Niệm Du Du biến thành Bạch Tố Trinh ở trong Lôi Phong Tháp kêu lên.
Chung Sơn đã biết nguyên do, tự nhiên sẽ không bị cảnh này mê hoặc.
Chung Sơn vươn một ngón tay ra, đầu ngón tay bắn mạnh ra một đạo ánh sáng trắng.
- Hứa Tiên? Ngươi không ngờ học yêu thuật?
Pháp Hải quát lớn một tiếng.
Đầu ngón tay Chung Sơn vẽ ra, không gian vỡ ra một cái lỗ hổng, tiếp đó bốn phía thiên địa lập tức không ngừng lay động, toàn bộ thế giới giống như sắp sụp đổ.
- Oanh.....................!
Lôi Phong Tháp ầm ầm sập, Pháp Hải lộ ra vẻ sợ hãi.
- Ba!
Cảnh trong mơ vỡ nát.
Trong hiện thực, Chung Sơn nằm gục trên bàn viết, trong lúc tỉnh mộng, Chung Sơn chậm rãi ngẩng lên.
Vừa mở mắt, vừa vặn nhìn thấy một quả cầu lồng ngắn màu lam nằm ở trên bàn ôm một đoàn ánh sáng vàng 'Số mệnh', đang vô cùng hưởng thụ ăn.
- Tổ Thần thú? A, Tiểu Thanh? Niệm Du Du đâu?
Chung Sơn cười hỏi.
Tổ Thần thú Tiểu Thanh vừa mới từ chỗ Chung Sơn thu được số mệnh, đang ăn ngon lành, hoàn toàn không nghĩ tới Chung Sơn bị nó giăng mộng lại tỉnh lại.
- Di?
Tiểu Thanh hơi hơi kinh ngạc, hai chân buông lỏng.
- Thình thịch!
Số mệnh quay trở lại chỗ Chung Sơn.
- Di di di di......!
Tiểu Thanh mặt đầy đáng tiếc không ngừng kêu lên.
Chung Sơn tỉnh lại, lúc này số mệnh, Tiểu Thanh làm sao đoạt đi được đây?
Chung Sơn nhìn chung quanh, nhíu mày nói:
- Các ngươi tiến vào âm phủ, ta biết, nhưng Niệm Du Du đâu?
Nghe Chung Sơn lại hỏi lần nữa, Tiểu Thanh vẻ mặt nghiêm lại, tiếp đó rất nhanh xoay cái mông nhỏ lên, sau đó hướng về phía Chung Sơn xoay xoay.
- Di di di di di...............!
Tiểu Thanh nhảy lên nhảy xuống, lúc thì đứng chổng ngược, lúc thì xoay mông, hình như đang kể một chuyện long trời lở đất gì vậy.
Chung Sơn không nói gì!
- Ngươi như vậy ta nhìn không hiểu, không nên tiếp tục đùa nghịch nữa, dùng hình thức mộng biểu hiện cho ta.
Chung Sơn lắc đầu nói.
Tiểu Thanh cái đầu nghiêng qua một bên, bắt đầu tưởng tượng, lập tức vươn một cái chân nhỏ, run rẩy lắc lư với Chung Sơn, hình như thi triển thuật thôi miên vậy.
- Di di di di..........!
Một cỗ buồn ngủ đánh úp lại, Chung Sơn cũng không chống cự.
......
Trong một cái cung điện, hai người đang đứng, Diệp Khuynh Thành với Niệm Du Du, đầu vai Niệm Du Du còn có Tổ Thần thú Tiểu Thanh lười biếng đang ngồi.
Chung Sơn bỗng nhiên xuất hiện ở trong vòng đại điện, nhưng hai người vẫn chưa phát hiện Chung Sơn, hình như Chung Sơn là một người trong suốt vậy.
Chung Sơn biết đây là cảnh trong mơ, là Tổ Thần thú đem hết thảy chuyện phát sinh dựng lại.
- Niệm Du Du, 6 vạn năm trước, thiên hạ đệ nhất nhân, sáng lập ra Vô Tướng Vạn Hình Đại Pháp, ngươi là hậu nhân của nàng, ta kính trọng ngươi, Trường Sinh Giới kính trọng ngươi, nhưng, lần này thật sự không được! Ngươi cũng biết vị Thái thượng trưởng lão kia là ai? Hắn cần Tổ Thần thú của ngươi.
Diệp Khuynh Thành trầm giọng nói.
- Tiểu Thanh là của ta, ai cũng đừng nghĩ lấy đi, hắn cần thì tự mình đi tìm đi!
Niệm Du Du lắc đầu một mặc cự tuyệt.
- Tổ Thần thú, Thần thú đại thế giới đứng thứ mười chín bảng, lọt vào top 18, cho dù ở đại thế giới cũng là bí mật, thậm chí Thánh nhân cũng chưa chắc nhìn thấy toàn bộ, mà Tổ Thần thú, cũng vừa tốt ở hạng 19. Đều nói Thần thú xếp hạng thứ nhất, gọi là tổ. Thần thú xếp hạng trước 100, không cha không mẹ, đều là thiên địa dựng dục, càng xếp trước, càng quý hiếm, muốn tìm một con Tổ Thần thú khác, đó là chuyện tuyệt đối không có khả năng.
