Trong hàng ngũ quần thần, Liễu Vô Song bước ra khỏi hàng, cung kính đứng trước mặt Chung Sơn.
Chung Sơn tay cầm một tấm thiếp mời màu trắng, trên thiếp mời có ghi “Tới Chung Sơn”.
- Đây là ở đâu ra?
Chung Sơn hỏi.
- Không biết, thủ vệ Nam Thiên Môn nói, tấm thiếp mời này là từ trong
mây mù phóng xuống, lúc ấy dừng ở cửa Nam Thiên Môn, bọn thị vệ vừa thấy trên thiếp mời có tục danh của Thánh thượng cho nên không ai dám vọng
động.
Liễu Vô Song nói.
- Là lúc nào?
- Ba canh giờ trước.
Nhìn lại Liễu Vô Song, ánh mắt Chung Sơn lại lần nữa nhìn về tấm thiếp
mời, trên mặt thiếp có viết 3 chữ “Tới Chung Sơn” vô cùng xinh đẹp, xem
ra người này là một người thanh nhã thoát tục.
Mở thiếp mời ra, trên thiếp mời chỉ viết một hàng chữ nhỏ:
Ta muốn phi thăng, có duyên gặp lại!
- - - -
Một hàng chữ nhỏ, không có ký tên, nhưng tràn ngập một cỗ không nỡ xa.
Ta muốn phi thăng, chỉ vẻn vẹn một câu này đã nói hết tình yêu với Chung Sơn. Trong giọng nói có 1 chút réo rắt thảm thiết, 1 chút không nỡ rời
xa. Nhưng mà vẫn phải rời đi.
Không có ký tên, không có viết là ai gửi, chỉ vẻn vẹn là một phong từ biệt.
Thư từ trong mây phóng tới?
Chung Sơn nhắm mắt, thể hội phần tình cảm mờ nhạt ôm ấp này, vô cùng cẩn thận thu lại thiếp mời.
Thu hồi thiếp mời, Chung Sơn mở to mắt nhìn về phía mọi người. Liễu Vô Song đã lui trở về.
- Dịch Diễn, sự tình làm như thế nào rồi?
Chung Sơn nhìn về phía Dịch Diễn.
- Thần triệu tập rất nhiều cao thủ từ trong Đại Minh Tự đi tới chỗ hoàng cung cũ của Khổng Liệt Thiên, đã khống chế tất cả người trong hoàng
cung, thay nhau truy hỏi, thần chỉnh được một chút tư liệu này, xin
Thánh thượng xem qua!
Dịch Diễn tiến lên một bước nói.
- Ồ?
Từ trong tay Dịch Diễn tiếp nhận một khối ngọc giản, Chung Sơn nhanh chóng đọc qua, không bao lâu Chung Sơn đã đọc xong.
- Sắc Không?
Chung Sơn hai mắt híp lại.
- Vâng, dựa theo thần suy đoán, thần hồn của Khổng Liệt Thiên khẳng định cuối cùng bị Sắc Không tiêu diệt, cường giả Trường Sinh Giới phái đi
cũng không bắt được Sắc Không, để Sắc Không chạy trốn, hai người Trường
Sinh Giới phái đi đã bị chúng ta khống chế, quá trình trải qua cụ thể
thần đã xét duyệt, tuyệt đối là thật, Sắc Không chắc là đã chạy trốn ra
khỏi giới này rồi, không biết là hắn đi đâu.
Dịch Diễn nhíu mày nói.
- Ừ, mặc kệ đi đâu, Nguyên Thủy Phiên sẽ vĩnh viễn không yên lặng! Đến
đại thế giới, gia tăng điều tra tin tứcSắc Không và Nguyên Thủy Phiên!
Chung Sơn hạ lệnh nói.
- Vâng!
- Chiến sự phương tây còn bao lâu có thể bình định?
Chung Sơn trầm giọng nói.
- Thái Tuế Thiên triều sụp đổ, tiếp nhận các tòa thành kế tiếp khẳng
định rất nhanh, dự định trong 20 năm có thể nhất thống dương gian!
Dịch Diễn nói.
- Tốt, vậy 20 năm sau đi, về phần các ngươi, trẫm hy vọng các ngươi mau
chóng tu luyện, tốc độ tu luyện mỗi người lúc này là 40, 50 lần đầy mê
hoặc, phải nhanh chóng đạt tới phàm nhân đại viên mãn!
