Gió lạnh thấu xương khiến quân áo của Tiêu Thần thổi bay phất phới, mái tóc dài màu đen theo gió cuồng loạn vũ động, khuôn mặt anh tuấn như vót đao tràn ngập vẻ lạnh lùng nghiêm nghị, trong mắt thấu phát ra tia sáng tựa như lưỡi đao sắc bén. Tại thời khắc này, thân anh cao to khôi vĩ gần như Yêu lại gần như Ma của Tiêu Thân đã để lại dấu ấn khó phai trong đầu của mọi người!
"Trời ạ, ta nhìn thấy gì vậy?!"
"Thật là đáng sợ!"
"Thần long hộ thể, bất khả tư nghị!" Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
. . . . . .
Đỉnh tuyết sơn đối diện là một phiến xôn xao.
Trong số tu giả bị vây khốn trên Long Đảo, không chỉ có Tiêu Thần là cần tu khổ luyện, nỗ lực tăng cường tu vi của bản thân, mà một số người khác cũng đều đột nhiên tăng mạnh. Dưới áp lực sinh tồn rất lớn, nếu không tiến bộ có nghĩa là bỏ mạng, bởi vì mỗi người đều biết muốn trên Long Đảo sống sót được thì chỉ có thực lực mới là đạo lý thép.
Gần đây, hầu như hết thảy tu giả đều tiến bộ, tịnh không chỉ có một mình Tiêu Thần mà thôi. Mỗi người so với trước đây cố gắng hơn rất rất nhiều.
Khi mọi người thấy long ảnh vờn quanh thân thể của Tiêu Thần thì trong giật mình còn có một chút uể oải, tràng cảnh thần dị này khiến bọn họ có thể liên tưởng đến sự tiến bộ to lớn như thế nào của Tiêu Thần.
Bất quá, tựa hồ là bọn họ đã suy nghĩ quá nhiều rồi, bởi vì ngay cả chính Tiêu Thần cũng không biết vì sao lại như vậy. Bóng ảnh man long lượn lờ xung quanh Tiêu Thần đều đã biến mất, hắn không biết vì sao lúc nãy lại phát sinh loại tình huống này, bởi vì khi hắn thử lại thì man long được ánh sáng hóa thành đã không hề hiển hiện.
Tiêu Thần im lặng suy nghĩ, cảm thấy hẳn là sau khi phá nhập cảnh giới <Thuế Phàm lục trùng thiên>, năng lượng cường đại còn tích tụ cuối cùng phóng thích ra. Tu vi đột phá hắn vẫn ở trong cảnh giới Không Linh, cho đến khi bị những tên đó làm cho tức giận, long lực ẩn trong những huyệt đạo được thần hóa theo tâm tình ba động của hắn mà kích phát ra, cho nên mới tạo thành cảnh tượng thần dị vừa rồi.
Cho đến nay hắn vẫn biết huyệt đạo được thần hóa sớm muộn gì cũng sẽ hiển hiện ra uy lực, đây có thể là thần thông sớm biểu hiện ra của chính mình trong thời gian tới.
Tiêu Thần phân biệt cùng với những tu giả khác đứng trên hai đỉnh tuyết sơn, bọn họ cách không mà nhìn, không biết từ khi nào trời đất đột nhiên tĩnh lại, ánh mặt trời chiếu xuống trên đỉnh tuyết sơn, tinh khí trời đất chậm rãi lưu chuyển, tiếng xôn xao do sự khẩn trương ban nãy cũng đã dần dần bình thản xuống.
"Tiêu Thần đem long đản giao ra đây!" Một tiếng quát bất ngờ vang lên, hiển nhiên là "một mũi dùi" bị người khác giật dây, cùng một câu nói khác tiếp lời từ phía đám người ở hướng khác vang lên, cùng có bảy tám thanh âm kích động xuất ra.
