Trưởng Thôn Là Đóa Kiều Hoa

Chương 4: Hàng xóm mới!



Thẩm Trại Hoa mang nồi vào bếp, lại thuận tiện múc nước cọ rửa từ trong ra ngoài hai lần, mới theo Tiểu Thụ trở về nhà. Sau khi dọn dẹp sân viện một lượt, luyện một bộ quyền với Tiểu Thụ, cho đến khi toàn thân đầm đìa mồ hôi mới thôi. Vào nhà xoa xoa bụng, nàng nhìn Tiểu Thụ đang cầm một quyển sách nhỏ nói: "Buổi chiều muốn ăn gì, để ta nấu!". Nha đầu nào đó đang chuyên tâm xem sách, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, đáp: "Muốn ăn thịt gà!".

Thẩm Trại Hoa nghe vậy, vào nhà lấy chút bạc vụn: "Vậy ta đến nhà Khâu nãi nãi mua một con gà về. Muội muốn ăn thịt gà rang hay canh gà hầm?"

Tiểu Thụ vẫn cúi đầu: "Gà rang, hầm thì chẳng có mùi vị gì cả!"

Thẩm Trại Hoa liếc mắt: "Có ăn là không tệ rồi, lại còn kén chọn. Vậy ta ra ngoài đây, muội ở nhà ngoan ngoãn một chút".

Tiểu Thụ: "Nhớ mang về giết, muội muốn làm một quả cầu bằng lông gà."

"Biết biết, ta sẽ chọn cho muội nhiều màu sắc khác nhau, làm một quả cầu lục sắc!". Thẩm Trại Hoa cười nói. Đúng theo dự liệu của nàng, nha đầu kia liền nhíu mày: "Không cần, màu sắc rực rỡ quá xấu, chỉ có Ngô Mạch Tử mới thích quả cầu xấu như vậy."

Thẩm Trại Hoa càng vui vẻ hơn, trêu chọc: "Mặc kệ đi, ta sẽ chọn con gà trống lớn màu xanh lục!". Tiểu Thụ quay đầu hừ một tiếng, không bao giờ muốn để ý tới người kia nữa.

Người nào đó cười cười, xoay người ra cửa. Năm ấy Khâu nãi nãi để tang chồng, sống một mình nhiều năm, bầu bạn bên cạnh cũng chỉ có một con chó. Mấy năm trước còn có thể xuống giường làm việc nhà, sau này lớn tuổi không thể trồng trọt được nữa liền nhờ những hộ gia đình khác trong thôn chăm sóc thu hoạch hộ, mỗi vụ chỉ cần đưa lại cho bà chút lương thực đủ ăn cho một năm là được. Không cần ra đồng làm việc, bà  liền bắt đầu nuôi gà, ở trong sân trồng ít rau dưa và trái cây. Sau khi Thẩm Trại Hoa biết được liền mang tất cả gà con nhà mình cho Khâu nãi nãi, mỗi lần trực tiếp đến đó mua gà và rau dưa, mặc dù tiền không nhiều lắm, nhưng dầu gì cũng tạo điều kiện cho bà cóthể thu được một khoản.

Dĩ nhiên, còn một nguyên nhân quan trọng nữa đó chính là đám gà kia qua tay Thẩm Trại Hoa chỉ sống được không quá mười ngày. Nhưng người nào đó vẫn cứ tin rằng đám gà này anh dũng hi sinh là bởi vì bọn chúng quá yếu.

Vừa mới đẩy cửa viện ra, Khúc Xương liền vọt lên, thân thiết cọ cọ vào chân Thẩm Trại Hoa, sau đó quay vào bên trong nhà sủa "gâu gâu" hai tiếng. Khâu nãi nãi vừa nghe được tiếng sủa liền vội vàng đi ra, thấy người đến là Thẩm Trại hoa liền cười đến vui vẻ: "Trại Hoa à..., nhanh ngồi, ta lấy nước cho ngươi uống!". Thẩm Trại Hoa liền khoát khoát tay, nói: "Nãi nãi đừng bận tâm, Tiểu Thụ muốn ăn thịt gà nên con đến bắt một con về nấu cho con bé!".

