Trương Tam Phong Dị Giới Du

Chương 547: Thu phục Thụ Yêu




Nhìn thấy tình cảnh này, hai người lập tức giống như đạn bắn từ trên mặt đất nhảy đựng lên, Lệ Nhược Nhã bị ta dùng từ "Ám muội" nên khuôn mặt có chút đỏ lên, chẳng qua nàng không có tiếp tục truy cứu, mà là nhanh nhạy hỏi qua tình hình chiến đấu, nói: "Tình hình của ba ma thú đáng yêu ở bên ngoài như thế nào rồi?"

"Bọn họ không có việc gì đâu, hiện tại Thụ Yêu đang tập trung hỏa lực đối phó chúng ta, một ít công kích nhỏ lẻ thì không thể gây thương tích cho bọn họ được" Bần đạo cười nói.

"Tên gia hỏa này lợi hại như vậy, chỉ sợ chúng ta đánh không lại hắn" Cao Sâm yếu nhược hỏi han: "Chúng ta hay là nên bỏ đi ha?"

"Ha hả, ta còn muốn thử một lần nữa" Bần đạo cười nói: "Các ngươi hãy kiên trì cho ta ba phút đồng hồ ta không trị chết hắn, làm sao nhanh chân bỏ đi cho được"

"Ba phút đồng hồ" Cao Sâm gật gật đầu nói: "Không thành vấn đề"

"Được, ta chịu trước đây" Lệ Nhược Nhã lấy hành động thực tế để tỏ vẻ thái độ, hít sâu một hơi, ngưng tụ đấu khí còn sót lại trong cơ thể, hình thành một đạo đấu khí phòng ngự chắc chắn, Cao Sâm sau khi xuất ra phòng ngự nhìn ta nói: "Được rồi …!"

"Ân, như vậy, thế thì bắt đầu thôi" Bần đạo nói xong, thu lại Hỗn Thiên Lăng, đồng thời độn thổ tiến vào bên trong lòng đất. Nơi này cách gốc Thụ Yêu kia bất quá mấy ngàn thước, lấy tốc độ độn thổ hiện tại của bần đạo mà nói, trong nháy mắt liền tới nơi.

Bần đạo lại thoát ra trên mặt đất, một chỗ sát gốc Thụ Yêu. Ta một cước giẫm lên Thụ Yêu.

Sau đó dọc theo thân cây hướng lên trên chạy đi, một bên chuyển động, một bên thả ra thần thức tìm kiếm nơi hạ lạc ma hạch của Thụ Yêu. Thân thể của tên này quá sức khổng lồ, nếu ta dụng Huyễn Tật Thiên Hỏa đốt cháy cũng mất cả buổi, thật sự rất là phiền toái a.

Có câu: Xạ nhân tiên xạ mã (bắt người trước hết phải bắt ngựa), bắt giặc trước bắt vua. Ta chỉ muốn tìm ra ma hạch Thụ Yêu hơn nữa còn muốn khống chế, vậy hắn không phục cũng không được. Vì thế bần đạo mới từ gốc rễ cây bắt đầu tìm lên trên. Dưới mặt đất ta đã kiếm qua một lần rồi, nhưng lại không có phát hiện, như vậy khẳng định ma hạch sẽ ở trên mặt đất, nó ở một nơi nào đó trên thân cây.

Ngay khi bần đạo hướng về phía trước chạy đi, chung quanh khắp nơi đều có rất nhiều nhánh cây nho nhỏ dài hơn mười mét.

làm ta giống như đang ở trong rừng cây. Mấy nhánh cây này vừa nhìn thấy ta đến, lập tức khởi xướng công kích, giống như người đang sống vậy. Bọn họ lợi dụng thân thể của chính mình càng không ngừng quất ta, chẳng qua không có dùng lá cây tập kích từ xa. Hắc hắc, chung quanh ta đều là nhánh lá cây rậm rạp, quả thực giống như một tấm chắn thiên nhiên của ta vậy.

