Trương Tam Phong Dị Giới Du

Chương 761: Tái chiến phong vân!




Ngày hôm sau, khi mặt trời mới mọc, ngoài núi Đạo Môn lại xuất hiện vô số binh lính thiên sứ, đại quân lần này, số lượng vẫn như cũ là phủ kín bầu trời, quả thực không thể đếm hết, mà chất lượng cũng tăng lên mấy cấp bậc. Năm tên đầu lĩnh đều là cường giả có màu cánh trong suốt, phía bọn hắn theo thứ tự là chủ thần đỉnh cấp, nhất cấp chủ thần cùng các tiểu lâu la, từ xa nhìn lại, riêng bát dực thiên sứ không ngờ đã hơn vạn. Có thể nói là cường giả như mây, khi đám gia hỏa này đằng đằng sát khí đi tới, cả không trung tối sầm lại, thậm chí cả ánh mặt trời cũng nhìn không thấy.

Điểu nhân cố ý tạo ra uy thế cường đại như thế, chỉ là muốn đả kích sĩ khí của chúng ta mà thôi, nhưng mà, đệ tử trong Đạo Môn đều là trung kiên khổ tu nhiều năm, ý chí cứng rắn vô cùng, tự nhiên sẽ không bị tiểu xảo của điểu nhân làm cho sợ hãi.

Nhưng mà, sự xuất hiện của một người khác, ngược lại làm cho đệ tử Đạo Môn cảm thấy cực kỳ rung động. Người đó chính là Ngọc Đế, hắn hôm nay không chỉ có tự mình tiến đến, hơn nữa còn điều động lực lượng quân sự trực thuộc hắn, thiên binh thiên tướng với số lượng trăm vạn. Đại quân này là vốn liếng hắn nhiều năm bồi dưỡng, chỉ phục tùng mệnh lệnh của mình hắn. Trong đại quân có hơn mười vạn người đã vượt qua nhất cửu thiên kiếp, còn lại cũng là cao thủ vô số. Hơn nữa, Ngọc Đế lợi dụng tài nguyên của tiên giới, trang bị vũ khí tốt nhất cho bọn hắn, làm cho sức chiến đấu của toàn đội quân cực kỳ cường hãn.

Huống hồ bọn hắn là quân chính quy, huấn luyện trường kỳ, khiến cho chỉnh thể bọn hắn phối hợp phi thường ăn ý, nếu như mà chiến đấu với cùng số lượng cao thủ, đệ tử Đạo Môn có phần kém hơn.

May mắn đệ tử Đạo Môn tổng cộng có hơn trăm vạn, kém cỏi nhất cũng đã vượt qua nhất cửu thiên kiếp, số lượng cao thủ lại rất nhiều, tuy rằng trong môn có gần một phần ba cao thủ ở bên ngoài lịch lãm, nhưng mà số còn lại này cũng đủ để ngăn cản liên quân của điểu nhân và Ngọc Đế. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là, chúng ta phải nghĩ biện pháp đem năm tên siêu cấp chủ thần của điểu nhân cùng Ngọc Đế ngăn chặn, chỉ cần sáu người bọn hắn không tham dự vào tranh đấu của tiểu bối, chúng ta đây mới có thể thắng được. Mà biện pháp duy nhất bám trụ bọn hắn cũng chỉ có thể dựa vào Thiên Không Chi Thành của ta. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Sau khi Ngọc Đế vênh váo đắc ý xuất hiện thì ra lệnh đại quân ngừng lại, một mình đi tới chính diện phòng ngự của Đạo Môn cũng chính là trước mặt Thiên Không Chi Thành la lớn :" Trẫm vốn là được người đứng đầu thần giới năm đó Nữ Oa nương nương thân phong, phụng mệnh của lão nhân gia thống lĩnh thần giới, Đạo Môn cũng không ngoại lệ, thuộc về ta cai quản, trẫm hiện tại mệnh lệnh cho các ngươi, lập tức vứt bỏ chống cự giơ tay đầu hàng, trẫm chỉ truy cứu thủ lĩnh Đạo Môn Nguyên Thủy Thiên Tôn dung túng bao che cho Tôn Ngộ Không tên phản bội thần giới, đám người còn lại sẽ không hề trách tội. Các ngươi còn không mau đầu hàng, đợi đến bao giờ nữa?"

