Trường Sinh Đảo

Chương 134: Chương 132




Chương 132
Hư không sát.



LầAiLn đlEầru tiên trong đsnờJLi Phi Kiếm cảGXm thấuTy tính mạlEng của mình lạEoi mỏng manh đGXến thế. Tấrt cảbC các kỹ năng, pháp bảNo đagnều đEã vận dụng, thủ đzoạggn đlEáy hòm cũng lôi ra toàn bộ, nhưng chỉeQe dư uy của một giới hoàng cũng khiến cảT hai ngườXi sống dở chết dở.
Sự chênh lệch không thểE tưởng tượng nổi này khiến cho lòng tin của bấEyct cứyC ai cũng dễ dàng bịQEk đGXánh nát, hoàn toàn mấWfvt đWQWi sứJLc phảOACn kháng.
Một đvEbợt sóng trùng kích từ nhữAiLng cú giao tranh của King và Thiên đagnế mạQWCnh mẽ đzánh tới, cô chỉNNm kịEycp đbCưa lưng ra che chắEVn cho Hỏa Long đQWCã thoi thóp bên cạggnh.
Uỳnh.
Cổ họng dâng lên vịCOE ngòn ngọt. Trái tim như muốn bịN đEycánh văng ra khỏi lồng ngực, bộ não bịT chấVEtn đJLộng, thấkzt khiếu trào máu, tư duy đNNmã bắprt đnầCu hỗn loạvNn. Phi Kiếm chỉsn còn ôm lấLOy Hỏa Long theo bảagnn năng, ý thứiDc càng ngày càng mơ hồ. Linh khí hộ thểOAC đVEtã toán loạOpGn, gân mạfTch có lẽ cũng đEoã bịr chấynln đCsJứQEkt, việc lưu chuyểEon năng lượng bịED trở ngạQEki, đnKồng nghĩagna với việc dùng năng lượng bảVEto hộ đOpGã không còn khảnK dụng.
Khác với các giới hoàng có thểGX sử dụng năng lượng vô tận từ thiên nhiên, bấyCt cứOAC ai cũng phảOACi lấNy thân thểnK làm bình chứNa, chuyểCsJn hóa năng lượng trước khi sử dụng. Bình chứWfva đvVaã rạnn nứbCt, bấOACt kểvVa có thầvNn thông cỡ nào cũng vô dụng. Tình cảWQWnh của Phi Kiếm và Hỏa Long bây giờC chính là như vậy.
Sóng trùng kích vẫn liên tục đQEkánh tới. Nguồn năng lượng yếu ớt còn sót lạvNi vội vã ngưng tụ che chắswn chẳng khác nào đEycom đnóm so với ánh trăng, dễ dàng bịz chấCOEn nát không thương tiếc.
Phi Kiếm ôm chặt lấAiLy Hỏa Long, dụi đbCầlOvu vào lồng ngực hắynln, nhắVEtm mắvVat lạTi, chờtz đNợi tử vong giáng xuống.
Không còn hi vọng gì nữAiLa.
Nhưng đEDột nhiên, sóng năng lượng vừa đXánh tới chỗ hai ngườTi lạni quỷ dịpr biến mấOpGt vô ảiDnh vô tung, cứuT như chưa bao giờo xuấyCt hiện, phảfTi mấnt hơn ba mươi giây, Phi Kiếm mới từ ngạsnc nhiên ngẩagnng đOACầOACu lên nhìn xem...
Quanh ngườfTi cô và Hỏa Long, đWfvột nhiên trôi nổi một quầcuyng khí đkzen đOACặc, đTem tấEDt cảyC năng lượng đXánh tới hóa giảEVi. Ma khí có thểT xóa bỏ tấggt cảmlv nhữWfvng năng lượng siêu nhiên khác trừ phật lực và ánh sáng lúc này đlOvã hiểfTn hiện. CườVEtng đyCộ đzậm đkzặc, tinh thuầynln hơn lửa đEDen của Richard khi trước rấrt nhiều.

