Trường Sinh Bất Tử

Quyển 9 - Chương 57: Đại phá tru tiên trận



Ầm ầm kịch biến, dường như hung hăng vỗ cho Tư Mã Túng Hoành một cái bạt tai.

Vô luận là thị vệ vây xem, hay là đám người Ly tiên sinh, Cửu Vĩ Quận chúa đám người, giờ phút này đều mở to hai mắt nhìn.

- Đây là cái gì vậy?

Bọn thị vệ không rõ, vẻn vẹn chỉ tưởng Tru Tiên Kiếm Trận tự biến hóa, mà đám người Ly tiên sinh, Tư Mã Túng Hoành lại rõ ràng.

Cái đuôi này, không phải là 1 cái đuôi của Thần thú ở Lăng Tiêu Thiên Đình ngày trước sao? Thần thú kia rất biến thái, một con Thao Thiết cường thế, trong lúc nhằm về phía Lăng Tiêu Thiên Đình, lại bị thần thú trước mắt một ngụm ăn gọn.

Thần thú tái hiện? Nó làm sao xuất hiện? Nó làm sao vào được bên trong Tru Tiên Kiếm Trận?

Tư Mã Túng Hoành trái tim cũng nhảy dựng lên. Đạo tâm bị phá, bây giờ còn chưa bù lại cho tốt. Mà vừa mới tu bổ đỡ, mỗi lần nhìn thấy Chung Sơn lại càng bị phá nặng hơn.

- Đó là đồ chơi gì?

Tô A Phật trừng hai mắt nói.

- Đại Tranh Thần thú!

Ly tiên sinh giải thích.

- Chính là Thần thú thần bí kia của Đại Tranh? Thật lớn a!

Cửu Vĩ Quận chúa trừng hai mắt nói.

- Oanh.................!

Cái đuôi màu tím vung lên trời, trong lúc đó vô số kiếm khí ầm ầm xông lên trời, kiếm khí này không phải phỏng chế Tru Tiên Kiếm Trận hình thành, dường như là do cái đuôi này hình thành vậy, nhưng kiếm khí kia lại cực kỳ cường hãn, trong lúc vung lên trời, như Thiên Hà phóng thẳng lên trời. Trong nháy mắt, kiếm khí một phương đều bị tẩy sạch.

Một màn này rất rung động, gần như mọi người cũng ha hốc miệng.

- Trên đời còn có kiếm khí mạnh hơn Tru Tiên Kiếm Trận?

Tô A Phật không tin nói.

- Một cái đuôi đã lợi hại như vậy, vậy tám cái đuôi thì sao?

Cửu Vĩ Quận chúa ánh mắt sáng ngời.

- Oanh.................!

Cái đuôi màu tím đâm vào Tru Tiên Kiếm Trận, từ phương hướng khác cắm vào đại trận, trong lúc đó, tất cả kiếm khí xung quanh đều bị cái đuôi màu tím đảo loạn, tất cả đều phi hôi yên diệt.

- Tại sao có thể như vậy? Không thể nào, nó không phá được Tru Tiên Kiếm Trận!

Tư Mã Túng Hoành không tin lắp bắp nói.

- Ái da ái da.................!

Trên mặt biển truyền đến tiếng kêu của Bát Cực Thiên Vĩ, Tru Tiên Kiếm Trận sắp bị phá, mặc dù Tư Mã Túng Hoành cầu nguyện như thế nào thì cũng không sửa đổi được sự thật này.

Lần này, không chỉ cái đuôi màu tím vươn ra, đầu Bát Cực Thiên Vĩ cũng đột nhiên xông ra.

Hai ánh mắt đen kịt không ngừng hưng phấn nhìn chằm chằm phỏng chế Tru Tiên Kiếm.

- Ái da ái da!

Bát Cực Thiên Vĩ vui sướng kêu to.

