Trương Tam Phong Dị Giới Du

Chương 464: Một khắc xuân tiêu




"Thật đẹp nha!" Vong Ưu nhận lấy, trực tiếp đưa vào một đạo linh lực, ngay sau đó nàng được một đạo linh khí hình tròn vây quanh. Vong Ưu cười hỏi: "Ngươi nói nó cấp thấp, vậy đạo phòng ngự này có ích lợi gì. Có mạnh hay không?"

"Dựa theo tiêu chuẩn trên đại lục này mà nói, có thể ngăn cản pháp thuật cấp mười ba trở xuống!" Bần đạo cười nói: "Tạm thời cũng không tệ lắm, sau này thì không có chút ổn, hiện tại linh lực ngươi quá thấp, hạt châu này không qua bao lâu thì không dùng được nữa. Thôi thì tạm thời dùng nó vậy!"

Loại pháp bảo toàn thuộc tính này thật sự quá ít thấy. Đa số là đơn thuộc tính hoặc là song thuộc tính. Viên Ngũ Hành Châu này đại khái là tác phẩm do tên thần tiên rảnh rỗi nào đó làm ra, chỉ cần có linh lực rót vào là có thể tạo thành bức tường phòng hộ, bất kể linh lực thuộc tính nào cũng được. Nói nó là đồ bỏ đi bởi vì nó bức tường phòng hộ của nó không có nét đặc sắc, cho nên bất luận loại công kích gì đánh tới cũng thua thiệt, người tiến công hao phí bao nhiêu pháp lực, người phòng ngự cũng phải hao phí nhiêu đó, thậm chí còn hơn.

Đã như vậy thì phòng ngự còn có tác dụng gì chứ? Phải biết rằng trên tình hình chung phương tiến công phải hao phí linh lực nhiều hơn, phương phòng ngự chiếm được tiện nghi mới đúng. Dù sao cũng có thể dùng pháp thuật tương khắc hậu phát chế nhân để đối địch. Thế nhưng, vật này cho Vong Ưu dùng cũng không phải sai. Linh lực do Ngọc Nữ Tâm Kinh luyện ra, Ngũ Hành thuộc tính thật sự quá tạp nham, lại hỗn loạn không chịu nổi. Nhưng cũng chính vì vậy, nguồn linh lực cực kỳ khổng lồ, cùng một thời gian tu luyện, bộ công pháp này ngưng tụ ra linh lực gấp mấy lần các bộ khác, cho nên cũng không cần quan tâm lắm đến phương diện tiêu hao.

Nói đến đó, bần đạo cũng tu luyện toàn thuộc tính, nhưng thuộc tính của ta có thể tùy ý chuyển đổi. Muốn thổ chính là thuần thổ, muốn hỏa chính là thuần hỏa, mặc dù số lượng ít, nhưng uy lực phát huy ra lớn hơn nhiều lắm. Cho nên ta thà rằng dùng pháp bảo đơn thuộc tính gia tăng uy lực pháp thuật, cũng không cần đến Ngũ Hành Châu không có chỗ đặc sắc nào như thế!

"Có thể ngăn cản cấm chú cấp mười ba sao? Ta nghĩ đủ dùng một đoạn thời gian rồi!" Vong Ưu cười ha hả cất hạt châu đi, nói: "Ngươi hiện tại nên dạy ta luyện tập đạo thuật rồi chứ?"

"Ừ!" Bần đạo cười hì hì bảo nàng ngồi lên trên giường, sau đó dùng tay ấn lên lưng nàng, chậm rãi trợ giúp nàng điều trị nguồn linh lực ngổn ngang trong cơ thể. Việc nhỏ như vậy đối với chúng ta thì rất là nhẹ nhàng. Cho nên vừa điều trị cho Vong Ưu xong, bần đạo cười khổ oán hận nói: "Ngươi có phải hay không tưởng rằng đồng thời tu luyện đạo thuật?"