Vào lúc này Huyền Thiên Đặng Long Bộ phát huy tác dụng to lớn, thân hình bần đạo di chuyển một cách quỷ dị, dễ dàng tránh né được nhiều nhánh cây quật tới, hơn nữa còn có thể lấy tốc độ tương đối cao hướng về phía trước tiến sát gần hơn. Thụ Yêu thấy vậy, lập tức biến hóa nhanh hơn, chỉ thấy nhánh cây nhỏ từ trên người hắn đột nhiên hai cây xác nhập lại một, lại cùng hai nhánh cây đó xác nhập thành một nhánh mới lớn hơn trước.

Kể từ đó, nhánh cây liền ít đi một nửa, khe hở trên thân cây trở nên lớn hơn thì không nói đến, nhánh cây lớn vừa mới hình thành bởi vì nó dài gần đến ba bốn mươi thước, cho nên quất đến ta càng thuận lợi hơn, ta cơ hồ mỗi thời mỗi khắc đều phải tránh né quật tới vài lần, lá cây trên nhánh cây cũng trở nên giống như cái chảo lớn nhỏ. Hơn nữa số lượng lá cây lại nhiều, tất cả tập trung đến đầu nhọn của nhánh cây, nhìn thấy nó giống như cái vỉ đập ruồi vậy.

Nói thật, dựa theo tỉ lệ lớn nhỏ mà nhìn, cái đầu của ta đối với chúng mà nói, thật đúng là giống như ruồi bọ. Chỉ có điều, sự linh hoạt của ta so với ruồi bọ kia hơn nhiều lắm, nhiều vỉ đập ruồi đập xuống ta như vậy, ta lại không có việc gì, vẫn giống như đi dạo trong công viên, mặc cho cái vỉ đập xuống. Hơn nữa dùng tốc độ cực cao hướng tán cây tiến lại gần.

Thụ Yêu như trước vẫn không làm được gì, nhanh nhóng biến đổi, tiến hành hợp nhất các nhánh cây lại một lần nữa. Cứ như thế sau vài lần tiến hành, cuối cùng trên người nó chỉ vẻn vẹn còn hơn mười nhánh cây được sắp đặt một cách chỉnh tề, từng nhánh cây có độ dài mấy trăm mét, thấp nhất cũng có mấy chục thước, giống như từng cánh tay cự đại, không ngừng hướng trên người ta phát ra, dường như hung chủy của Đại Tinh Tinh vậy. Đáng tiếc, những cái này vẫn không có bắt được ruồi bọ như ta đây, một chút biện pháp cũng không có.

Kết quả như vậy khiến cho Thụ Yêu cực kỳ buồn bực, mà bần đạo kỳ thật cũng rất buồn bực. Ma hạch Thụ Yêu này rốt cục được cất giấu ở nơi nào thế? Mà ta đến đây cũng không phải để luyện tập chạy cự ly dài, đều là muốn mau chóng tìm được nó ở trên thân cây. Cuối cùng ta chỉ hảo hảo chui vào bên trong tán cây của hắn, lúc này mới có điều phát hiện.

Thụ Yêu đem bộ phận trọng yếu nhất của chính mình giấu ở trong tán cây bên trong thân cây, nhìn thấy bần đạo tiến sát đến nơi này, hắn lập tức khẩn trương lên dụng một đống lá cây cực to tiến hành che đậy, nhưng không ngờ, cái động tác này của hắn làm bại lộ mục tiêu. Cạc cạc, nhất thời bần đạo hơi hơi bị chấn động.

"Ha ha! Nguyên lai là giấu ở nơi này" Bần đạo hô lên một tiếng, lập tức nhân kiếm hợp nhất, hóa thành một đạo cầu vồng bắn tới. Lần này bần đạo cũng không dấu giếm nữa, dù sao ở trong này cũng không có ai nhìn thấy, cho nên ta một bên ngự sử nguyên thần xuất khiếu, mời ra Hỏa Phượng Hoàng hóa nhỏ khoảng một thước đi trước mở đường, một bên lấy Hỗn Thiên Lăng bảo vệ quanh thân sau đó theo sau vào.

