Trượt Băng Nghệ Thuật Càng Thích Hợp Để Tôi Tham Gia Thế Vận Hội

Chương 105: Cá Cược





Ngày 8 tháng 2, Đổng Tiểu Long rời khỏi sân bay nhận cuộc điện thoại từ mẹ.

"Mẹ, con ghé nhà bạn cũ đưa quà trước rồi sau đó bắt xe về nhà ăn tết! Ôi thôi, được rồi, lần này còn chỉ có thể ở đến mùng 4 tết thôi.

"
Trên thực tế nếu không phải thời tiết băng giá và sương mùa khiến chuyến bay bị hoãn, Đổng Tiểu Long đã có thể trở về thành phố H vào ngày hôm qua.

Dù sao thì so với hai năm trước không có đơn nam tổ thành niên trong nước, họ nhất định phải toàn lực chống đỡ giải Bốn châu lục và giải vô địch thế giới, cho nên không có cách nào về nhà ăn tết, năm nay Đổng Tiểu Long chỉ lấy được vị trí thứ tư giải vô địch quốc gia, cho nên mới có thể về nhà ăn tết.

Hắn bắt taxi, nói địa điể: "Đến tiểu khu Đại Thành.

"
Tài xế hỏi: "Gần phòng tập thể thao kia?"
Đổng Tiểu Long mỉm cười: "Đúng, là chỗ đó.

"
Thẩm Lưu sống trong tiểu khu đó.

Theo hành trình của chuyến xe, khung cảnh đường phố quen thuộc đập vào mắt, trên gương mặt Đổng Tiểu Long hiện ra một tia hoài niệm.

Lúc còn trẻ, hắn thường ngồi trên xe buýt ngắm nhìn cảnh đường phố này, hiện tại phố cảnh thay đổi, hắn cũng đổi thay.


Tuy một lần được mệnh danh là đơn nam có nhiều hy vọng hoàn thành được cú nhảy bốn vòng nhất ở Thôn Thỏ sau Thẩm Lưu, nhưng sau khi xuất hiện chấn thương kia, Đổng Tiểu Long đã cố gắng hết sức để hoàn thành lượt nhảy 3A, còn cú nhảy bốn vòng càng tạo thêm áp lực cho xương khớp lại càng không dám nghĩ, thiếu niên đã từng ngông cuồng tràn đầy hy vọng, thế nhưng đã bị thực tại phá hủy thành vẻ ngoài trầm lặng và hướng nội.

Khi đến gần địa điểm, Đổng Tiểu Long thoáng nhìn thấy một nhà hàng pizza kiểu Barlow, vội vã hô: "Dừng xe.

"
Thẩm sư huynh thích ăn pizza, hắn mang một chiếc bánh pizza đế, sư huynh nhất định là rất vui.

Sư đệ tốt Đổng Tiểu Long bước nhanh lên lầu, vừa gõ cửa phòng 302 vừa gọi to "Thẩm sư huynh, em là Tiểu Long, em đến thăm anh, mở cửa đi.

"
Sau đó hắn nghe thấy một giọng trong sáng dễ nghe.

"Tới đây.

"
Leng keng, trong cửa truyền đến âm thanh một vật nặng rời xuống đất, Trương Tuấn Bảo gào thét: "Trương Giác, không cho mở cửa.

"
Két một cái, cửa mở ra, Trương Giác nắm chốt cửa đầy mặt ngơ ngác quay đầu lại.

"Tại sao không cho mở? Con đã mở rồi mà.

"
Trương Tuấn Bảo và Thẩm Lưu mặc quần áo thủy thủ giận dữ và xấu hổ muốn chết, Đổng Tiểu Long trợn mắt ngoác mồm, có một chiếc máy ghi âm nằm trên mặt đất, trong đó phát liên tục "Ca ca, ca ca! "
Ba người này đang chơi trò gì thế?
Nhưng Đổng Tiểu Long không phải không thừa nhận, không quan tâm bọn họ đang gì, tạo hình trong trang phục thủy thủ của hai vị sư huynh quả thực rất tuyệt.