Ngưng luyện ma khí đNến mứoc đtzộ này, cảEyc ma giới có lẽ chỉpr một ngườvNi làm đEoược.
Phi Kiếm mừng rỡ quay lạOpGi, nhưng phía sau chỉkz là một khoảOACng không đOACen kịrt, ánh sáng từ nhữvEbng ngôi sao cũng bịT che khuấQEkt.
Giống như màn đprêm phủ xuống, mây đLOen kéo tới, không một chút quang mang, nhấvEbc tay cũng không thấJLy ngón.
“Vân Tiên... PhảEoi không !?” Phi Kiếm thấXp giọng tự hỏi, nhưng không có tiếng đNáp lạuTi.
...
Giống như một pho tượng đQWCá bàng quan đOpGứiDng nhìn hai đWfvạri giới hoàng kịggch đzấCsJu, Dao Trì Thiên Hậu trong bộ dáng của cô bé chưa tới mườCi tuổi đvEbột nhiên xoay ngườsni, tròng mắQEkt chớp chớp với vẻ ngạEoc nhiên hiếm thấny, hai nguyên nhân đggao quảOAC vẫn luôn hộ vệ quanh ngườtzi đOpGột nhiên rung lên liên tục, nhữynlng khối hình bên trong xoay tít càng lúc càng nhanh.
Phía sau lưng cô bé, trưởng môn không linh kiếm phái lưng già còng xuống bỗng thẳng lên, sắrc mặt kinh nghi bấuTt đQWCịiDnh:
“Sát khí mạWfvnh quá, là ai tới vậy !?”
Lão nhìn bốn phía, không thấCy gì cảtz, chỉlE có duy nhấvNt một đriểprm đagnặc biệt, ánh sáng từ nhữvVang hành tinh xung quanh đzã tiêu thấlOvt từ lúc nào, không chút dấggu hiệu.
Lông tóc dựng đCOEứlOvng, bảOpGn năng sinh tồn biến mấprt đynlã lâu đcuyột ngột xuấiDt hiện trở lạagni, cảEnh báo lão liên tục. Rõ ràng sát khí cực mạlEnh, hiểrn hiện rõ ràng như thực chấiDt, giống như trọng trùy oanh kích lên tinh thầbCn ngườXi ta, nhưng hết lầOpGn này đfTến lầCn khác nhìn quanh, lạOpGi chẳng thấeQey gì cảAiL. Cái này nói lên đniều gì !?
Là cảOpGnh giới đCOEối phương quá cao, vượt qua khảkz năng cảzm nhận của mình !? Hay là một kẻ đJLịfTch am hiểWQWu ẩtzn nấEop khí tứCsJc, tùy thờpri đGXều có thểN xuấmlvt hiện cho mình một kích !?
Dù là cái nào, đbCều cũng chẳng tốt đEDẹp gì.
“Bách sát kiếm ý – TrảCm phóng.”
Không linh đQWCạNi trưởng môn không dám có chút sơ xuấlEt nào, vừa ra tay đJLã là tuyệt chiêu đOACắlEc ý nhấCt của mình, không hề cố kịuT thiên hậu đprang ở gầEDn đynló, triệu tập vô số trườWQWng kiếm đEậm đlEặc linh quang, bắbCn ra ba trăm sáu mươi đEVộ quanh thân mình, chiêu thứagnc này rấCOEt giống với cảWQWnh tượng: nhím xù lông.
Tuy nhiên rấnt thực dụng, không đVEtểEyc lạvVai góc chết, tấtzn công bốn phương, bảAiLo vệ tám hướng.
Veooo...

Kiếm khí mạlEnh mẽ bọc quanh từng trườEycng kiếm tạCsJo hình cổ phác, gia trì thêm một lực lượng vô kiến bấnt tồi, sắoc bén tuyệt đoối, dẫu có là một tảbCng Orihancol đvNược xưng là cứXng nhấswt vũ trụ dưới nhữLOng luồng kiếm quang này, chỉVEt sợ đJLộ bền so với đynlậu hũ trước dao sắVEtc còn kém hơn.
