Trường Sinh Bất Tử

Quyển 9 - Chương 51: Quỷ xa!



- Không nên nhanh như vậy a, phong ấn của Ngũ Sắc Thần Thạch không nên bị phá nhanh như vậy, ít nhất còn có thể kéo dài một ngày nữa, tại sao lại như vậy?

Thái Ất nhanh như vậy cau mày nói.

Thái Ất Thánh vương mặc dù kinh ngạc, nhưng cả người vẫn là cẩn thận.

Oanh!

Ở Quỷ Đảo, có một tiếng nổ siêu cấp, một cổ lực lượng khổng lồ xông lên trời, ầm ầm làm cho lưu tinh trên trời vỡ tung, biển máu khổng lồ, thật giống như lực huyết dịch vô cùng vô tận đang bị hung ma trong phong ấn hấp thu, toàn bộ tụ đến.

Một cổ lệ khí kinh khủng bức bách ra bốn phương tám hướng, ảnh hưởng còn dư lại làm cho cường giả lạnh run. Thật giống như một loại khí tức khi trời nổi giận, quá kinh khủng.

Chung Sơn đứng ở đàng xa, kinh nghi bất định nhìn Quỷ Đảo.

Khí tức thật cường đại! Khí tức thật tà ác.

Không, hẳn là khí tức rất "hung", thấy khí tức này, Chung Sơn luôn luôn có cảm giác, chính là rất giống Hung Đồng trong hai tròng mắt hung cát của chính mình.

Thật giống như điềm xấu bẩm sinh, hoặc là nói, cường giả bên trong, cũng có thể mang đến điềm xấu cho người khác.

Quái vật gì vậy?

Grao...!

Trong phong ấn, bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu to bén nhọn, không giống phượng ngâm, lại vô cùng khó nghe. Mà chỉ một tiếng kêu to này, thật giống như đã truyền ra ngoại giới.

Bầu trời bỗng nhiên biến thành nguyên dạng, cảnh biển nơi xa lại xuất hiện, đại trận triệt hồi?

Đại trận triệt hồi, mà cường giả còn dư lại, chỉ còn lại có hơn trăm vạn, chỉ còn lại có một phần mười, những tu giả xuống đây, thật là có loại cảm thụ vui quá mà khóc.

Phần lớn quay đầu bỏ chạy ra bốn phương tám hướng, bóng ma trong lòng quá lớn.

Cũng có một số nhỏ tu giả lưu lại, bọn họ muốn nhìn thấy cuối cùng, ít nhất không thể để cho bóng ma trong lòng luôn luôn gia tăng.

Nơi xa, Quỷ Đảo biến mất, chỉ còn lại có một cái lỗ lớn nồng nặc hắc khí, nước biển ở bốn phía thật giống như cố ý tránh ra, không dám nhích tới gần.

Sau khi phía trên lỗ hắc khí lớn nổ lớn một tiếng, chậm rãi có một vật thể cao trăm trượng, đen nhánh không biết tên bay lên, nhìn qua vô cùng yêu dị. Phía trên vật thể màu đen kia, bao phủ hắc khí, vừa nhìn liền có cảm giác sợ hết hồn hết vía.

Hô!

Khi hung ma bên trong đi ra một chút, mọi người mới biết được, vật thể cao trăm trượng lúc trước, là một cái mũ, một cái mũ lớn hình dáng như mũ phượng (mũ có hình chim phượng của hoàng hậu và các phi tần thời xưa).

Một cái điểu đầu xấu xí màu đen, điểu đầu mở to hai mắt, hai mắt màu xanh nhạt dày đặc phóng xạ ra lam quang chói mắt, lam quang bắn thẳng đến trong tâm thần mọi người, làm cho người ta có cảm giác vô cùng khó chịu.

Đây chính là hung ma?

Grao...!