Bát Cực Thiên Vĩ tuy nói đường kính tới hai ngàn dặm, nhưng so với việc 'Nối liền trời đất' của phỏng chế Tru Tiên Kiếm thì nó vẫn còn quá nhỏ, chỉ vẻn vẹn so được một khúc của phỏng chế Tru Tiên Kiếm mà thôi.

- Đi ra? Nó lại dám chính diện nghênh đón Tru Tiên Kiếm, không biết Tru Tiên Kiếm là kiếm sắc nhất thiên hạ sao? Chỉ cần kiếm hơi chút chém xuống, có thể lập tức chém đi cái đầu mày!

Tư Mã Túng Hoành giọng căm hận nói.

Dường như ứng với lời của Tư Mã Túng Hoành, Tru Tiên Kiếm thật sự động, dường như chỉ chém tới đầu Bát Cực Thiên Vĩ.

- Mau tránh ra!

Cửu Vĩ Quận chúa kêu lên.

Giờ khắc này, có lẽ lo lắng cho Chung Sơn, mà quái vật để giúp Chung Sơn, cho nên đối với an nguy của Bát Cực Thiên Vĩ, Cửu Vĩ Quận chúa cũng lo lắng, mắt thấy Tru Tiên Kiếm chém tới, Cửu Vĩ Quận chúa kêu to lên.

Có lẽ Cửu Vĩ Quận chúa thật sự đạt được hiệu quả.

Bát Cực Thiên Vĩ nhằm về phía Tru Tiên Kiếm hơi sửng sờ, quay đầu nhìn lại phía hải đảo.

Nhìn thấy Bát Cực Thiên Vĩ hiếu kỳ mà hơi ngẩn ngơ, Cửu Vĩ Quận chúa vỗ đầu một cái. Sớm biết như vậy thì không hô lên.

- Ha ha ha..........

Tư Mã Túng Hoành cũng vui sướng cười to, bởi vì trong giây lát Bát Cực Thiên Vĩ ngẩn người kia, Tru Tiên Kiếm đã đến trước đầu Bát Cực Thiên Vĩ, kiếm phong còn thiếu một chút chém lên đầu Bát Cực Thiên Vĩ, dường như muốn chém Bát Cực Thiên Vĩ thành hai nửa vậy.

- Cẩn thận!

Cửu Vĩ Quận chúa cả kinh kêu lên.

Bát Cực Thiên Vĩ quay đầu lại, căn bản không thấy bảo bối mình muốn ăn, ánh mắt khả ái lộ ra vẻ oán trách.

Tiếp đó quay đầu lại, mà trong lúc quay đầu, Tru Tiên Kiếm đã đánh tới Bát Cực Thiên Vĩ.

Một màn tàn nhẫn kia, rất nhiều người cũng không tiếp tục nhìn, Tru Tiên Kiếm đã chém đến Bát Cực Thiên Vĩ.

- Hức.................!

Một tiếng há mồm vang lên, khóe miệng Bát Cực Thiên Vĩ dài ra. Tru Tiên Kiếm một kiếm chém qua.

- A ô!

Tru Tiên Kiếm cố định được, cố định được một màn kia, dường như một kiếm chém đến Bát Cực Thiên Vĩ, đồng thời một đoạn thân kiếm chui vào trong cở thể Bát Cực Thiên Vĩ vậy. Bát Cực Thiên Vĩ bị một kiếm trảm thành hai nửa?

Hải đảo tĩnh lặng lại, Cửu Vĩ Quận chúa và Tô A Phật đều lộ ra vô hạn đáng tiếc, bởi vì bị Tru Tiên Kiếm chém thành như vậy, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

- Ha ha ha! Thần thú? Ở trước mặt Tru Tiên Kiếm, căn bản không có Thần thú!

Tư Mã Túng Hoành cười to nói.

- Ọc ọc ọc!

Dường như tiếng nuốt gặm truyền tới, xa xa, cái đầu Bát Cực Thiên Vĩ giật giật. Từ chỗ Tru Tiên Kiếm thoát ra.

