Trường Sinh Bất Tử

Quyển 9 - Chương 14: Đi tới Thanh Khâu



Ads - Oanh.................!

Trên chiến trường xa xa cách Lăng Tiêu Thiên Đình ánh sáng lóng lánh, một con hung thú khổng lồ từ trong quầng sáng vọt ra.

Hiển nhiên, nhóm người Khổng gia Đại Tiên ở số lượng dù sao cũng chiếm ưu thế, đã mang tới một cỗ thế lực lớn tới đây. Thao Thiết, Thao Thiết từ trên chiến trường vọt tới, hướng thẳng tới chô Lăng Tiêu Thiên Đình!

- Thao Thiết, nuốt Lăng Tiêu Thiên Đình cho ta!

Trong quầng sáng truyền đến một tiếng quát rung trời.

Thanh âm của Nhan Hồi, Nhan Hồi trong lúc đối chiến Thái Sơ Thánh Vương, không ngờ còn quan sát bốn phía.

- Rống.................!

Thao Thiết giương nanh múa vuốt xung phong vọt đến, trong lúc nhằm về phía Lăng Tiêu Thiên Đình, khóe miệng mở lớn, càng lúc càng lớn. Mười dặm, trăm dặm, ngàn dặm, vạn dặm.

Khóe miệng Thao Thiết đã rộng lên đến vạn dặm, nhưng mà vẫn còn gia tăng, Thần thú Thao Thiết khủng bố, nó có thể một ngụm nuốt trôi Lăng Tiêu Thiên Đình rồi à?

Chung Sơn đạp bước tiến lên, dẫn quần thần nhìn thẳng vào cái miệng rộng này.

- Hừ!

Chung Sơn hừ lạnh một tiếng.

Từ đầu đến cuối, Chung Sơn cũng không ra tay, dùng địch ngăn địch, giờ phút này, Chung Sơn không thể tiếp tục che đậy, tiếp tục che đậy thì Lăng Tiêu Thiên Đình sẽ bị Thao Thiết trưởng thành này hoàn toàn nuốt mất.

Xa xa, Ức Lam Khuyết cũng nhìn cái mồm khủng bố của Thao Thiết, ánh mắt ngưng trọng, trầm giọng nói:

- Thông tri nhóm tổ tiên đi! Không thể đợi thêm nữa, đợi lát nữa, nhân tình sẽ không đạt được, ngược lại sẽ khiến cho Chung Sơn ghen ghét!

Các Ức gia con cháu lập tức tuân mệnh.

Cái mồm khủng bố, Thao Thiết táp gần tới Lăng Tiêu Thiên Đình, cái miệng khủng bố che phủ bầu trời, làm cho người ta vô cùng sợ hãi, đây là Thao Thiết trưởng thành sao? Cái miệng nuốt thời, hình như nó có thể liên tục nuốt vậy.

Trên Lăng Tiêu Thiên Đình, mọi người đều nhìn thấy một cái miệng rộng bao phủ bầu trời. Mồm to mở ra, đã có hơn một nửa Lăng Tiêu Thiên Đình tiến vào trong miệng Thao Thiết.

Những dân chúng đã tiến vào trong miệng Thao Thiết kia, hoảng sợ hướng bỏ chạy về hướng bắc, hy vọng có thể chạy trốn tới ra khỏi cái môi của Thao Thiết hạ xuống.

Nhưng, Thao Thiết khổng lồ, tốc độ há mồm nuốt Lăng Tiêu Thiên Đình quá khoa trương, quá nhanh.

Cái môi xanh đen như đám mây lớn che phủ phương hướng Trường Sinh Điện.

Ngay tại lúc rất nhiều người tuyệt vọng, phía sau cái môi che phủ bầu trời, hoặc là nói bên trên, lại xuất hiện một cái môi màu hồng phấn.

Thao Thiết này có hai môi trên sao?

Không đúng, đó không phải Thao Thiết môi. Đó là Thần thú của Thánh Vương à!

Nghĩ vậy, gần như mọi người đều ngẩn ngơ, mọi người đều biết thần bí Thần thú kia, nhưng mà khóe miệng cũng quá khoa trương rồi chứ? Bao phủ cả cái khóe miệng của Thao Thiết xuống?

