<!--spoiler-body-->Màn đêm mờ ảo như mặt nước, trên bầu trời lấp lánh ánh sao rực rỡ.
Tiêu Thần bay cực nhanh ở trên bầu trời Thiên Đế Thành. Thân thể như một loài chim đêm bay lượn đi đến một cổ bảo.
Đây là một cổ bảo đã có hơn trăm năm lịch sử. Những bức tường cao lớn đều do những viên đá màu nâu tạo nên. Tường đá cao lớn thoạt nhìn rất thô thiển mà kiến trúc bên trong lại không chút nào đáng chú ý cả, hoàn toàn đều do những tảng đá lớn tạo nên. Không có ngạch vàng ngói xanh lại không có những bức tranh được treo lên tường. Phong cách cổ xưa vô cùng khiến cho người ta không thể tin được ở trong Thiên Đế Thành hùng vĩ đầy phồn hoa này lại có thể tồn tại một tòa nhà đơn giản như thế.
Đây chính là nơi ở của Độc Cô Kiếm Ma ở Thiên Đế Thành.
Độc Cô nhất mạch rất ít người. Vốn là nhất mạch đơn truyền nhưng khi đến đời Độc Cô Kiếm Ma này mới xảy ra một điều thay đổi cả lịch sử trước kia. Gia đình của Độc Cô Kiếm Ma lại có ba hài tử, mà tất cả đều là nam nhi.
Đại ca của Độc Cô Kiếm Ma khi được mười lăm tuổi đã mang theo thiết kiếm rời khỏi nhà. Trải qua mười tám năm vẫn không hề có tin tức gì. Đến khi nhị ca của Độc Cô Kiếm Ma được mười ba tuổi cũng rời khỏi Nam Hoang. Một mình rời khỏi Thiên La Đế Quốc tiến vào thiên địa rộng lớn hơn ở phía bắc. Đi vào khu vực có nhân tài như biển cả. Đã rời khỏi được mười sáu năm nhưng lại chưa từng quay về Nam Hoang.
Độc Cô Kiếm Ma khi nhỏ rất cô độc. Khi đại ca xông vào thiên nhai thì hắn mới bốn tuổi, khi nhị ca rời khỏi thì hắn cũng chỉ sáu tuổi. Cả tòa nhà cổ đều có tử khí trầm lặng. Bên trong không hề có một người hầu hạ nào. Càng không thể có người bầu bạn với hắn. Chỉ có phụ thân trầm mặc ít nói luôn ngồi trong kiếm các. Đến khi hắn được năm tuổi, không chỉ là quần áo và đồ dùng hằng ngày mà ngay cả thức ăn hắn đều phải tự lo liệu.
Thiếu mất tình thân quan tâm, không có tình bạn. không có âm thanh vui cười. Hắn cứ sống như vậy mà lớn lên.
Khi Độc Cô Kiếm Ma được mười lăm tuổi thì phụ thân của hắn sau khi đem tất cả kiếm quyết truyền lại cho hắn liền biến mất giống như tổ phụ của hắn. Từ đó về sau không thấy tung tích. Còn mẫu thân của hắn thì cho đến hiện tại hắn cũng chưa từng thấy qua. Ba huynh đệ đều do phụ thân mang từ bên ngoài về.
Độc Cô Kiếm Ma có thời niên thiếu rất u ám. Ngay cả tòa nhà cổ rộng lớn này cũng chỉ có hắn và phụ thân mà thôi. Từ mười tuổi về sau cũng chỉ có thiết kiếm bầu bạn với hắn.
Hắn từ nhỏ đã cô độc như vậy. Với hắn mà nói thì thiết kiếm chính là tính mạng, là bằng hữu từ nhỏ đến lớn của hắn. Thiết kiếm chính là một nữa linh hồn của hắn.
Tòa cổ bảo này rất âm u. Hoàn toàn do những tảng đá lớn tạo thành mà kiếm trúc kỳ lạ cao lớn vô cùng. Năng cản hầu hết ánh trăng khiến cho nơi đây có vẻ âm trầm đáng sợ.
Phía trước cung điện ở bên trong bức tường cao lớn kia có một thân ảnh cao to đứng một mình. Xung quanh sân đều được tạo ra từ những tảng đá thô không hề có bông hoa nào mà chỉ có một thiết kiếm được cắm trước người. Độc Cô Kiếm Ma ngửa mặt lên nhìn bầy trời đêm. Cả người không nhúc nhích như được tạo ra từ gỗ.