Tư Mã Túng Hoành đang cười to chợt cứng họng, Tô A Phật, Cửu Vĩ Quận chúa, Ly tiên sinh còn có vô số bọn thị vệ, giờ phút này ánh mắt từng người thiếu chút nữa lòi ra.

Bát Cực Thiên Vĩ cũng bị gì, nhưng Tru Tiên Kiếm lại bị, vừa rồi căn bản không phải Tru Tiên Kiếm chém vào Bát Cực Thiên Vĩ, mà là Tru Tiên Kiếm bị cắn đứt một đoạn.

Tru Tiên Kiếm bị cắn đứt? Không, là bị cắn thành ba đoạn, một đoạn ở giữa bị con quái vật này ăn.

Gần như tất cả mọi người đều có loại cảm giác như nằm mơ, nhưng hai đoạn còn lại của Tru Tiên Kiếm vẫn lưu lại vệt cong cong kia.

Âm tiết trong không trung kia không ngừng đánh vào trái tim mọi người.

- Quận, Quận chúa, ngươi tát ta một cái đi!

Tô A Phật không tin nói.

- Đát!

Cửu Vĩ Quận chúa một tay tát qua.

Tô A Phật bị đánh bay ra xa tám trượng.

Cửu Vĩ Quận chúa xoa xoa bàn tay lắp bắp nói:

- Bàn tay có chút đau, xem ra không phải nằm mơ!

Tô A Phật bay ra tám trượng, che miệng, gương mặt hơi sưng nói:

- Ta chỉ là nói mà thôi!

- Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!

Tư Mã Túng Hoành nhảy dựng kêu lên.

Tư Mã Túng Hoành không tin cũng không có biện pháp, Bát Cực Thiên Vĩ cũng không có khả năng chờ đợi người khác tiếp nhận rồi làm tiếp chuyện của mình.

Cái miệng rộng khinh khủng kia, một ngụm nuốt lấy nửa dưới Tru Tiên Kiếm.

Tiếp đó, cả người dường như biến thành làn da, cắn hơn nửa đoạn, cái đầu tròn vo, sau khi nuốt vào hơn phần nửa đoạn Tru Tiên Kiếm, lập tức biến hình.

Quỷ dị Thần thú, sau một màn biến hình, gần như mọi người đều rớt cả cằm. Cái này là cái gì vậy?

Tru Tiên Kiếm bị nuốt, Tru Tiên Kiếm Trận ầm ầm tự phá.

Đại trận vừa vỡ, ba kiếm khác bay tới tay Tư Mã Thanh.

Nhưng thời khắc này Bát Cực Thiên Vĩ không ngờ vung đuôi cuốn lấy ba kiếm khác.

Thấy đại trận phá vỡ, Bát Cực Thiên Vĩ lập tức luống cuống vậy, căn bản không có tiêu hóa Tru Tiên Kiếm còn đang trong miệng, 3 cái đuôi khác kéo ba thanh kiếm tới gần, há mồm một ngụm cắn tới.

Đầu Bát Cực Thiên Vĩ biến đổi khó coi, nhưng mà nó không gây trở ngại cho Bát Cực Thiên Vĩ tiêu hóa, đầu Bát Cực Thiên Vĩ không ngừng chấn động, dường như đang nhấm nuốt Tru Tiên Tứ Kiếm vậy.

Không bao lâu, đầu Bát Cực Thiên Vĩ nhỏ đi, càng ngày càng nhỏ, nói rõ Tru Tiên Tứ Kiếm bị cắn càng ngày càng nát.

Bọn thị vệ chết lặng, chỉ cảm thấy cằm có chút trật khớp, Ly tiên sinh trừng hai mắt nhìn, trong mắt tràn đầy vẻ không rõ.

Cửu Vĩ Quận chúa và Tô A Phật lại lộ ra vẻ hưng phấn.

Chỉ có Tư Mã Túng Hoành, nhìn một màn không thể hiểu này, đạo tâm lại bị kích thích, đau đớn lại truyền tới. Khí huyết cuồn cuộn, yết hầu cảm thấy ngòn ngọt.

