thái tử rốt cuộc có lai lịch gì?
Ô Hoàn nhíu nhíu mày nói.
Cách đó không xa Lục Quy Thiên chậm rãi mở to mắt, mặt nhăn mày nhíu nói:
- Ngươi thấy sao?
- Ta thấy? Ta thấy Liệt Thiên Thái tử rất yêu nghiệt! Cũng ẩn dấu quá sâu đi? Lần này, nếu không phải Thần Nha Đạo Quân đưa hắn cùng đến thì ta cũng không biết hắn lợi hại như vậy. Trong chúng ta, chỉ có một mình hắn lông tóc không bị hao tổn, nên biết rằng, ngay cả Thần Nha Đạo Quân cũng bị trọng thương a, hắn lại không có bị gì.
Ô Hoàn nhíu mày không thôi nói.
Lúc này, Quy Thọ cũng mở mắt, chậm rãi nói:
- Hắn không bị thương, đó là bởi vì cuối cùng Niết Phàm Trần phản công chỉ nhằm vào Thần Nha Đạo Quân, vẫn chưa nhằm vào người khác.
- Nhưng chúng ta đều bị thương nặng, mà hắn lại không bị gì? Thậm chí, cuối cùng bắt giữ Vũ Cửu Thiên, hắn chính là chủ lực, cũng không biết hạ chú phù gì cho Vũ Cửu Thiên, khiến cho Vũ Cửu Thiên lúc này cũng không thể động đậy!
Ô Hoàn nhíu mày nói.
- Ô Hoàn, ta khuyên ngươi không nên đánh chủ ý lên Vũ Cửu Thiên!
Quy Thọ nhìn thoáng qua Ô Hoàn nói.
Ô Hoàn mặc kệ Quy Thọ, mà lại nhìn về phía Vũ Cửu Thiên, trên mặt lộ ra vẻ dâm tà:
- Liệt Thiên Thái tử đúng là rất biết hưởng thụ, bắt một Phượng Hoàng Chí Tôn về làm sủng vật? Chậc chậc, đáng tiếc, ta không có cái phúc phận kia.
- Liệt Thiên không phải người nông cạn như ngươi!
Lục Quy Thiên lắc đầu nói.
- Phải không? Vậy hắn bắt giữ Vũ Cửu Thiên để làm gì?
Ô Hoàn nhíu mày nói.
- Ta nghĩ, hắn đi Phượng Hoàng Đảo, rất có thể là muốn thu phục toàn bộ Phượng Hoàng Đảo!
Quy Thọ ngẫm nghĩ một lát rồi nói.
- Không có khả năng, Phượng Hoàng là 1 chủng tộc kiệt ngạo, trừ Phượng Hoàng Chí Tôn ra, chúng không phục ai!
Lục Quy Thiên lắc lắc đầu.
- Phải không, Phượng Hoàng Chí Tôn không phải đã bắt tới đây sao? Phượng Hoàng Chí Tôn là nô, những Phượng Hoàng kia còn không ngoan ngoãn nghe lệnh sao?
Ô Hoàn tà cười nói.
- Tuy nhiên, cuối cùng ta cảm thấy sự tình lần này cũng quá thuận lợi! Cảm thấy rất quỷ dị!
Lục Quy Thiên nhíu mày nói.
- Thuận lợi? Này còn gọi thuận lợi?
Quy Thọ nhíu mày nói.
- Niết Phàm Trần không phải dễ chết như vậy!
Lục Quy Thiên trầm tư nói.
- Nhưng mà hắn đúng là đã chết, hình thần câu diệt, lúc ấy ngươi đã tận mắt nhìn thấy, hóa thành bột mịn, tiêu tán về phía chân trời! Đã vậy hắn còn đánh chúng ta bị trọng thương, Thần Nha Đạo Quân cũng bị thương không nhẹ!
Quy Thọ ngưng trọng nói.
- Thần Nha Đạo Quân trọng thương? Có lẽ đi!
Lục Quy Thiên khẽ thở dài nói.
