Giáo Hoàng biến sắc, kinh dị nhìn tổ mẫu, sau đó hơi hơi cười khổ, lão gia hỏa không biết nên khóc hay nên cười, trong lòng hắn lúc này cũng chỉ có hai chữ - Kiếm Thần! Dưới sự đả kích thật lớn như vậy, rốt cục tổ mẫu cũng bước tiếp một bước cuối cùng, vì bước này mà nàng đã cố gắng gần trăm năm!
Bảy Hồng Y Giáo Chủ, Thủ Hộ Quân Đoàn trưởng Mã Kỳ Nạp, Ma Đạo Quân Đoàn trưởng Mễ Tác Lạp, mấy tên ngày trước dốc sức khuyến khích Giáo Hoàng bây giờ không ngừng kêu khổ trong lòng! Núi cao đè lên người đã đến mức họ không thể chịu nổi nữa rồi, đấu khí, ma pháp thuẫn toàn bộ đã xuất ra! Mà những người khác ngược lại không có chút việc gì, đây là thực lực của Kiếm Thần, đã có thể khống chế phạm vi tác dụng của khí tràng!
Nhưng mà cái chân chính làm khó bọn hắn là áp lực trong lòng, vốn, lần hành động này của bọn họ là để phối hợp Tạp Đặc thu thập Đại Hán, nếu ngay trên chiến trường đánh bại Thanh Long Quân Đoàn, cho dù đương trường chém giết Long Khiếu Thiên cũng không có chuyện gì. Có điều lần này Long Khiếu Thiên trúng phải nguyền rủa của Ma Tộc! Cái này chẳng khác nào những người ở đây giúp đỡ Ma Tộc tính kế đứa con của nàng sao? Đạo lý đã bỏ chạy qua phía tổ mẫu rồi, không có đạo nghĩa ước thúc thì không ai có thể tưởng tượng ra tổ mẫu sẽ làm ra điều gì. Hơn nữa, bây giờ bọn họ không phải đối mặt với Quang Chi Kiếm Thánh mà là vị Kiếm Thần thứ 9 trong lịch sử đại lục!
Tuy rằng Kiếm Thần và Kiếm Thánh chỉ cách nhau có một bước, nhưng thực lực biến hóa tuyệt đối là một cái trên trời một cái dưới đất! Nhìn xem A Nhĩ Bá Đặc dưới tình huống bị thương còn có thể chạy thoát khỏi sự đuổi giết một rồng một người của tổ mẫu là biết sự lợi hại của Kiếm Thần! Phải biết rằng, hằng năm, số lượng Kiếm Thánh luôn bảo trì chừng hơn hai mươi cái, nhưng trong đó phải mấy trăm năm sau mới xuất hiện một vị Kiếm Thần a!
Đột nhiên khí thế như núi tiêu thất, thân hình tổ mẫu chợt lóe lên liền mất bóng, tốc độ thật đáng sợ! Mọi người nhìn thấy một màn này âm thầm giật mình trong lòng! Giáo Hoàng với vẻ mặt lo lắng đứng lên, Tiên Nhã còn đang phẫn nộ trừng mắt mấy người gây họa, bây giờ thần thánh khí tức trên người nàng đã rất nồng đậm, dưới ánh mắt chăm chú của nàng, mấy người kia đều cuối đầu xuống! Sau đó Tiên Nhã mang theo vẻ mặt bi phẫn cũng rời đi! Tiếc nuối lớn nhất đời này của phụ thân là không có con gái nên vẫn chiếu cố Tiên Nhã rất nhiều, Tiên Nhã vẫn coi hắn như cha ruột của mình, nghe được tin tức này thì trong lòng Tiên Nhã cũng bi thống vạn phần!
Rầm! Sau khi hai người đi rồi, ghế dựa của mấy người đang gội đột nhiên hoàn toàn vỡ vụn! Vì không đề phòng kịp nên đều té xuống đất, chật vật vô cùng! Hóa ra tổ mẫu đã sớm động tay động chân trên ghế của họ. Đáng thương cho mấy người kia cũng đều xem như nhất đẳng cao thủ vẫn ngây thơ không biết! Người khác đều nhìn bọn họ với ánh mắt vui sướng khi người gặp họa, ánh mắt nhắn nhủ một câu - các ngươi xong đời rồi!