Dưới Huyễn Tật Thiên Hỏa mạnh mẽ đốt cháy, chẳng quản lá cây, vỏ cây hoặc là thân cây của ngươi hết thảy đều xong đời. Hỏa Phượng Hoàng giống như cá chạch tiến vào miếng đậu hủ, một đường dễ dàng thiêu đốt thân cây tạo thành thông đạo rộng có đường kính khoảng hai thước, rất nhanh tìm được chỗ ma hạch của Thụ Yêu.

Ma hạch của tên gia hỏa này không ngờ cỡ như gian phòng nhỏ, xanh xanh biếc biếc giống như ngọc bích vậy, trong suốt có thể nhìn xuyên thấu qua, xinh đẹp cực kỳ. Ngay khi bần đạo đứng trước mặt nó, cũng nhịn không được tán thưởng nói: "Thật đẹp a, thiêu hủy nó đi thì có chút đáng tiếc, không bằng đem nó đục đẻo thành cái bồn cầu để gia tăng thêm tính thực dụng, ngươi xem làm như vậy được không?"

"Ngươi …!" Thụ Yêu đầu tiên là phẫn nộ hét lên một tiếng, nhưng sau đó cảm giác có điểm không đúng, cái mạng nhỏ của hắn đang nằm ở trên tay của ta, cho nên nhanh chóng mềm dẻo xuống, ủy khuất nói: "Hỏa diễm kia là thứ gì vậy? Làm sao cơ thể ta không chịu nổi một kích vậy?" Bản thân Thụ Yêu đích xác không giống người thường, vô cùng cứng cỏi, đao kiếm bình thường chém xuống cũng không để lại một dấu vết.

Nhưng Thụ Yêu gặp phải Huyễn Tật Thiên Hỏa của ta liền giống như miếng đậu hủ, hắn đương nhiên là rất buồn bực rồi.

"Là một loại hỏa diễm rất mạnh, ân, ngươi tạm thời nên không biết thì hay hơn" Bần đạo cười gian nói. Sau đó, sắc mặt ta chỉnh lại, nghiêm nghị hỏi: "Hỏi lại ngươi một lần nữa, khuất phục hay hủy diệt!" Ở thời điểm nói chuyện, thân thể Hỏa Phượng Hoàng chậm rãi phóng đại lên, mỗi lúc càng lớn, mộc chất chung quanh đều bị đốt đi một tầng, loại áp lực từ từ này làm cho người ta khó chịu vô cùng. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

"Không cần, ta khuất phục rồi" Thụ Yêu vội vàng nói: "Chỉ là, thực lực Thần Ngữ giả kia thật sự rất thấp a. Hay là Thụ Yêu ta có thể thần phục ngài là một cường giả a?"

"Ta chỉ có thể nói, ngày sau tiền đồ của nàng là không thể hạn lượng được" Sau đó bần đạo cười nói: "Hơn nữa, ngươi còn có tư cách cò kè mặc cả sao chứ? Đã sớm bảo ngươi đầu hàng, mà ngươi còn mang ta ra đùa giỡn. Hiện tại nói cái gì cũng đã muộn, còn không mau mau một chút đi hả?" Nói xong, Hỏa Phượng Hoàng lại lớn hơn một tầng nữa.

"Đừng … đừng, ta nguyện ý chịu sự điều động" Thụ Yêu rơi vào đường cùng đành phải đồng ý. Tại trong chốc lát hắn đồng ý, Thụ Yêu đột nhiên hóa thành một đạo quang mang xanh biếc bay vào trong Thần khí nhẫn ở trên tay Hương Hương – Phỉ Thúy Chi Tinh.