"Ha ha, thật là không biết xấu hổ!" Lão Quân đột nhiên từ trong Thiên Không Chi Thành xông ra, khinh thường hồi đáp :" Nếu ta nhớ không lầm, Nữ Oa nương nương lúc trước chỉ cho ngươi chưởng quản sự vụ của Nhân Gian Giới, chưa từng phong ngươi là người đứng đầu thần giới thì phải? Đạo Môn ta cùng với Phật Môn chẳng qua là nể mặt Nữ Oa nương nương cho nên mới toàn lực phối hợp mới ngươi mà thôi, lại không biết khi nào lại trở thành thủ hạ của ngươi chứ?"

"Hừ!" Ngọc Đế giận dữ nói :" Thái Thượng Lão Quân nhà ngươi không phải là thủ hạ của ta sao?"

"Câm miệng!" Lão Quân tức giận nói :"Ngươi còn có mặt mũi nói chuyện này sao? Lúc trước, ngươi mới lập Thiên Đình, dưới tay không binh không tướng, là ngươi quỳ gối trước mặt ân sư của ta cầu xin, ân sứ bất đắc dĩ mới gọi ta qua giúp ngươi một phen, như thế nào, chuyện này chẳng lẽ ngươi cũng quên sạch rồi sao?"

"Nói bậy, rõ ràng là ngươi tới cầu xin trẫm, trẫm là nể mặt Nguyên Thủy Thiên Tôn mới chứa chấp ngươi, hiện tại ngươi quay đầu cắn ngược lại, thật là vô sỉ đến cực điểm." Ngọc Đế cười lạnh nói khinh thường nói.

"Ngươi, ngươi, ngươi!" Lão Quân tức thì giận dữ, hắn vạn lần không ngờ Ngọc Đế lại đổi trắng thay đen, nói lời xằng bậy, hắn chưa từng thấy người nào vô sỉ hạ lưu như thế, thật sự không biết nên sỉ vả hắn như thế nào, tức giận đến râu trắng run rẩy, nói không ra lời.

"Ngọc Đế lão nhân!" Lại có vài vị sư huynh bay đến, bọn hắn thấy đại sư huynh tức giận đến nỗi nói không ra lời, vội vàng tiến đến an ủi, sau đó đồng loạt chửi ầm lên :"Ngươi đúng là tên vô sỉ, ngày đó chúng ta bốn người hầu hạ bên cạnh ân sư, thấy tận mắt ngươi quỳ xuống cầu xin, làm sao ngươi có thể nói hươu nói vượn, vu tội cho sư huynh của ta chứ? Một tên vô sỉ như nhà ngươi, dựa vào cái gì làm Ngọc Đế, dựa vào cái gì quản lý Thiên Đình chứ?"

"Hừ, các ngươi đều là cá mè một lứa, thông đồng đến vu tội cho ta!" Ngọc Đế khinh thường nói :" Ta quản lý Thiên Đình hơn mười vạn năm, thành tích như thế nào ai thấy cũng rõ ràng, cho dù Phật tổ cùng Nguyên Thủy Thiên Tôn không nói một chữ tốt, các ngươi tính là cái gì? Cũng xứng múa may tay chân trước mặt ta?"

"Ngọc Đế lão nhân, ngươi quả thực là người vô địch về vô sỉ rồi." Một vị sư huynh tức khắc mở miệng châm chọc.

" Không sợ lưu manh không học vấn, chỉ sợ người có học vấn làm lưu manh." Một vị sư huynh khác lập tức tiếp lời nói :"Giống như người có học vấn như Ngọc Đế đây, một khi quyết tâm làm lưu manh, ai cũng nói không lại hắn."

Hai người kẻ xướng người hoạ, châm chọc Ngọc Đế đến đỏ bừng cả khuôn mặt, nộ khí trùng thiên, hắn giận dữ rít gào :"Chưa thấy quân tài chưa đổ lệ! Các ngươi mở mắt chó mà nhìn xem, nơi này, cấp bậc thần minh giống sư phó các ngươi có đến sau người, mà các ngươi thì sao? Một người cũng không có. Nguyên Thủy Thiên Tôn hiện tại trọng thương chưa lành, căn bản vô lực xuất chiến. Hiện tại nếu khai chiến, các ngươi chẳng khác nào lấy trứng chọi đá, hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Ta vì nghĩ đến hương hỏa của các ngươi mà cho các ngươi một cơ hội sống, chỉ có một lần, suy nghĩ cho kỹ."