"Đúng vậy, như vậy sẽ tương đối tiết kiệm thời gian, hơn nữa còn có thể sử dụng ma lực ba động để che dấu khí tức linh lực!" Vong Ưu cười nói: "Như thế nào, có phải là sáng ý của thiên tài không?"

"Sáng ý ngu ngốc thì có!" Bần đạo cười mắng: "Sau này đừng có nghĩ như vậy dùm ta, thời điểm tu đạo phân tâm là rất nguy hiểm. Còn cần đến tâm cảnh phối hợp, ngươi mới vừa bắt đầu vấn đề không lớn, sau này tầng thứ cao dần lên, chuẩn bị không tốt sẽ bị tẩu hỏa nhập ma !"

"A! Biết rồi, pháp thuật Đông Phương thật là phiền phức mà!" Vong Ưu oán hận nói.

"Ha hả, có phiền toái thì mới lợi hại, nếu không tại sao mỗi lần đều là ta và con khỉ cắt đứt cánh lão Jesus, mà không phải là ngươi?" Bần đạo trêu chọc nàng.

"Ha ha!" Vong Ưu vừa nghe ta nhắc tới đoạn chuyện cũ này, liền cười không dứt miệng, nàng cười nói: "Tên ngu ngốc kia coi như là người chim xui xẻo nhất từ trước tới nay đi? Tám cái cánh lại bị ngươi và con khỉ mỗi người chém đứt một nửa, khi đó thật là thống khoái mà! Ha ha! Hắn lại vẫn vọng tưởng đoạt đi Thường Nga tỷ tỷ, đúng rồi, dùng câu nói hiện đại của các ngươi thì nói như thế nào nhỉ?"

"Con chuột già bám đuôi mèo mà, háo sắc đến không muốn sống nữa!" Bần đạo cười sảng khoải nói.

"Ha ha ha!" Hai người chúng ta cùng nhau cười váng lên.

Nói đến chuyện cũ, hai người chúng ta thật sự không thể nhịn cười được, tên Jesus ngu ngốc sự thật sự quá khôi hài. Nguyên nhân tam hại chúng ta và Tây phương thần giới xảy ra xung đột cũng chính do hắn mà ra. Lúc ấy, Jesus là con của chủ thần Tây Phương Zeus, háo sắc như mạng, không thích tu luyện, cho nên thân là chủ thần nhưng hắn chỉ là Thiên Sứ tám cánh mà thôi.

Thực lực Thiên Sứ tám cánh thật ra chỉ là một thứ thần, so với ba huynh đệ Zeus còn thua kém rất nhiều. Trong ba huynh đệ Zeus, Chiến thần Odin, thần mặt trời Thiên Chiếu Thần có thực lực xấp xỉ tam hại chúng ta, ước chừng tương đương với Thiên Sứ mười cánh, nếu như thật sự đánh nhau phải nhìn tình hình phát huy cụ thể và bảo vật mạnh yếu mà định. Về phần chủ thần Zeus siêu cấp người chim 12 cánh, so với chúng ta mạnh hơn quá nhiều. Hắn và Phật tổ, Nguyên Thủy Thiên Tôn ân sư ta cùng với Ngọc đế đứng đầu Thiên Cung, là tứ đại siêu cấp đầu lĩnh trên Thần giới.

Thực lực Jesus mặc dù yếu, nhưng dù sao cũng là con của chủ thần, nhìn trên phân thượng cha hắn, ở trên Thần Giới cũng không mấy ai dám quản. Huống chi bên cạnh hắn thường xuyên có bốn gã Thiên Sứ tám cánh hộ vệ, hơn nữa một thân hắn toàn là thần khí thượng đẳng, cho nên thực lực coi như là siêu cấp cường giả cực kỳ hung hãn.