Bần đạo bị biến hóa này làm cho ngây ngẩn cả người, nói đi liền đi nhanh như thế sao? Sau đó ta đột nhiên nhớ tới Hỏa Phượng Hoàng đang còn ở bên ngoài, nhanh chóng bảo nó đến, sau đó bay xuống phía dưới, cũng may ở trong thời gian ngắn, lại có mây mù che giấu, cho nên người ở phía dưới sẽ không chú ý tới nguyên thần Hỏa Phượng Hoàng của ta.

Cho đến khi ta trở lại bên người Hương Hương. Lệ Nhược Nhã đám người cũng đã sớm hội tụ cùng một chỗ. Một vài người đang chơi đùa với tiểu gấu trúc, một gia đình ba người gấu trúc cũng đã giải trừ trạng thái chiến đấu, thân thể thu nhỏ lại đến mức bình thường như gấu không sai biệt lắm. Ba tên này vây quanh chạy qua chạy lại dưới chân các nàng, làm cho Hương Hương và Lệ Nhược Nhã cười mãi không ngừng.

"Ai nha nha, ta đây liều chết đi đánh trận, mà các ngươi ở tại đây chơi đùa rất nhàn nhã a?" Bần đạo cười khổ nói. Nói xong ta liền dừng bên người Hương Hương.

"Phu quân lợi hại như vậy, lẽ nào mệt mỏi sao chứ?" Hương Hương đôi má hồng hồng nghiêm lại.

"Đúng vậy, ngươi cũng quá biến thái đi, chúng ta chưa nhìn thấy ngươi động thủ bao giờ, thì Thụ Yêu kia dong tay đầu hàng. Cái gì là đi liều chết chứ? Hoàn toàn là chuyện bịa đặt" Cao Sâm nghi ngờ nói.

"Đúng thế, ta cũng không nhìn thấy ngươi xuất thủ như thế nào cả, ngươi xem chúng ta đây một thân mặt xám mày tro, mà ngươi ngay cả tóc ở trên đầu cũng không rối loạn, ngươi nói mà không biết xấu hổ à" Lệ Nhược Nhã cũng không biết ngượng, nói: "Đúng rồi, ngươi rốt cục như thế nào đánh phục hắn vậy?"

"A, cái này … này" Bần đạo rung đùi đắc ý nói: "Ta lúc xâm nhập đến bên hắn sau đó cùng nhau tâm sự, thông qua một hồi giảng giải đạo lý, cùng với đưa ra một luận chứng hữu lý, làm hắn nhận thức đầy đủ sai lầm và những chỗ còn thiếu khuyết của chính mình, vì thế cam tâm tình nguyện thần phục Hương Hương! Cạc cạc, sự tình chỉ là đơn giản như vậy thôi"

"Ặc!" Lệ Nhược Nhã cùng với Cao Sâm trực tiếp trực trợn mắt há mồm, ngay cả ba con gấu trúc ở một bên cũng đang cẩn thận lắng nghe ta giảng giải về cái lý do mà ta bịa ra đó lập tức cùng nhau đổ nhào xuống đất, trực tiếp ngất xỉu. Thiệt là, ba tên này thực không nể tình gì cả, nói như thế nào cũng là ta xuất thủ cứu cái mạng nhỏ của bọn họ? Chợt trở mặt không nhận thức như vậy được sao? Bần đạo thực buồn bực, nhưng ta còn có Hương Hương, nàng cho đến bây giờ cũng không tỏ vẻ gì, lúc bần đạo định khen lấy khen để Hương Hương, nhưng không ngờ nàng lại nói như thế.

"Ha ha, rất có ý tứ a!" Hương Hương chỉ vào một nhà gấu trúc, cao hứng nói: "Phu quân, ngươi xem, chuyện ma quỷ mà ngươi nói đến bọn họ đều có thể nghe hiểu được ha"

Ta choáng váng, lúc này bần đạo nghĩ muốn đập đầu vào đá mà chết, làm sao ngay cả Hương Hương của ta cũng nói như vậy? Ta vô cùng ủy khuất nhìn Hương Hương nói: "Chẳng lẻ, ngươi cũng cho rằng những điều ta nói là chuyện ma quỷ?"