Lời nói cuối cùng của Ngọc Đế mang ngữ khí uy hiếp, hiển nhiên là đã động sát tâm. Kỳ thật, không phải vạn bất đắc dĩ hắn cũng không muốn đại khai sát giới, tâm tư của hắn không phải muốn tiêu diệt Đạo Môn mà là muốn thâu tóm Đạo Môn, mở rộng thế lực của mình. Cho nên hắn hiện tại mới nhẫn nại như thế, bằng không đã sớm trực tiếp khai chiến.

Tin tức Nguyên Thủy Thiên Tôn bị thương cũng không có truyền ra ngoài, sau khi Ngọc Đế đề cập đến, lập tức gây nên trận sóng gió. Bất quá, Đạo Môn chúng ta đều là đời này nối tiếp đời khác, cảm tình thầy trò cực kỳ thâm hậu, cho nên chúng đệ tử sau khi nghe thấy tin tức này, cũng không có sĩ khí bị hạ thấp giống như Ngọc Đế tưởng tượng mà ngược lại sinh ra một ý chí quyết tâm liều mạng. Đám người ánh mắt đỏ lên, cả người cũng tản mát ra sát khí sắc bén, sĩ khí dâng cao tới cục điểm, đây chính là ai binh tất thắng. (quân đau thương tất chiến thắng)

Biến hóa như vậy làm cho Ngọc Đế nhíu mày, chung quy không hiểu ra sao? Mà nhóm người sư huynh tự nhiên là thở dài nhẹ nhõm một hơi, Lão Quân lại càng thừa cơ hội này, rống lớn :" Ngọc Đế lão nhân, người là tên khốn nạn, ngươi còn có mặt mũi nói lời này sao. Là ngươi đã lợi dụng sự tín nhiệm của ân sư đối với ngươi, lừa lão nhân gia cùng Phật tổ tới Thiên Hỏa tỉnh, sau đó ngươi không ngờ còn cấu kết với điểu nhân phương tây phục kích hai ngươi. Nếu không phải tiểu sư đệ liều chết cứu giúp, hai người bọn họ chỉ sợ không thể về được. Ngươi là đồ hỗn trướng ăn cây táo rào cây sung, đệ tử Đạo Môn ta thề không đội trời chung với ngươi."

" Không đội trời chung!"

" Không đội trời chung!"

" Không đội trời chung!" Đệ tử Đạo Môn tức khắc giận dữ hét lên, sóng âm cực lớn giống như bài sơn đảo hải chấn cho không khí sinh ra từng sóng âm.

"Hừ!" Ngọc Đế tức giận nói :" Các ngươi đã rượu mời không uống muốn uống rượu phạt vậy cũng đừng trách ta độc ác."

Hắn vừa muốn hạ lệnh tổng tiến công thì đột nhiên bị Lão Quân ngắt lời :" Chờ một chút!"

"Chuyện gì?" Ngọc Đế thoáng sửng sốt, thuận miệng hỏi.

"Tiểu sư đệ của ta hiện tại như thế nào rồi?" Lão Quân lo lắng hỏi.

"Hắn ư? Ha ha!" Ngọc Đế cuồng tiếu nói :"Cái tên khốn dám phá hỏng đại sư của ta, ta há có thể buông tha cho hắn? Hắn hiện tại e là đã bị Thiên Hỏa tỉnh luyện hóa đến cặn bã không còn. Ha ha!"

"A!" Đám người Lão Quân tuy rằng sớm có chuẩn bị tinh thần, nhưng mà sau khi nghe được tin tức này vẫn là bi phẫn không thôi.

Nhưng mà, buồn giận nhất vẫn là thất công chúa chỉ huy ở tiền tuyến. Nghe được tin dữ này, nàng cơ hồ muốn ngất, nước mắt như mưa rơi xuống, cực kỳ bi thương rít gào lên :"Tiểu Lục, oanh chết tên kia cho ta!"

"Rống, dám giết bằng hữu của ta, ngươi phải chết!" Tiểu Lục cũng là nộ khí trùng thiên, theo một tiếng rít gào làm khiếp sợ toàn trường của hắn, vô số tia chớp dày hơn mười thước giáng tựa như mưa ùn ùn giáng xuống Ngọc Đế, trực tiếp bao phủ một khu vực có diện tích hơn mười dặm bao phủ Ngọc Đế.