Tiêu Thần mắt sáng như đuốc, hai đỉnh tuyết sơn cách nhau rất gần, hắn thấy rõ khuôn mặt của mấy người, ba người đến từ Tự Nhiên liên minh do Sâm Lâm tộc cường giả Arhode sáng lập, ba người đến từ Thụ Nhân Cốc liên minh do hoàng gia thiên nữ Triệu Lâm Nhi sáng lập.
Hiển nhiên, mưu toan của bọn họ cũng không phải là long đản, mục đích của Arhode và Triệu Lâm Nhi là muốn kích động mọi người cùng đối phó với Tiêu Thần. Là người đều có tính mù quáng, tuy rằng đại đa số mọi người rất lý trí, nhưng vẫn còn số ít bộ phận bị kích động lên, cùng nhau kêu gào.
"Giao ra long đản!"
"Long đản thuộc về mọi người!"
"Không nên vọng tưởng một mình làm của riêng!"
. . . . . .
Tiêu Thần vung tay phải lên, một quang chưởng thật lớn hoàn toàn do thần quang ngưng tụ thành bắn vào trong băng động phía sau, đem long đản sư vương long đã vỡ vụn ra, sau đó mãnh lực ném về phía ngọn núi đối diện.
Vỏ trứng màu vàng kim sau khi được dồn nguyên khí vào, bộc phát ra ánh ngọc rực rỡ, phát sinh ánh vàng kim chói mắt, như là một phiến mưa sao băng cùng nhau rơi xuống tại đỉnh tuyết phong đối diện.
"Đây là long đản mà các ngươi muốn, đã bị ta coi như bữa ăn sáng rồi, nếu như các ngươi muốn sao không tự đến tổ rồng mà lấy, vì sao lại muốn không làm mà hưởng vậy?"
Vỏ trứng trong suốt long lanh như mỹ ngọc, tuy rằng đã không sáng chói như khi hoàn hảo, thế nhưng vẫn như cũ có ánh rực rỡ lưu chuyển, thần dị nói không nên lời, vừa nhìn là biết tuyệt thế trân phẩm.
Mọi người hiển nhiên chính là nghe lời nói của Tiêu Thần mà sợ ngây người, cái tên này có phần quá mức phung phí của trời rồi, hắn lại…… ăn tươi long đản! Đây…… thực sực khiến người ta không nói được tiếng nào a! Hắn cũng là đã ăn tươi một con rồng trong tương lai a!
Rất nhanh, mọi người tin tưởng Tiêu Thần cũng không có nói sạo, long đản vỡ vụn không phải là bởi vì tiểu long sinh ra, mà là bởi vì bị người đánh nát. Trên vỏ trứng trong suốt như ngọc vẫn nhiễm lòng trắng trứng bị đóng băng.
Tất cả mọi người đều có một cổ xung động muốn hộc máu, cái tên Tiêu Thần này quả thực muốn người ta phát điên, cư nhiên lấy long đản làm cơm ăn, ngay cả Thần cũng không có xa xỉ như thế a!
"Tiêu Thần ngươi tên hỗn đản này!"
"Tiêu Thần ngươi thật quá phận rồi!"
. . . . . .
Thậm chí, có người ngay cả "bại gia tử" cũng đều đem ra mà mắng, thật là đáng hận. Long đản a! Lại được đem đi làm một bữa ăn sáng!
"Long đản là ta mạo hiểm sinh mệnh mang về, hưởng dụng thế nào đương nhiên là do ta quyết định, muốn ăn thì các ngươi có thể tự mình đến lấy."
Mọi người quả thực bị kích động không yên, chính là những người không vì long đản mà đến cũng muốn hộc máu rồi. Ai muốn ăn hả? Tên này lại cho rằng mọi người muốn ăn long đản mới đến đây, mọi người nhất trí cho rằng đây là Tiêu Thần tuyệt đối cố ý đả kích mọi người!
"Tiêu thần ngươi thực sự là một tên hỗn đản!"
"Tiêu thần ngươi. . . . . . Ngươi nghĩ ngươi là Thần hả, lấy long đản đi ăn cơm?!"
. . . . . .