"Không có, Hương Hương là nói bọn họ mà, mà cho tới bây giờ Hương Hương cũng không cho rằng phu quân toàn nói chuyện ma quỷ" Hương Hương vội vàng thề thốt phủ nhận. Nhất thời trên mặt bần đạo vui vẻ hẳn lên, nhưng cũng thật không ngờ được điều Hương Hương nói tiếp: "Hương Hương chỉ biết lời vừa rồi của phu quân vẫn là lời nói chơi, cho nên phu quân yên tâm đi, Hương Hương sẽ không tin tưởng đâu!"

"Hương Hương" Bần đạo dở khóc dở cười nói: "Ngươi trở nên thông minh lúc nào thế"

"Hắc hắc, cám ơn phu quân đã khích lệ" Hương Hương cao hứng nói.

"Được rồi, chúng ta trước đi về hội họp với các nàng rồi hẳn nói sau, bằng không các nàng đợi lâu sẽ thương tâm đó" Bần đạo cười nói.

"Uhm, được rồi" Hương Hương gật đầu đáp ứng một tiếng, sau đó hỏi: "Nhưng mà bọn hắn thì sao?" Nói xong nàng chỉ vào ba con gấu trúc hỏi.

"Rống!" Không đợi ta nói, ba con gấu trúc cùng nhau kêu lên, hai con lớn nhất phân biệt hai hướng ta và Lệ Nhược Nhã chạy tới, quỳ rạp xuống dưới thân hình hai chúng ta, còn tiểu gấu trúc kia chạy đến bên Hương Hương, hiển nhiên là muốn bảo chúng ta cưỡi lên nó. Chúng ta đây như thế nào còn có thể khách khí nữa cơ chứ? Vì thế ba người cao hứng cưỡi trên lưng gấu trúc, tùy tay chỉ phương hướng, bọn họ theo hướng ta chỉ nhanh chân chạy về phía trước.

"Uy uy!" Cao Sâm sốt ruột, căm tức hỏi: "Như thế nào không mời ta cưỡi lên? Ta kháo, ta không phải là người cứu các ngươi chắc? Cũng không nể mặt chút nào!"

"Ngươi trước hết phải giảm béo phì rồi hẳn nói" Lệ Nhược Nhã thuận miệng trêu chọc.

"Nhưng, nếu lấy hình thể lớn nhỏ mà nói, rõ ràng là ngươi để cho bọn họ cưỡi lên mới đúng" Bần đạo phụ họa nói theo. Hình thể Cao Sâm chính là một khối thịt hình cầu với đường kính một thước tám, mà hiện giờ gấu trúc bất quá lớn hơn gấu bình thường một chút thôi. Hai bên căn bản là kém nhau quá xa, thật sự cũng chẳng trách gấu trúc không muốn hắn cưỡi.

"Nhược Nhã nàng cũng rất to mà, nàng thân cao ba thước, còn có sáu cánh, thể trọng tuyệt đối là hơn ta" Cao Sâm tiếp tục kháng nghị nói.

"Ha hả, ngươi cũng biết ta có cánh, có thể bay lên. Nên biết, thân thể nặng là bay bất động, cho nên thể trọng của ta so với ngươi mà nói khẳng định nhẹ hơn nhiều lắm, mà không cần nhỏ mọn như thế" Lệ Nhược Nhã cười nói: "Tóm lại, ngươi cũng từ từ mà chạy đi ha"

"Ta kháng nghị, đây đúng là kỳ thị đối với Ải Nhân ta" Cao Sâm một bên cố gắng chạy nhanh, một bên lớn tiếng hô lên.

"Kháng nghị không có hiệu lực" Lần này ba người chúng ta cùng nhau cười hô to lên.