Khâu nãi nãi nghe vậy, liền đặt ly trà xuống, xoa xoa tay, đi ra phía chuồng gà: "Tiểu Thụ muốn ăn à, để ta chọn cho một con thịt mềm mềm một chút!". Thẩm Trại Hoa cũng không nhúng tay, đứng ở bên cạnh nhìn Khâu nãi nãi bắt gà. Bà lão không con không cháu, bình thường cũng chỉ có Tiểu Thụ thường tới đây chơi, dần dà, Khâu nãi nãi liền xem Tiểu Thụ như tôn nữ ruột thịt của mình. Người già ai mà chẳng thích làm cái này cái kia cho con cháu, trước kia Thẩm Trại Hoa còn tự mình động thủ, nhưng sau thấy bà vui vẻ vì được tất bật như thế, liền mặc cho bà làm.

Sau một phen vô cùng hỗn loạn, cuối cùng Thẩm Trại Hoa cũng nhận được con gà trống lông sáng bóng từ tay Khâu nãi nãi. Bà ra khỏi chuồng gà, múc nước rửa tay, chuẩn bị thịt gà: "Thuận tiện giết luôn cho ngươi, sau đó chỉ cần vặt lông thôi!". Thẩm Trại Hoa thấy thề liền lắc đầu, đáp: "Tiểu Thụ bảo ta mang về giết, nói là muốn lấy lông gà làm một quả cầu. Đứa nhỏ này cứ nghĩ đến cái gì phải làm bằng được!".

"À, cái đó, còn không phải là do khuê nữ Ngô gia, mấy ngày trước được phụ thân  làm cho một quả cầu có nhiều màu sắc khác nhau, nên rất thích thú. Nhất định là nha đầu kia đã khoe khoang gì đó trước mặt Tiểu Thụ. Không phải nãi nãi muốn lắm lời đâu...ngươi đấy, một đại cô nương tốt như thế, ban đầu một mình dắt Tiểu Thụ tới thôn này, đã mấy năm trôi qua mà cũng không thấy thành thân gì cả!". Khâu nãi nãi lại cất giọng càu nhàu.

Đại sự của Trưởng thôn rất quan trọng!

Thẩm Trại Hoa bất đắc dĩ xách gà trống trở về nhà, Khâu nãi nãi lại hỏi: "À, mà đúng rồi, sáng nay đứa nhỏ đi cùng với Tiểu Thụ là ai thế? Hôm nay thằng bé bị Khúc Xương dọa giật mình, khóc toáng lên chạy mất. Ta lại đi đứng không tiện, nên không đuổi theo kịp!". Khúc Xương rất có linh tính, biết Khâu nãi nãi đang trách nó, cúi đầu  thật thấp, nằm ở bên chân Thẩm Trại Hoa nhỏ giọng rên "U ử", uất ức vô cùng.

Thẩm Trại Hoa liền giải thích: "Không có chuyện gì đâu ạ. Đứa bé kia là con của  chủ hộ mới chuyển đến cạnh nhà ta. Thằng bé chỉ hoảng sợ chút thôi, lúc về dỗ dành một hồi liền bình thường rồi, nãi nãi, bà đừng lo lắng."

"Vậy thì tốt, vậy thì tốt. Khúc xương này bị mấy đứa chiều hư rồi, nhìn thấy trẻ con liền xồ đến liếm vào mặt. Đáng đánh!". Nói xong liền giả vờ muốn đánh Khúc Xương. Bạn chó nào đó thấy thế, lại dùng sức chen thân hình núc ních của mình ra sau chân Thẩm Trại Hoa, nức nở nghẹn ngào, càng thêm buồn bã.

