"Ngươi muốn tạo phản sao?" Thạch Nguyên Tiểu Khuyển cả giận nói: "Ở nơi này có tước vị trong người người không dưới hai mươi vị, ngươi dám thoáng cái giết chết nhiều quý tộc như vậy, không sợ quốc vương bệ hạ truy cứu sao?"
"Hử?" Bần đạo sửng sốt, buồn cười nói: "Ha hả, thật buồn cười, chẳng lẽ ngươi còn để quốc vương vào trong mắt sao? Ngươi tự mình xuất thủ bắt cóc hai vị Băng Hỏa công chúa, khi đó ngươi đang nghĩ cái gì?"
"Ngươi, ngươi nói nhảm. Ta bắt cóc hai vị công chúa lúc nào?" Thạch Nguyên Tiểu Khuyển vội vàng phủ nhận: "Không có chứng cớ, ngươi đừng có mà ngậm máu phun người."
"Ha ha." Bần đạo cười to nói: "Ngươi quá ngây thơ rồi, chỉ cần hai vị công chúa nói cho ta biết là ngươi làm, như vậy đã quá đủ rồi. Chứng cớ? Ha ha, ta cần vật đó sao?"
"Ngươi." Thạch Nguyên Tiểu Khuyển thấy ta căn bản không sợ uy hiếp của hắn, chỉ đành nói: "Ngũ đại gia tộc chúng ta, các đời trưởng bối đã có huyết thệ, ai cũng không cho ám sát nhân vật dòng chính đối phương, nếu không sẽ bị mấy đại gia tộc khác hợp lại diệt môn, Long gia các ngươi chẳng lẽ muốn làm trái với lời thề của mình? Chẳng lẽ không sợ tam đại gia tộc khác trả thù sao?"
"Ha hả, Long gia từ trước đến giờ nhất ngôn cửu đỉnh, ta sao có thể làm trái với huyết thệ của trưởng bối gia tộc chứ?" Bần đạo lắc đầu phủ nhận.
"Vậy ngươi hôm nay tới đây làm gì?" Thạch Nguyên Tiểu Khuyển thấy ta nói như vậy, cho là câu chuyện còn có cơ hội chuyển đổi, lập tức khí thế tăng lên.
"Tới giết người." Bần đạo trêu chọc: "Huyết thệ chỉ nói không cho ám sát, ta đây ban ngày ban mặt, nghênh ngang, mặt mày rạng rỡ, chính khí nghiêm nghị rõ ràng đi tới mà giết, không đồng dạng nha."
"Ngươi, ngươi chẳng lẽ không sợ người khác biết là ngươi làm?" Thạch Nguyên Tiểu Khuyển hoảng sợ hỏi.
"Dĩ nhiên, ta là thay trời hành đạo. Vì nhân gian mở rộng chính nghĩa, chịu ủy khuất của công chúa vương quốc bị ngươi bắt nạt, giải oan cho dân chúng bị các ngươi hãm hại, không phải là chuyện tình gì mà sợ người ta nhận ra cả, thế nào không thể nói ra chứ?" Bần đạo mỉm cười nói.
"Nói như thế, Long gia các ngươi đã muốn động thủ với Thạch Nguyên gia?" Thạch Nguyên Tiểu Khuyển cả người run rẩy hỏi: "Có phải hay không?"
"Ngươi rất thông minh, không sai, chúng ta muốn triệt để tiêu diệt gia tộc các ngươi." Bần đạo khinh thường nói: "Gia tộc của các ngươi chính là một bãi *** chó thối. Làm cho người ta nhìn mà ghê tởm, đã sớm nên dọn dẹp rồi. Tối ngày hôm qua, đại giáo chủ các hạ đã trở về bụi đất. Ngươi cũng chỉ là người thứ hai, tin tưởng ta, ta bảo đảm hai người các ngươi không chết tịch mịch, gia tộc ngàn nam nhân sao? Ha ha, ta sẽ chiếu vào gia phả gia tộc các ngươi, tất cả đều đuổi tận giết tuyệt."
