Trượt Băng Nghệ Thuật Càng Thích Hợp Để Tôi Tham Gia Thế Vận Hội

Chương 100: Liệp Báo





Trương Tuấn Bảo thành thạo đẩy một cái, Mẫn San thuận theo sức mạnh của hắn trượt lên phía trước, Thẩm Lưu và‌ Trương Tuấn Bảo nhìn bóng lưng của bé, trong lòng đều mang chút vui mừng.
Ban đầu, trong đội của bọn học chỉ có một vận động viên là Trương Giác, hai người Thẩm Lưu và ‌ Trương Tuấn Bảo cẩn thận từng li từng tí dẫn dắt đứa nhỏ mang thiên phú kinh người này, chỉ lo phụ lòng tài năng của Trương Giác.
Kết quả trong lúc vô tình, Trương Giác đã có thể nhận được huy chương trong giải đấu hạng A tổ thành niên, những học trò khác cũng dần dần trưởng thành rồi.
Thẩm Lưu trò chuyện với‌ Trương Tuấn Bảo: "Những năm gần đây không ít huấn luyện viên giỏi đã đến câu lạc bộ, năm nay cũng không thiếu những đứa nhỏ xuất sức từ các câu lạc bộ trượt ra."
Đặc biệt là phía nam, từ khi kinh tế phát triển tốt, nhiều sân trượt băng được xây nên, rất nhiều huấn luyện viên giỏi đã chạy về đó, phát triển cho đến bây giờ, thực lực chung của một số câu lạc bộ không hề yếu hơn đội tuyển của tỉnh.
Ví dụ như đội tuyển tỉnh tỉnh H, hiện tại bọn họ rất mạnh ở nội dung trượt đơn, nhưng trượt đôi và khiêu vũ trên băng thì không sánh bằng các câu lạc bộ.
Trương Tuấn Bảo nhàn nhạt : "Việc thương mại hóa thị trường chắc chắn sẽ mang lại nhưng kỳ ngộ mới."
Bọn họ tán gẫu về đề tài mà Sát Hãn Bất Hoa và Tưởng Nhất Hồng đứng bên cạnh đều nghe không hiểu, Trương Giác nghe hiểu được dựa vào chặn bảng, hai mắt chặt chẽ nhìn vào bóng lưng Mẫn San, trên khán phòng phía sau cậu, một dãy các cô gái giơ camera, điện thoại di động chụp ảnh liên tục, trên đầu các cô đều đội mũ GG.bond.
Kể từ sau khi Trương Giác đang chụp ảnh với người hâm mộ của mình, một cú điện thoại của Hứa Đức Lạp gọi tớ tới, nhạc chuông điện thoại "Lu la lá lù la lá lu là lu la lấy" của Trương Giác đã bị bại lộ, đội mũ hiệp sĩ heo, cầm theo quạt nhỏ xem thi đấu đã trở thành cuộc sống thường ngày của bầy cá con.
Một cô gái liều mạng hạ thấp giọng kêu lên: "Ahhh —— em ấy thiệt là man!"
Người bạn của cô cũng gật đầu lịa lịa: "Đúng đó! Trước đây xem tướng mạo của em ấy cứ tưởng là phân hóa thành omega, kết quả thế nhưng lại là alpha nha! Nhưng mà tính cách của em ấy vẫn luôn là A, quả nhiên tính chất công kích là cần thiết trong thể dục thể thao phải là A mới chủ đạo nha, khi tớ trở lại thì sẽ sử dụng em ấy làm nguyên mẫu cho nhân vật chính!"
Một người bạn khác ngơ ngác: "Cái gì, cái gì omega? Là ký hiệu toán học sao?"
Diện mạo này càng ngày càng gần với cơ thể hoàn chỉnh của đời trước, đặc tính thu hút fan liếm nhan sắc của Trương Giác cũng dần trở nên rõ ràng hơn.
Coi như là trước đây không quan tâm đến nội dung đơn nam, chỉ là nhìn thấy trước cửa nhà thi đấu tấm biển "Chào mừng đến với Giải vô địch Trượt băng nghệ thuật Quốc gia" cùng với vé vào cửa miễn phí, một lát sau cũng không nhịn được hướng xung quanh dò hỏi "Bạn có biết anh chàng tóc dài đẹp trai cầm hộp khăn giấy mèo đen đang đứng bên cạnh sân băng không?"

