Trường Sinh Bất Tử

Quyển 9 - Chương 64: Chung sơn đối thánh nhân



Đây không phải là có dũng khí là có thể làm được, khí thế Thánh nhân không phải bất luận kẻ nào có khả năng phản kháng, cho dù thực lực của hắn có mạnh mấy đi nữa, đây là một tồn tại cùng loại với thiên uy vậy.

Chung Sơn ngẩng đầu nhìn về phía Thánh nhân, Thánh nhân cũng hơi hơi nghi hoặc, không thể tưởng được người trước mắt không ngờ có thể nhìn thẳng vào mình.

- Đại Tranh Chung Sơn, chúc mừng Thánh nhân làm tiếp hành động vĩ đại mãi mãi!

Chung Sơn cười to nói.

- Hành động vĩ đại mãi mãi?

Thánh nhân lạnh lùng nhìn về phía Chung Sơn.

- Xưa kia có Đại Chu dẫn dắt bảy Thánh, nghịch cải mệnh trời, đoạt thiên mệnh, nay có Thánh nhân ngài, một lần nữa đi con đường nghịch thiên, đoạt thiên địa tạo hóa, há có thể không vui mừng chứ?

Chung Sơn cười nói.

Chung Sơn nói rất nhạt, nhưng mỗi câu toàn đều chiếm tâm lý!

Bảy Thánh nghịch thiên, toàn bộ ngã xuống, thậm chí liên lụy hai Thánh nhân vô tội ngày đó, rất rõ ràng, trời giận khó tiêu, giờ phút này đã là trời kiêng kị, Thánh nhân nghịch thiên? Hiện tại Thánh nhân nào dám nghịch cải mệnh trời, nhất định sẽ khiến cho lửa giận ngút trời.

- Ngươi không sợ chết?

Thánh nhân thản nhiên nói.

- Sợ? Ai có thể không sợ? Nhưng vậy thì có thể làm được gì chứ? Ngươi muốn giết ta?

Chung Sơn càng nói càng ung dung.

Phía sau, Cửu Vĩ Quận chúa luôn nhíu mày nhìn, mà Tô A Phật đã sớm sợ ngây người, Chung Sơn thật sự không sợ trời không sợ đất? Đối với Thánh nhân mà cũng dám giở cái giọng này?

- Đúng như vậy!

Thánh nhân không có giấu giếm.

- Chuyện này rất bình thường, giết ba người chúng ta, thứ nhất là có thể diệt khẩu, thứ hai là có thể công khai, thứ ba có thể quyết định, thứ tư có thể hủy diệt tất cả chứng cớ, một lần hành động được bốn thứ lợi, đây là chuyện thường tình của con người!

Chung Sơn nói.

Chung Sơn đây là úp cho Thánh nhân cái chậu phân, trong đầu Thánh nhân rõ ràng không có ý niệm nghịch cải mệnh trời, mà Chung Sơn lại bày ra cho hắn một cái chứng cớ, úp cho cái chậu phân này chính là bày ra đạo lý sự thật.

Đương kim thiên hạ, có lẽ chỉ có một mình Chung Sơn dám chụp lên cái chậu phân lên đầu Thánh nhân như thế, mà chụp cái chậu phân này, Thánh nhân lại không có cách nào phản bác.

Thánh nhân kia trong lòng điềm tĩnh không nao núng, giờ phút này không ngờ quỷ dị hiện lên một chút gợn sóng, theo lý thuyết, trên đời rất khó có việc khiến cho trong lòng Thánh nhân nhấc lên gợn sóng, cho dù lần trước Quỷ Xa xuất thế, tuy rằng Thánh nhân nhíu mày, nhưng trong nội tâm vẫn lạnh nhạt, dù sao, thiên hạ này lớn nhất chính là Thánh nhân, thế lực sau lưng Quỷ Xa lớn hơn nữa, cũng không mạnh bằng Thánh nhân à.

Thánh nhân đại biểu thiên đạo, thế gian có thể có cái gì có thể khiến cho Thánh nhân gợn sóng chứ? Chỉ có một, một vật càng lớn hơn Thánh nhân. Số trời!

Trước mắt Chung Sơn chính là mượn đề tài này để nói chuyện của mình!