"Ngươi, ngươi thậm chí ngay cả Giáo Đình Hồng Y Chủ Giáo cũng dám giết?" Thạch Nguyên Tiểu Khuyển bi phẫn nói: "Giáo Đình sẽ không bỏ qua ngươi, chúng ta cũng sẽ không bỏ qua ngươi."
"Ha ha, Giáo Đình đã sớm chống đối với ta rồi, căn bản không thể nào bỏ qua cho ta, nhưng mà, ít nhất trên hình thức hiện tại là ta áp đảo bọn hắn. Ta không cần phải lo lắng bọn họ sẽ phản ứng thế nào." Bần đạo cười lạnh nói: "Về phần Thạch Nguyên gia các ngươi? Ha ha, vậy thì càng buồn cười, ta còn phải sợ một vài người đã chết?"
"Ngươi không nên cao hứng quá sớm, ngươi dù có bản lãnh thông thiên cũng đừng mong triệt để đuổi tận giết tuyệt tất cả mọi người chúng ta, chỉ cần Thạch Nguyên gia còn có một người lọt lưới, sẽ không buông tha báo thù Long gia các ngươi." Thạch Nguyên Tiểu Khuyển hung ác nói: "Chúng ta sẽ không cứng rắn chính diện đánh với các ngươi, chúng ta sẽ ám sát ca ca của ngươi, mẫu thân của ngươi, ta muốn ngươi vĩnh viễn đắm chìm trong bi thương và thống khổ."
"Ha ha, đáng tiếc, ngươi không có cơ hội rồi. Nếu ta đã tới thì làm sao không có chuẩn bị? Bản thân ta có thể cam đoan với ngươi, sẽ không có cá lọt lưới ." Bần đạo khinh thường nói.
"Hừ, khẩu khí thật lớn. Ta khuyên ngươi không nên quá đắc ý." Thạch Nguyên Tiểu Khuyển cả giận nói."Nơi này chẳng qua chỉ cách vương đô sáu mươi dặm, ra roi thúc ngựa chạy chỉ hơn nửa giờ, đại quân phòng thủ thành trì sẽ chạy tới, ta cũng sẽ ở đây nhìn xem ngươi làm sao trong khoảng thời gian ngắn, diệt tám ngàn người gia tộc chúng ta."
"A. Thì ra là như vậy, ngươi dũng cảm đứng ra, sau đó rất cố gắng nói nhảm với ta, chính là vì trì hoãn thời gian, để chờ người ở phía ngoài tới cứu ngươi nha?" Bần đạo làm bộ bừng tỉnh đại ngộ nói.
"Ha ha, đều nói âm hiểm Quân Thần rất thông minh, bây giờ nhìn lại cũng không hơn gì." Thạch Nguyên Tiểu Khuyển cười lạnh nói: "Ngươi không cảm thấy hiện tại mới phát hiện thật sự đã quá muộn sao? Ta khuyên ngươi nên nhanh chân chạy đi cho tốt, chuyện ngày hôm nay ta sẽ xem như không có phát sinh."
"Ha hả, ta bị hù dọa sợ quá rồi nha? Rồi lại nói, ta cũng không nhận ra ta chậm ở chỗ nào nữa." Bần đạo lắc đầu, thành thật hồi đáp: "Ngươi chẳng lẽ còn ngây thơ cho là, những thủ hạ ngươi sai đi báo tin kia còn có thể trở về?"
"Ngươi ~." Thạch Nguyên Tiểu Khuyển nhất thời sửng sốt, vội vàng hỏi tới: "Chẳng lẽ ở bên ngoài ngươi còn có phục binh?"
"Nói thật nói rõ, không có." Bần đạo thần bí cười một tiếng, nói: "Chẳng qua chỉ chơi đùa cùng ngươi một chút, ha ha."
"Khốn kiếp." Thạch Nguyên Tiểu Khuyển giận đến cả người run run, nếu không phải cố kỵ Đại Địa Chi Hùng, hắn đã sớm lao tới khai chiến.
Lúc này, đột nhiên một bóng người bối rối chạy tới, ở cách ta rất xa đi tới tòa thành, la lớn với Thạch Nguyên Tiểu Khuyển: "Hội trưởng, không tốt rồi, chung quanh bị động tay chân, huynh đệ của chúng ta không ra được, chỉ có thể quanh quẩn tại một chỗ."