Thẩm Trại Hoa vươn tay vuốt ve Khúc Xương, nói: "Đây cũng không phải là nuông chìu, Khúc Xương thông minh, chắc chắn sẽ không cắn người, nhiều lắm chỉ là bướng bỉnh một chút, nãi nãi sao nỡ đánh nó đây!". Khúc Xương ngẩng đầu liếm liếm tay Thẩm Trại Hoa, rồi lại chậm rãi dời đến bên chân Khâu nãi nãi, ngoan ngoãn nằm xuống. Nàng thấy thế liền cười cười, đặt bạc vụn lên bàn, nói:"Nãi nãi, ta đi về trước đây, Tiểu Thụ đang ở nhà ngóng cơm rồi!". Sau đó xoay người ra khỏi cổng viện.

Mới vừa vào viện, Thẩm Trại Hoa đã thấy Cố Đồi đang khoa chân múa tay trước mặt Tiểu Thụ: "Tiểu Thụ, Tiểu Thụ, tại sao ngươi không đặt tên là Tiểu Thảo chứ. Tỷ tỷ của ngươi tên là Trại Hoa, vậy thì ngươi phải gọi là Tiểu Thảo mới đúng, như vậy mới có cảm giác người một nhà!".

Tiểu Thụ: "......" Tiểu Thụ đổi phương hướng đánh quyền, mắt cũng không liếc sang bên cạnh.

Cố Đồi đứng lên, lại chạy đến trước mặt Tiểu Thụ: "Ngươi học cái này từ đâu vậy, ta cũng muốn học nữa, ngươi dạy cho ta đi có được hay không?"

Tiểu Thụ liếc cậu nhóc một cái, lại đổi phương hướng tiếp tục đánh  quyền.

Cố Đồi vẫn không ngừng nài nỉ: "Tiểu Thụ, sao ngươi không để ý tới ta vậy? Trước kia lúc còn ở nhà, những nha hoàn kia rất thích nói chuyện với ta, còn khen ta anh tuấn thông minh, còn ngươi sao lại không thèm để ý tới ta chút nào!"

Tiểu Thụ thu quyền, quay về phía Cố Đồi nhếch miệng cười: "Họ đang gạt ngươi đấy!"

Cố Đồi: "Hả?"

Tiểu Thụ: "Ngươi còn chưa cao bằng ta sao có thể gọi là anh tuấn được? Khi nói chuyện với Phụ thân, ngươi toàn thẳng thừng bôi bác, sao có thể gọi là khéo léo. Hơn nữa hôm nay mới bị Khúc Xương liếm mặt mà ngươi đã sợ đến rối tinh rối mù, người thông minh còn lâu mới dễ dàng bị dọa đến khóc như vậy. Cho nên mới nói, ngươi không hề khéo léo anh tuấn thông minh một chút nào, đám nha hoàn kia chỉ lừa gạt ngươi mà thôi!".

Mặt Cố Đồi lộ rõ vẻ không thể tin: "Tại sao? Các nàng ấy là nha hoàn của ta, tại sao lại muốn gạt ta chứ?".

Tiểu Thụ cười càng rực rỡ, đáp: "Bởi vì ngươi ngốc quá. Dỗ ngươi vui thì ngươi sẽ cho họ đồ tốt, tất nhiên là sẽ nói trái lương tâm rồi!".

Cố Đồi nghiêng đầu cẩn thận nghĩ lại một phen, quả đúng như Tiểu Thụ nói, mỗi lần được khen là bản thân lại vui mừng, ít nhiều gì cũng sẽ thưởng cho những nha hoàn kia chút tiền bạc hay trân bảo. Vừa nghĩ như thế, lại do do dự dự hỏi: "Vậy làm sao ngươi biết điều này?"

Tiểu Thụ hừ lạnh đáp: "Những người đó đều là như vậy! Ở trước mặt ngươi thì thế này, ở sau lưng lại thế khác. Đúng là khẩu phật tâm xà!".