Số trời không thể nghịch, thật giống như Hoàng đế một quốc gia không cho phép tạo phản vậy, mấy chục vạn năm trước, bảy Thánh chính là tấm gương tốt nhất, bảy Thánh cường thế như vậy, bị số trời giết chết thì cũng thôi, ngay cả hai Thánh nhân từ đầu tới cuối không tham dự, cũng bị mất Thánh vị.

Thánh nhân trước mắt ngưng trọng nhìn về phía Chung Sơn, sát khí càng thêm nặng!

- Ngươi cũng biết, đại trận bày ra bốn phía tinh cầu, không ngăn trở bất luận kẻ nào, cái này có tác dụng gì?

Thánh nhân thản nhiên nói.

- Còn xin chỉ giáo!

Chung Sơn cảm giác được một tia không ổn.

- Che lấp thiên cơ, hết thảy nơi này đều không ở trong vòng số trời, cho dù giết ngươi, thiên địa cũng không biết!

Thánh nhân thản nhiên nói.

Phía sau Tô A Phật và Cửu Vĩ cả kinh, hai người không khỏi lo lắng, chuyện này làm sao bây giờ? Chung Sơn cái gì cũng không có à.

- Ha ha ha! Không sai, giết chúng ta thì đúng là thiên địa không biết, nhưng người bên ngoài Tinh Thần Điện biết à, tại hạ lúc này bày mưu tính kế cho ngươi, đem người bên ngoài Tinh Thần Điện giết sạch, nếu không sẽ khiến bọn họ hoài nghi. Ồ đúng rồi, như vậy cũng không được, phía dưới Ngạo Lai Hải cũng có rất nhiều người thấy chúng ta đi lên, vì lý do an toàn, ngài vẫn nên ngay cả bọn họ cũng giết đi, ách, còn có, bọn họ đến Ngạo Lai Hải, khẳng định cũng có thân bằng biết được, Thánh nhân ngài nên phải lo lắng chu toàn, đã làm thì làm sạch sẽ đi, đem những thân bằng này giết luôn, còn có thân bằng của những thân bằng bọn họ, xử lý như vậy mới sạch sẽ!

Chung Sơn vô cùng trấn định nói.

Phía sau Tô A Phật không biết nói gì, Chung Sơn quá trâu đi, loại ngụy biện này mà cũng nói ra được? Giết sạch? Vậy còn diệt cái rắm, để cho khắp thiên hạ đều biết sao?

Thánh nhân lạnh lùng nhìn Chung Sơn, thản nhiên nói:

- Ngươi thật cho rằng ta không dám giết ngươi?

- Ngươi không dám!

Chung Sơn bỗng nhiên nở nụ cười.

Giờ khắc này, Chung Sơn cười nhìn Thánh nhân, phảng phất bản thân cũng có địa vị bình đẳng vậy, chính là nhân vật đỉnh cao nhất thiên địa tột, Chung Sơn cười sảng khoái nhất, không sợ hãi chút nào.

Mà chỉ cỗ khí độ này, ở trong mắt hai người không khỏi cảm thấy sủng bái.

Theo Chung Sơn càng ngày càng ung dung, sát khí bốn phía cũng càng ngày càng yếu.

Chung Sơn biết, chính mình thành công, Chung Sơn lợi hại nhất không phải là thực lực của hắn, mà là cái năng lực khống chế đối thủ, một người có thể khống chế đối thủ, mới thật sự là vô địch.

Chung Sơn tuy rằng không có thể thao túng Thánh nhân, nhưng mà hơi hơi đối thoại vài câu, Chung Sơn đã có thể đặt vị trí ở trạng thái ngang nhau.

Lúc này, Chung Sơn vẫn không đảm bảo Thánh nhân sẽ không ra tay, nhưng mà cũng đã cố gắng hết sức, không ngừng xoay chuyển tư tưởng Thánh nhân, bởi vì ngay từ đầu Chung Sơn cũng đã đoán được Thánh nhân đang trù trừ, ngay tại thời điểm do dự, mình chỉ khiến cho trong lòng hắn thêm cân nhắc mà thôi.

- Vì sao ta không dám?

Thánh nhân thản nhiên nói.