"A." Thạch Nguyên Tiểu Khuyển thất kinh, hỏi ta: "Ngươi rốt cuộc làm cái gì?"
"Làm một vài việc cần thiết, hắc hắc, thứ kia quá thâm ảo, không phải là người ngu ngốc như ngươi có thể lý giải ." Bần đạo cười gian nói: "Hiện tại còn có lời gì để nói, Thạch Nguyên ngu ngốc?"
"Ngươi, ngươi sớm biết ta trì hoãn thời gian, cũng chỉ muốn chơi trò mèo vờn chuột." Thạch Nguyên Tiểu Khuyển tức giận quát: "Ngươi đang ở đây đùa bỡn ta!?!"
"Ha ha, ngươi, cái tên ngu ngốc này rốt cục thông suốt rồi." Bần đạo lớn tiếng sợ hãi than: "Hắc hắc, ngươi nói không sai, thật sự ta có ý định này, ta đúng là đang đùa bỡn ngươi, ngươi có thể làm khó dễ ta?"
"Tức chết ta rồi." Thạch Nguyên Tiểu Khuyển cơ hồ giận đến muốn hộc máu.
"Ha hả, trên thực tế, đây chỉ là một phương diện thôi." Bần đạo buồn cười nói: "Ta còn có một nguyên nhân trọng yếu hơn là muốn nói nhảm với ngươi, nếu không ta sẽ mặc kệ ngươi, đồ bỏ đi như ngươi vậy, ta đứng nhìn cũng cảm thấy kinh tởm mà."
"Nguyên nhân gì?" Thạch Nguyên Tiểu Khuyển trực tiếp hỏi tới, hắn hiện tại đã không còn lòng dạ nào để ý tới ta giễu cợt.
"Bởi vì ta cũng muốn trì hoãn thời gian nha?" Bần đạo cười gian nói: "Ngươi không có nhìn ra sao? Ngu ngốc."
"Ngươi. Ngươi lại có âm mưu gì?" Thạch Nguyên Tiểu Khuyển khẩn trương hỏi.
"Ma lực Cái Thứ khi quyết đấu với cao thủ Giáo Đình đã hao tổn nghiêm trọng, vẫn chưa hoàn toàn khôi phục lại, hiện tại chính diện đánh với tám ngàn cao thủ vẫn tương đối khó khăn." Bần đạo nghiêm trang nói: "Ngươi mới vừa rồi nếu có dũng khí liều mạng đánh lên vây công ta. Nói không chừng, ta đã sớm chạy mất dạng rồi đó?"
"Hả?" Thạch Nguyên Tiểu Khuyển trực tiếp hối hận, gan ruột hối hận như bị cắt thành từng khúc, giận đến nói không ra lời, ý vị chua cay, hắn đang nghĩ ta có phải đang lừa gạt hay không.
"Thật ra mới vừa rồi ta đang nghĩ làm sao trì hoãn thời gian, bằng không ta đã sớm trực tiếp đánh lên. Ai còn rảnh đi chào hỏi ngươi ?" Bần đạo cười gian nói: "Nhưng ta lại không nghĩ rằng, ngươi cũng là có tính toán như vậy, vừa lúc giảm đi cho ta không ít công phu, ha hả, hiện tại chiến thuật trì hoãn của chúng ta đều đã thành công, ta nghĩ, có phải hay không nên dọn lên món chính rồi?"
"Ta trì hoãn thời gian là vì cầu viện, ngươi là vì cái gì?" Thạch Nguyên Tiểu Khuyển khẩn trương hỏi.
"Hắc hắc, quá là bất tài, vì ngươi ta đã chuẩn bị một bữa tiệc lớn, chẳng qua là món ăn mặc dù đủ dùng, nhưng chuẩn bị gấp quá nên chưa có xong kịp, cho nên chỉ đành phải trì hoãn một chút." Bần đạo đắc ý nói, "Hiện tại thời gian đã không sai biệt lắm, ngu ngốc, ngươi chuẩn bị xong hưởng dụng rồi chứ?"