Chung Sơn trịnh trọng nói.
- Vâng!
Quần thần tuân mệnh.
- - - -
20 năm sau, thiên hạ nhất thống, khắp chốn vui mừng, rất nhiều thành trì phương tây đều lần lượt lọt vào quốc thổ Đại Tranh, Đại Tranh Thiên
triều, nhất thống thiên hạ.
Vạn cổ đệ nhất triều!
Vạn cổ đệ nhất Thiên triều!
Chung Sơn cũng là vạn cổ đệ nhất Thánh thượng, quét ngang bát hoang,
nhất thống thiên hạ, Đại Tranh một mình độc quyền, từ trước tới nay chưa từng có qua chuyện như vậy, cho dù trước kia từng có vận triều nhất
thống thiên hạ, nhưng mà cũng không được hoàn toàn như Chung Sơn, dưới
sự Thống soái của Chung Sơn, trên trời dưới đất, Chung Sơn độc tôn.
Tin tức truyền đến trong ngày, Dịch Diễn liền bố cáo thiên hạ, ảnh thân
tiến vào dương gian dẫn dắt quần thần khắp chốn mừng vui. Mà bản thể
Chung Sơn cũng không ở Lăng Tiêu Thiên Đình, bản thể Chung Sơn đi tới
Tây Hải, chỗ đáy biển Tây Hải.
Bốn phía Tây Hải lúc nào cũng có phong gào thét, gió lốc không ngừng
nghỉ, bởi vậy cũng không có người ở, không có yêu thú trú lại.
Chung Sơn một mình đạp sóng mà đến.
Đứng ở trên vùng trời Tây Hải, nhìn vô tận cương phong thổi qua, nhìn
sóng biển ngập trời cuồn cuộn nổi lên, Chung Sơn nhẹ nhàng gật đầu.
Rất nhanh chui vào chỗ sâu trong biển rộng, hàng năm đáy biển cũng dấy
lên sóng thần, cho nên căn bản không có bao nhiêu yêu thú nguyện ý ở lại trong này, Chung Sơn tìm một khối cự thạch, thiết trí một cái trận
pháp, tiếp tục bế quan.
Chung Sơn phải đột phá, không phải tu vi, mà là Hồng Loan Thiên Kinh.
Có lẽ Hồng Loan Thiên Kinh thật sự có duyên vơi Chung Sơn, một đường tu luyện vô cùng thông thuận.
Chung Sơn tâm thần nội liễm, ý thức tập trung vào mi tâm, ở đó có một
đóa Hồng Loan Phấn Liên, còn có thân và lá cây phía dưới, mà lần này,
không ngờ còn mọc ra ngó sen. Ngó sen non nớt màu phấn nộm, nhìn qua cực kỳ xinh đẹp.
Hồng Loan Phấn Liên cũng bởi vậy mà đạt tới tầng thứ tám!
Tầng thứ tám, Hung Cát Song Đồng!
Chung Sơn một lần ngồi là tám ngày tám đêm, trong ngày thứ tám chấm dưt, Chung Sơn hơi mở hai măt ra, vẫn vô cùng dịu dàng như trước, nhìn không ra chút ngoài ý muốn nào.
Hồng Loan niệm lực hơi xuyên qua hai mắt Chung Sơn, lập tức, thế giới
trước mắt biến thành vô số quy tắc như sương khói, pháp tắc uốn lượn.
Nhìn biển rộng trước mắt, trong mắt Chung Sơn lộ ra vô tận pháp tắc.
Chung Sơn nhìn về phía một khối hắc thạch trong biển, lập tức, hắc thạch ở trong mắt Chung Sơn hóa thành vô cùng vô tận sợi tơ, mà cặp mắt này
hoàn toàn pháp tắc hóa khối hắc thạch, thậm chí, Chung Sơn còn có thể
xuyên qua hắc thạch nhìn được cảnh tượng phía sau.
Thấu thị?
Là thấu thị, dưới tình huống không cần thần thức, Chung Sơn không ngờ có thể nhìn xuyên hắc thạch, trực tiếp thấy được hoàn cảnh phía sau. Chung Sơn thử thử, bởi vì vừa làm được điểm ấy, cho nên Thấu thị còn có hạn,
tạm thời chỉ có thể Thấu thị được trong vòng 10 trượng, ngoài ra thì
nhìn không được.