- Phốc!

Tư Mã Túng Hoành lại lần nữa bị tức đến hộc máu.

- Đại nhân, đại nhân không sao chứ!

Đám người Tư Mã Túng Hoành mang đến tới giúp đỡ.

Trên mặt biển, khóe miệng Tư Mã Thanh cũng không khép lại được, nhìn chằm chằm Bát Cực Thiên Vĩ vui mừng nhấm nuốt Tru Tiên Tứ Kiếm, trong lòng một hồi lâu không thể bình tĩnh lại được.

- Ta rốt cuộc biết ngày đó thần thạch giấu ở đâu rồi!

Tư Mã Thanh lăng lăng nhìn Bát Cực Thiên Vĩ, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Trên đời này Thần thú gì đều có, trước kia nghe Tư Mã Túng Hoành đề cập tới, hiện tại xem ra, lúc trước mình đã quá sơ suất rồi.

Thần thú? Thần thú ngươi xem Tru Tiên Tứ Kiếm như ăn củ cải sao?

Một bộ Cổ Tiên khí a, Cổ Tiên khí cường thế ngập trời a, thiên hạ này không biết bao nhiêu người trở nên điên cuồng, bao nhiêu người chết vì nó, mấy chục vạn đại sư luyện khí Tư Mã gia cùng luyện chế, mới luyện chế ra được trọng bảo Cổ Tiên như thế.

Bị một con Thần thú ăn? Tư Mã Thanh muốn tức giận, muốn kêu to, nhưng những cảm giác kia đều yếu đuối không đủ sức. Có con Thần thú này, khó trách Chung Sơn không để Đại Tiên vào trong mắt.

Quá tà môn!

Giờ phút này, Bát Cực Thiên Vĩ cũng lại lần nữa bay đến trước mặt Chung Sơn, trong lúc lay động, biến thành cỡ bàn tay, đứng trên đầu vai Chung Sơn.

Bát Cực Thiên Vĩ thu nhỏ cực kỳ đáng yêu, tám cái đuôi nhỏ múa lượn, khiến cho người ta nhìn qua cảm thấy có bao nhiêu vô hại thì có bấy nhiêu vô hại. Dường như là một sủng vật nhỏ vậy, ai lại nghĩ Tru Tiên Tứ Kiếm lại bị sủng vật nhỏ này ăn như củ cải chứ?

- Thần thú này gọi là gì?

Tư Mã Thanh rất mờ mịt hỏi.

- Nó tên Bát Cực Thiên Vĩ.

Chung Sơn trịnh trọng nói.

Câu này, dường như nói cho Tư Mã Thanh nghe, cũng giống như nói cho mọi người trên đảo nghe. Bởi vì Chung Sơn tin tưởng, lời này nhất định sẽ vì người ở đây truyền khắp thiên hạ. Ít nhất là truyền khắp Phong Trủng Cương Vực.

- Bát Cực Thiên Vĩ? Tốt, tốt, tốt!

Tư Mã gia trầm trầm kêu lên.

Không biết là vì giận sinh oán, hay là đánh chủ ý lên lên Bát Cực Thiên Vĩ.

Chung Sơn phất tay áo một cái, bay trở về hải đảo.

- Mang quan tài, chúng ta đi!

Tư Mã Thanh đối với phía dưới kêu lên.

Tru Tiên Kiếm Trận bị phá, Tư Mã Thanh không còn lý do xử khó Chung Sơn nữa, chỉ là chuyện này quá khó nuốt trôi. Tư Mã Thanh căn bản không để ý mọi người phía sau tự mình bay đi.

Tư Mã Túng Hoành và đám người Tư Mã gia mang theo quan tài mau chóng đuổi theo.

- Chung Sơn, Thần thú này của ngươi là từ đâu lấy được? Cho ta một con đi, quá khoa trương à!

Tô A Phật bỗng nhiên bay tới.

- - - - - oOo- - - - -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.