"Có ý gì." Thạch Nguyên Tiểu Khuyển hoảng sợ hỏi.
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL"Ha ha." Bần đạo cuồng tiếu giơ tay chỉ chỉ vào mặt hắn. Sau đó sắc mặt liền chuyển, vẻ mặt chính khí quát lên: "Gian tà loạn thế, đạo chích hoành hành, yêu ma quỷ quái cũng xứng lớn lối? Lôi Thần tức giận, thiên đạo cũng giận dữ. Cửu chuyển phong lôi khởi thương hoàng, lên!"
Theo một tiếng quát của bần đạo, nhất thời bầu trời chợt tối, phong vân biến sắc. Mới vừa nắng gắt như lửa, trong nháy mắt mây đen cuồn cuộn, mây bay đầy trời, vô số sấm sét chợt lóe, xen kẽ với nhau. Đây là điềm báo lần đầu tiên bần đạo thi triển sát chiêu - Cửu Chuyển Phong Lôi trận.
Nếu muốn diệt bọn họ, chỉ dựa vào Cái Thứ là đủ, nhưng dù sao cũng là tám ngàn người? Toàn bộ là cao thủ, Cái Thứ nếu có thắng, sợ rằng cũng phải hao phí rất nhiều ma lực. Ta còn muốn nhờ hắn đưa trở về lãnh địa mà? Nếu không thì không kịp tụ hội với Thú Nhân nha? Cho nên ma lực hắn không thể bị hao tổn nhiều, rồi lại nói, bọn người kia nếu bị Cái Thứ giết, thi thể, linh hồn cũng không dễ xử trí, chuẩn bị không tốt thì rất dễ bị trôi đi.
Cho nên bần đạo dứt khoát và thống khoái, dùng chiêu cũ của mình để diệt bọn họ, sau khi quan sát địa thế chung quanh, bần đạo liền chọn Cửu Chuyển Phong Lôi trận. Nơi này địa thế khá cao, hơi nước cũng nhiều, thích hợp nhất dùng ma pháp lôi hệ, hắc hắc, mấu chốt chính là, dùng thiên nhiên dẫn động thiên lôi để giết người, dường như không có giảm công đức, hơn nữa người bị giết trực tiếp bị oanh thành cặn bã, ngay cả linh hồn cũng không thể may mắn thoát khỏi. Thật sự là giết người diệt khẩu, hủy thi diệt tích một cách triệt để nha.
Cửu Chuyển Phong Lôi trận danh như ý nghĩa, chính là dẫn động mây sét của thiên nhiên, tiến hành công kích phạm vi lớn, oanh kích cường độ cao. Đừng xem bản lãnh bần đạo hiện tại thấp kém, nhưng uy lực trận thế này cùng tu vi của ta có quan hệ không lớn, bần đạo chỉ cần bố trí hoàn thành, chẳng qua chỉ đưa linh lực vào mấy chỗ trận nhãn mà thôi. Trận pháp một khi khởi động, sẽ tự động hút lấy thiên địa linh khí tiến hành bổ sung.
Bần đạo bố trí xong Cửu Chuyển Phong Lôi trận, thập phần hứng khởi, sau khi khởi động được trận pháp trong lúc vô tình lôi vân trong vòng ngàn dặm toàn bộ tụ tập lại, đợi chờ ta hiệu lệnh. Bần đạo mới vừa rồi trì hoãn thời gian là vì đợi chờ lôi vân tụ tập đầy đủ, mà ngay mới rồi, bần đạo cảm thấy hấp dẫn năng lượng lôi vân đã đủ, mới thi triển ra thần thông, chính thức khởi động đại trận.
"Đây là cái gì?" Thạch Nguyên Tiểu Khuyển dùng thanh âm run rẩy hỏi ta.
"Thứ đòi được mạng của ngươi." Bần đạo cười gian nói: "Muốn biết không? Ta sẽ không nói cho ngươi, để cho ngươi tiếp tục vì sự ngu ngốc của mình mà buồn bực đến chết đi, ngu ngốc."