Này? Trong lòng Chung Sơn không khỏi cổ quái, đầu tiên là Hồng Loan Mê
vụ, bây giờ lại là Hồng Loan Thấu thị, thiên địa dựng dục ra công pháp
này, chẳng lẽ là chuyên thiết kế cho kẻ trộm cắp sao? Nhưng mà mình lại
luyện thông thuận như vậy, chẳng lẽ mình có tiềm chất trộm tiền? Chung
Sơn không khỏi đổ mồ hôi.
Tuy nhiên, năng lực Hồng Loan Thấu thị này đúng là biến thái, có thể
pháp tắc hóa vật thể nhìn vào trong mắt, thậm chí ngay cả trận pháp cũng có thể pháp tắc, quy tắc hóa, Chung Sơn có thể ở dưới tình huống không
hiểu biết trận pháp, liếc mắt một cái đã nhìn ra được nhược điểm của nó, năng lực này đúng là quá biến thái.
Năng lực biến thái? Hồng Loan Mê vụ, Hồng Loan Thấu thị chỉ xem như tác dụng đi kèm.
Tác dụng chân chính của tầng thứ tám là, Hung Cát Song Đồng!
Lại là một cái Đồng Thuật! Luân Hồi Chi Mâu của ảnh thân chỉ là năng lực đi kèm của Thiên Kinh mà đã biến thái như vậy, Hung Cát Song Đồng này
lại là chủ lực Đồng Thuật của Hồng Loan Thiên Kinh, vậy thì sẽ như thế
nào đây?
Chung Sơn ngưng thần chờ đợi, hai mắt hơi hơi khép lại, chỉ để hở ra một cái khe thật nhỏ, bỗng nhiên từ trong khe hở hai mắt Chung Sơn hiện ra
hai loại ánh sáng khác nhau.
Trái mắt chỗ hiện lên một tia ánh sáng đỏ thắm, mắt bên phải hiện lên một tia ánh sáng màu lam đậm.
Hồng Loan Phấn Liên, biến lam là hung, biến đỏ là cát, hai mắt Chung Sơn hiển nhiên ứng với hiện tượng này, màu lam mắt bên phải là Hung Đồng,
màu đỏ trái mắt là Cát Đồng.
Chung Sơn đồng thời trợn mắt, nhưng mà, giờ này khắc này, Chung Sơn lại
không mở ra được, cùng nhắm lại, nhưng mà không cùng mở ra được?
Trong lòng Chung Sơn không khỏi nghi hoặc, trong lòng không ngừng suy đoán, lấy Luân Hồi Chi Mâu làm tham khảo.
Suy nghĩ một hồi, Chung Sơn bỗng nhiên hiểu ra.
Luân Hồi Chi Mâu, mở ra thông đạo Luân Hồi? Chung Sơn nắm giữ Luân Hồi
Chi Mâu sao? Còn chưa có, hiện tại Chung Sơn chỉ nắm giữ 'Luân', còn
chưa nắm giữ 'Hồi', chỉ vẻn vẹn sử dụng được thông đạo Luân Hồi khiến
cường giả Luân trở lại. Còn một Hồi thì sao, nó không phải Chung Sơn lúc này có thể nắm giữ.
Đồng dạng, Hung Cát Song Đồng đã có, nhưng cũng không thể được Chung Sơn vận dụng, không thể cùng lúc sử dụng, vậy sử dụng 1 cái thì sẽ như thế
nào?
Mắt bên phải Chung Sơn đóng lại, dùng sức mở trái mắt, nhưng mà...... không mở ra được?
Chung Sơn đóng mắt trái, ánh sáng đỏ biến mất, chậm rãi mở mắt phải lên, lần này thành công.
Mắt phải chứa ánh sáng màu lam chậm rãi mở ra.
- Mở!
Mắt bên phải Chung Sơn nhất khai!
Đồng tử mắt bên phải của Chung Sơn lập tức biến thành một mảnh màu lam đậm.
Mắt bên phải là Hung Đồng?
Hung Đồng vừa mở, một cỗ uy áp khổng lồ xông lên tận trời.