Một lúc lâu sau hắn mới khoanh chân ngồi trên mặt đất đưa lưng về phía cung điện xa xưa mà cổ kính kia. Đem thiết kiếm đặt lên trên mắt đất kia đặt lên hai chân mình nhẹ nhàng vuốt ve, ánh mắt vô cùng chuyên chú.
Đêm nay Độc Cô Kiếm Ma rất bình tĩnh, tòa nhà cổ này đã khiến cho hắn nhớ lại rất nhiều, nhớ lại cuộc sống cô độc của mình.
Những kí ức khi nhỏ tái hiện lại trong lòng hắn. Năm hai tuổi hắn té ngã xuống đất làm chảy máu đầu nhưng không có một ai quan tâm. Năm ba tuổi bị rơi vào trong dòng sông băng lạnh giá được phụ thân tìm thấy nhưng không nói một câu nào. Ở trong căn nhà cổ kính này nghẹn ngào một mình. Đến khi năm tuổi bị gia đình không cung cấp thức ăn cho nữa. Hắn đói đến nỗi ăn ngấu nghiến một nửa con thiên nga vẫn còn chảy máu. Sáu tuổi bị đau đớn do thiết kiếm đâm xuyên xương. Bảy tuổi bị bỏ vào trong rừng hoang, một mình đối mặt với cả bầy dã lang. Cả người thị huyết điên cuồng trở về. Đương nhiên trong trí nhớ hắn cũng chỉ có cô độc mà thôi. Sự cô độc đi theo hắn suốt hai mươi hai năm! ( Thì nói thằng cha này cô độc 22 năm đi, làm mình ngồi gõ mõi cả tay )
Quá khứ u ám, quá khứ cô độc. Khi còn nhỏ điều mà Độc Cô Kiếm Ma ao ước là có một mẫu thân hiền lành và xinh đẹp ở bên cạnh lo lắng cho hắn, còn có một tỷ tỷ hoạt bát mà thiện lương cùng hắn nói chuyện cười đùa.
Nhưng mà những điều này chỉ là ước muốn của hắn mà thôi! Chỉ có thiết kiếm lạnh băng này làm bạn với hắn xuốt hai mươi hai năm.
Tiêu Thần tiến vào bầu trời phía trên tòa nhà cổ kính này lẳng lặng quan sát khắp nơi. Rất nhanh đã phát hiện được tòa cung điện rộng lớn và thân ảnh cô tịch của Độc Cô Kiếm Ma. Trong mơ hồ hắn nhìn thấy hai giọt lệ chảy xuống trên gương mặt Độc Cô Kiếm Ma. Điều này khiến cho hắn kinh dị vô cùng. Một Độc Cô Kiếm Ma vô tình như vậy, ngồi trên long mã đại khai sát giới lại có được một mặt như vậy.
"Ai…" Bổng nhiên Độc Cô Kiếm Ma ngẩng mặt lên trời gọi lớn. Trạng thái điên cuồng vô cùng, mái tóc đen đã dựng lên. Thiết kiếm trong tay dường như phá vỡ hư không, một "Vực" thần bí trong phút chốc bao phủ cung điện. Khắp nơi trong cung điện cũng lay động mãnh liệt theo.
"Thiên phát sát khí, vận đổi sao dời, địa phát sát khí, long xà trở mình, nhân phát sát khí, thiên địa phản phúc!" Độc Cô Kiếm Ma lúc này đã khôi phục lại thần sắc lạnh lùng trong quá khứ, âm thanh lạnh như băng quanh quẩn trong toàn nhà cổ kính này: "Kiếm là tánh mạng duy nhất của ta. Kiếm Vấn Thiên Hạ - Càn Khôn Điên Đảo!"
Tiêu Thần chậm rãi hạ xuống đất đứng trước tòa cung điện cổ kính nhìn thẳng vào Độc Cô Kiếm Ma.
Một thanh thiết kiếm uy áp khắp Nam Hoang, đồng lứa khó tìm thấy cao thủ. "Vực" của Độc Cô Kiếm Ma đã được thu hồi lạnh, thiết kiếm cắm mạnh vào tảng đá trước người. Lạnh lùng nhìn Tiêu Thần.
Không có bất cứ lời nói nào, hai người đều hiểu được tâm tính của đối phương. Lúc này bọn họ cũng đang ở giai đoạn phá quan tiến vào Thức Tàng Cảnh Giới.
Hữu ngã vô địch! Đây chính là tâm tính của bọn họ. Trước lực lượng rộng lớn này bọn họ đã đi đến cực hạn của Thuế Phàm Cảnh Giới. Điều bọn họ muốn làm bây giờ là tiêu diệt ma niệm trong lòng, chính thức thực hiện đột phá mở ra cánh của bảo tàng của cơ thể.