Tần Tuyết Quân giơ hai cái quạt tròn ngồi trên khán đài, mặt trái viết chữ "Tất", mặt phải viết chữ "Thắng", ánh mắt lo lắng.
"Dây chằng của Tiểu Ngọc còn chưa hồi phục hoàn toàn, tối hôm qua còn đau đến mức không ngủ ngon được, cứ như vậy mà thi đấu thật sự không sao chứ?"
Bố trí tiết mục của cô bé là 3lo+3T, 3F, 2A.
Bắt đầu từ năm nay, để đảm bảo cho các vận động viên trẻ có nền tảng vững chắc, thay vì mù quáng chiến đấu với những bước nhảy khó hơn, Liên đoàn trượt băng bắt đầu chỉ định các động tác bậc nhảy cho các vận động viên ở nhóm trẻ, ví dụ trong quy tắc thi đấu nhóm cơ sở năm nay yêu cầu trong bài thi ngắn của đơn nữ cần phải có những cú nhảy cạnh ngoài lưỡi dao (lo), nhảy điểm băng trong sau (F) và nhảy Axel bắt buộc đối với mọi tiết mục (A).
Kỹ năng nhấc tay của Mẫn San cũng là Trương Giác hướng dẫn, nhưng khác với đại sư huynh luôn giơ tay ở lần nhảy thứ hai trong một lần nhảy liên tục, bé thì luôn giơ tay ở lần nhảy đầu tiên của cú nhảy liên tục.
Điều này không nói lên độ khó của ai cao hay thấp, chủ yếu là thói quen khác nhau, Trương Giác tìm kiếm sự ổn định, bước nhảy đầu tiên vững vàng tiếp băng, sau đó cậu có quyết định có giơ tay ở bước nhảy thứ hai tùy theo trạng thái của mình hay không, tính cách của Mẫn San thì xúc động liều lĩnh hơn, cú nhảy thứ nhất đã giơ tay, không thể chờ thêm một giây nào.
Giống như Từ Xước đã rời đi của Trương môn tự nhiên cũng sẽ nhấc tay, hơn nữa hiện tại đã phát triển đến mức có thể giơ tay liên tiếp trong hai lần nhảy, Trương Giác cũng có thể làm như thế, nhưng cậu cho rằng nếu giơ tay lên trong cả hai lần nhảy thì thời gian tích lũy việc giơ tay lên chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến nhịp điệu và chất lượng của cú nhảy liên tục, vì thế cậu ít khi thực hiện điều này.
Sau đó không ngạc nhiên chút nào khi Mẫn San thiếu chút nữa đã lật xe từ lần nhảy đầu tiên, liều mạng ổn định cú nhảy và cũng chỉ dám nhảy 2T cho lần nhảy thứ hai.
Thẩm Lưu sờ sờ đường chân tóc: "Sư huynh, không biết có phải ảo giác của tôi hay không, học trò của chúng ta hình như có chút..."
Đều có chút tăng động.
Không chỉ Trương Giác và Mẫn San tăng động, Sát Hãn Bất Hoa và Tưởng Nhất Hồng cũng là như thế, gặp phải đối thủ càng mạnh thì bọn họ càng dám chinh phục độ khó trong lúc thi đấu, giống như ba đứa nhỏ còn tốt, Trương Giác rất là to gan, tự ý thay đổi bố trí trong tiết mục thậm chí không phải một hai lần .
Trương Tuấn Bảo tỏ ra hờ hững: "Theo lời giải thích của huấn luyện viên Tống, cả huấn luyện viên và học trò đều là lựa chọn lẫn nhau, có khả năng khí chất của hai chúng ta là hấp dẫn đối với kiểu trẻ con này."
Có huấn luyện viên sẽ dẫn dắt những vận động viên bình tĩnh lý trí, còn có huấn luyện viên sẽ dẫn dắt những đứa nhỏ mang mười phần cá tính, chẳng hạn như tổ bóng bàn bên cạnh có lời đồn đại "Tần môn ra nho tướng, Tiếu môn nhiều máu tính" đồn đại, điều này có nghĩa là các vận động vên do huấn luyện viên Tần dẫn dắt thiên về lý tính, mà vận động viên của huấn luyện viên Tiếu dẫn dắt thì lại càng bạo ngược lộ liễu.