Thẩm Trại Hoa ho một tiếng, nói: "Tiểu Thụ, Gà mua về rồi đây, bản thân tự nhổ lông hay là để ta làm?"

Tiểu Thụ thấy Thẩm Trại Hoa trở lại, lập tức chạy nhận lấy con gà trống trong tay nàng, rạo rực vui vẻ nói: "Để ta tự mình làm, tỷ đi đun nước đi!". Thẩm Trại Hoa vỗ vỗ tay cho hết bụi, quay sang chào hỏi Cố Đồi, rồi tiến vào phòng bếp nổi lửa nấu nước. Cố Đồi chờ Thẩm Trại Hoa vào trong, lại hào hứng chạy đến trước mặt Tiểu Thụ: "Tiểu Thụ, Tiểu Thụ, ngươi biết làm quả cầu sao? Thật là lợi hại!".

Tiểu Thụ liếc người nào đó một cái: "Thứ đơn giản như vậy, có gì mà lợi hại?". Mặt đầy đồng cảm nhìn Cố Đồi, cảm thán "Ngươi thật đúng là…" nói xong, còn bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

Cố Đồi thật sự cũng không tức giận, vẫn ưỡn mặt đi theo sau lưng Tiểu Thụ một tấc cũng không rời. Tiểu Thụ từ khi ra đời nào đã bị ai bám dính đến mức này, phiền não nói: "Thôi, ngươi đi theo ta, nếu có đủ lông gà thì tiện làm cho ngươi một cái luôn!".

Cố Đồi được như ý, cười ha ha, nói: "Chính ngươi nói đấy nhé, ta không có xin ngươi giúp ta làm cầu đâu đấy!". Tiểu Thụ liếc cậu nhóc một cái, rồi cúi đầu nghiêm túc chọn lông gà, không để ý đến tên kia nữa.

Bên trong nhà, thỉnh thoảng Thẩm Trại Hoa lại thấy ngoài sân vang lên tiếng cảm thán của Tiểu Thụ: "Lông gà đó quá ngắn, vứt đi!".

Cố Đồi nhiệt tình chen vào: "Nhưng nó rất đẹp mắt, ngươi thử xem xem, sao lại vứt đi làm gì?”.

Tiểu Thụ: "Vậy ngươi tự mình làm quả cầu đi!"

Cố Đồi: "Ta ném đi!"

Chờ đến khi Thẩm Trại Hoa đun được một bồn lớn nước nóng đi ra, Tiểu Thụ đang cúi đầu chuyên tâm sửa sang lại hai bó lông gà chỉnh tề sáng bóng, chú gà trống đã sớm bị cắt tiết, nằm ở trong góc. Thẩm Trại Hoa nhanh chóng ném gà vào trong nước nóng cẩn thận làm sạch những sợi lông còn sót, hỏi: "Cố Đồi, phụ thân của ngươi đâu?"

Cố Đồi đang tập trung nhìn chằm chằm vào tay Tiểu Thụ, cũng không ngẩng đầu lên, đáp: "Ở nhà viết thư hay sao ấy, cũng không biết viết cái gì nữa?? Thần thần bí bí, còn không cho ta xem. Hừ! Người lớn chỉ thích giả thần giả quỷ, thật đáng ghét!".

Thẩm Trại Hoa nhanh chóng vặt lông gà, hai ba lần đã mổ bụng xong, rửa sạch sẽ: "Vậy cơm tối thì sao? Đã nấu xong chưa?"

Cố Đồi khoát tay áo: "Không biết nữa, có thể là đang chờ ta về giúp một tay chăng!"

Thẩm Trại Hoa thấy thằng bé đang chuyên tâm nhìn Tiểu Thụ làm quả cầu, liền không hỏi nữa, mang thịt gà vào phòng bếp, bắt tay vào vo gạo nấu cơm, rồi lại nhóm lửa, cho thịt gà vào trong chảo rang lên.