Hung ma lại bay lên, sau khi kêu to một tiếng khó nghe, mọi người hơi hơi ngạc nhiên, bởi vì, từ trong phong ấn, lại bắn ra thêm mấy cái đầu nữa, giống nhau như đúc với cái đầu thứ nhất. Chẳng qua là, 'mũ' trên mỗi cái đầu cũng nhỏ hơn một chút.

Nhưng hai mắt của mỗi cái đầu, cũng là hiện ra lam quang, làm cho người ta vừa nhìn thì trái tim đã băng giá.

Đầu đen nhánh, tổng cộng có chín, không, hẳn là mười, nhưng là, cái đầu thứ mười lại không có, thật giống như cái đầu kia đã bị chặt đứt, máu thịt bầy nhầy, máu huyết màu đỏ sậm thật giống như tùy thời sẽ nhỏ ra.

Hung ma thiếu một cái đầu, chỉ có chín điểu đầu.

Nhưng chỉ chín điểu đầu này đã làm cho Chung Sơn thấy được một cổ uy hiếp cường đại.

Hồng Loan Phấn Liên đã biến thành màu lam, Chung Sơn lại lui nữa, muốn rời đi nơi này.

Grao...!

Chín cái đầu đồng thời nhìn trời rống dài một tiếng, một tiếng rống này, thiên hôn địa ám, bầu trời ở Hải Vực khổng lồ, đều bị hắc khí bao phủ, điềm đại hung, nhiếp nhân tâm phách.

Mà theo một tiếng kêu to này, hung ma mở cánh ra, xông lên trời, như một con Đại Điểu, nhưng có mười tám cánh, toàn thân đỏ sậm, hai cái đuôi thật dài, nhìn như vô cùng hung ác.

Grao...!

Kêu to hết sức, thật giống như thế giới hắc ám phủ xuống, che phủ bầu trời, để cho cơ hồ tất cả mọi người trái tim băng giá một trận.

Quái điểu khổng lồ mắt lạnh nhìn soi mói, thật giống như phía dưới tất cả đều là con kiến hôi.

Bỗng nhiên, ánh mắt quái điểu nhìn về phía Thái Ất Thánh vương.

Một cổ hung ý cường đại xông thẳng mà đến.

Oanh!

Chung quanh Thái Ất Thánh vương, bỗng nhiên có một cái trảo to lớn chụp xuống. Trảo có chín xương cánh tay, phía trên mỗi xương cánh tay đều có một Hỏa Long.

Chung Sơn biết, đó là Pháp bảo của Thái Ất chân nhân kiếp trước, Cửu Long Thần Hỏa Tráo, do Nguyên Thủy Thánh nhân tặng cho.

Cái chụp cường đại bao Thái Ất Thánh vương lại, ngọn lửa hừng hực quanh quẩn phía bên ngoài, bảo vệ Thái Ất Thánh vương, mà ở ngoài Cửu Long Thần Hỏa Tráo, hắc khí không ngừng ăn mòn, quái điểu thật giống như biết những năm này Thái Ất Thánh vương trông chừng Ngũ Sắc Thần Thạch, vô cùng tức giận.

- Là nó, là nó!

Đôi môi Thái Ất khẽ rung động một chút, trong mắt tràn đầy kinh hãi.

- Hung điểu? Cửu phượng?

Sau khi Tử Tiêu Giáo chủ thấy quái điểu, trên mặt kinh hoảng một trận.

- Hẳn không phải là cửu phượng!

Thái Sơ Thánh vương lập tức phủ quyết nói.

- Không phải là cửu phượng?

- Mặc dù rất giống cửu phượng, nhưng là không có phát hiện nó có mười cái đầu sao? Chẳng qua là chín cái đầu mà thôi, hơn nữa chưa từng có cửu phượng có hung khí long trọng như vậy!

Thái Sơ Thánh vương lắc lắc đầu nói.

- Pháp bảo của Thánh nhân? Pháp bảo của Nguyên Thủy?

Quái điểu bỗng nhiên phát ra tiếng người, trong lời nói tràn đầy phẫn nộ.