Trương Tuấn Bảo cảm thấy, những đứa nhỏ do hắn và‌ Thẩm Lưu mang về nuôi đều có những đặc điểm chung rất rõ ràng, đó chính là đều rất tự tin, khi đối mặt với đối thủ mạnh cũng không hề kinh sợ, hơn nữa dám tụm năm tụm ba xông vào, kiểu này cũng rất tốt, vận động viên là phải cố gắng thật nhiều mới có thể tiếp tục thách thức những giới hạn trong tương lai.
Cho nên khi Mẫn San xuống dưới, Trương Tuấn Bảo cũng không mắng bé, chỉ là thở dài, dang hai tay ra, cô bé lập tức vui vẻ nhào vào lồng ngực của hắn.
Chờ Trương Giác đến nơi lấy giấy lau mặt cho bé, bé mới bị ánh mắt của sư huynh dọa cho giật cả mình.
Trương Giác: "Anh đã nói với em là 3lo+3T vẫn chưa ổn định, cho nên đừng có giơ tay trong bài thi ngắn, có muốn điên thì cũng phải điên trong trượt tự do biết không?"
Mẫn San vội vã lộ ra nụ cười khúc khích lấy lòng, Trương Giác liếc một cái, cầm áo khoác khoác lên người bé, sau đó nhìn hai vị huấn luyện viên điển trai mang Mẫn San kéo thật vui vẻ đi đến khu vực kiss&cry.
Không ngoa chút nào khi nói nhóm huấn luyện viên của Mẫn San là người có ngoại hình cao nhất trong khán đài, cho nên khi nhìn thấy cảnh tượng bé mỗi tay nắm lấy tay một người, không ít cô gái cùng với một bộ phận con trai lộ ra vẻ ghen tị trong mắt.
Đây chính là đãi ngộ của bóng hồng trong Trương môn.
Điểm của cô bé là 59.55 điểm.
Đừng tưởng rằng số điểm này là thấp, phải biết rằng các trọng tài Trung Quốc đều rất khắc khe trong việc chấm điểm, điểm số cho các tuyển thủ đều là vắt nước, thêm vào trình độ đơn nữ của Thôn Thỏ là có hạn, cho nên năm ngoái Từ Xước chỉ ghi được 62 điểm trong bài thi ngắn khi giành được chức quán quân của giải vô địch quốc gia.
Trong số top mười bài thi ngắn tại giải vô địch quốc gia hồi năm ngoái, người thứ mười ‌ chỉ lấy được 42 điểm...
Đây chính là lý do vì sao Từ Xước được coi là ngôi sao hy vọng khi cô ra mắt, bởi vì trong tất cả đơn nữ ở Thôn Thỏ, đây là người duy nhất có thể PK với các đơn nữ hàng đầu khác trên đấu trường thế giới.
Nhưng Mẫn San – một bé gái mới 12 tuổi có thể lấy được 59.55 điểm trước khi ra mắt, điều này hoàn toàn thể hiện được sức mạnh của cô bé.
Tôn Thiên và ‌ Giang Triều Thăng nói thầm: "Trương Tuấn Bảo và‌ Thẩm Lưu thật sự mát tay khi dẫn dắt trượt băn đơn, mấy năm nay đều đào tạo được hạt giống tốt."
Hai người đứng đầu là Trương Giác và Từ Xước gần như độc chiếm huy chương vàng trượt băng nghệ thuật đơn trong nước, hơn nữa những ai tinh ý đều biết Từ Xước trước khi ở cùng với Trương Tuấn Bảo là nhảy điểm băng vẫn được, còn có 3lo và 2A cũng thế, sau khi theo Trương Tuấn Bảo thì luyện thành nhảy lưỡi dao và nhảy liên tục.
Điều quan trọng nhất chính là các vận động viên trượt băng đơn trong nước khi khi tập luyện thì luôn nghĩ làm sao để đạt thành tích tốt tại giải vô địch quốc gia, mục tiêu là các nhất ca nhất tỷ của tỉnh khác, còn vận động viên của Trương Tuấn Bảo thì không quan tâm trình độ của những người đó trước họ hay sau họ, lúc so tài ở các giải đấu trong nước đều không có áp lực gì, hơn nữa mục tiêu của bọn họ đều là những tuyển thủ trên đấu trường quốc tế.