- Theo ta biết, thiên hạ này lớn nhất không phải Thánh nhân ngươi, mà là số trời. Thánh nhân trường sinh, thọ nguyên vô tận, vốn phải là tiêu dao nhất, tồn tại cường đại nhất thiên địa, hẳn là không có chỗ phiền não mới đúng, nhưng, ngày trước bảy Thánh vì sao phải nghịch cải mệnh trời, chỉ là trường sinh lâu, nhàn rỗi sinh chuyện? Một người nhàn rỗi sinh chuyện, vậy bảy người thì sao? Bọn họ sẽ không cùng nhau nhàn rỗi sinh chuyện chứ?

Chung Sơn trầm giọng nói.

- Thì tính sao?

- Phàm nhân có câu tục ngữ: Mọi nhà có quyển kinh khó đọc, ta cho rằng, mỗi người đều có chuyện phiền não, chỉ cần là sinh linh, sẽ có, chưa đủ, vĩnh viễn sẽ không tình nguyện tịch mịch, ta không có địa cao như vậy nên ta không biết là chuyện gì, chuyện Thánh nhân các ngươi ta không biết, nhưng ta biết một chút, ngày trước bảy Thánh nghịch thiên, nhất định bởi vì có chuyện gì đó mà chống lại số trời, mà chuyện này, khẳng định chính là nút thắt của mỗi một Thánh nhân các ngươi. Một cái nút thắt vĩnh viễn không thể cỡi ra.

Chung Sơn suy đoán nói.

- Nói tiếp!

Thánh nhân ngưng trọng nhìn về phía Chung Sơn.

- Nút thắt này bùng nổ, chính là bảy Thánh ngã xuống, đồng thời số trời không có khả năng không biết, số trời tất định là rất mẫn cảm, cũng giống như một Hoàng đế, đại thần của mình vì sao mà tạo phản, sau khi bình định tạo phản, Hoàng đế đối với chuyện kia nhất định càng thêm phòng bị, đồng thời nhất định vô cùng nghi kỵ, vì lo lắng các thần tử khác của hắn còn có thể vì chuyện ấy mà tạo phản. Giống như bây giờ, ta nghĩ Thánh nhân và số trời cũng có một quan hệ vô cùng mâu thuẫn!

Chung Sơn cười nói.

- Cái đó và chuyện ta giết ngươi có quan hệ sao?

Thánh nhân thản nhiên nói.

Mà lúc này Chung Sơn cảm thấy sát khí càng ngày càng ít.

- Có quan hệ hay không, ngài so với ta rõ ràng nhất, số trời so với ngươi rõ ràng nhất. Hoặc là nói, đám cường giả cách cánh cửa Thánh nhân một bước rất hy vọng ngươi có thể giết ta! Như vậycơ hội của bọn họ sẽ càng lớn hơn.

Chung Sơn vô cùng tự tin nói.

Thánh nhân nhìn chằm chằm Chung Sơn, hơi hơi trầm mặc, đột nhiên lên tiếng cười to.

- Ha ha ha ha...!

Thánh nhân cười to, Tô A Phật thấy vậy trong lòng không khỏi khiếp sợ, mà Chung Sơn giờ phút này cũng rất căng thẳng, dù sao Thánh nhân tâm tình khó dò. Ai biết hắn có thể giết hay không?

Chuyện giống vậy, Chung Sơn trái lại cũng có thể lấy ra một đống lớn đạo lý, không biết Thánh nhân này rốt cuộc nghĩ như thế nào.

- Ngươi gọi là gì?

Thánh nhân bỗng nhiên mở miệng hỏi.

- Đại Tranh Thánh đình, Chung Sơn!

Chung Sơn trịnh trọng nói, lần này Chung Sơn thay đổi không còn khoa trương như lúc trước nữa mà lại rất là cung kính nói.

- Chung Sơn? Tên rất hay!

Thánh nhân gật gật đầu, dường như đặc biệt ghi nhớ tên Chung Sơn vậy.

Mà nghe được câu này, trong lòng Chung Sơn của cũng hoàn toàn buông xuống, thành công, Thánh nhân trước mắt đã không còn sát khí!

- Xin hỏi tục danh Thánh nhân!

Chung Sơn hỏi.

- Mọi người gọi ta là Mặc Tử, nhớ kỹ!

Thánh nhân sâu đậm nhìn thoáng qua Chung Sơn.

- Vâng, Chung Sơn ghi nhớ trong lòng!

Chung Sơn hít một hơi thật sâu.

Mặc Tử? Cái tên thật quen thuộc! Thánh nhân?