Thẩm Lưu mang kính mắt, làn da trắng nõn, hắn trông giống như một học sinh trung học trầm tính cao ráo, Trương Tuấn Bảo thì lại căng thẳng chống đỡ quần áo, cộng với bắp thịt rắn chắc chân khiến hắn trở thành một King Kong có khuôn mặt con nít, nhưng phối hợp với vẻ sợ hãi khiến người ta có chút thương hại trìu mến, cùng với vóc người của hắn tạo nên một sự tương phản mãnh liệt.

A phi, hắn đang nghĩ thứ tầm phào gì thế.

Trương Giác nhặt máy ghi âm lên, nở một nụ cười ngượng ngùng với Đổng Tiểu Long.

"Cậu và Thẩm ca một người cá cược chỉ cần em cao hơn 1 mét 68, một người kia thì cá em cao hơn 1 mét 7, người thu sẽ phải mặc quần áo thủy thủ gọi đối phương là ca ca, mà bây giờ em đang cao 1 mét 71, cho nên hai người bọn họ phải đồng thời thực hiện lời cá cược, Đổng ca anh uống chút gì không? Trong nhà bếp có nước chanh mới vắt và nước táo.

"
Đổng Tiểu Long vội vã trả lời: "Nước táo, cảm ơn, đúng rồi, anh có mang theo pizza, mà trong đó có bỏ thêm thịt xông khói, em chắc là không ăn được rồi.

"
Vào lúc này, trong nhà bếp đi ra một người đàn ông cao tới mức khiến Đổng Tiểu Long chỉ cao 1 mét 65 không thể không ngước nhìn, tóc đen mắt xám, khuôn mặt mang đường viền thâm thúy.

Người đàn ông lai cao ráo đẹp trai nói chuyện bằng phương ngữ Bắc Kinh đích thực: "Cái gì pizza? Anh có là tôm viên hấp và sủi cao tôm, Tiểu Ngọc đến ăn nè.

"
Trong phòng toàn phương ngữ Đông Bắc, đột nhiên có phương ngữ Bắc Kinh nghe hoàn toàn không hợp, nhưng món tôm viên hắn làm thực sự rất ngon.


Thanh niên này còn làm sủi cảo tôm, ăn cũng ngon cực kì.

Đổng Tiểu Long vừa hỏi, nha, hóa ra là cháu của bác sĩ Tần, thằng nhóc này lớn lên ở Bắc Kinh, nhưng đến lễ tết mùa xuân là sẽ về bên này, vừa vặn là hắn có một tay nghề vật lý trị liệu khá tốt, hơn nữa tương đối rảnh rỗi, cho nên hứa với Trương Giác tới để đến đấm bóp chân.

Xoa bóp xong, Thẩm Lưu thuận miệng mời hắn đến nhà mình ăn cơm, hiện tại huấn luyện viên Thẩm chỉ sống một mình, hai ngày nữa mới về quê ăn tết, năm trước khi liên hoan cũng chỉ nhân dịp này, sau đó cậu thanh niên này cũng lịch sự mang vài con tôm biển qua, nói muốn mời mọi người nếm thử tay nghề của hắn.

Đổng Tiểu Long mơ mơ hồ hồ ăn một bữa ăn ngon lành, mà pizza hắn mang tới là hết hai phần ba chui vào dạ dày của Trương Tuấn Bảo, lúc này hắn mới biết, hóa ra Thẩm Lưu thích ăn là pizza hoa quả, Trương sư huynh thì càng yêu thích pizza thịt xông khói.

Hắn và Trương Giác là những vận động viên còn đang hoạt động nên không thể đụng vào thứ này, đến khi cơm no rượu say, Thẩm Lưu thuận miệng hỏi một câu.

"Tiểu Long, năm sau có tính toán gì? Chấn thương rồi có ảnh hưởng nhiều không? Mùa giải nghỉ ngơi có thể tham gia biểu diễn thương mại không?"
Đổng Tiểu Long ngẩn ra: "Chấn thương của em đang bình phục rất khá, năm nay cũng không tham gia bất kỳ cuộc thi cường độ cao nào, đầu gối của em đã khôi phục lại đến trình độ nảy 3A, biểu diễn thương mại cũng không có vấn đề gì, em có thể đi.