Đột nhiên, cái môi của Thao Thiết cũng không phủ xuống phía trước nữa mà giống như bị một cỗ lực hút hút trở về. Vô cùng nhanh, so với lúc trước thì tốc độ không chỉ nhanh hơn trăm lần.

Cái miệng rộng Thao Thiết cường thế ngập trời, trong nháy mắt đã rời khỏi phạm vi Lăng Tiêu Thiên Đình.

Mọi người chỉ vẻn vẹn nhìn thấy một màn này, Thao Thiết khổng lồ kia, bị hút vào một cái cái miệng lớn hơn nữa.

Không sai, đúng là Thần thú của Thánh Vương, chính là nó, nó lại xuất hiện?

- A ô!

Bát Cực Thiên Vĩ ngậm miệng lại, tiếp đó lay động một cái biến mất trước mặt mọi người.

Thao Thiết bị nuốt?

Vô số người ngây người, nhìn vạn dặm không trung không mây, không khỏi cảm thấy mờ mịt.

Chiến trường khổng lồ phía nam, bỗng nhiên dừng lại, các Đại Tiên dừng chiến đấu, từng người nhìn về hướng Lăng Tiêu Thiên Đình. Thậm chí có một gã Đại Tiên Khổng gia xoa xoa mắt, nhìn phương hướng chỗ Thao Thiết lúc trước.

Không còn? Thao Thiết đâu?

Thái Sơ Thánh Vương và Nhan Hồi cũng ngừng chiến đấu.

Hai cường giả tuyệt thế rất nhanh dùng bí pháp càn quét Lăng Tiêu Thiên Đình, tìm tám hung thú cái đuôi vừa rồi.

Nhan Hồi hình như ăn phải ruồi bọ vậy, hai mắt trợn trừng, đến bây giờ Nhan Hồi đều có chút không tin một màn vừa rồi.

Thao Thiết trưởng thành, làn da không thể phá vở, nuốt thiên nuốt địa, vừa rồi sao lại thế này? Bị nuốt?

Nói đùa? Thao Thiết lại bị nuốt?

Nhưng mà thật sự là vậy, Thao Thiết thật sự bị nuốt. Nhưng lại là một cái hung thú không biết tên.

Vừa rồi sao lại thế này? Hung thú đâu?

Trong nháy mắt kịp phản ứng, Nhan Hồi giận dữ hét lên:

- Chung Sơn, Thao Thiết của ta đâu?

- Không biết, có thể bị ăn rồi!

Chung Sơn mờ nhạt cười nói.

- Giao hung thú kia ra, bằng không ta giết ngươi!

Nhan Hồi giận dữ hét lên, thân hình không ngừng phóng về phía Lăng Tiêu Thiên Đình.

Đáng tiếc, bị Thái Sơ Thánh Vương ngăn cản lại.

- Bằng không giết ta? Chẳng lẽ ngươi vừa rồi chỉ chơi đùa ta? Không có ý định giết ta?

Chung Sơn cười lạnh nói.

- Vút!

Nhan Hồi lấy tay một cái cuốn sách thẻ tre.

Xuân Thu sách! Chung Sơn đã sớm biết, Khổng Liệt Thiên cũng có, đây là một loại Pháp bảo mà Khổng Tử sáng tạo ra, truyền cho con cháu họ Khổng, Xuân Thu sách này, rõ ràng mạnh hơn vô số lần so với Khổng Liệt Thiên.

Vẻn vẹn chỉ trong nháy mắt lấy ra, bốn phía bầu trời đều hiện lên từng dòng văn tự. Văn tự từ hư không vọt đến, hình như hư không cũng bị sách Xuân Thu này lây lan vậy.

- Khổng Tử dạy đệ tử như vậy sao?

Đột nhiên, một tiếng rống dài từ phương bắc truyền tới, trong thanh âm vô cùng uy nghiêm.

Mọi người nhìn lại, chỉ thấy một trận cuồng phong thổi tới, phía bắc Lăng Tiêu Thiên Đình bỗng nhiên lại xuất hiện thêm 30 Đại Tiên!

Người cầm đầu, một thân áo bào lam, tóc hơi trắng, dung mạo tiên phong đạo cốt, làm cho người ta một loại cảm giác mộng ảo.

- Kíu.................!

