Trường Sinh Giới

Chương 24: Kiền Tịnh Lợi Lạc



Bên ngoài đầm lầy, thấp thoáng dáng Triệu Lâm Nhi nõn nà, phong thái yêu kiều, xinh đẹp tuyệt trần, có thể nói băng cơ ngọc cốt, trong trắng như hoa tuyết. Mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành đứng giữa rừng cây trông như cảnh vật giữa cõi bồng lai, siêu trần thoát tục.

Gã đực rựa tóc nâu Cổ La khẽ phất tay, mười tên thủ hạ phía sau lập tức tản ra, lẳng lặng đi sâu vào đầm lầy, y cùng Triệu Lâm Nhi đi ở phía sau. Âm khí ngập ngụa trong đầm lầy khiến đám người này chột dạ, khí tức kỳ lạ tràn ngập khắp rừng, khiến chúng có cảm giác vùng đất này chẳng tốt lành gì.

Xương trắng vương vãi khắp nơi, đây đích thực là vùng đất chết. Ba mươi tên cao thủ đã tản ra khắp đầm. Khóe miệng Cổ La lộ ra nụ cười lạnh lẽo, nhiều dấu hiệu cho thấy Tiêu Thần đang ở đây, phen này nhất định hắn phải chết.

Dưới ánh tà dương đỏ rực, một thứ cảm giác bất an bất chợt dấy lên trong lòng Cổ La, hắn cảm thấy có nguy hiểm, nhưng không thể phát hiện được nguyên nhân.

Đột nhiên một quầng sáng trắng vụt lên, bộ xương khô dưới chân y đột ngột nhảy vọt lên, một nắm đấm trắng hếu bắn thẳng vào ngực y. Biến hóa này khiến tất cả kinh ngạc. Một địch nhân không có dao động sinh mạng, nằm ngay dưới chân y khiến mọi người khó lòng phòng bị.

Cổ La nhanh chóng huy động song quyền, khó khăn lắm mới cản được quả đấm xương xẩu, hắn định nhấc chân ứng biến thì chợt phát hiện đôi chân mình đã bị một bộ xương khác nằm dưới đất nắm chặt lấy. Hắn đang bối rối đối phó với bộ xương phía trước thì một cơn đau khủng khiếp truyền đến từ sau lưng, một bàn tay xương xẩu đã cắm ngập vào lưng hắn.

Sau lưng hắn vẫn còn một bộ xương khác.

"Á…."

Từ lúc Tần Nghiễm Vương, Diêm La Vương, Luân Hồi Vương tập kích Cổ La đến lúc tiếng kêu thảm thiết của y vang lên cũng chỉ diễn ra trong một nháy mắt.

Hoàng gia thiên nữ Triệu Lâm Nhi phong tư tuyệt thế, sau khi nhìn thấy cảnh này mặt mày thất sắc, nàng ta đã từng thấy xương khô giết người, nhưng nàng ta cũng không phải người thường, nhanh chóng cầm kiếm quạt thốc lên.

"Sinh vật bất tử!"

"Đây chính là một dạng khác của sinh vật bất tử!"

Đám người ở xa thét lớn: "Mau mau bảo vệ đại nhân!"

Tình huống giữa đầm trở nên rối loạn, tất cả đám cao thủ phân tán khắp đầm đều nhanh chóng lao đến hướng này. Tần Nghiễm Vương, Diêm La Vương, Luân Hồi Vương biết nguy hiểm đến gần, chúng cũng không luyến chiến mà nhảy vọt về sau, nhưng trước đó mỗi tên gia hỏa cũng không quên cắm thêm trên người Cổ La một trảo. Thân trên của gã xuất hiện bốn miệng máu đỏ lòm, máu tươi tuôn ra ào ạt, không gian ngập ngụa mùi máu tanh tưởi.

Triệu Lâm Nhi vội đỡ lấy Cổ La đã gần gục xuống trên vũng máu, bảy tám tên cao thủ gầm lên giận dữ, nhanh chóng đuổi theo ba bộ xương khô. Tiêu Thần đang nấp trên một cành cây cũng cảm thấy rùng mình. Hắn có cảm giác gã tóc nâu Cổ La này là một địch thủ vô cùng đáng sợ! Thế nhưng ba bộ xương lại còn khiến hắn bất ngờ kinh ngạc hơn. Tam vương nham hiểm đánh lén thành công, gọn gàng loại bỏ gã tóc nâu, quả là kết cục vượt xa tưởng tượng.

Không chút chậm trễ, Tiêu Thần rời khỏi cây cổ thụ, dồn lực vào hai chân đạp mạnh xuống hai tên chạy qua, chỉ nghe hai tiếng "rắc rắc", lồng ngực chúng bị lõm sâu, trào máu miệng ngã vật xuống đất chết tươi.

Giữa đầm chỉ lưu lại vài tàn ảnh của Tiêu Thần, hắn nhanh chóng xuất hiện giữa đám người, bắt đầu xuống tay tàn nhẫn. Ba bộ xương lúc này cũng để lộ chiến lực mạnh mẽ, tốc độ của chúng thực sự quá nhanh, như ba dải sáng trắng hếu đan xen chằng chịt giữa đám người, đã có ba bốn tên bị chúng dùng tay xuyên thủng ngực, những nắm tay xương xẩu của chúng thực sự là một đòn lấy mạng.