Nhưng quái sự lạtzi xuấEyct hiện, tấGXt cảQWC nhữWQWng thanh trườzng kiếm phóng về phía màn đOACêm xung quanh, nhữOpGng tưởng có thểEV rạEycch phá không gian này đzột ngột đggều mấvNt đbCi liên lạrc. Cách đvVaạvEbi trưởng môn chưa tới 50m, tấswt cảuT phi kiếm pháp bảagno đLOều biến mấNNmt, giống như chưa từng xuấXt hiện.
ĐạCi trưởng lão sắEDc mặt tái nhợt, vội vã muốn tế ra bảyCn mạrng phi kiếm, nhưng đEVột nhiên cảGXm thấny sau gáy mình lạLOnh toát, sau đlOvó ý thứQWCc rấEDt nhanh chìm vào đWfvêm đEycen tĩCnh mịlEch.
...
Phía bên Thiên Hậu, hai nguyên nhân đfTạbCo quảAiL xoay tít không ngừng, thỉCnh thoảJLng lạsni lóe lên nhữlOvng vệt sáng như đggiện quang hỏa thạCsJch, thiên hậu dao trì đNNmứeQeng bấnt đQWCộng tạni trung đEyciểEm quỹ tích mà hai quảyC cầvEbu ấlOvy bảvVao vệ, ánh mắyCt nhíu nhíu, nhìn quanh không ngừng.
Hai đOACạVEto quảsw, mỗi cái đQEkã thực hiện đCsJổi hướng công kích không dưới vạEDn lầGXn, tầlOvn xuấkzt công kích nhắlEm vào cô bé vẫn không hề giảLOm đbCi, mà ngày một tăng lên mãnh liệt, khiến cho hai đsnạzo quản liên tục xoay tròn bảOACo vệ chủ nhân đnã bắmlvt đOpGầou có dấQEku hiệu lực bấTt tòng tâm.
Thế nhưng bóng dáng kẻ đTịGXch ở chỗ nào cũng không thấuTy. Giống như hư vô có ma quỷ, liên tục áp sát muốn giết ngườvVai, lạggi chẳng đTểsw lạCsJi một bóng ảnnh.
Thiên đtzế muốn cô bé bảQWCo vệ LạvNc TiểEDu Thanh vẫn đTang đWfvược cắCp ngang hông này, vì vậy cô ta một mực đCOEứswng đagnó chấJLp hành, cho tới khi hắzn ra lệnh tiếp theo. Quan hệ của bọn họ từ lão phu thê chuyểiDn thành chủ nhân và nô lệ hết sứJLc quái dịT như vậy là chủ đvEbề đfTược bàn tán nhiều nhấCt ở tiên giới mấJLy chục năm nay. Không ai giảQEki thích đrược tạCOEi sao ngườQEki cảJLi lão hoàn đEồng là thiên đWQWế nay lạAiLi trở thành thiên hậu, và tạlEi sao một giới hoàng đCOEang khỏe mạmlvnh tạCi đTỉprnh phong thực lực lạagni trở thành một cô bé vô cảeQem như vậy, chỉmlv có thểCsJ đOACoán bừa, có lẽ do hai chủ nhân tiên giới sống lâu quá nhàm chán nên đTổi qua chơi SM chăng...
Nhưng không một ai có thểsn nghĩT đggến, đWQWối với nhữCng câu lệnh của thiên đswế, dù hờtzi hợt, mang tính bông đTùa như thế nào, cô bé này cũng sẽ chấop hành nó tuyệt đvNối, còn hơn một nô lệ tận chung nhấCt.
HắNn bảeQeo phảoi bảWQWo vệ ngườVEti này, vậy cô bé sẽ toàn lực bảynlo vệ. Không đyCểbC bấrt cứCsJ ai cướp đEi đTược.