"Ngươi mới là ngu ngốc." Thạch Nguyên Tiểu Khuyển chịu không được ta cười nhạo, hắn xem ra, ta chỉ là đang thi triển một pháp thuật cấp cấm chú, hắn đã hết đường giết ta nhanh chóng, cho nên không để ý Đại Địa Chi Hùng uy hiếp nữa, phát động tiến công ngay lập tức. Hắn tung người thoát ra khỏi cửa sổ, một kích bén nhọn đâm tới ta, lớn tiếng hô: "Đi chết đi."
Một kiếm này chỉ sợ là một chiêu mạnh nhất trong cuộc đời Thạch Nguyên Tiểu Khuyển, đấu khí màu đen vẫn còn như thực chất cuốn quanh bảo kiếm của hắn, thoạt nhìn tựa như hắn cầm trên tay một thanh đao dài mấy mét, chém về phía đầu của ta. Khí thế mạnh mẽ từ trước đến nay chưa từng có, kèm theo một câu rống giận cuối cùng, thật sự có điểm kích thích mà.
Đáng tiếc, Thạch Nguyên Tiểu Khuyển vaf Cái Thứ chênh lệch thực lực quá xa, không phải hắn dựa vào lửa giận cùng quyết tâm là có thể bù đắp được. Một kiếm kia thoạt nhìn thanh thế kinh người vẫn không thể phá vỡ bức tường hộ thể của Đại Địa Chi Hùng, chỉ có thể làm cho bức tường ma pháp rung động vài lần mà thôi.
"Phong Lôi Thủy Động." Bần đạo cũng lười nhìn hắn, bắt đầu trực tiếp chỉ huy đại trận vận hành.
"Ùng ùng ~." Bần đạo dùng thần thức chỉ huy, Cửu Chuyển Phong Lôi trận rốt cục chính thức phát động, chỉ thấy ngàn vạn đạo Lôi Điện to cỡ chén ăn cơm từ trên trời giáng xuống, bổ vào tổng bộ Hắc Long hội. Bất luận cả người lẫn vật đều bị tia chớp xuyên qua biến thành khói bụi, không quản ngươi là cao thủ Hoàng Kim, Ngân Bạch gì gì cả. Phàm người nào ngu ngốc dùng đấu khí đối kháng sẽ không có ai sống quá năm giây đồng hồ.
Đôi khi có mấy địa phương có một vài âm dương sư, ma pháp sư liên hiệp khởi động ma pháp kết giới phòng ngự. Người thiệt hại nhiều nhất là một đám âm dương sư. Mấy chục người liên thủ bố trí kết giới mặc dù nhìn rất bền chắc, nhưng không qua được mấy giây liền bể nát. Dưới thiên lôi uy lực khổng lồ buông xuống. Những người cấp bậc như bọn họ xây dựng ma pháp phòng ngự trên căn bản yếu ớt như tờ giấy mỏng manh.
Trên thực tế, đừng nói đến bọn họ, dù là Cái Thứ cũng không dám cứng rắn. Trong khi ta điều khống (điều khiển và khống chế) Cửu Chuyển Phong Lôi trận, cho dù giết không chết Đại Địa Chi Hùng, thì đánh trọng thương nó không thành vấn đề. Dưới thiên lôi uy lực cường đại, nhân lực lộ ra sự yếu ớt không đáng kể chút nào. Tòa thành kiên cường và kiến trúc chung quanh, căn bản không chịu nổi một kích lôi đình, nhanh chóng sụp đổ. Từng mảng từng mảng biến thành phế tích, càng lúc càng bị lôi đình phá hủy triệt để.
Bần đạo chỉ huy đại trận oanh kích, đồng thời cũng chỉ huy Cái Thứ tiến hành di chuyển hợp lý, thiên lôi không có mắt. Không có bần đạo chỉ huy sẽ đánh lầm người tốt, mặc dù ta có thể chỉ huy người phe mình ở vào phương vị an toàn, nhưng điểm rơi cụ thể chủ yếu do đại trận khống chế, dựa theo quy luật Lưỡng Nghi Bát Quái, đại trận ngược lại chỉ huy lôi điện tự động đánh xuống các địa phương bên dưới.