Đừng xem hình thể ba con gấu trúc này không lớn, nhưng tốc độ cũng không thấp. Chẳng qua trên đường chúng ta cùng đua với Cao Sâm một hồi.

Không mất bao lâu thời gian, bọn họ mang chúng ta đến bên đám người Vong Ưu. Nhìn thấy chúng ta cưỡi ma thú kỳ quái như thế mà trở về, làm tất cả mọi người ngạc nhiên không thôi.

Đương nhiên, kinh ngạc nhất chính là Vong Ưu. Bởi vì chỉ duy nhất nàng biết được chuyện gấu trúc. Diện mạo của ba con ma thú này cùng với gấu trúc không có gì khác nhau, nàng đương nhiên rất là kinh ngạc. Vội vàng hỏi: "Làm sao mà có được gấu trúc thế?"

"Cạc cạc! Là chuyện như vậy nè" Bần đạo sau đó hướng Vong Ưu các nàng thuật lại sự tình đã trải qua cho các nàng nghe. Đồng thời ta mang theo gấu trúc đi vào bên người mấy nữ nhân chậm rãi nói.

Lại nói, Cái Thứ đột nhiên chú ý tới ba con ma thú này. Thân là tọa kỵ của ta, hắn đương nhiên không thích ta cưỡi ma thú khác. Cái này đối với hắn mà nói, là một việc thật mất mặt, vì thế liền đi tới bên cạnh ba con gấu trúc, định giáo huấn bọn họ một trận.

Mọi người điều biết, Ám hệ ma lực am hiểu nhất chính là ẩn dấu, Quang hệ ma lực am hiểu nhất chính là tìm kiếm. Mà hai thuộc tính Quang – Ám này lại nằm trên người gấu trúc, tự nhiên cụ bị được ưu điểm của hai loại này. Cho nên gấu trúc tại thời điểm phát huy, người khác rất khó tìm được ma lực dao động của hắn, thậm chí là tồn tại của hắn. Tại thời điểm hắn tập trung lực cao độ, không ngờ chính mình hồ đồ đến nỗi gấu trúc đi đến bên người cũng không phát giác ra dị thường. Thì có thể thấy được năng lực bí mật của gấu trúc có bao nhiều mạnh mẽ.

Cái Thứ cũng như thế, thực lực của hắn so với so với hai gấu trúc kia kém hơn nhiều, chỉ ngang bằng với tiểu gấu trúc, cho nên hoàn toàn không có phát giác ra ma lực dao động ở trong cơ thể ba con gấu trúc này. Hắn còn tưởng rằng ba gia hỏa này chỉ là dã thú, mà không phải là ma thú.

Vì thế nên ngu ngốc vù vù tới thị uy, muốn cho ba con gấu này biết ai mới là lão đại ở nơi này.

Cái Thứ tiến tới trước mặt người ta rồi nhe răng ra, lại phát hiện không ai để ý đến hắn. Sau đó Cái Thứ vẫn chưa từ bỏ ý định hắn đem khí thế thả ra ngoài, tại hắn nghĩ đến, nếu là ma thú bình thường sớm đã bị hắn hù dọa tới mức nước tiểu chảy ra đầm đìa, cũng không nghĩ tới, ba tên gia hỏa kia tại bên chân chúng ta nhắm mắt dưỡng thần, nắm chặt thời gian khôi phục ma lực tiêu hao vì chiến đấu, một chút không cũng không để ý đến sự khiêu khích của Cái Thứ.

Bị chúng nó không thèm nhìn làm Cái Thứ hoàn toàn căm tức, hắn lập tức phóng đại thân hình, hình thành trạng thái chiến đấu, sau đó đối với ba tên coi rẻ hắn gầm lên giận dữ, cái mồm to như chậu máu, há hốc, tựa hồ muốn một ngụm ăn hết ba con gấu kia. Cái này thật sự chọc giận đến gấu trúc.