Đỉnh tuyết phong đối diện là một phiến xôn xao, mà lúc này người của Arhode và Triệu Lâm Nhi lại bắt đầu kích động tâm trạng của mọi người.
"Ngày hôm qua có người phát hiện, Tiêu Thần không chỉ thu được một quả long đản, trong băng động phía sau hắn khẳng định còn có."
"Làm hắn đem long đản còn dư giao ra đây!"
"Giao ra long đản, nó thuộc về mọi người, là thuộc về mọi người!"
. . . . . .
Tiêu Thần quay đầu về phía ba bộ xương khô phía sau phân phó nói: "Các ngươi mang theo long đản bỏ chạy vào chỗ sâu bên trong tuyết sơn!" Chính là hắn trước đây không có "kế hoạch nuôi dưỡng long vương", hiện tại dưới tình huống bị mọi người bức ép cũng không kìm được loại ý niệm này trong đầu.
Ba bộ xương khô không hề động, đứng im tại chỗ nhìn hắn, Tiêu Thần lắc đầu nói: "Ở đây không cần các ngươi, nếu ta muốn rút đi thì không ai ngăn được. Chủ yếu là không thể để long đản mà chúng ta trăm cay nghìn đắng mang về bị người ta đoạt đi".
Ba bộ xương khô không do dự nữa, linh quang từ cơ thế xuất ra, khiến một thân bạch cốt trong suốt nổi bật lên, giống như là bảo ngọc lưu động rực rỡ, chúng nó rất nhanh đã chạy vào trong băng động, sau đó ôm long đản sáng rực rỡ trực tiếp từ một sườn vách băng bị nghiền nát hướng về mặt sau của đỉnh tuyết sơn phóng đi.
"Kha Kha ngươi cũng rời khỏi đây." Tiêu Thần quay lại phía sau nhìn Kha Kha lăn qua lăn lại trên mặt tuyết nói.
Kha Kha chả mảy may cảm giác được bầu không khí đại chiến sắp sửa tới, giống như một đứa trẻ ngây thơ không ưu lo, nó như một người tuyết nhỏ mập mạp phe phẩy đầu, chớp động mắt to sáng sủa nhìn Tiêu Thần.
"Kha Kha ngươi không muốn ăn ngon sao? Ngươi không muốn cái bụng nhỏ tròn vo của ngươi xẹp lại sao?"
"Y nha……" Kha Kha hầm hừ cúi đầu xuống, sau đó thân thể mập mạp cuồn thành một đoàn giống như một quả tuyết cầu, dĩ nhiên là trực tiếp lăng xuống đỉnh tuyết sơn, hướng ba bộ xương khô đuổi theo.
Người trên đỉnh tuyết sơn đối diện chỉ thấy ba bộ xương khô tiến vào băng động, còn không biết chúng đã từ lưng sườn rút lui rồi.
"Mọi người cùng tiến lên, còn do dự cái gì nữa!" Người trong bóng tối lại bắt đầu kích động. Chỉ có điều lại không ai bước ra trước, dù sao trận lở tuyết lớn vừa nãy quá mức chấn động rồi, vạn nhất lại phát sinh một lần nữa, thì chết không đáng rồi.
"Không có gì đáng sợ cả, mới vừa nãy đã phát sinh tuyết lở, tuyết cũng đã sụp xuống rồi, chúng ta cùng xông lên đi." Rốt cục đã có người đầu tiên bước đi. Có người đầu tiên bước đi thì có người thứ hai bước đi, hơn mười người rất nhanh nhằm về phía đỉnh tuyết sơn của Tiêu Thần.
Đối với một nhóm người như vậy, Tiêu Thần biết nói cái gì cũng vô dụng, bất luận kẻ nào cũng đều minh bạch chuyện gì xảy ra, đối với bọn chúng chỉ có duy nhất một chữ để giải quết, đó là ———— Giết! Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tu giả vọt tới, ánh mắt tựa như lưỡi đao sắc bén đảo qua trên người mỗi người, bất qua không có phát hiện ra tên mai phục của Yến Khuynh Thành.