Ánh mắeQet biến đVEtổi, tròng mắXt giống như nguyên nhân đLOạzo quảvEb thu nhỏ, nhữiDng hình tượng và đnKồ án bên trong bắtzt đQWCầru tương tác với nhau hình thành một cổ trận mạfTnh mẽ, từ trong ngườvEbi cô bé bay ra năm lá cờagn nhỏ phân biệt năm màu: Lục – lam – hồng – hoàng – ám. Kết thành đuTồ án ngôi sao năm cánh rộng khoảTng chừng một sân vận đfTộng nhỏ, mỗi lá cờz cắOpGm ở đzỉrnh một cạsnnh.
Ngũ hành kỳ trận.
Ở giữgga trung tâm, Thiên hậu cầVEtm một lá cờQEk năm màu, vung tay cắXm xuống mặt phẳng đswược tạXo lên từ ngôi sao năm cánh kia.
Cảr vùng sao đtzột ngột rực sáng, màn đprêm u tối che phủ tấzt cảWQW nhấCOEt thờlOvi bịpr một kích này đlOvánh ta, bầagnu trờOACi sao lạEi hiểXn hiện, tấAiLt cảo nhữbCng công kích liên tục đvNánh về phía nguyên nhân đtzạmlvo quảQWC đlOvều bịC đEVình trệ, lạuTi một giây, sau đoó dưới cỗ lực lượng huyền diệu dẫn dắeQet, tấfTt cảiD chuyểyCn hướng, công kích thẳng vào nhau, đCsJểsw lạagni nhữWfvng tiếng nổ vang xé trờbCi, hoàn toàn chẳng kém chỗ Thiên đsnế và King đXang giao thủ.
Vùng trung tâm ngôi sao, cô bé cố chấlOvp vẫn lẳng lặng đsnứQWCng đvEbó, ánh mắyCt không còn xoay chuyểCn mà nhìn chằQWCm chằvVam về một hướng trên hư không, dù ở đAiLó không có gì cảEo. TấVEtt cảr đuTòn tấOpGn công đránh tới đagnều bịEo ngũ hàng kỳ trận chuyểvNn hóa thành năng lượng thuân túy rồi cho tự va chạCm triệt tiêu.
NgườvEbi trong hư không nhấWQWt thờXi cũng không có cách nào.

Đây mới thật sự là cái mai rùa vữong chắCsJc nhấkzt lục đvVaạeQeo đggạagni thế giới.
...
Đối thủ không đOpGộng, thiên hậu lạNi tiếp tục bàng quan đkzứprng đagnó. Nhiệm vụ chỉOpG là bảggo vệ, không có công kích. Nếu ngườpri thầvNn bí muốn tấvNn công, cô bé sẽ toàn lực kháng cự, dưới lớp bảTo vệ của ngũ hành kỳ trận và nguyên nhân đWfvạlEo quảynl, cho dù là một giới hoàng cũng đagnừng mong dễ dàng vượt qua đWfvược.
NgườQEki trong hư không nhấnt thờEoi cũng không có cách nào thật, vì vậy mà sát khí đeQeậm đEoặc bao phủ cùng vô số công kích vô hình vô ảsnnh cùng lúc tiêu thấzt. Giống như chưa từng có việc gì sảynly ra.
ChỉiD có xác của đVEtạCi trưởng môn không linh kiếm phái trôi nổi trên hư không, giống như minh chứrng thực chấbCt nhấkzt của một hồi quái dịnK vừa rồi. Vương Tử Trực hắNNmn ôm trong tay cũng đCã biến mấJLt.
Thiên hậu thu lạbCi ngũ hành kỳ trận, cùng với hai nguyên nhân đQEkạyCo quảagn bồng bềnh bên ngườni nhẹ nhàng bay tới tiểEDu hành tinh nọ, nơi King và thiên đmlvế giao thủ.
...
“Ái chà, sát khí thật khủng khiếp ! Nếu đQWCã đtzến điDây bày tỏ hận ý như vậy, sao không ra mặt đkzi !?” Thiên đTế và King đGXã ngừng tay, hắOpGn chắEop tay sau lưng, lẩTm bẩGXm vài câu rồi ngẩEycng đyCầEu hét lớn.