Trong lúc ba người đang thảo luận, bỗng nhiên, đồng tử ba người cùng co rụt lại, cùng nhau nhìn phía bầu trời.
Trên bầu trời, đột nhiên trở nên u ám, mây đen dày đặc che phủ toàn bộ khu vực Ô Sào!
Vô số quỷ ảnh phất phới trong mây đen, nhìn qua hết sức âm trầm.
- Vương Khô?
Quy Thọ nhận ra, nhướng mày lên.
Thân hình ba người nhoáng lên một cái, lao ra khỏi miệng núi lửa.
- Oa... ~ oa... ~ oa... ~ oa... Oa...!
Vô số quạ đen điên cuồng thét lên, giận dữ bay về phía hai người.
Mà hai người này đúng là Chung Sơn và Vương Khô, Chung Sơn không ra tay, mà lại mặc cho Vương Khô ra tay, Vương Khô mở Thiên ra, bầu trời đất đều trở nên u ám, vô tận âm khí từ dưới đất bốc lên.
- Cạc, cạc, cạc...............
Trên mặt đất, đột nhiên vang lên tiếng đội đất, ở thời điểm tất cả quạ đen kinh ngạc, phía dưới bùn đất nhanh chóng có rất nhiều hài cốt vọt ra.
Vô số hài cốt quạ đen, còn có vô số hài cốt người hình, vô số hài cốt đội thổ mà lên, từ chỗ bọn họ đi lên, lại có âm khí bốc lên, nhìn qua vô cùng âm trầm.
- Cạc...............
Vô số quạ đen lần đầu tiên nhìn thấy một màn như vậy, từng con khó tin kêu lên.
Xương cốt từ trong lòng đất nhảy ra, đúng là tiền bối của Ô Nha bộ tộc trước kia, tiền bối chôn ở chỗ này, không ngờ bị Vương Khô gọi ra.
Vương Khô thân là Quân Vương Khô Lâu, cho nên không chế xương khô tuyệt đối còn mạnh hơn Thi tiên sinh! Chỉ một chiêu, vô tận bộ xương khô đột thổ đi ra.
Cốt Nha (quạ) cánh mở ra, không ngờ quỷ dị bay lên được.
Thấy một màn như vậy, vô số quạ đen lông lá dựng lên, kinh sợ không thôi.
- Đuổi đi!
Chung Sơn thản nhiên nói.
- Vâng!
Vương Khô gật gật đầu.
Vô số Cốt Nha nhằm phía quạ đen bốn phía.
- Cạc...............
Một con Hỏa Nha ầm ầm đánh ra một ngọn lửa, một cái Cốt Nha bị đánh trúng rơi rụng tại đương trường, nhưng Cốt Nha vẫn xông tới.
Nơi đây, tuy rằng rất nhiều quạ đen còn sống, nhưng mà Cốt Nha sâu trong lòng đất Ô Sào trải qua vô số đợt mai táng, có thể nói là phía dưới là vô tận Cốt Nha, Cốt Nha không ngừng nối tiếp đi ra, không ngừng bổ khuyết những Cốt Nha bị hủy diệt, trong nháy mắt, số lượng Cốt Nha đã không kém gì số lượng quạ đen còn sống.
Toàn bộ khu vực đều bị một cỗ khí tức tử vong bao phủ.
Đúng lúc này, Quy Thọ, Lục Quy Thiên, Ô Hoàn vọt ra, sừng sững đứng trong trời cao, bắn thẳng tới chỗ Vương Khô và Chung Sơn.
- Chung Sơn, ngươi thật to gan!
Lục Quy Thiên lạnh lùng nói.
- Ta cho tới bây giờ chưa hề giấu giếm, chỉ là ngươi tới tận hôm nay mới biết.
Chung Sơn cười lạnh nhìn về phía Lục Quy Thiên!
Bốn phía quạ đen còn sống cùng Cốt Nha không ngừng chiến đấu, mà Chung Sơn, Vương Khô, Quy Thọ, Ô Hoàn và Lục Quy Thiên lại hoàn toàn bỏ mặc, song phương đều ngưng trọng nhìn chăm chú đối phương.