Cửu Chuyển Phong Lôi trận bao phủ diện tích lớn như vậy, tự nhiên không thể mỗi một lần đánh xuống bao trùm tất cả địa phương. Chung quy luôn có khe hở cho ta náu thân. Khe hở này không ngừng biến hóa, trước một khắc tựa như không có chuyện gì, nhưng sau một khắc nhất định có thiên lôi rơi xuống. Chỉ có ta đây người hiểu công việc mới biết được lúc nào đứng địa phương nào cho an toàn.
Đối mặt công kích khủng bố như vậy, cho dù là Đại Địa Chi Hùng luôn luôn cuồng vọng, trong lòng cũng sợ hãi vô cùng. Cũng may, hắn dù sao cũng là siêu cấp cường giả, tố chất không hề kém. Cho nên, khi được ta chỉ huy Cái Thứ dù có lo sợ nhưng vẫn di chuyển tốt, tránh khỏi kết quả hai người chúng ta phải xấu hổ.
Cửu Chuyển Phong Lôi trận tàn bạo oanh kích suốt năm phút đồng hồ, tổng bộ Hắc Long hội chiếm diện tích mấy ngàn mẫu mới xây xong hoàn toàn bị biến thành mảnh đất bằng phẳng. Cả mảnh thổ địa, khắp nơi đều là hố to, ngoại trừ khói đen lượn lờ bên dưới đất đai khô cằn, ngay cả một chút màu sắc khác cũng nhìn không thấy.
Thật ra, căn bản không cần thiết oanh kích năm phút đồng hồ, một phút đồng hồ đã đủ làm xong mọi chuyện rồi, chẳng qua bần đạo rất lâu không có thoải mái như thế, cho nên nhất thời cao hứng kìm lòng không đậu, đánh cho hết lực lượng thiên lôi trong đại trận mới lưu luyến thu tay lại. Nhìn thổ địa nám đen do chính tay ta tạo ra, bần đạo nhịn không được ngửa mặt lên trời cười to: "Ha ha, ta cười khắp thiên hạ, thế mà không có người nào là đối thủ của ta."
Hắc hắc, bần đạo tự nhiên không phải tự dưng phát cuồng, ta chỉ là trêu chọc một chút mấy cái tên may mắn còn sống sót kia thôi, cho nên, bần đạo cười híp mắt cúi đầu nhìn mảnh phế tích, nói: "Có phải hay không ? Tiểu khuyển ngu ngốc."
Ồ? Không có phản ứng. Bần đạo khinh thường nói: "Đừng giả bộ, ngươi dựa dẫm vào bệ hạ lừa gạt ta một con Tiềm Địa Tri Chu, ngươi cho rằng ta già nên hồ đồ rồi sao, tưởng ta quên mất phải không?"
Không có phản ứng như cũ. Bần đạo chỉ tay, cười nói: "Xem ra ta không tự mình động thủ ngươi sẽ không đi ra. Ta đây không khách khí vậy. Cái Thứ, động thủ."
"Rống rống." Cái Thứ gầm lên giận dữ, tiếp theo kim quang bắn ra bốn phía, hung hăng vỗ một cái xuống đất.
Tiếp theo, chỉ nghe một trận ùng ùng trầm muộn, thổ nhưỡng trước mặt ta trăm mét không ngừng rung chuyển, cuối cùng một con Tri Chu màu vàng to như căn phòng chậm rãi trồi lên, phía trên còn nằm sấp một người, không phải là Thạch Nguyên Tiểu Khuyển đó sao.
Bần đạo cỡi Cái Thứ đến gần nhìn kỹ, mới hiểu được tại sao mới vừa rồi ta gọi tên Thạch Nguyên Tiểu Khuyển, hắn không có trả lời, không phải là hắn muốn giả bộ thâm trầm với ta, thật sự hắn đã bị thiên lôi uy lực khổng lồ chấn cho hôn mê bất tỉnh. Đừng nghĩ hắn núp ở dưới đất hơn 10m, thiên lôi mặc dù đánh không tới, nhưng lực đánh mang theo chấn động, tạo thành tổn thương cực kỳ nghiêm trọng.