Ngày hôm đó, Jesus mang theo một đám hộ vệ ra ngoài săn bắn, vừa vặn đụng phải Thường Nga cũng đi giải sầu. Hắn chỉ thấy Thường Nga một lần lập tức không nói nổi một lời. Thường Nga là đệ nhất mỹ nữ trên Đông phương Tiên Giới, vẫn thường ở trên Thiên Cung, sau lại hay liếc mắt đưa tình với con khỉ thối kia, bị con khỉ giành trước đưa đi Hoa Quả Sơn. Vì chuyện này hắn thiếu chút nữa lại náo loạn Thiên Cung thêm một lần, thế nhưng lần này hành động của hắn được Vương Mẫu nương nương mạnh mẽ ủng hộ, cho nên dễ dàng thành công.

Hai người bọn họ ở trên Hoa Quả Sơn trải qua cuộc sống thần tiên, tiêu dao tự tại, cùng tam hại chúng ta thường xuyên tụ tập vui đùa, tất cả mọi người đều rất quen thuộc. Vốn nàng rất ít khi ra ngoài giải sầu, nhưng lần đó đúng lúc con khỉ bị nghiêm trọng kích thích. Thật ra khi đó là do tam hại chúng ta bị đánh bại một trận.

Con khỉ tâm cao khí ngạo lập tức bế quan tu luyện nhiều năm.

Thường Nga hồi lâu cảm thấy buồn phiền cho nên thường đi quanh quẩn Hoa Quả Sơn giải sầu. Không ngờ đúng lúc chạm phải Jesus đi ngang qua. Jesus thật ra cũng biết thân phận Thường Nga, nhưng mà hắn quá tự cao, cho rằng mình chỉ cần làm sạch sẽ thì không có chuyện gì xảy ra. Huống chi, hắn căn bản xem thường con khỉ, hắn cho là một con khỉ tuyệt đối không dám trêu chọc hắn, thân là con của một vị chủ thần, khi hắn chà đạp ba Mỹ Thần, cũng không thấy ai dám tới gặp Zeus gây phiền toái gì.

Mấy lần đông tây đại chiến, con khỉ kia cũng không có ở trên chiến trường lần nào, đó là do hắn không muốn nghe Ngọc đế điều khiển. Cho nên Tây phương Thần Giới đối với Đấu Chiến Thắng Phật như hắn, vẫn chỉ biết danh mà không biết rõ thực lực thực tế. Đây cũng là nguyên nhân Jesus tự đại như thế, cho nên dưới tình huống chắc hẳn phải như vậy, hắn liền động thủ cướp người.

Thường Nga tu luyện thời gian đã lâu, một thân linh lực so với con khỉ còn dư thừa hơn nhiều, đánh người có lẽ không được, nhưng dựa vào Thất Thải Linh Lung Tháp cường hãn mà tự vệ thì không thành vấn đề. Dĩ nhiên, bị bốn gã Thiên Sứ tám cánh tập kích khiến cho nàng khó chịu, chạy trốn cũng rất khó khăn. Nếu như giằng co thêm đoạn thời gian nữa nàng sớm muộn gì cũng bị bắt.

Nhưng vấn đề ở đây chính là Hoa Quả Sơn mà, địa phương con khỉ thối bế quan cách nơi này quá gần, bên này vừa động tay động chân qua vài lượt, bên kia con khỉ nổi giận đùng đùng phá quan mà ra. Bị Mộc đạo nhân khốn kiếp đánh cho uất ức thời gian dài như vậy, lửa giận trong bụng còn không có nơi phát tác, lại thấy có người dám ở trước cửa nhà hắn công khai bắt lão bà, Đấu Chiến Thắng Phật tên này giận lắm nha, lúc ấy trực tiếp bộc phát lửa giận ngập trời.

Một đạo kim quang chói mắt hiện lên, con khỉ hóa thành ba đầu sáu tay thân hình to như núi hiện ra trên chiến trường, sau đó hoàn toàn là cá nhân hắn một mình biểu diễn. Hộ vệ của Jesus, bốn gã Thiên Sứ tám cánh, 200 Thiên Sứ bốn cánh toàn quân bị diệt, bản thân hắn bị Như Ý Kim Cô Bổng trực tiếp đập gãy bốn cánh một bên thân. Nếu như không phải nhờ hộ vệ của hắn đẩy ra, hắn chắc chắn biến thành thịt nát.