- Ngươi đã xuất phong, Nguyên Thủy Thánh nhân đã chết, ngươi muốn thế nào?

Thái Ất Thánh vương hoàn toàn không có cường thế như dĩ vãng, chẳng qua là mở to mắt kinh hãi nhìn.

Đúng lúc này, ở cái cổ gãy của quái điểu, một giọt máu tươi màu đỏ sậm bỗng nhiên nhỏ ra, nhỏ vào Cửu Long Thần Hỏa Tráo.

Thấy một ít máu bắn tới, sắc mặt Thái Ất Thánh vương đại biến. Thần hỏa phía trên Cửu Long Thần Hỏa Tráo xông lên trời, nhưng là, thần hỏa này làm sao cũng không làm cho giọt máu kia bay hơi đi, tốc độ nhỏ giọt kia thật giống như nhanh hơn bình thường, ầm ầm vọt tới Cửu Long Thần Hỏa Tráo, xuyên thủng mà vào, chẳng mấy chốc đã nhỏ lên trên người của Thái Ất Thánh vương.

Thái Ất Thánh vương hoảng sợ nhìn về phía quái điểu. Trong mắt chợt lóe tức giận, nhưng là, chẳng biết tại sao, lại cố nén không để cho mình tức giận.

Lật tay, Thái Ất Thánh vương thu hồi Cửu Long Thần Hỏa Tráo, dưới chân bước ra một bước, trong hư không bỗng nhiên hiện ra một cái tế đàn to lớn. Tế đàn thiên địa của Thái Ất Thánh vương, thiên địa nghiệp vị, Tế đàn thiên địa của Sinh Vị.

Tế đàn thiên địa vừa ra, bầu trời nhất thời trở nên sáng sủa.

Tử Tiêu Giáo chủ cùng Thái Sơ Thánh vương nhanh chóng bước ra khỏi Tế đàn thiên địa, trong lúc nhất thời, trong hư không ba cái tế đàn nhìn qua cực kỳ chói mắt.

Quái điểu nhìn Tế đàn thiên địa, lam quang trong mắt đại phóng.

Mà chỉ chút thời gian này, một đám người cũng nhanh chóng bay tới từ đàng xa. Ước chừng 1000 người, cầm đầu chính là Nhân Tôn.

Đ-A-N-G..GG ~!

Đỉnh đầu Nhân Tôn, Hỗn Độn Chung bỗng nhiên vang lên một tiếng lớn.

Nghe tiếng chuông đó, quái điểu quay đầu lại, cùng nhau nhìn về phía Nhân Tôn.

- Nhân Tôn, tham kiến Quỷ Xa đại nhân!

Nhân Tôn nói.

- Bái kiến Quỷ Xa đại nhân!

Người Nhân Tôn mang tới cung kính nói.

Quái điểu Quỷ Xa nhìn chằm chằm Nhân Tôn thật sâu.

- Quỷ Xa đại nhân, những người này cũng là người Sinh Vị có thiên địa nghiệp vị, hiện tại đoạn thù hận này, hay là để xuống trước đi!

Nhân Tôn khuyên nhủ.

- Ngươi là ai, ta làm việc ngươi còn phải dạy sao?

Trong mắt quái điểu Quỷ Xa phát lạnh, nói.

Nhân Tôn không có e ngại, mà là thản nhiên nói:

- Ta là người thả ngươi ra!

- Vậy thì như thế nào? Ngươi muốn ra lệnh cho ta?

Quỷ Xa lạnh lùng nói.

- Không phải là ta ra lệnh cho ngươi, là Thần Hoàng ra lệnh, sau khi ra khỏi phong ấn, không được lỗ mãng, nghe ta an bài!

Nhân Tôn trầm giọng nói.

- Thần Hoàng?

Quỷ Xa trầm tĩnh nói.

Nhân Tôn vung tay lên, Hỗn Độn Chung bay về phía Quỷ Xa.