Trong thung lũng phương bắc vang lên một tiếng hót cao vút, một quái vật giương cánh lớn ba ngàn dặm mà ra, Côn Bằng! Là Côn Bằng mà lần trước Bát Cực Thiên Vĩ cùng nó đối chiến!

Côn Bằng cánh mở ra, nâng một đám người bay trên trời.

Người ức gia, cầm đầu chính là Ức Lam Khuyết.

- Ức Lam Khuyết ra mắt tổ tiên!

Ức Lam Khuyết kêu lên.

Người cầm đầu kia gật gật đầu.

- Ức Tư Khỉ, là ngươi? Ngươi vừa rồi nói cái gì?

Nhan Hồi lạnh lùng nói.

- Ta là nói, nơi này còn không phải phạm vi thế lực Khổng gia ngươi nha! Khổng Tử khi nào lại mang lực lượng tới đây?

Ức Tư Khỉ cười nhạt nói.

- Đó cũng không phải ranh giới thế lực Trang Tử, chẳng lẽ Trang Tử bây giờ muốn cùng Khổng gia ta cùng tranh cao thấp?

Nhan Hồi cười lạnh nói.

- Có gì không thể?

Ức Tư Khỉ lạnh lùng nói.

- Ngươi?

- Sư tôn từng đáp ứng vị Thánh nhân kia, dưới tình huống có năng lực quan tâm bốn phía một chút, nơi này không phải nơi mà ngươi nên tới.

- Nhưng vị Thánh nhân kia đã chết!

- Thì tính sao? Từ đâu tới đây, chạy trở về đó đi!

Ức Tư Khỉ lạnh lùng nói.

- Hừ, vậy thì hôm nay cho ta xem xem, Ức Tư Khỉ ngươi rốt cuộc có bao nhiêu năng lực, có thể để ta rời đi!

Nhan Hồi tức giận không nhẹ.

Vô duyên vô cớ, lại có một đám người đi ra phá rối, Chung Sơn sao lại khó chết như vậy?

- Cũng tốt, vài huynh đệ của ta cũng phải đi qua nơi này, để cho ngươi xem cái gì gọi là huynh đệ tình thâm đi!

Ức Tư Khỉ bỗng nhiên cười tà nói.

Huynh đệ tình thâm?

Nhan Hồi không biết nói gì, ý tứ của Ức Tư Khỉ là sư huynh đệ bọn hắn cùng nhau vây ẩu mình? Nhan Hồi oán hận nhìn thoáng qua Ức Tư Khỉ, hắn rất không rõ, Ức Tư Khỉ này hôm nay sao lại như vậy, vừa đi ra đã cùng mình đối nghịch.

Nhìn thoáng qua Chung Sơn, bỗng nhiên, Nhan Hồi hiểu được, Ức Tư Khỉ đây là đang bảo hộ Chung Sơn.

Một cái Thánh đình nho nhỏ này, vừa mới lên trời vì sao lại có nhiều người chiếu cố như vậy? Nhiều Đại Tiên như vậy đều không diệt được hắn? Đệ tử Trang Tử, vì sao cũng muốn giúp hắn?

- Hừ!

Nhan Hồi mang theo vẻ bất đắc dĩ, thật sâu hừ lạnh một cái.

- Đi!

Nhan Hồi quát lớn một tiếng.

Với Ức Tư Khỉ căn bản không có gì đáng nói, mang theo vẻ buồn bực, Nhan Hồi quyết định nhanh chóng quay đầu rời đi.

Chung Sơn nhìn về phía Ức Tư Khỉ, còn có Ức Lam Khuyết ở một bên.

Ức Tư Khỉ cũng không nhìn Chung Sơn, chỉ có Ức Lam Khuyết quay sang Chung Sơn gật gật đầu cười cười.

Rất rõ ràng, đây là do Ức Lam Khuyết trợ giúp.

Nhìn Ức Lam Khuyết xa xa, Chung Sơn trịnh trọng nói:

- Đa tạ!

- Có duyên, sau này gặp lại!

Ức Lam Khuyết nói.

Nói xong liền quay sang Ức Tư Khỉ cung khiêm. Tiếp đó một đám người nhanh chóng bắn về phía xa xa, đảo mắt đã không còn nhìn thấy bọn họ.