Bên kia, King cũng đCOEã thu lạWQWi nhữEVng cây gậy ánh sáng trôi nổi quanh ngườcuyi, đEVôi con ngươi vàng kim xoay tròn liên tục, phân tích rõ từng phiến không gian xung quanh, nhưng hắXn ngạswc nhiên phát hiện...
“Mình không ngờJL, không nhìn thấNy gì cảJL !”
Đây là lầGXn đTầzu tiên chân lý không thểCsJ đnKưa ra kết quảr như hắOpGn mong muốn, vịvVa vua trẻ tuổi âm thầTm nhíu chặt chân mày.
Tình hình thay đvEbổi, Thiên đJLế cũng mấWfvt đnKi hứagnng thú đeQeánh điDấOACm, hắNNmn vốn vì nểWfv mặt không linh đGXạlOvi trưởng môn, ra mặt tìm ngườzi của trườvNng sinh đtzảggo đmlvòi lạlOvi con gái cho lão, nhưng giờo lão ta chết tốt, xác còn trôi lềnh phềnh trên không trung kia rồi thì còn đnKòi ngườsni làm gì nữeQea. Xem như kiếm môn này đtzen đWQWủi đtzi. Ngườggi chết rồi chẳng còn giá trịcuy gì cảynl, không nhấprt thiết phảAiLi hao phí sứCsJc lực. Hơn nữEDa, xung quanh còn đcuyang có một kẻ lúc nào cũng nhìn chằbCm chằOACm vào cảGX đtzám như vậy, chẳng dễ chịyCu chút nào.
Một mảGXng hưng phấrn nhàn nhạTt đbCược King khơi lên lúc này cũng đyCã tắEt ngúm, hắTn tấLOt nhiên chẳng muốn ở lạcuyi đNây làm gì nữvEba.
Về phầXn muốn lấyCy đtzám ngườagni tứCOE đyCạWQWi ma tướng, thuầWfvn túy chỉcuy là tiện tay, ý tưởng bộc phát mà thôi. Không quá quan trọng.
Thiên hậu đnKã trở lạEoi, đAiLứlOvng sau lưng hắEVn. Ba giới hoàng đNứCng cùng một chỗ, uy áp tỏa ra khiếp ngườNi. NhấXt thờkzi, sát khí đJLậm đuTặc bao phủ bọn họ tiêu thấagnt không thấGXy chút nào. Hiểtzn nhiên, ngườri trong hư không cũng không dám cuồng vọng đrến mứeQec một mình đEDối chọi lạpri tấNt cảkz.
Thiên đCOEế liếc nhìn Mộc đyCã sống dở chết dở đvVaang đuTược Thiên hậu cắCp ngang eo, hình ảCOEnh cô bé cố sứLOc vác một ngườvEbi trưởng thành như vậy có phầprn hoạvEbt kê, hắEycn cườCOEi khẽ, xoa xoa đVEtầru, nựng má cô bé một chút, rồi quay sang đggối diện với King nói:
“Hôm nay đXến đEoây thôi ! Nếu còn muốn đWfvánh tiếp, ta chờAiL ở tiên giới !”
King gật đzầswu không đQEkáp, hào quang bao phủ hắQEkn, vịbC vua nhân giới nhẹ nhàng tiêu thấrt trước mắvVat hai ngườJLi. Chỗ này hiểQEkn nhiên là một vũng nước đJLục, hắOpGn tạvEbm thờtzi không muốn liên quan quá sâu. Còn về trận chiến đbCang đNNmánh dở với thiên đEycế !? ChỉQEk là khúc dạWQWo đQWCầnu mà thôi, hắiDn chưa triệu tập trườNng sinh đuTảVEto, thiên đCOEế cũng không vận dụng tiên khí linh thụ, mấmlvy đEoòn đyCấvVam đCá chân tay qua lạni vừa rồi nhìn thì khiếp ngườOACi, nhưng với cấNp bậc của bọn họ, hiểOpGn nhiên còn chưa đuTủ đswộ nghiêm túc.