Uy thế đáng sợ như thế đủ để biểu thị uy lực cường hãn của pháp thuật này, Ngọc Đế tuy rằng mạnh mẽ, tuy nhiên hắn cũng tuyệt đối không dám đón đỡ. Đánh bừa vô nghĩa với địch thủ, đó là hành vi ngu xuẩn lãng phí năng lượng, hắn tự nhiên không muốn làm, cho nên tia chớp mới vừa xuất hiện, hắn liền lắc mình một cái, xảo diệu tránh thoát phạm vi bao phủ của tia chớp.

Hắn tuy chạy thoát, nhưng mà đám điểu nhân ở lại tại chỗ kia thì không có kết quả tốt đẹp gì. Vẻn vẹn trong nháy mắt, trong khu vực bị tia chớp bao phủ không nhìn thấy được bất cứ sinh vật nào, quản điểu nhân ngươi lợi hại cỡ nào, chỉ cần trúng một đạo tia chớp thì lập tức hóa thành tro bụi. Vẻn vẹn một kích, hơn vạn điểu nhân hôi phi yên diệt, trong đó còn có hai bát dực thiên sứ, thật có thể nói là làm kinh sợ toàn trường.

" Còn đứng ngây đó làm gì, mau giết lên!" Ngọc Đế sốt ruột nói với năm tên lãnh đạo điểu nhân kia. Đạo lôi điện này tuy rằng không đánh trúng hắn, nhưng mà uy lực cực lớn kia vẫn là làm hắn run rẩy một hồi, mấu chốt nhất vẫn là thời gian lôi điện đánh xuống kia, quả thật làm hắn buồn bực. Rõ ràng chính mình muốn phát động công kích trước, lại bị Lão Quân kêu ngừng, hiện tại thì hay rồi, ngược lại bị người ta tấn công trước.

Được Ngọc Đế một nhắc nhở, năm tên thiên sứ thống lĩnh lập tức cùng nhau hô lên :"Tiến công!" Tiếp theo bọn hắn cũng xông tới.

Đám người Lão quân vào lúc Tiểu Lục phát uy cũng đã nhanh chóng lùi trở lại vị trí, vừa thấy được thiên sứ quân đoàn phát động tiến công, bọn họ cũng nhanh chóng khởi động Tru Tiên Đại Trận. Chỉ thấy vô số hàn quang lập lóe, thượng phẩm tiên kiếm đỏ ngầu xuất hiện phía trên Thiên Không Chi Thành. Chúng nó dựa theo vị trí của mình, phân biệt bám vào xung quanh bốn thành Tru Tiên kiếm chân chính hình thành bốn cái kiếm trận cực lớn. Mà bốn kiếm trận lại quay xung quanh Hạo Thiên thần kiếm Lão Quân đang điều khiển, hình thành một cái chỉnh thể. Chúng nó dựa theo quỹ tích của mình, vận hành với tốc độ cực cao, tựa như một đám mấy màu đỏ. Tiếp theo, theo sự điều khiển của Lão Quân, kiếm vân chính diện nghênh đón điểu nhân đang xông lên, đương trường một hơi đem năm tên siêu cấp chủ thần cùng đám lâu la toàn bộ cắn nuốt sạch.

Điểu nhân lọt vào Tru Tiên kiếm trận tức thì cảm thấy trước mắt đỏ lên, tiếp theo bị vô số đạo kiếm khí từ bốn phương tám hướng chém thành vụn phấn. Cho dù là nhất cấp chủ thần, cũng khó mà chống lại sự nhiều thượng phẩm tiên kiếm chém tới như vậy, chỉ trong giây lát, từ nhất cấp chủ thần trở xuống rơi vào trong đại trận toàn bộ bỏ mình, chỉ có chủ thần đỉnh cấp, dưới sự trợ giúp của thượng cấp tận lực chống đỡ.

Bất quá thượng cấp của bọn hắn cũng chịu không nổi, những điểu nhân này vừa vào Tru Tiên kiếm trận liền lập tức mất đi phương hướng, đâu đâu cũng thấy kiếm khí đỏ đậm, ngoại trừ vài người ở khoảng cách rất gần thì cơ hồ cái gì cũng nhìn không thấy. Cho dù là thần thức cũng vô pháp luồn ra xa. Do đó, cho dù là năm tên siêu cấp chủ thần kia căn bản cũng không thể phân biệt rõ phương hướng, bọn hắn chỉ có thể bảo vệ mấy tên thuộc hạ phía sau, sau đó mò mẫm khắp nơi, ý đồ tìm đường ra hoặc là tập trung đồng bọn. Cứ thế, bọn hắn đã bị chia thành năm nhóm nhỏ.