Đánh bại tất cả địch nhân, đây là ý nghĩ mà bọn họ tương thông với nhau.
Lúc này cẳn bản không cần phải lên tiếng nói điều gì, chỉ đánh một trận mà thôi!
Xích!
Thiết kiếm cắm trên mặt đất bắt đầu rung chuyển dữ dội. Rồi sau đó đột nhiên tự động bay lên trời. Thiết kiếm vốn không có chút ánh sáng nào giờ bỗng nhiên tỏa sáng rực rỡ như một cầu vồng chiếu sáng khắp bầu trời đêm.
Ánh sáng quá rực rỡ.
Thần quang chói mắt, nó như đã có linh tính từ trên bầu trời quay một vòng rồi sau đó chém thẳng đến Tiêu Thần. Kiếm quang như thất luyện, trên bầu trời xuất hiện từng cơn sấm sét đánh xuống, lôi quang rực rỡ chói mắt. Kiếm quang nóng cháy dệt thành một tử vong chi võng, thanh thế to lớn vô cùng.
Trong đôi mắt Tiêu Thần bắn ra hai đạo ánh sáng lạnh lùng cả kinh nói: "Đạo gia ngự kiếm thuật ?"
"Ngự kiếm thuật tính là cái gì ? Dưới thiết kiếm của Độc Cô nhất mạch ta nó không đáng để nhắc đến." Độc Cô Kiếm Ma giống như một pho tượng ma thần đứng trước cung điện nhìn Tiêu Thần lạnh lùng mà kiêu ngạo.
Tiêu Thần rút ra đoạn đao ngăm đen chém ra liên tiếp mười tám đao. Ánh đao rực rỡ như lưu tinh trụy lạc chiếu sáng một khu vực cổ bảo.
"Đương đương đương…"
Âm thanh kim loại va chạm chấn thiên vang lên không ngừng. Đoạn đao cùng thiết kiếm không ngừng va chạm với nhau. Từng chuỗi hỏa tinh xuất hiện liên tục.
Hết thảy những va chạm này xảy ra nhanh như thiểm điện. Tiêu Thần thiêu thần đã hóa thành một ánh sáng mờ nhạt. Còn đoạn đao và thiết kiếm lại hóa thành những tia sáng xé rách không gian bay lên không trung. Dương như từng thác nước thật lớn chảy ngược dòng. Đó chính là đao khí và kiếm quang hoành vũ khắp bầu trời. Khí thế to lớn, uy lực mạnh mẽ vô cùng.
Mặt đất vỡ nát, cổ bảo bắt đầu rung chuyển.
Khi đao thứ ba mươi ba chém ra thì thiết kiếm đã phá trường không bay trở lại trong tay của Độc Cô Kiếm Ma. Lúc này Độc Cô Kiếm Ma như được quán chú hai linh hồn với nhau, cả người như cao lớn hơn vài lần khiến cho người khác có cảm giác quái dị vô cùng.. Dường như có một người khổng lồ đột nhiên xuất hiện nơi đây mang đến người khác một áp bức cường đại vô cùng.
"Ô…."
Hàn quang hiện ra cùng lúc với Độc Cô Kiếm Ma bước lên phía trước. Thiết kiếm được hắn huy động phát ra âm thanh chói tai vô cùng. Đó là do tốc độ quá nhanh phát ra âm thanh như quỷ khóc. Kiếm quang thô to như một cơn đại hồng thủy điên cuồng gào thét chảy đến. Xu thế không gì ngăn cản. Lực lượng mạnh mẽ muốn chém nứt cả không gian này.
Ba tòa đình thai cách đó không xa trong nháy mắt đã bị lực lượng của kiếm quang đánh vỡ nát. Kiếm quang chói mắt quá mức mạnh mẽ rồi. Lượng lượng mạnh mẽ không thể tưởng tượng được. Rung động mãnh liệt như có thể xé rách không gian bất kì lúc nào.
Hàn quang trong mắt Tiêu Thần chợt hiện lên, hai tay cầm đoạn đao bay lên trời rồi sao đó nhắm kiếm quang chém xuống.
"Leng keng…"
Kiếm quang cùng với đao mang va chạm lẫn nhau như phát ra âm thanh như kim loại va chạm. Thậm chí còn mang theo âm thanh kim loại rung rẩy tạo nên.