Cấp độ là khác nhau .
Coi như Trương Giác dậy thì nằm liệt giữa đường, hiện tại Tôn Thiên rất muốn hai người này gia nhập đội tuyển quốc gia với tư cách là huấn luyện viên, nhưng đáng tiếc bọn họ đều đi theo Trương Giác, Trương Giác ở đâu thì hai huấn luyện viên này ở chỗ đó, ai đào bới cũng không động đậy.

Sau khi màn trình diễn của Mẫn San kết thúc, Dương Chí Viễn đưa Mẫn San thả lỏng sau trận đấu, Trương Giác quay đầu đi vào phòng khởi động.
Nhóm người Kim Tử Tuyên, Thạch Mạc Sinh, Phàn Chiếu Anh đã bắt đầu khởi động, khi Trương Giác tiến vào, căn phòng yên ắng lạ thường vài giây, mãi đến khi Trương Giác trải tấm thảm yoga ra để ép chân, trong căn phòng khởi động mới trở lại không khí ban đầu.
Trần Trúc cùng huấn luyện viên Mã bên cạnh nhỏ giọng nói: "Khí chất này của Trương Giác cũng là độc nhất vô nhị, trước đây tôi chưa thấy bá khí như thế này bao giờ."
Huấn luyện viên Mã đồng ý: "Cô đừng nói, đứa nhỏ này là có ngoại hình vô địch trong số thế hệ trẻ."
Ngoại trừ thiên phú thể chất, tính cách của Trương Giác cùng vô cùng mang tính chất công kích, trong năm đầu tiên thăng tổ cậu đã dám khiêu chiến với nhà vô địch thế giới McQueen, Vasily, thắng không kiêu bại không nản, thắng cũng được mà thua cũng được, thời khắc mấu chốt thì quyết đoán kiên định, có dòng máu lửa phấn đấu.
So với cậu, những thiếu niên khác khó trách không đủ khí phách.
Huấn luyện viên Kiều là thầy của Kim Tử Tuyên Kiều một mặt bất đắc dĩ: "Khi mà Trương Giác đi ngang qua là Tiểu Tuyên nhà tôi không dám thở mạnh, tôi cũng không biết vì sao nó sợ Trương Giác như vậy, rõ ràng Trương Giác rất thân thiện với nó mà?"
Người còn chưa lên đấu trường, khí thế đã tự động hạ xuống, như thế thì sao cạnh tranh với người ta được?
Có lúc huấn luyện viên Kiều muốn lắc cổ áo của Kim Tử Tuyên hét lên, thằng nhỏ ngốc mau tỉnh lại cho thầy đi, con đã 18 tuổi rồi, Trương Giác còn nhỏ hơn con 3 tuổi, con sợ cậu ta là sao chớ!
Phịch một tiếng nổ vang, một cú nhảy 3A trên đất của Trương Giác rơi xuống.
Cậu thực sự rất gầy, lượng mỡ trong cơ thể thấp đến mức khi nhảy lên, trên cánh tay bị siết chặt có thể nhìn thấy những đường gân xanh mờ nhạt, cảm giác mạnh mẽ hơn trước đây là có thể nhìn thấy bằng mắt thường, lúc nhảy lên giống như một quả pháo nhỏ, lực đánh vào mười phần thị giác.
Trần Trúc có thể nhìn thấy, Trương Giác ngày hôm nay mang trong mình một quyết tâm mãnh liệt, lại như một vị vua sói sau khi bị thương vẫn không từ bỏ ý chí chiến đấu, mà đang dần dần mài dũa móng vuốt để lật ngược tình thế.
Trên người Trương Giác e rằng còn mang theo chấn thương, Trần Trúc cũng từng đơn nữ hàng đầu thế giới, cô biết rằng cường độ và áp lực của các giải đấu quốc tế sẽ gây tổn thất nặng nề bao nhiêu cho các vận động viên.
Một số vận động viên có khả năng chống quấy nhiễu tương đối yếu đã hơi choáng váng, có huấn luyện viên đứng dậy đưa đứa nhỏ nhà mình ra bên ngoài hành lang.