Nhìn thoáng qua xung quanh, Mặc Tử thản nhiên nói:

- Đi thôi! Theo ta ra ngoài!

- Vâng!

Ba người gật gật đầu.

Mặc Tử vung tay áo lên, ba người đảo mắt đã tới cửa Tinh Thần Điện.

Bên ngoài Tinh Thần Điện, sau khi hai Thánh nhân buông xuống thì đại chiến liền dừng lại.

Thánh nhân đều đã phủ xuống, còn đánh cái rắm, hết thảy chiến đấu ở trước mặt Thánh nhân đều là khoe mẽ, khiến cho Thánh nhân nhìn mà khó chịu, một tay đã chết ngươi! Vẫn nên an ổn một chút.

Hai tên Thánh nhân đến cửa Tinh Thần Điện cũng không như Mặc Tử tiến vào Tinh Thần Điện, mà cứ đứng ở cửa vào, dường như đang chờ đợi cái gì đó vậy.

Hai tên Thánh nhân không đi vào, những người khác cũng không có đảm lượng vọt vào, chỉ có thể nôn nóng vây ở bên ngoài, cùng nhau nhìn vào cửa Tinh Thần Điện.

- Thánh Vương, Cửu Vĩ bọn họ không có sao chứ?

Si Mị Kỳ Thánh lo lắng nói.

- Yên lặng theo dõi kỳ biến!

Thái Sơ Thánh Vương nói.

- Ừ!

Thời gian chờ đợi luôn là khó khăn, mọi người giống như nghe được nhịp tim mình đập vậy. Bên trong rốt cuộc có pháp bảo gì? Càn Khôn Đỉnh? Hồng Tụ Cầu? Sơn Hà Xã Tắc Đồ dường như đã bị phá huỷ à.

Trong lúc này, bỗng nhiên một thân ảnh đi trước tiến ra, lúc nhìn thấy thân ảnh kia, gần như trong lòng mọi người đều nhảy dựng lên. Thánh nhân?

Thánh nhân chiếm đoạt thân thể Tư Mã Thanh, vậy Cửu Vĩ Quận chúa bọn họ đâu? Bị diệt khẩu sao?

- Vù!

Chung Sơn, Cửu Vĩ Quận chúa, Tô A Phật cũng bước ra.

Nhìn thấy ba người đi ra, gần như mọi người đều bối rối, đây là tình huống gì? Bọn họ sao lại cùng Thánh nhân đi ra? Bên trong rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

- Mặc Tử, bên trong có cái gì?

Một Thánh nhân trong đó bỗng nhiên lên tiếng hỏi.

Mặc Tử nhìn hắn, lắc lắc đầu nói:

- Ta đã quên rồi!

Nghe Mặc Tử trả lời, hai Thánh nhân khác đều đồng tử co rụt lại, đều giống như ý thức được gì, hoặc là hai người đều đoán được, chỉ là muốn nghe Mặc Tử khẳng định mà thôi.

Mặc Tử vung tay lên, lật tay một chưởng đánh lên Tinh Thần Điện.

- Oanh.................!

Tinh Thần Điện ầm ầm nổ thành phấn vụn, tiếp đó bị hắc động phía sau nghiền nát, biến mất vô hình.

Mặc Tử đang làm gì? Phá huỷ Tinh Thần Điện? Vì sao? Mọi người đều không hiểu.

- Trên đời không tồn tại Tinh Thần Điện, hiện đã không còn, trước kia cũng không có, ba người bọn họ cũng không tiến vào Tinh Thần Điện, bất luận kẻ nào cũng không được hỏi, nếu không, Mặc Tử ta sẽ truy cứu đến cùng!

Mặc Tử thản nhiên nói.

Giọng điệu rất nhạt, nhưng giống như có vô tận uy nghiêm khiến cho người nghe đều nhảy dựng lên.

- Mặc Tử lệnh, cũng là lệnh của ta!

Một Thánh nhân khác cũng đột nhiên mở miệng nói.

- Cũng là lệnh của ta!

Thánh nhân cuối cùng cũng mở miệng nói.

Gần như mọi người đều bối rối, ba Thánh nhân đều nhất trí? Cũng không hứa truy hỏi? Nếu như truy hỏi, ba Thánh nhân sẽ truy cứu tới cùng? Bên trong rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

- - - - - oOo- - - - -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.