Trên không trung phát ra ánh sáng chói mắt khiến cho người khác không cách nào mở mắt quan sát được. Nặng lượng kịch liệt hoành tảo thiên không, cuồng bạo như cơn sóng thần. Ngay cả mặt đất bên dưới cũng xuất hiện từng khe nứt thật lớn.
Thiên diêu địa động!
(Bầu trời và mặt đất cùng rung chuyển!)
Tiêu Thần hoành không bay qua, đoạn đao liên tục nhắm thẳng vào thắt lưng của Độc Cô Kiếm Ma chém xuống.
Đánh với Vũ Văn Phong là dùng quyền đối quyền. Còn Độc Cô Kiếm Ma không có kiếm thì Tiêu Thần dùng đao!
Đoạn đao như cầu vồng rơi xuống phát ra ánh sáng chói mắt vô cùng.
Độc Cô Kiếm Ma giương kiếm lên đón đỡ, thiết kiếm va chạm với đoạn đạo lập tức có một cỗ lực lượng dị thường theo hình xoắn ốc rung chuyển vào đoạn đao. Cánh tay của Tiêu Thần có cảm giác như bị sét đánh. Một mảnh ánh sáng chói mắt theo thiết kiếm bao phủ cánh tay của hắn khiến cho đoạn đao suýt nữa thì rời tay bay ra ngoài.
"Đương…" Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
Hộ thể cương khí đột nhiên bộc phát ra, quang mang trên đoạn đao càng thêm chói mắt. Tiêu Thần đã bức lùi được lực lượng cường đại kia. Chỉ trong sát na đã phong lên cao sau đó trở tay chém đoạn đao về phía cổ Độc Cô Kiếm Ma.
Một tia sáng vụt lên nhưng chỉ chém vào tàn ảnh của Độc Cô Kiếm Ma. Thiết kiếm của Độc Cô Kiếm Ma chỉ lên trời. Thân ảnh đứng bất động trên mặt đất nhưng không gian xung quanh lại bắt đầu vặn vẹo. Ngay sau đó là một mảnh hắc ám, thân ảnh của hắn đã biến mất hoàn toàn. Thiết kiếm đã phóng xuất ra "Vực".
Tiêu Thần đang đứng trên không trung bắt đầu bay xuống. Cùng lúc đó phong thần quang mạc đã hóa thành chiến giáp bao phủ khắp thân thể, khắp chiến giáp đều có thần diễm bừng cháy. Đây tuy không phải là "Vực" nhưng nó lại không kém "Vực" chân chính chút nào.
Lục Thần Thức, Nghịch Loạn Thức, Băng Liệt Thức, Trấn Ma Thức – Tứ đại tán thủ Tiêu Thần đã có thể phát huy hoàn toàn trong chiến đấu. Bây giờ được hắn dung hợp vào trong đoạn đao.
Từ trên không trung bay thẳng xuống, đoạn đao nhắm thẳng vào huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu Độc Cô Kiếm Ma.
Đao quang rực rỡ như hóa thành sóng biển vô cùng vô tận, phô thiên cái địa áp bức xuống khiến mặt đất không ngừng phát ra âm thanh "Oanh oanh oanh".
Chu vi mười trượng đều bị đao quang bao phủ đều bị vỡ nát lại có thể trầm xuống một chút. Thiết kiếm trong tay của Độc Cô Kiếm Ma chém ra rất nhanh.
"Đương "
Kiếm quang sắc bén vô cùng.
Nhưng chuyện vẫn chưa ngừng lại như vậy. Thân ảnh của Độc Cô Kiếm Ma biến mất hoàn toàn. Cung điện cổ kính to lớn kia đã biến thành một đống đổ nát. Khắp nơi chỉ có kiếm quang tận trời. Khắp nơi trong cổ bảo lúc này chỉ có kiếm khí tung hoành.
Kiếm nhanh nhất thiên hạ, phóng xuất ra liên tục. Khắp nơi đều là hàn quang, không nhìn thấy được bóng người chỉ có thể thấy được kiếm quang xuất hiện liên tục.
Âm thanh vỡ nát vang lên không ngừng. Mặt đất trầm xuống. Từng đạo kiếm khí phá vỡ mọi nơi. Quang mang tận trời chói mắt vô cùng. Từ xa nhìn lại tòa cổ bảo của Độc Cô Kiếm Ma như có ngàn vạn ánh sáng quán thông tận trời. Hoặc như là thiên hỏa rơi xuống nơi đây.
Kiếm quang quá dày đặc, kiếm ma cuồng phách, kiếm pháp kinh khủng.