Nếu khí chất của Trương Giác sẽ ảnh hưởng đến đứa nhỏ, vậy bọn họ thay đổi địa điểm.
Kim Tử Tuyên cũng phải nhảy 3A trong màn trình diễn, hắn khẽ cắn răng, cũng nhảy một cú 3A trên đất, nhưng cơ thể khi xoay người không được siết chặt nên té lộn mèo một cái.
Trương Giác liếc mắt nhìn hắn, không để ý tí nào, bình tĩnh đi tìm huấn luyện viên lấy nước uống.
Thẩm Lưu nhỏ giọng hỏi: "Em không phải rất thân thiện với cậu ta sao? Cậu ta bị ngã sao em không lại giúp?"
Cá sấu nhỏ nhà họ không phải đến nơi nào cũng kết bạn được sao? Kim Tử Tuyên có trái tim thủy tinh như thế, nếu như có một người bạn giúp đỡ trong lúc ngã thì trạng thái sẽ được giữ tốt hơn nhiều, Thẩm Lưu không tin Trương Giác không thấy được điểm ấy.
Trong mắt Trương Giác lộ ra một tia khó hiểu: "Em đối với anh ấy thân thiện, nhưng đây là đấu trường, anh ấy là vận động viên trượt băng nghệ thuật, đứng dậy sau khi vấp ngã là việc rèn luyện hàng ngày không phải sao?"
Nếu như Kim Tử Tuyên đi trên đường rồi ngã úp mặt xuống đất, đương nhiên Trương Giác sẽ lập tức đỡ hắn lên, thậm chí cõng hắn về nhà, nhưng nếu đang khởi động vì sai lầm của bản thân mà ngã xuống, hơn nữa hắn còn không có bị thương‌, vì sao Trương Giác phải xen vào?
Chính bản thân cậu còn mang chấn thương xuất chiến, mỗi lần nhảy thì dây chằng bên phải đều bị rách và đau đây, trước đó cậu cũng bị ngã trong một lần nhảy trên đất, chỉ cần không bị thương, Trương Giác liền phủi mông một cái rồi tự mình đi lên.
Thẩm Lưu im lặng một lúc, nghĩ thầm nếu mình trong thời gian còn hoạt động mà có được một nửa tính cách kiên cường của Trương Giác thì sẽ không đến mức vì vấn đề tâm lý mà thường xuyên bị co giật.
Mặc dù bọn họ không nói chuyện lớn tiếng, nhưng Kim Tử Tuyên chịu không nổi ở gần bọn họ, vành mắt cậu trai đỏ lên, một trận xấu hổ dâng lên trong lòng khó giải thích được.
Hắn trở mình một cái đứng lên, sau đó giơ tay nhảy 3S, nhảy xong nhìn về phía Trương Giác, phát hiện đối phương không hề nhìn mình mà chỉ tập trung vào việc đổ bột thuốc giảm đau vào chai nước.
Trương Giác mặt không biến sắc ngửa đầu uống nửa chai nước có mùi vị quỷ dị, quay đầu nôn khan một chút, tháo dây buộc tóc xuống xoa xoa da đầu.
"Con cảm thấy cả đầu mình toàn căng hết lên."
Trương Tuấn Bảo ấn ấn đầu cho cậu: "Ai biểu tối hôm qua con không ngủ ngon, sớm nói với con đừng xem thi đấu của Mẫn San rồi, dành thời gian bổ sung giấc ngủ, cậu biết con ngủ được...!Chân còn đi được không?"
Trương Giác từ từ trả lời: "Yên tâm, vẫn được, nếu không chịu nổi nữa con sẽ tự động rút khỏi thi đấu.


"
Trương Tuấn Bảo nói từng chữ từng chữ: "Con tốt nhất là nói được làm được."
Hai người cụng nhau một quyền, Trương Giác lấy trang phục thi đấu ra khỏi túi, cởi quần vào áo ra, lượng mỡ chỉ phô ra trong một bộ phận duy nhất.
Bên cánh tay trái, vai và lưng có màu xanh tím, rõ ràng là do bị té mà ra, từ vai đến eo còn có những vết giác hơi màu tím đen, thuốc cao được dán vào lưng và vai phải của cậu và băng gạc được buộc và khuỷu tay trái.