"Rống, rống, rống" theo ba thanh âm rống giận vang lên, ba con gấu trúc cũng thả ra hình thái chiến đấu, hai đại gấu trúc cao đến hơn hai mươi thước so với Cái Thứ còn lớn hơn một vòng, chỉ là tiểu gấu trúc kia so với Cái Thứ lại nhỏ hơn rất nhiều, nhưng khí thế của hắn cùng với tản mát ra ma lực dao động, liền biểu hiện thực lực của hắn không kém hơn bao nhiêu so với Cái Thứ.

Lập tức Cái Thứ trực tiếp ngốc trệ, từ trước cho tới bây giờ hắn đều là lão hổ đi ăn thịt heo, đi âm mưu người khác, lúc này đây cũng không nghĩ tới không ngờ bị người khác âm mưu lại. Ba con gấu trúc kia, cho dù hắn đơn đấu cũng không nắm chắc phần thắng, chứ đừng nói đến gặp ba con cùng một lúc. Lúc này hắn sợ tới mức liên tục lui về phía sau, hơn nữa đầu hạ thấp, nằm phục người xuống, bày ra một bộ dạng nhu thuận đến đáng thương.

"Ha ha" Đám người chúng ta cùng nhau cười to lên, vốn là chúng ta đang nói chuyện lại đột nhiên phát hiện uy cấp làm cho một trận mông muội, còn tưởng rằng địch nhân đã đến, nhưng không ngờ sau đó nhìn thấy một màn buồn cười như thế. Bần đạo sợ bọn họ đánh nhau thật, cười lên mấy tiếng, liền chặn lại nói: "Tất cả cùng thu lại trạng thái chiến đấu đi, Cái Thứ, ngươi nha, lần này biết lợi hại rồi chứ?"

Hiện tại Cái Thứ nhưng thật ra lại rất ngoan ngoãn, nghe thấy ta bảo thu lại trạng thái chiến đấu, lập tức nhanh nhạy rụt trở về, sau đó chạy đến bên chân ta lăn qua lộn lại, làm một bộ dạng lấy lòng ta. Ba con gấu trúc kia chẳng muốn làm quá, khôi phục lại hình dáng ban đầu, sau đó quỳ rạp trên mặt đất tiếp tục dưỡng thần.

"Ha hả, ba con gấu này thật đáng yêu a, ta rất thích chúng nó" Vong Ưu cao hứng nói.

"Chúng ta thu dưỡng bọn họ đi? Chỉ cần bọn họ nguyện ý ta nhưng thật ra rất là hoan nghênh" Bần đạo cười nói: "Bất quá, nếu chúng nó không muốn theo chúng ta, ta cũng không muốn bắt buộc bọn họ"

"Vì cái gì?" Lệ Nhược Nhã kỳ quái nói: "Sức chiến đấu bọn họ rất cao mà? Như thế nào không bức bách bọn họ hàng phục vậy? Lấy năng lực của ngươi cũng không quá khó?

"Bọn họ vừa rồi không có chọc đến người khác, ta không không nên ép buộc người ta làm nô lệ hoặc sủng vật?" Bần đạo bất mãn nói: "Ta cũng không phải là dân buôn lậu a"

"Vậy, ngươi vì cái gì muốn bức bách ta?" Lệ Nhược Nhã đột nhiên tức giận nói.

"Ai bảo ngươi chạy tới đây đuổi giết ta chi?" Bần đạo nhún vai giọng vô tội nói: "Nguyên tắc của ta là, đối với địch nhân và người xấu tuyệt đối không nhân nhượng, không thể mạnh mẽ thu phục, sẽ chém tận giết tuyệt! Những cái khác, mấy con gấu trúc vô tội đáng yêu thế này, ta trân trọng còn không kịp, như thế nào đi hãm hại bọn họ chứ?"

"Ai, thái độ làm người có đôi khi cũng không bằng ma thú a" Cao Sâm buồn bực nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.