Đối với Jesus thì đó giống như một cơn ác mộng kéo dài hơn một giờ, ngoại trừ hắn dựa vào thần khí trực tiếp truyền tống về tới Thiên Đường, những người khác toàn bộ bị đập nát, rất nhiều Thiên Sứ ngay cả linh hồn cũng bị phá tan, mất đi cơ hội chuyển sinh. Chuyện này đối với Thiên đường mà nói là tổn thất cực kỳ khổng lồ, Thiên Sứ tám cánh tổng cộng chỉ có hơn mười vị, một khi tổn thất thì có thể về lại Chuyển Sinh Trì an dưỡng hơn trăm năm mới được, hơn nữa sau khi ra ngoài thực lực cũng hạ xuống một bậc.

Kết quả như thế cơ hồ kinh hãi cả Thần giới, chẳng ai ngờ rằng con khỉ biến thái đến như thế. Nhìn Jesus biến thành Thiên Sứ bốn cánh , Zeus cơ hồ tức muốn chết. Nhưng không thể vì thế mà gây chiến tranh Thần Giới, cho nên hắn lập tức kháng nghị lên Thiên Đình. Nhưng mà Ngọc đế nói, con khỉ kia chúng ta cũng không quản nổi. Zeus lại tỏ vẻ bất mãn với Phật tổ, Phật tổ nói, ta quản hắn không được, các ngươi có bản lãnh có thể tự mình đi bắt nạt hắn, đánh gãy tay gãy chân gì cũng được.

Ngay lúc đó thực lực con khỉ thối quá mạnh mẽ, người dưới Phật tổ có thể trị được hắn cơ hồ không có. Đám người chim trên Thiên Đường đoán chừng cũng không có ai chế phục được hắn rồi, Zeus cố kỵ thân phận tuyệt đối không thể tự thân động thủ, cho nên Phật tổ mới ra vẻ hào phóng để cho bản thân Zeus tự đi giải quyết. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Chuyện cho tới bây giờ, coi như vì mặt mũi của mình, Zeus cũng phải cho ra quyết định gấp. Dưới tay hắn có bảy đại Thiên Sứ trưởng, toàn bộ là Thiên Sứ mười cánh cả, vì báo thù cho nhi tử, hắn một hơi phái ba tên ra ngoài. Đây đâu còn là muốn đánh gãy tay con khỉ chứ? Rõ ràng là vạch kế hoạch đánh hắn thành tro bụi rồi.

Con khỉ so với Thiên Sứ mười cánh thì mạnh hơn một chút, nhưng thực lực cũng có giới hạn, một chọi hai coi như không thua chứ chống lại ba thì dù có chạy trốn cũng phải lao lực. Nhưng mà hắn cũng không ngu, đánh Jesus xong cũng biết gây đại họa rồi, cho nên lập tức tìm tới ta và Athena. Ba hại kể từ khi bị Mộc đạo nhân kích thích đều vùi đầu khổ tu. Lần này tụ hợp biết được chân tướng mọi chuyện làm sao mà không quản chứ? Chúng ta bắt đầu tích cực chuẩn bị chiến tranh, đúng lúc có thể kiểm nghiệm một chút thành quả tu luyện.

Địa điểm quyết chiến là ở Hoa Quả Sơn và phạm vi xung quanh bờ biển, bên chúng ta chỉ có ba người phe tam hại, bên kia ngoại trừ ba đại Thiên Sứ trưởng ra, còn có Jesus bị thương và bốn gã Thiên Sứ tám cánh hộ vệ mới được điều tới. Hai bên gặp mặt cũng chỉ nói nhảm mấy câu, lại bắt đầu một trận chém giết kinh thiên động địa.