- Đa tạ tổ tiên!

Ức Lam Khuyết quay sang Ức Tư Khỉ nói.

Ức Tư Khỉ tia mỉm cười nhìn về phía Ức Lam Khuyết nói:

- Không tồi, một màn hoành trắng này không khiến cho ta trắng mắt.

- Ồ?

- Chung Sơn này không đơn giản, tuy rằng tu vi cực yếu, nhưng mà, chưa từng có một cái Thánh đình khai thiên như hắn, từ đầu tới cuối một tên tướng sĩ cũng chưa bị thương, một tên tướng lãnh cũng không ngã xuống. Vẻn vẹn chỉ là Thần thú Hỗn Độn đến bất ngờ ăn một ít dân chúng, những chuyện khác, hơn 200 Đại Tiên đều bị hắn nhắc tay hóa hiểm vi quý, hóa mục nát thành thần kỳ! Ngươi giao du được một bạn tốt!

Ức Tư Khỉ gật gật đầu nói.

- Hắn còn không phải bằng hữu của ta!

- Về sau sẽ là!

Ức Tư Khỉ cười nói.

Một màn này tới quá nhanh, rất nhiều người còn chưa kịp phản ứng.

Quan viên Thái Sơ lăng lăng nhìn một màn này, vô cùng kinh ngạc.

Lại là một phương thế lực Vực ngoại? Lại là 30 tên Đại Tiên?

Một tên Đại Tiên trăm năm khó gặp được, hôm nay một lần ra 231 tên? Là Đại Tiên không đáng giá tiền, hay là chúng ta hoa mắt? Còn có hai con Thần thú đứng trên Thần thú bảng, không, còn có một, con quái thú quỷ dị tám đuôi kia, đó là cái gì?

Giờ phút này Thái Sơ Thánh Vương cũng nhìn chằm chằm Chung Sơn.

Không biết vì sao, tu vi Chung Sơn đột nhiên lên tới Thiên Tiên tầng 3!

Tuy nói lúc trước cũng đã là Thiên Tiên tầng 2 đỉnh phong, nhưng mà cũng không thể đột phá nhanh như vậy à? Chung Sơn này có lỗ hổng, hơn nữa, thế lực lúc trước so với các Đại Tiên, luận về võ lực, Chung Sơn này không ngờ tới cuối cùng còn chưa chút tổn hại? Tu vi còn tăng lên một tầng? Thái Sơ Thánh Vương rất không thích!

- Chung Sơn, ngươi chuẩn bị tốt chưa?

Thái Sơ Thánh Vương trầm giọng nói.

- Bất cứ lúc nào cũng có thể đi!

- Vậy đi thôi! Theo ta trở lại Thanh Khâu thánh đô.

- Vương Tiễn Tướng quân, thời gian còn lại, phiền ngươi tọa trấn Lăng Tiêu Thiên Đình. Thanh trừ Đại Tiên còn sót lại bốn phía!

Chung Sơn nói.

- Vâng!

Thái Sơ Thánh Vương vung tay áo lên, mang theo Chung Sơn vào Vân Đoan, các Đại Tiên mang theo Chung Sơn bay về hướng Tây nam.

- Cung tiễn Thánh Vương.................!

Quần thần Đại Tranh quỳ xuống lạy, từng người trong mắt tràn ngập sùng kính, Thánh Vương dùng tự do của mình, đổi lấy an toàn cho Đại Tranh, không ai lại xem nhẹ Chung Sơn, chỉ càng thêm tôn kính, càng thêm hăng hái. Hoàn thành nguyện vọng của Thánh Vương, giúp Đại Tranh cường đại để hồi báo Thánh Vương!

Trong lúc quần thần quỳ lạy, tại hai hướng khác nhau của Lăng Tiêu Thiên Đình, hai bóng đen khác nhau bay ra khỏi Lăng Tiêu Thiên Đình, phân biệt đuổi theo Chung Sơn.

Một người là Đại Tranh Thánh đình quân đoàn trưởng thứ tư, Thi tiên sinh!

Một người khác là Đại Tranh Thánh đình Ngự Dụng Củng Vệ Ti Ảnh Vệ tổng chỉ huy sứ, Ám Hoàng!

- - - - - oOo- - - - -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.