Dưới uy áp khủng bố phóng ra, toàn bộ Tây Hải yên tĩnh lại, Tây Hải
khổng lồ, Tây Hải sóng lớn, gió to rít gào cuồn cuộn, vậy mà đột nhiên
yên tĩnh, trên vùng trời Tây Hải, gió lốc cuồng bạo hoàn toàn tán đi.
Hình như bị cỗ Hung ý kinh khủng này dọa cho sợ không thể động đậy vậy. Thiên địa tràn ngập một loại hương vị tai nạn.
Chung Sơn mắt trái mở ra, vô số quy tắc thiên địa đều trở nên rung động, Hung Đồng khủng bố, bắn ra uy hiếp làm cho người ta sợ hãi.
- Oanh...................!
Trên bầu trời xa xa vang lên một tiếng nổ lớn. Vô tận mây đỏ bỗng nhiên
bao phủ toàn bộ Tây Hải, trên vùng trời Tây Hải đều là vô tận mây đỏ, mà chỗ trời cao đối diện Chung Sơn lại càng khủng bố hơn, vô tận mây đỏ tụ lại, rất nhanh tụ lại dần dần hình thành một quả trứng khổng lồ cực
lớn, vô cùng lớn, một quả trứng cực lớn một nửa ẩn trong mây đỏ chỉ lộ
ra một nửa quả.
- Rắc..........
Một tiếng nổ lớn vang lên, quả trứng cực lớn nứt ra một cái khe, chậm rãi mở ra hai bên.
Thương Thiên Nhãn?
Chung Sơn liếc mắt một cái đã nhận ra Thương Thiên Nhãn, lúc Cổ Thần Thông khai thiên lập địa nó cũng xuất hiện qua.
Thương Thiên Nhãn - tồn tại khủng bố nhất trong thiên địa, chính là tồn tại cao nhất chỉ tồn tại trong truyện thần thoại xa xưa.
Nghe đồn, chỉ khi thiên địa xuất hiện yêu nghiệt tuyệt thế thì mới có
Thương Thiên Nhãn buông xuống kiếp phạt, chỉ có lúc người người oán
trách đến cực hạn thì Thương Thiên Nhãn mới hiện hình.
Bây giờ lại lần nữa hiện hình, chứng tỏ yêu nghiệt tuyệt thế xuất hiện, chẳng nhẽ chính mình là yêu nghiệt tuyệt thế sao?
Chung Sơn không biết nói gì cho phải, rõ ràng Thương Thiên Nhãn này là nhằm vào mình, nhằm vào cái gì của mình? Hung Đồng?
Thương Thiên Nhãn vs Hung Đồng?
Tuy rằng trong lòng Chung Sơn cổ quái, nhưng mà Hung Đồng mới thành hiển nhiên là mang theo vẻ hưng phấn, Thương Thiên Nhãn đánh úp lại, Chung
Sơn không có chút sợ hãi, mà là ánh sáng lam của Hung Đồng lóe lên một
cái, nhìn lại Thương Thiên Nhãn.
Thương Thiên Nhãn phủ đầy tơ máu, vô cùng hung ác, phàm nhân nhìn vào
mắt đã hồn phi phách tán, trong ánh mắt còn có một vết rạn tới nửa con
ngươi.
Đó là lúc trước Cổ Thần Thông dùng Khai Thiên Phủ bổ ra, Chung Sơn thậm
chí có thể cảm nhận được khí tức Khai Thiên Phủ lưu lại ở đó, rất giống
với song chưởng của mình, đến hôm nay, Thương Thiên Nhãn còn chưa phục
hồi được như cũ?
Chung Sơn tươi cười, học phương pháp trong Hồng Loan Thiên Kinh, đồng tử mắt phải co rụt lại, bỗng nhiên mở ra, rất nhiều niệm lực do Hồng Loan
Phấn Liên hình thành tuôn vào mắt bên phải, tiếp đó bị Hung Đồng hóa
thành ánh sáng lam khủng bố, ánh sáng lam xông lên tận trời, bắn thẳng
đến Thương Thiên Nhãn.
Trong phút chốc ánh sáng màu lam bắn lên kia, Chung Sơn liền hoảng sợ,
ánh sáng lam này rất hao tổn niệm lực, so với Hồng Loan Thấu thị, Hồng
Loan Mê vụ thì nhiều hơn gấp ngàn lần. Sao lại phải mất nhiều niệm lực
như vậy để chuyển hóa?