Đám người này sau một hồi hỗn loạn, đã nhanh chóng tổ chức phản kích hiệu quả hơn.

"Quang minh thánh hỏa, thiêu cháy tất cả tà ác!"

Một gã tu giả tóc nâu ngâm xướng rất nhanh, sau đó triển khai một quyển trục phóng đến chỗ Tiêu Thần và ba bộ xương. Ngọn lửa vô tận rừng rực cháy giữa không trung khiến cả không gian nhuốm màu đỏ rực, như cơn mưa sao băng dội lên đầu Tiêu Thần và ba bộ cốt khô.

Tiêu Thần liên tục thay đổi vị trí, không để cho ngọn lửa đáng sợ kia liếm qua người, cây đại thụ bên cạnh hắn trong nháy mắt bị lửa thiêu thành tro bụi.

Thánh hỏa đáng sợ, tưởng chừng có thể thiêu rụi mọi thứ.

Ba bộ xương khô chật vật tránh né, chúng cực kỳ kiêng kỵ loại lửa này, tốc độ tăng tới cực hạn vạch lên những dải sáng trắng giữa đầm, nhưng cũng chỉ trong một sát na ngắn ngủi đã bị quầng lửa bao trùm.

Lòng dạ Tiêu Thần chợt chùng xuống.

Tuy nhiên, ba bộ xương lại khiến hắn phải ngạc nhiên lần nữa, mặc dù chúng có bị cháy xém một chút nhưng hiển nhiên chưa bị thánh hỏa thiêu hủy. Chúng lại vọt đến ngon lành. Nhìn kỹ có thể phát hiện thấy những quầng sáng đang bao phủ lấy chúng, vừa rồi một nguồn năng lượng tinh thuần đã bảo vệ chúng.

Tiêu Thần cùng ba bộ xương nhanh chóng hợp lại một chỗ, cùng đám người Triệu Lâm Nhi bắt đầu hình thành thế giằng co. Mới rồi bọn hắn thừa cơ rối loạn, một hơi giết chết tám tên địch, xem như một thắng lợi không nhỏ.

Trong một khoảng khắc tĩnh lặng ngắn ngủi, song phương đều án binh bất động. Hoàng gia thiên nữ phong hoa tuyệt đại lúc này phát ra sát khí vô tận, đang chiếm ưu thế đột nhiên gặp phục kích bị tổn thất nặng nề, không khỏi cảm thấy uất ức. Ba sinh vật bất tử đột nhiên xuất hiện ngoài dự liệu, khiến nàng ta không dám khinh cử vọng động.

Tiêu Thần và ba bộ xương cũng không ra tay trước, dù sao nhân số của đối phương cũng đông hơn, hơn nữa trong tay chúng còn có những quyển trục, khiến bọn hắn cũng có phần cố kỵ.

Lúc này một tiếng rên thống khổ chợt phá vỡ không khí yên lặng.

Cổ La mang trên mình bốn miệng máu, thế nhưng đột nhiên thức tỉnh như kỳ tích. Tuy nhiên máu từ những vết thương trên người hắn lại ào ạt tuôn ra khiến một tên thủ hạ buộc phải giúp hắn băng bó.

Cổ La ra hiệu cho y ngừng lại, gã tựa vào người một tên, sau đó lôi từ ống tay áo ra một quyển trục, khổ sở ngâm xướng: "Ánh sáng sinh mạng, vĩnh chiếu thân ta!"

Quyển trục mở ra trong nháy mắt, một quầng sáng chói mắt phóng ra, sinh mạng khí tức tỏa ra, ánh sáng thánh khiết chiếu rọi thân thể gã. Đám người Cổ La vui mừng khôn tả, tất cả chúng đều kích động vô cùng, vì chúng biết tính mạng của Cổ La không còn gì phải lo lắng nữa rồi.

Trong lúc bọn chúng thần tình kích động, Tiêu Thần cùng ba bộ xương đột ngột phát động tấn công, ngay lúc dao động sinh mạng xuất hiện, hắn biết rằng Cổ La đang tự cứu mình, hắn tuyệt nhiên không cho đối phương có cơ hội. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Tần Nghiễm Vương, Diêm La Vương, Luân Hồi Vương thực sự mạnh mẽ phi thường, chúng quấn lấy Triệu Lâm Nhi để Tiêu Thần có cơ hội ra tay, thân thể hắn bao bọc trong quầng sáng mờ ảo lao thẳng vào giữa đám người, tập trung toàn lực tiêu diệt Cổ La đang ở giữa.

Đám cao thủ xung quanh liều chết chống lại Tiêu Thần, trận giao tranh ngắn ngủi mà tàn khốc lạnh lùng. Hai tay Tiêu Thần lấp lánh thần quang, liên tục chấn gãy bảy tám thanh trường kiếm, đồng thời phóng ra một lưỡi quang nhận (*) rạch thủng bụng mấy tên, máu tươi không ngừng tuôn xối xả. Giữa lúc này xảy ra một việc kỳ lạ, sau khi được quầng sáng sinh mạng phủ lên, tất cả miệng vết thương của chúng đều lành lại, tính mạng đều được cứu.

Ngay cả Tiêu Thần cũng thế, sau khi được quầng sáng bao phủ, thương thế của hắn cũng gần như hoàn toàn bình phục ngay lập tức.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.