Quỷ Xa một móng tiếp được Hỗn Độn Chung. Mà trong Hỗn Độn Chung bỗng nhiên có một cổ năng lượng truyền tới Quỷ Xa.

Mười tám con mắt của Quỷ Xa bỗng nhiên nhắm lại, tiếp theo mở ra lần nữa. Vứt Hỗn Độn Chung trả lại cho Nhân Tôn.

Nhìn Nhân Tôn, mười tám đầu của Quỷ Xa cũng hít một hơi thật sâu.

Tiếp theo, Quỷ Xa nghiêng đầu, hung hăng liếc nhìn Thái Ất Thánh vương.

- Cần phải đi, nếu không đi, sẽ có Thánh nhân tới.

Nhân Tôn nói.

Grao...!

Quỷ Xa ngửa mặt lên trời ngao một tiếng, dưới một tiếng ngao này, hư không trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một cái lỗ thủng to, bên trong là một mảnh âm trầm.

- Đi vào!

Nhân Tôn nói với một đám thuộc hạ.

- Rõ!

Mọi người mà Nhân Tôn mang tới nhanh chóng xông vào trong đó.

- Quỷ Xa đại nhân, ta vào trước!

Nhân Tôn nói một tiếng, rồi xông vào trong đó.

Một thoáng khi tiến vào lỗ lớn âm trầm kia, Nhân Tôn liếc nhìn Chung Sơn thật sâu.

Sau khi Nhân Tôn tiến vào, Quỷ Xa mới mở cánh ra bay vào trong đó.

Trong nháy mắt khi tiến vào, Chung Sơn cũng Quỷ Xa quăng ánh mắt thoáng nhìn mình.

Sau khi Quỷ Xa tiến vào lỗ lỡn trong hư không kia, lỗ lớn chậm rãi biến mất.

Hô!

Cửu Vĩ Quận chúa đứng cách Chung Sơn xa xa bỗng nhiên thở phào một hơi.

- Hù chết ta, mới vừa rồi ngay cả lời cũng không nói ra!

Tô A Phật bên cạnh lập tức kêu lên.

- Áp bách quá nặng!

Cửu Vĩ Quận chúa gật đầu.

- Chung Sơn, ngươi không có chết a?

Cửu Vĩ Quận chúa chợt thấy Chung Sơn, trên mặt vui mừng.

Một nhóm người bay đi tới chỗ Chung Sơn.

- Phốc!

Cách đó không xa, Thái Ất Thánh vương bỗng nhiên nghịch huyết phun ra. Sắc mặt biến thành cực kỳ khó coi.

- Thái Ất Thánh vương, ngươi bị thương?

Tử Tiêu Giáo chủ nhướng mày nói.

Người khác cho rằng, Quỷ Xa căn bản không có tư chất để thương tổn Thái Ất Thánh vương a, chỉ có một giọt máu huyết của nó a.

- Đó là máu đại hung. Máu của Quỷ Xa, mang đến vận rủi, vận suy, mang tới điềm xấu.

Thái Sơ Thánh vương nói.

- Máu của Quỷ Xa? Quỷ Xa? Hắn là ai vậy?

Tử Tiêu Giáo chủ khẽ nhíu mày nhìn về phía Thái Sơ Thánh vương.

- Thượng cổ hung thú, thuỷ tổ của cửu phượng. Tốt nhất không nên chọc hắn! Hiện tại ta rốt cuộc biết, Thánh nhân không phải sợ hắn, mà là không muốn chọc hắn.

Thái Sơ Thánh vương thở dài nói.

- Chư vị, cáo từ!

Thái Ất Thánh vương nói.

Nói xong, thân hình thoắt một cái biến mất trước mắt mọi người, không dám dừng lại chút nào.

Tử Tiêu Giáo chủ liếc mắt nhìn phương hướng Thái Ất Thánh vương rời đi một cái thật sâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.