"
Thẩm Lưu và Trương Tuấn Bảo liếc mắt nhìn nhau: "Vậy đúng lúc, tụi anh nhận được lời mời từ Shiro Keiko, tháng 6 đến Fukuoka tham gia Fantasia of love on Ice, nếu cậu có đủ thởi gian, hãy chuẩn bị một tiết mục bắt mắt.

"
Đối với những vận động viên trượt băng đã giải nghệ mà nói, tham gia buổi biểu diễn thương mại là một cách phổ biến để kiếm tiền, cho nên hầu hế bọn họ phải chuẩn bị đầy đủ các tiết mục trình diễn bắt mắt khi còn hoạt động, để cho những thương hiệu hàng đầu có ấn tượng tốt với bọn họ, cũng coi là đá lót đường cho việc giải nghệ.

Đổng Tiểu Long năm nay mới 22 tuổi, nhưng giới hạn sức mạnh đã không còn đủ sức để đột phá, các tuyển thủ trẻ trong nước cũng dần dần ra mắt, hơn nữa thực lực của Trương Giác cũng đang dần giảm sút do đồng thời bị chấn thương và rào cả dậy thì, thực lực Kim Tử Tuyên có hạn, thực lực năm nay của đơn nam Thôn Thỏ bị hạn chế ở giải vô địch thế giới, từ trên trời rơi xuống mới lấy được hai suất tham dự, nếu như không có phần của Đổng Tiểu Long, tiếp tục trượt cũng sẽ rất nhàm chán.

Năm đó Trương Tuấn Bảo chẳng phải sau khi thất bại trong việc tranh suất tham dự Thế vận hội mùa đông 2002 thì đã nghĩ đến việc nghỉ hưu sao.

Tại mắt hai vị sư huynh, hắn đã có thể coi là người bán giải nghệ rồi, dù sao cũng là anh em trong đội tuyển tỉnh, đương nhiên phải kéo Đổng Tiểu Long một cái trong khả năng của mình.

Mà vào giờ phút này, Đổng Tiểu Long để tay lên ngực tự hỏi, hắn muốn giải nghệ sao?
Không muốn.

Hắn nở nụ cười trên môi, ngoài miệng nói cảm tạ, nhưng trong lúc ăn cơm thì vô cùng khắc chế, hơn một tiếng không hề đụng vào một chút carbon.

Trương Giác dường như nhìn ra điều gì đó, sau khi ăn xong còn lấy ra một bình canxi, cho hai viên tự mình nhai, rồi đưa cho Đổng Tiểu Long.

"Đổng ca, ăn không?"
Vận động viên nhai canxi là điều rất bình thường, Đổng Tiểu Long nhét vào miệng thì phát hiện mùa sữa khá nặng, sau khi nhìn kỹ thì phát hiện đây là viên canxi dành cho thiếu niên phù hợp với lứa tuổi thanh thiếu niên từ 12 – 16 tuổi.

Ôi trời, đứa nhỏ trước mắt này đã cao hơn hắn‌ 6 cm, cho nên tới bây giờ Đổng Tiểu Long mới ý thức được cậu chỉ mới 15 tuổi.

Tần Tuyết Quân tự nhiên duỗi tay: "Anh cũng ăn, ăn xong sẽ tiếp tục cao thêm.

"
Trương Giác đưa cho hắn hai viên: "Anh 19 tuổi rồi, có còn trổ mã được nửa đâu, ăn cũng vô dụng? Mà bác sĩ thì cao như vậy là gì chứ?"
Tần Tuyết Quân phản bác: "Có câu nói đàn ông sau 20 tuổi sẽ lại có thể cao lên trở lại, hơn nữa bình thường anh bóng rổ, có chiều cao mới dễ dàng úp rổ.

"
Trương Giác tại thời điểm 1 mét 79 là có thể úp rổ rồi, nhìn vào chiều cao 1 mét 95 của bạn học Tần không thể tránh khỏi màu xanh*, chỉ có thể nỗ lực luyện cú ném ba điểm, cười cười, không lên tiếng, hai người chuyển địa điểm lên trên ghế sô pha, Trương Giác mở tivi chuyển đến kênh đài truyền hình tỉnh H, từ sau khi cậu trượt băng, đài truyền hình tỉnh H thường xuyên phát sóng một số tin tức về trượt băng nghệ thuật.