Chờ thịt gà rang chín thơm lừng, trời đã gần tối đen. Thẩm Trại Hoa dọn dẹp nhà bếp có chút bừa bộn, bê thịt gà ra cửa, nhìn về phía hai bóng dáng an tĩnh trong sân hô: "Tiểu Thụ, vào nhà đốt đèn ăn cơm!".

Tiểu Thụ "vâng" một tiếng, tăng nhanh tốc độ trên tay, cầm một ít lông gà còn lại cột vào, rồi đưa cho Cố Đồi đang nằm ở bên bàn đá: "Cho này!". Cố Đồi mừng rỡ nhận lấy quả cầu, nói: "Tiểu Thụ, ngươi thật lợi hại, quả cầu này so với nha hoàn nhà ta làm còn hoàn hảo hơn!".

Tiểu Thụ đứng lên, tâm tình rất tốt vỗ vỗ đầu Cố Đồi, xoay người vào phòng, giúp đỡ Thẩm Trại Hoa bọn bát đũa. Thẩm Trại Hoa thấy Cố Đồi vẫn ngồi vuốt vuốt quả cầu, hô: "Cố Đồi, vào ăn cơm đi đã, sáng sớm mai chơi cũng không muộn!"

Tiểu Thụ nghe vậy liền lầm bầm: "Muội không muốn chơi với hắn, dính người đáng ghét!". Thẩm Trại hoa cũng không để ý: "Vậy muội làm cho hắn quả cầu làm gì. Hơn nữa, hắn vẫn còn nhỏ, dính người một chút cũng là chuyện bình thường. Muội xem, lúc muội đeo dính lấy ta, ta có ai ghét bỏ đâu?".

Tiểu Thụ sửng sốt nói: "Muội không nhớ rõ, không tính!"

Đang muốn chuẩn bị ăn cơm, thì lại thấy cửa viện lên tiếng gõ khe khẽ: "Trại Hoa, Cố Đồi có ở chỗ ngươi không?"

Thẩm Trại Hoa buông chén xuống, chạy đi mở cửa: "Ở đây, ở đây."

Cố Nam Châu vào viện, nói: "Thật là xin lỗi, ta mới vừa hết bận. Chắc Cố Đồi đã quấy rầy các ngươi hơn nửa ngày rồi!".

"Nào có, hàng xóm với nhau cả, có gì mà quấy rầy chứ. Nếu ngươi mới vừa hết bận, khẳng định là không có thời gian nấu cơm rồi, chẳng bằng ăn cơm ở đây luôn, càng đông thì lại càng náo nhiệt!". Thẩm Trại Hoa nói.

Cố Nam Châu đang muốn từ chối, vì dù sao sáng nay đã ăn chực một bữa ở nhà người ta rồi, ngại phải làm phiền thêm nữa. Nhưng vừa muốn mở miệng thì một mùi thơm từ trong chính phòng bay ra, Cố Nam Châu nuốt nuốt nước bọt, nói: "Vậy thì ta cung kính không bằng tuân mệnh!". Sau đó cực kỳ tự nhiên vòng qua Thẩm Trại Hoa đi thẳng tới chỗ dụ hoặc kia.

Thẩm Trại Hoa thoáng sững sờ, vốn nàng chỉ khách khí một chút, bình thường ra thì sẽ  biết ý mà từ chối. Thế mà người này lại hoàn toàn trái ngược, không hề do dự mà gật đầu ngay, vì vậy không thể làm gì khác hơn đành đi cầm thêm bát đũa vào chính phòng.

Về phần Cố Nam Châu, cũng chẳng thèm quản xem Thẩm Trại Hoa có khách sáo với mình hay không, có thế nào đi nữa thì chỉ cần giả vờ như không biết là tốt rồi. Dù sao, có cơm ăn mới quan trọng hơn cả!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.