Diệp Khuynh Thành lắc đầu nói.
- Vậy đánh chủ ý lên ta? Ta dễ bị khi dễ như vậy sao?
Niệm Du Du trầm giọng nói.
- A, ta vốn không muốn làm người xấu, nhưng ta đã đáp ứng Kính Yêu Sư rồi, hôm nay ngươi không đưa cũng phải đưa, không đưa cho cũng phải đưa.
Diệp Khuynh Thành kêu lên.
- Hốt!
Tiểu Thanh đáng yêu bỗng nhiên từ đầu vai Niệm Du Du ngồi dậy. Ánh mắt trừng thẳng Diệp Khuynh Thành, hình như cũng biết Diệp Khuynh Thành muốn đối phó nó vậy.
Niệm Du Du nhìn thoáng qua Diệp Khuynh Thành, biết khó có thể hòa hợp, thân hình nhoáng lên một cái, bốn phía xuất hiện lượng lớn cát vàng.
Vô số cát vàng đột nhiên che phủ tất cả, Niệm Du Du mang theo Tổ Thần thú lập tức bay ra khỏi đại điện. Niệm Du Du hướng về phía xa xa cấp tốc bay đi.
Đúng lúc này, trên trời cao chỗ Niệm Du Du, lập tức vang lên một tiếng quát.
- Vô ích, Kính Yêu Sư cho ta mượn Vạn Tượng Kính Tháp, hôm nay phải lưu lại Tổ Thần thú!
Diệp Khuynh Thành ở trong trời cao quát.
Diệp Khuynh Thành vừa quát xong, trên trời cao đột nhiên giáng xuống một tòa bảo tháp, bảo tháp sáng bóng, không là do những vật liệu trong suốt như gương nhỏ phản xạ tạo thành.
- Hốt......!
Một trận cuồng phong khóa chặt, Niệm Du Du lập tức bay ra khỏi khu vực Vạn Tượng Kính Tháp bao phủ, nhưng Tổ Thần thú trên đầu vai bỗng nhiên biến mất.
Niệm Du Du không dám quay đầu lại, vọt về phía xa xa chạy đi, đảo mắt biến mất không còn.
Diệp Khuynh Thành nhìn thoáng qua bóng dáng Niệm Du Du vọt đi, cũng không đuổi theo, mà lại vừa lòng nhìn về phía Tổ Thần thú bên trong Vạn Tượng Kính Tháp.
- Chủ nhân của ngươi, bỏ lại ngươi chạy!
Diệp Khuynh Thành cười nói.
- Thình thịch.....................!
Trong tháp, xung quanh Tổ Thần bỗng nhiên loáng lên ánh sáng vàng, Tổ Thần thú đột nhiên hóa thành hình dạng Niệm Du Du.
Tổ Thần thú biến thành Niệm Du Du?
Diệp Khuynh Thành hai mắt trợn tròn, tiếp đó nhìn về phía phương hướng Niệm Du Du rời đi.
- Vô Tướng Vạn Hình Đại Pháp? Ngươi lại biến thành hình thái thứ hai? Còn có thể khiến người khác biến thành hình của ngươi?
Diệp Khuynh Thành ánh mắt trợn tròn.
Hình thái thứ nhất, tự nhiên là vô tận cát vàng, Chung Sơn đã từng chứng kiến qua, Niệm Du Du hóa thành một đống cát vàng bỏ chạy, trước mắt lại có hình thái thứ hai, Tổ Thần thú. Đúng là mô phỏng theo hình dáng Tổ Thần thú, tiếp đó lại hóa hình Tổ Thần thú.
- Là ta, ngươi đừng mơ tưởng có được Tiểu Thanh!
Niệm Du Du quật cường nói.
Diệp Khuynh Thành lần đầu tiên bị qua mặt, ánh mắt lạnh lùng.
- Người đâu!
Diệp Khuynh Thành kêu to một tiếng.
Rất nhanh, từ xa xa hai người bay tới.
Diệp Khuynh Thành lấy tay triệt hồi Vạn Tượng Kính Tháp, đầu ngón tay điểm lên trán Niệm Du Du 1 cái.
Niệm Du Du lập tức hôn mê.
- Đem Niệm Du Du giam vào trong Bất Lão Thánh Ngục, ai cũng không được thả nàng!
Diệp Khuynh Thành cả giận nói.
- Vâng, Giới chủ!
Hai người lập tức đáp, khiêng Niệm Du Du lập tức bay đi.
Cảnh tượng biến đổi, Chung Sơn chỉ cảm thấy thị giác nhoáng lên một cái liền xuất hiện phương hướng chỗ 'Niệm Du Du' bỏ chạy. Niệm Du Du sau khi bay đi một thời gian, thân hình run lên, kim quang tán đi, biến thành bộ dáng Tổ Thần thú.