Nhờ hắn là cao thủ cấp bậc Kiếm Thánh mới có khả năng miễn cưỡng sống sót, nếu đổi lại là người khác sẽ trực tiếp bị ép chết rồi. Hắn mặc dù chưa có chết, nhưng đã bị thương nặng thất khiếu chảy máu, nặng nhất là trong lổ tai thẳng đến bây giờ còn đang không ngừng chảy máu, ngay cả con ngươi cũng bị chấn lòi ra ngoài, hiển nhiên sau này hắn coi như thành người điếc thêm mù rồi. Thậm chí y phục phía ngoài cũng nhuộm đầy máu, có thể thấy được mạch máu dưới da hắn bị đánh tả tơi đến cỡ nào.
Đừng nói là hắn, ngay cả Tiềm Địa Tri Chu cũng không khác là mấy, tên đáng thương cả người rách nát, dòng máu xanh biếc không ngừng rỉ ra. Nhìn tình cảnh một người hấp hối, bần đạo không khỏi thở dài một tiếng, trong lòng tự nhủ, 10 Đại Kiếm Thánh trên đại lục lại mất đi một rồi, uổng cho một thân bản lãnh, làm sao cứ như thế chứ? Tên đáng thương..
Bần đạo cũng lười suy nghĩ nhiều, phất tay qua đầu hắn, sử dụng Tam Muội chân hỏa hóa đi linh hồn hắn, tên này oán khí quá sâu, ai biết sau này có thể biến thành lệ quỷ hay không đây? Vẫn nên giải quyết cho tốt. Thế nhưng, Tiềm Địa Tri Chu đang hấp hối mất đi không có chủ nhân, thì ta rất có hứng thú, giết, hay là không giết? Đây là một vấn đề.
Chủ nhân sau khi chết, sủng vật sẽ nổi điên tập kích lung tung chung quanh, nhưng mà, nếu như đánh nó ngất xỉu, sau đó cho một người tới ký kết một phần khế ước khác, nếu như vậy đầu sủng vật này sẽ rất dễ dàng đi theo chủ nhân mới. Ma thú cấp tám không phải dễ dàng nhìn thấy, rồi Tiềm Địa Tri Chu lại là một loại rất hi hữu, nếu như cứ giết đi lấy ma hạch thật sự là quá lãng phí.
Hơn nữa, cơ hội hôm nay thật ra vô cùng khó có được, thế nhưng ta cũng chưa chắc có thể đánh nó ngất xỉu, ma thú nổi điên chỉ cần còn một hơi thở cuối cùng, bất kể bị thương nặng cỡ nào cũng sẽ liều mạng công kích, cho nên dưới tình huống bình thường, muốn đánh ngất nó thật sự quá khó khăn, so với bắt sống ma thú dã ngoại khó khăn hơn rất nhiều lần. Tỷ lệ thành công rất nhỏ, mà hiện tại nó đã bất tỉnh sẵn rồi, cơ hội hiếm hoi này nếu bỏ qua thì đáng tiếc, bần đạo dĩ nhiên không muốn lãng phí, nhìn bộ dáng của nó sợ rằng nếu không được cứu, có thể vĩnh viễn không tỉnh lại.
Cho nên ta tiện tay phóng một trị liệu thuật nho nhỏ trên người nó, sau đó cầm lấy bội kiếm tùy thân của Thạch Nguyên Tiểu Khuyển, yên tâm độn thổ trở về nhà, vừa đi vừa tự hỏi nên đưa đầu sủng vật này cho ai? Người chọn thích hợp có ba, ông nội, Thất công chúa cùng lão Mã. Cho ông nội thì có chút ủy khuất, lấy cấp bậc Kiếm Thần của hắn mà nói, ma thú cấp tám thật sự uổng phí, quá khó coi rồi. Lão Mã thì thích hợp nhất, thế nhưng Thất công chúa nếu đã qua quy thuận ta, tựa hồ cũng nên có chút lễ vật mới đúng, ma thú sủng vật hình như vô cùng thích hợp với nàng, dù sao cũng là ma thú cấp tám nha!