Trận chiến này đánh suốt ba ngày ba đêm, con khỉ thối một đánh một với Thiên Sứ trưởng, đánh gảy một chân hắn, làm cho hắn chật vật chạy trốn trở về Thiên Đường. Ta và Athena phối hợp chiến đấu với hai đại Thiên Sứ trưởng và bốn gã hộ vệ của Jesus kia. Kết quả hộ vệ đều bị giết, Jesus bị ta chém thêm bốn đầu cánh bên kia, hai Thiên Sứ trưởng trọng thương viễn độn. Hiện tại ma hạch Quang Minh Hệ trong Long Lân Giáp của phụ thân là lấy được trong trận chiến ấy.

Trận chiến này chiến quả thật sự quá huy hoàng, kinh sợ cả Thần giới, trực tiếp ảnh hưởng tới cân bằng thế lực cả Thần Giới, có thể nói là trận chiến thành danh của tam hại chúng ta, từ đó về sau, tam hại bắt đầu hoành hành ở Thần Giới không hề cố kỵ, một đám tiểu thần không ai dám trêu chọc, dù có là Zeus chủ quản Thiên Đường cũng phải vội vã ước thúc thuộc hạ, không được cùng phát sinh xung đột với chúng ta. Hắn sợ lại hao tổn thế lực rồi trấn áp không nổi Đông Phương Thần Giới.

Cũng chính khi đó, chúng ta và Jesus kết thành thâm thù đại hận. Cánh là nguồn gốc lực lượng của Thiên Sứ, sau khi bị gãy cho dù sử dụng pháp thuật lại sẽ mọc dài ra nhưng thực lực bọn họ cũng phải giảm đi rất nhiều. Jesus hai lần bị thương nặng, đủ cho hắn tổn thất mấy trăm năm tu luyện. Hắn có thể không hận chúng ta sao?

Vừa nói chuyện cũ với nhau, bần đạo và Vong Ưu lâm vào bên trong ký ức tốt đẹp, lúc đó chúng ta huy hoàng đến cỡ nào chứ? Vào lúc này, linh lực rối loạn trong cơ thể Vong Ưu cũng được điều trị thuận lợi. Nàng nhẹ nhàng xoay người lại, quay đầu gục ở trong ngực ta, nói: "Ta hiện tại cảm giác vận hành linh lực hình như dễ dàng hơn rất nhiều!"

"Ừ, bởi vì bây giờ đã là trạng thái tốt nhất!" Bần đạo gật đầu nói.

"Vậy có phải đã có thể tiến hành bước kế tiếp hay không?" Vong Ưu đỏ mặt nhẹ nhàng hỏi.

"Đúng vậy, hẳn là có thể rồi!" Bần đạo mỉm cười nói.

"Vậy ngươi còn chờ cái gì?" Vong Ưu ôm cổ của ta trừng mắt hỏi.

"Hắc hắc, ta chờ ngươi chủ động mở miệng yêu cầu mà!" Bần đạo cười xấu xa trêu chọc.

"Đáng giận!" Vong Ưu cười mắng: "Cũng biết khi dễ ta, ngươi nhắm mắt lại!"

"Ừ!" Bần đạo cười sướng rơn làm theo. Chậm rãi, một khuôn mặt nhỏ nhắn tựa như Hương Hương áp lên, nhiệt độ khá cao nha, quả thực làm cho ta nóng như lửa đốt quanh thân. Sau đó trên môi nóng lên, một cái lưỡi thơm tho luồn vào. Ta nhanh chóng hưởng ứng một trận, qua hồi lâu, nàng mới lui ra ngoài.

"Tiện nghi cho ngươi, ôn nhu một chút đó, người ta còn là lần đầu tiên!"

"Ta cũng vậy, ngươi không hề thiệt thòi mà!"

"A! Hơi đau ta!"

"Hắc hắc, thật chắc nha!"

"Ô, ngươi hư!"

"Đừng làm rộn, vận công đi, phối hợp một chút!"

"Ừ! Ta muốn bay lên rồi!"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.