Tổ Thần thú đứng trên một núi đỉnh, nhìn về phương hướng trốn đi, trong mắt hiện lên vẻ đau khổ.
- Di di di di..........!
Tổ Thần thú hai mắt nghiêm lại, dường như đang hạ quyết tâm vậy.
- Ba!
Cảnh trong mơ biến mất.
Chung Sơn tỉnh lại, nhìn về Tổ Thần thú đáng thương trên bàn, Chung Sơn hai mày xoăn tít lại.
- Niệm Du Du bị Diệp Khuynh Thành nhốt lại rồi?
Chung Sơn hỏi.
- Di di di!
Tổ Thần thú gật gật đầu.
- Ngươi lúc đầu báo mộng ở Lôi Phong Tháp chính là muốn nói cho ta biết điều này? Bảo ta đi cứu Niệm Du Du?
Chung Sơn hỏi.
- Di di di!
Tổ Thần thú lại lần nữa gật gật đầu.
- Nàng vừa xảy ra chuyện, ngươi tới đây tìm?
Chung Sơn lại hỏi.
- Di di di di di!
Tổ Thần thú lắc đầu.
- Ngươi tìm nhầm nơi, đi vòng vòng mới tìm được?
Chung Sơn hỏi.
- Di di di!
Tổ Thần thú gật gật đầu.
Chung Sơn gật gật đầu, thả ra một ít 'Số mệnh' cho Tổ Thần thú nuốt ăn, một mình suy nghĩ, như thế xem ra, chuyện này đã mất một thời gian rồi, chỉ là không biết rốt cuộc phát sinh ra sao? Tốc độ Tổ Thần thú như thế nào?
Về phần nói Tổ Thần thú lạc đường, làm sao tới được, chuyện này Chung Sơn cũng không để ý.
Ba tháng sau.
Chỗ Địa Ngục Hoàng Tuyền, Thiên gia.
Diệp Khuynh Thành và Thiên Hiểu Tử đứng trên một đỉnh núi.
- Diệp Giới chủ, nói vậy các hạ cũng muốn biết Tổ Thần thú đi đâu?
Thiên Hiểu Tử nhàn nhạt cười nói.
- Không sai, nghe đồn trước đó không lâu, Tổ Thần thú khuấy đảo Thiên gia ngươi lòng người hoảng sợ, cuối cùng lại để cho nó chạy thoát.
Diệp Khuynh Thành nói.
- Diệp Giới chủ lúc đó chẳng phải không bắt được nó sao?
Thiên Hiểu Tử cười nói.
- Ngươi chẳng lẽ biết nó đi đâu?
Diệp Khuynh Thành nhíu mày nói.
- Không sai, Tổ Thần thú là từ Thiên gia ta chạy thoát, nhưng, Thiên gia ta cũng phái người đi theo, tuy rằng không bắt được, nhưng mà so với Bất Lão Giới ngươi thì tốt hơn nhiều, ít nhất chúng ta biết Tổ Thần thú ở nơi nào!
Thiên Hiểu Tử nói.
- Ồ?
Diệp Khuynh Thành hai mắt híp lại.
- Không biết Diệp Giới chủ có muốn tới xem một chút không?
Thiên Hiểu Tử nhàn nhạt cười nói.
Diệp Khuynh Thành hai mắt híp lại, nhàn nhạt hỏi:
- Ngươi vì sao phải giúp ta?
- Giúp? Ha ha, Diệp Giới chủ quá lo, nói như vậy đi, ta lập tức đi xem Tổ Thần thú kia, ngươi có đi hay không, nguyện đi thì đi theo ta, không muốn đi, thì quên đi!
Thiên Hiểu Tử cười nói.
- Ta có gì phải sợ?
Diệp Khuynh Thành khinh thường nói.
Xương Kinh, trong thư phòng Chung Sơn, đứng trước mặt Chung Sơn là một đám mưu sĩ.
- Bệ hạ, triệu chúng ta tới đây, rốt cuộc có chuyện gì?
Dịch Diễn nhíu mày hỏi.
- Còn hai tháng nữa, Thiên U sẽ trở lại!
Chung Sơn trịnh trọng nói.
Nghe Chung Sơn nói vậy, Dịch Diễn mày nhướng lên nói:
- Bệ hạ, hoàng hậu thành công?
- Ừ, nếu tin tức đã truyền về, vậy khẳng định thành công, các ngươi bắt tay chuẩn bị đi!
Chung Sơn nói.
- Vâng!
Các mưu thần lập tức đáp.
- Ông......
Trong lúc mọi người đang thương nghị, bỗng nhiên, mọi người cảm thấy một cỗ thần niệm cường đại đảo qua.
- Di di di di di............!
Tổ Thần thú không biết từ đâu xông ra, lập tức nhảy vào lòng Chung Sơn.
Mọi người đều bị biến hóa đột ngột này làm cho cả kinh, cẩn thận đề phòng.
- Diệp Khuynh Thành?
Chung Sơn hừ lạnh một tiếng. Đạp bước mang theo một đám thần tử đi ra khỏi thư phòng.