Nhưng mà, di chuyển trong Tru Tiên kiếm trận cũng không phải là chuyện dễ dàng, ngoại trừ không giây phút nào không bị kiếm khí cường đại công kích ra thì làm cho bọn hắn khó chịu nhất vẫn là năm thanh thần kiếm bên trong. Bề ngoài bốn thanh Tru Tiên kiếm thật sự cùng với đồ phỏng chế căn bản không khác nhau, nhưng mà uy lực thì lại lớn hơn mười lần. Hơn nữa bốn vị sư huynh tự mình điều khiển, mỗi lần đều tìm mắc xích yếu ớt nhất mà cùng nhau xuất thủ.

Những điểu nhân này lúc đầu căn bản không biết điều này, còn lấy phương thức bình thường ngăn cản tập kích của bảo kiếm xung quanh, kết quả chạm hải bốn thanh kiếm thật có uy lực mạnh hơn mười lần thì liền lập tức bị tổn thất nặng, dưới tình huống không kịp đề phòng, mỗi tên chủ thần đỉnh cấp trong mỗi nhóm của năm siêu cấp chủ thần cứ như vậy bị ám toán.

Bởi vì sự tình quá đột ngột quá đột ngột năm siêu cấp chủ thần đầu lĩnh kia, chỉ có thể trơ mắt nhìn cấp dưới trung thành đi theo bọn hắn mười mấy vạn năm bị kiếm khí nghiến thành mảnh nhỏ. Bọn hắn trong lòng bi phẫn đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng mà việc bây giờ mà bọn hắn có thể làm chỉ có thể bảo vệ thuộc hạ giống như gà mái bảo vệ gà con tránh bị giết thêm nữa.

Nhưng mà theo sự xuất hiện của Hạo Thiên thần kiếm, công tác làm gà mái của năm tên này càng thêm vất vả. Lão Quân tuy rằng không quá am hiểu kiếm thuật, nhưng mà là người dày dạn kinh nghiệm, khi biết mình chém không trúng năm tên kia thì liền lập tức thay đổi phương thức, chuyên tâm đi phá hư đội hình của bọn hắn.

Mỗi lần hắn đột nhiên giết ra thì đều nhắm ngay trung tâm của nhóm đó chém tới. Không ai nguyện ý đón đỡ sự sắc bén của Hạo Thiên thần kiếm, cho nên bọn hắn chỉ có thể né tránh. Cứ như vậy, bọn hắn bị ép phải chia nhau ra, vì thế, một bộ phận không có siêu cấp chủ thần bảo vệ liền trở thành đối tượng cho bốn vị sư huynh tập kích. Tập kích liên tiếp đắc thủ vài lần, bộ hạ chết thảm thật sự làm cho năm tên siêu cấp chủ thần tức giận không thôi, tức giận đến chửi ầm lên, thậm chí còn muốn khóc.

Bất quá, mắng chửi cũng không có hiệu quả gì, ngược lại càng làm cho đám người Lão Quân càng giết ác hơn. Chiến đấu kịch liệt ngắn ngủi nửa ngày, chỉ thần đỉnh cấp trong Tru Tiên kiếm trận chỉ còn lại không hai người, chia đều là thuộc hạ của hai siêu cấp chủ thần. Bất quá, lúc này, bởi vì ít người, ngược lại càng thêm dễ dàng bảo hộ, cho nên đám người Lão Quân muốn đắc thủ chỉ sợ sẽ rất khó khăn. Bất quá, bọn họ không hề có chút nóng nảy, bởi vì chúng ta mới là người cần thời gian, chỉ cần kéo dài hai ngày, Nguyên Thủy Thiên Tôn phục hồi, như vậy trận đại chiến này người thắng chắc chắn là chúng ta.