Quả nhiên, sau khi tổ mẫu đi ra, chuyện thứ nhất là phân phó thủ hạ vài câu, sau đó chạy như bay đến phòng ngoại giao Mỹ Cách Lam Đế Quốc tại Thánh Đô, một tòa trang viên xinh đẹp! Nàng đến tìm Mã Hách, đáng thương cho Thổ Chi Kiếm Thánh còn không biết ôn thần tới cửa đâu, nhiệt tình đón tổ mẫu vào! Sau khi vào phòng, tổ mẫu cũng không vô nghĩa, trực tiếp nói một câu: "Ta tới tìm ngươi để luận bàn kiếm thuật!" Lúc này Mã Hách mới phát giác sắc mặt tổ mẫu có chút không đúng, chưa kịp nỏi lời phản đối thì thì Thần Khí bảo kiếm - Chiến Thần Tán Dương đã rời vỏ!
Mấy phút đồng hồ sau, tổ mẫu mỹ mãn tiêu sái đi ra, để lại một câu: "Hôm nào lại đến bái phỏng!"
Mà Thổ Chi Kiếm Thánh được xưng là phòng ngự đệ nhất cũng đã mặt mũi bầm dập, tay chân rút gân té trên mặt đất! Vết thương lớn nhỏ trên người lại là vô số kể, hiển nhiên cũng là do tổ mẫu để lại! Mà một tòa trang viên đang tốt lành giờ cũng trở thành phế tích! Không cần chờ hôm nào, khi màn đêm vừa xuống Ma Hách đã vụng trộm chạy ra khỏi Thánh Đô, thề không bao giờ... trở lại nữa!
So với đồng lõa Mã Hách, chủ mưu - phòng ngoại giao của Tạp Đặc vương quốc thường trú tại Thánh Đô càng không hay ho hơn! Bọn họ trực tiếp "được" 1000 đại binh Thánh Quang kỵ binh đoàn "bảo vệ". Những đại binh này làm công tác bảo vệ cũng rất xuất sắc, không chỉ không cho người khác vào mà ngay cả những người trong phòng ngoại giao cũng không được đi ra, đúng là muốn cho mấy chục miệng ăn ở trong kia đói chết mà! Mãi đến một ngày đẹp trời nào đó, Giáo Hoàng đích thân mở miệng cầu tình, tổ mẫu cũng nhất thời mềm lòng thả bọn họ, lúc đó cảnh tượng ở trong làm người đi vào xem toàn bộ nôn mửa! Vỏ cây, thảm cỏ hay hoa hòe toàn bộ bị ăn sạch, mấy chục người đang tìm kiếm lão thử và con gián đâu! Một đám đói bụng đến nỗi xương bọc da, cái này thảm a! Còn không bằng cả dân Châu Phi chạy nạn.
Bọn họ đều là thành viên bên ngoài của Giáo Đình, tổ mẫu ra tay giáo huấn cũng không có gì. Nhưng mà mâu thuẫn của nội bộ giáo đình nàng không thể trực tiếp tới cửa đấu võ được! Bất quá cái này tuyệt đối không có nghĩa là mấy tên này có thể vô tư lự, ngược lại, bọn họ một đám đều bất an chờ tổ mẫu xử lý a! Mọi người sống chung mấy chục năm còn không rõ ràng tính tình của tổ mẫu sao?
Quả nhiên, đầu tiên là mấy cái Hồng Y Giáo Chủ đang làm việc tại Hoàng Kim Thập Nhị Cung, mấy ngày liên tục không ai đến tìm, chẳng lẽ bọn họ đều đột nhiên thất nghiệp sao? Đương nhiên không phải! Là vì trước cửa cung của bọn họ đều bị kỵ binh đoàn phái đến 200 người canh gác! Lý do là nghiêm tra gian tế Ma Tộc! Trên Thánh Sơn tra tìm gian tế Ma Tộc, lý do này thực hoàng đường, thực khôi hài, nhưng lại không ai dám đi phản bác!
Tất cả những giáo chủ tìm đến làm việc đều bị bọn họ cản trở về, nhưng lại dùng một vài lý do đánh một trận, lý to thiên kì bách quái, tỷ như màu tóc vàng quá, bất kính với giáo chủ đại nhân, nếp nhăn trên mặt nhiều quá, ảnh hưởng đến hình tượng quang huy của Thánh Sơn vân vân! Bất quá đều có chung một đặc điểm là những người bị đánh đều có quan ẹệ mật thiết với bảy Hồng Y Giáo Chủ bị canh gác!
Không làm việc sao có thu nhập đây? Sao có uy tín đây? cái này xong phim rồi, mà bảy Hồng Y Giáo Chủ chỉ có thể giận mà không dám nói gì. Động thủ? Khẳng định không phải đối thủ của tổ mẫu, vừa lúc để tổ mẫu lấy cớ đánh bọn hắn một chút. Tìm Giáo Hoàng? Giáo Hoàng đã sớm trốn đi, không bao giờ lộ diện nữa rồi. Bọn họ cũng chỉ có thể chịu đựng, xem như nghỉ ngơi a!