Chính là một thân hình gầy gò như thế, tuy nhiên với sự dữ dội và quyết liệt của một con liệp báo, không ai biết rằng Trương Giác đã phải trả giá bao nhiêu để khôi phục trạng thái của mình như một nhà quán quân giải vô địch thế giới sau khi trở lại sân băng chỉ ba ngày.
Kim Tử Tuyên chỉ biết rằng, vào ngày cuối của trại huấn luyện, khi tất cả mọi người đang chuẩn bị hành lý chuẩn bị rời khỏi vào buổi tối, hắn vẫn nhìn thấy Trương Giác đang tiếp tục tập luyện trong sân vận động được bật đèn.
-
Tác giả có lời muốn nói: Bản cập nhật ngày 24 vào 8 giờ tối nha.
Khi tôi viết chương này, tôi đã đầy chiến đấu và làm tổn thương Tiểu Ngọc, nghĩ đi nghĩ lại, chảy nước miếng liền...!Không, Nấm đối với ngỗng ngọc là tình mẹ kiên định.
Tiểu kịch trường
Trong thời không khi Trương Giác không trở thành nhất ca trượt băng nghệ thuật ở Thôn Thỏ.
Đời trước nhất ca Thẩm Lưu không hề yếu đuối, nhưng vì gánh nặng tinh thần quá nặng nề do tinh thần trách nhiệm cao, cho nên trạng thái quanh năm bất ổn, trong mỗi lần tranh tài thương xuyên bị co giật, nhưng thỉnh thoảng hắn vẫn giữ được trạng thái tốt và all clean trong một hai lần thi đấu, làm mới kỷ lục xếp hạng thế giới nội dung đơn nam của Thôn Thỏ.
Thẩm Lưu: Chết tiệt, lại thua rồi! Rõ ràng trước khi thi đấu mình đã dùng yoga và thiền để điều chỉnh tâm trạng rất khó khăn.

..

chờ đã, mình bị đau bụng, cần phải đi vệ sinh cái.
Thế hệ nhất ca mới Kim Tử Tuyên có tính cách vô cùng yếu ớt, hắn bối rối và hụt hơi khi nhìn thấy đấu trường, rõ ràng thiên phú thân thể là có một không hai Thôn Thỏ, nhưng tố chất tâm lý lại gần như rơi xuống số âm, thỉnh thoảng thi đấu trong nước được all clean, nhưng trên sàn đấu quốc tế thì nằm liệt giữa đường.
Kim Tử Tuyên: ...!Tôi, thân thể tôi có chút cứng ngắc, không biết nên phát lực như thế nào.
Tại thời không khi Trương Giác trở thành nhất ca trượt băng nghệ thuật Thôn Thỏ.
Trương Tiểu Ngọc: Xông lên! Khốn kiếp! Là đàn ông thì không thể kinh sợ! Còn nhà vô địch thế giới thì sao, đều là con người thì ai sợ ai chớ! Nghịch cảnh tính là cái gì! Là đàn ông thì không được sợ hãi mưa gió! Điểm này đã là tốt, cú nhảy này có tỷ lệ thắng cao hơn, tôi cảm thấy mình sẽ làm được, tôi muốn đi, liều mạng, xe công thức một biến thành Rolls Royce! Bùng nổ đi, vũ trụ nhỏ của tôi!
Phong cách vẽ khác hoàn toàn so với hai phần đầu phải không 23333——
Chú cá sấu máu lửa, bất chấp gian khổ, khó khăn đã lập nên kỳ tích, ngay trong năm đầu tiên thăng tổ, cậu đã giành được huy chương bạc tại vòng chung kết Rolls Royce mang về nhà cũng như sự công nhận của tất cả vận động viên đẳng cấp thế giới.
Nấm cũng không nói những người có tính cách yếu đuối là không tốt, bởi vì bản thân Nấm cũng yếu kém or2, lúc thường đối xử tốt với người khác cơ bản không phải là không biết nổi cáu (tôi cảm thấy những người như thế mang tâm lý hướng nội hơn, chẳng hạn như chính tôi khụ khụ), nhưng nếu như là một vận động viên, quả nhiên vẫn là tốt hơn khi trở thành một đứa nhỏ chắc nịch như Trương Tiểu Ngọc.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.