Về phần Ngọc Đế, hắn vừa thấy Tru Tiên kiếm trận phát động thì liền lập tức nhận ra đây là đại trận trấn sơn của Đạo Môn cho nên không dám đi vào. Kỳ thật, hắn không biết, trận này tuy rằng được năm vị sư huynh chủ trì, nhưng cũng chỉ có thể vây khốn năm siêu cấp chủ thần là cực hạn, dù sao Lão Quân chỉ có thể phát huy hai thành thực lực của Hạo Thiên thần kiếm, thậm chí còn không kích phát ra được thuộc tính vô kiến bất tồi. Lúc này, Ngọc Đế nếu như tiến vào, rất có thể sẽ phá vỡ được trận này, đáng tiếc hắn quá nhát gan thế cho nên mới bỏ lỡ cơ hội này.

Buồn cười nhất chính là, hắn không ngờ cho rằng Nguyên Thủy Thiên Tôn chỉ có một bộ Tru Tiên kiếm trận này, nếu đã bố trí trên Thiên Không Chi Thành, như vậy thiên tôn cung hiển nhiên sẽ không có. Cho nên hắn nổi lên tâm tư xông tới đó, thậm chí còn lợi dụng khuyết điểm pháp thuật không được chuẩn xác của Tiểu Lục, dẫn dụ pháp thuật của Tiểu Lục oanh kích phòng ngự bên ngoài của cung điện.

Ngọc Đế dù sao cũng là người tu tiên, thân pháp mau lẹ, đạo thuật kinh kỳ, quả thực rất gian xảo. Đối mặt với pháp thuật công kích của Tiểu Lục, hắn né tránh tự nhiên là điêu luyện, thậm chí còn cố ý giả bộ, châm chọc để khiêu khích Tiểu Lục. Tiểu Lục trí tuệ không cao, kết quả nổi giận, pháp thuật càng phóng ta mạnh hơn, phạm vi cũng càng lúc càng lớn, tuy nhiên cũng có xu thế không phân biệt được địch ta.

Bất quá, cũng may thất công chúa vào lúc này tỉnh táo lại, vừa thấy Tiểu Lục có xu thế đánh bừa, vội vàng ngăn cản nói :" Tiểu Lục cẩn thận chút, không nên ngộ thương người một nhà a!"

"Đáng giận, bọn họ quả thật rất vướng bận, mau bảo bọn họ tránh ra, ta nhất định phải oanh chết tên hỗn đản này." Tiểu Lục tức giận nói.

" Đừng hồ đồ, bọn họ có nhiệm vụ trong người, phải giữ vững trận địa, sao có thể rời đi a?" Thất công chúa cười khổ nói :"Ngươi nên dừng lại đi!"

" Không ngừng, ta nhất định phải oanh chết hắn, báo thù cho huynh đệ của ta!" Tiểu Lục quật cường nói.

Thất công chúa đầu tiên là hơi nhíu mày, tiếp theo quan sát tình thế chiến trường một chút, lập tức nảy ra một ý, cười nói :"Như vậy, ngươi đi oanh kích đội quân của hắn, là những thiên binh thiên tướng từ nãy đến giờ không có động đậy."

"Một bầy kiến hôi mà thôi, oanh kích bọn hắn không có ý nghĩa, ta muốn oanh tên đó." Tiểu Lục không thuận theo nói.

"Ngươi nha, sao không biết suy nghĩ chứ, ngươi bắn hắn, hắn chạy, nhưng mà nếu oanh kích cấp dưới của hắn, nhiều người như vậy không chạy thoát được đâu." Thất công chúa cười nói :" Ta đoán hắn tuyệt đối không bỏ được cấp dưới của mình, chỉ cần ngươi oanh kích cấp dưới của hắn, hắn khẳng định đi cứu viện, đến lúc đó, hắn không phải chỉ có thể mặc cho ngươi bắn phá sao?"

"Đúng vậy!" Tiểu Lục vội vàng hưng phấn nói :" Cũng là ngươi thông minh, xem ta như thế nào oanh chết gia hỏa này, hãy xem mạt nhật thẩm phán của ta."

Đội quân của Ngọc Đế cũng không có nhận mệnh lệnh tiến công, trên thực tế, xuất phát từ đủ loại nguyên nhân, bọn hắn cũng không nguyện ý công kích Đạo Môn. Ngọc Đế cũng sợ tài sản của mình tổn thất, cho nên mới bảo bọn hắn lưu lại ở bên ngoài. Nhưng mà, khi mà bọn hắn còn đang yên lành đứng ở đó, dị biến đột nhiên nổi lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.