Bất quá kỳ thật tâm lý của bọn họ vẫn có điều cân bằng vì cái dạng đãi ngộ này đã xem như không sai rồi. Nhìn xem Thủ Hộ Quân Đoàn Mã Kỳ Nạp kìa, đấy mới gọi là không hay ho a! Thủ Hộ Quân Đoàn tổng bộ bị kỵ binh đoàn tra xét 8 đạo! Mặc cho ai ra vào đều phải nói tên tuổi, quê quán, giới tính, chiều cao vân vân, lặp đi lặp lại 8 lần mới được, nếu không là bị đánh ngay! Tám trạm cách nhau không đến 300 thước nhưng muốn đi qua một lượt phải mất 2 giờ, nếu ra vào là 4 giờ, chỉ mấy trăm thước chậm trễ 4 tiếng, ai mà chịu nổi?
Không phải người của Thủ Hộ Quân Đoàn không muốn phản kháng mà thật sự là bị cưỡng gian nhiều lần rồi, đã hoàn toàn mất đi ý thức và quyết tâm phản kháng rồi! Mấy ngày đầu còn có mộ vài thanh niên nhiệt huyết tổ chức mấy trăm người, muốn thịt đám người chỗ trạm gác! Không ngờ kỵ binh đoàn người ta đã sớm có chuẩn bị, vừa đến một cái trạm gác đã có ngàn vạn bộ đội chính quy của kỵ binh đoàn xuất hiện. Cam đoan không đến 30 phút, nhiệt huyết đã đổi lấy rê rỉ! Cái này vẫn chưa hết, bọn họ còn bị dính tội cản trở thi hành công vụ, bị bắt vào ngục giam của kỵ binh đoàn. Ở trong đó, trải qua bao nhiêu thê thảm thì không ai biết, dù sao sau khi mấy trăm thanh niên nhiệt huyết này đi ra, tất cả đều trở thành thị dân tốt, đánh không hoàn thủ, mắng không hoàn khẩu...
Đọc Truyện Online Tại Truyện FULLĐến trước cửa nhà người ta gây sự có thể không chuẩn bị sao? Cả 10 vạn kỵ binh thay phiên nhau tuần tra ngay cửa của Thủ Hộ Quân Đoàn, cam đoan lúc nào cũng có thể xuất hiện 1 vạn người ngay! Hơn nữa tổng bộ kỵ binh đoàn trực tiếp tiến vào trạng thái chiến tranh, hủy bỏ chế độ nghỉ ngơi, một khi khai chiến cam đoan trong thời gian ngắn nhất phát động toàn bộ bộ đội!
Mã Kỳ Nạp nhìn thấy trận thế này cũng không dám vọng tưởng dựa vào thủ hạ đánh nữa nên hắn đi cầu cứu Đông Ni, bấc đắc dĩ Đông Ni phải vác cái mặt già đi tìm tổ mẫu cầu hòa. Đi vào kỵ binh đoàn tổng bộ thuyết minh ý đồ đến, tổ mẫu cũng rất thống khoái nói: "Chỗ đó có 8 trạm gác, ngươi chỉ cần có thể thủ vững 8 phút thì ta sẽ triệt tiêu tất cả, nếu không được thì ta sẽ tăng lên 16 cái!"
"Được rồi!" Đông Ni có thể từ chối sao? Tất cả mọi người đều ngang cấp, Đông Ni còn lớn hơn một chút, nếu 8 phút cũng không dám kiên trì được thì sau này làm sao có mặt mũi nhìn người khác đây?
5 phút sau, Đông Ni các hạ đang sanh long hoạt hổ bị người khiên ra ngoài! Sau đó truyền ra tin tức 12 cái xương sườn của hắn gãy hơn nửa, thương tích lớn nhỏ khác không biết bao nhiêu! Từ đó về sau mọi người cũng hiểu được chênh lệch giữa Kiếm Thần và Kiếm Thánh! Dù sao tổ mẫu đại nhân không mất một sợi lông nào! Mà ngày lành của Thủ Hộ Quân Đoàn lại càng xa vời hơn, 16 trạm gác? Bất quá tài ăn nói của Thủ Hộ Quân Đoàn lại tăng trưởng vèo vèo, tốc độ đọc ra tính danh quê quán nhanh đến vô cùng! Một ngày phải đọc hơn 30 lần thì ai có thể không nhanh đây?