*Quy tắc thi đấu bóng rổ nên mình không hiểu lắm.

Tần Tuyết Quân nâng chân cậu lên đặt trên đùi hắn, bình tĩnh ôm lấy.

Trương Giác cũng nhướn mày nhìn hắn: "Trước khi ra ngoài em đã đặc biệt rửa chân rồi, thế nào, không thúi đúng không?"
Tần Tuyết Quân gật đầu: "Ừm, một mùi gừng nồng nặc, thành công lấn át mọi thứ.

"
Hiện tai chân của Trương Giác đưa rửa bằng nước gừng tươi do cha mẹ cậu đun sối để lưu thông máu và xua tan cảm lạnh.

Đổng Tiểu Long trong tay cầm thịt bò khô và thịt gà không gặm gặm, trong tivi đang là trượt tự do đơn nữ, Shiro Keiko năm nay 14 tuổi, qua mùa giải này mới 15 tuổi để thăng lên tổ, lúc này đương nhiên không đủ tư cách đại diện Nhật Bản tham dự Thế vận hội mùa đông Sochi, thêm vào đó giải đấu Bốn châu lục không khốc liệt bằng giải vô địch châu Âu, bọn họ nhìn tới nhìn lui, phát hiện đơn nữ của Kazakhstan là xuất sắc nhất.

Thẩm Lưu và Đổng Tiểu Long buôn chuyện: "Cô gái này là học trò trực tiếp của Ayala, so với Harhasha thì nhập môn còn sớm hơn, hiện tại 19 tuổi.

"
Tay Đổng Tiểu Long run lên một cái: "Không thể nào? Nhìn cơ thể của cô ấy, em còn tưởng chưa có dậy thì đó.

"
Thẩm Lưu thở dài: "Đây chính là ông trời thưởng chén cơm cho người ta, trời sinh cô ấy có thân hình thích hợp với trượt băng nghệ thuật, lúc đầu tôi và sư huynh còn cho rằng Trương Giác cũng là người như thế, ai mà ngờ! "
Hắn liếc mắt nhìn Trương Giác, ánh mắt đau buồn.

Ai mà ngờ đứa nhỏ này lớn nhanh như vậy chứ, cuối cùng khiến cho hắn và Trương Tuấn Bảo đồng thời mất hết vốn liếng, phải mặc vào bộ đồ thủy thủ, còn phải kêu ca ca.

Trượt tự do đơn nữ kết thúc, giải Bốn châu lục trong ngày hôm nay cũng sắp kết thúc, trượt băng tự do của trượt đôi, đơn nam và khiêu vũ trên băng sẽ bắt đầu vào ngày mai.

Trương Tuấn Bảo dẫn hai đứa nhỏ xuống lầu, đi bãi đậu xe lái xe, nói đưa Trương Giác về nhà trước, rồ sau đó đưa Tần Tuyết Quân, Đổng Tiểu Long về nhà, dù sao thì cũng tiện đường.

Trương Giác đứng ở ven đường ăn thịt bò khô, dáng người cao gầy trông giống như một cây bạch dương nhỏ, tóc đen buông lơi, càng tăng thêm khí chất cổ điển cho một hình bóng lạnh lùng, khiến người nhìn khó quên.

Đúng lúc này, ca khúc chủ để GG Bond vang lên, Đổng Tiểu Long dùng ánh mắt vi diệu nhìn về phía Trương Giác, thấy cậu vô cùng tự nhiên lấy điện thoại ra.

"Xin chào, tôi là Trương Giác, xin hỏi ai đó?"
Một chiếc xe điện chở khác chạy ngang qua, Đổng Tiểu Long kéo Trương Giác một chút: "Cẩn thận!"
Trương Giác lảo đảo một cái, đứng vững dưới sự hỗ trợ của Tần Tuyết Quân và Đổng Tiểu Long, cậu kiễng mũi chân phải lên, toàn bộ trọng tâm cơ thể đặt vào chân trái.

"Cái gì? Kim Tử Tuyên?"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.