HắCsJn chịEu đynlánh, chỉQWC bờlEi vì cỗ giận giữC trong lòng vẫn chưa tiêu tan hết, thuầswn túy chỉagn muốn giận cá chém thớt, thiên đprế mạTnh mẽ vừa tới, hiểbCn nhiên là một cái thớt rấuTt tốt, mặc sứswc hắNn băm bổ thế nào, nó cũng không vỡ đzược. Thậm chí còn dội lạpri khiến tay cầrm dao đLOau nhứlEc.
Đánh qua đvEbánh lạEDi một hồi cũng khiến hắswn bình tĩGXnh hơn một chút.
Lúc này mới đuTột nhiên nghĩJL tới: NgườvNi vốn đGXã chết rồi, lịoch sử không thển thay đEDổi, việc hắeQen cầvEbn làm bây giờN không phảri là lồng lộn đlEên điDập bàn ghế như đJLám thanh niên máu nóng, có lẽ cô ấvEby chỉtz cầkzn...
Một sự tưởng niệm nho nhỏ mà thôi.
NghĩED vậy, tốc đEycộ đfTột nhiên bấEt giác nhanh hơn vài phầJLn, hắNn như một dảWfvi sao băng, giáng xuống thực nghiệm đeQeảswo.
...
Thiên đEDế nhìn hắvNn dứCt khoát bay đNi không nói một lờni, lắEoc đCOEầEVu cườoi nhạWfvt, vung tay lên hư không một đTườVEtng, không gian dễ dàng bịX hắXn chấCsJn nứvEbt, lộ ra một thông đCsJạcuyo nhỏ.
Hắon và thiên hậu đEang đlOvịmlvnh bước vào thì đkzột nhiên sát khí vừa rồi tiêu thấEot lạVEti nổi lên trầkzm trọng, giống như một trườprng trọng lực vô hinh ép xuống, nhằEom thẳng vào cảWQW hai ngườCOEi.
Thiên đEDế chẳng buồn ngoái đLOầkzu lạynli, chỉagn đWfvểVEt lạtzi âm thanh với giọng khinh miệt:
“Đừng phí sứOpGc, ngươi vốn không thển đEDột phá qua phòng ngự của Dao nhi, muốn tiếp cận ta !? Tu thêm một ngàn năm nữvVaa đnKi nhé !”
Thân ảlEnh hắNn không dừng lạOACi một bước nào, biến mấTt dầlOvn dầsnn sau thông đfTạAiLo không gian đvEbó. Dao Trì Thiên hậu khó khăn vác Mộc với vóc dáng trưởng thành to muốn gấbCp đtzôi mình lên vai, tập tễnh chạQWCy theo sau, trong hư không chỉLO đCOEểEo lạnKi tiếng nói văng vẳng:
“Ngườoi ta tạWQWm giữvVa, yên tâm, nhấnt thờkzi không có hạWQWi gì với nàng ta ! Huyết mạAiLch thuầvNn chủng cuối cùng của Long tộc rấvVat đNáng giá ! Muốn đEVòi lạAiLi, 3 năm nữVEta tới Tiên giới tìm ta ! Ta cho ngươi cơ hội !”
...
Tiểkzu hành tinh nọ sau khi hắWfvn đsni mấlEt trở về một vẻ hoang vu tĩkznh mịagnch, kèm theo sự u ám, chết chóc lạTnh gáy.
Tiếng ngườEVi nghiến răng, khớp xương tay kêu răng rắQEkc do nắCm quá chặt, sau cùng, vang vọng trong không gian là một tiếng hét lớn phẫn nộ.
Vô số kiếm khí trong hư không đWQWột ngột xuấagnt hiện, đvNiên cuồng oanh kích mặt đNấot, giống như đfTạEVi nạlEn diệt thế.
Chưa đynlầggy năm phút, cảGX hành tinh đvEbã bịvEb vô tận kiếm khí trảCOEi dài này chặt cho nát vụn.
Hệt như chảtz băm viên.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.