Trượt Băng Nghệ Thuật Càng Thích Hợp Để Tôi Tham Gia Thế Vận Hội

Chương 121: Đoan Trang





Trên đường về nhà, Trương Giác gọi điện thoại cho ông cậu.
"Cậu, con muốn liên lạc với Fran Miller đến Trung Quốc để biên cho con tiết mục mới."
Trong mắt cậu có một sự tự tin sáng quắc: "Nếu như muốn tham gia Thế vận hội, con cần phải có một tiết mục mới mới được."
Ông cậu thuận miệng đáp: "Rất tốt nha, bây giờ đang vào đầu mùa giải, chắc Frans không có việc trong tay, chỉ cần con chịu mua vé máy bay, cậu ta bất cứ lúc nào cũng có thể đến phục vụ cho mình con."
Trương Giác: "Vậy con liên lạc với anh ta đây, bye bye."
Tút, điện thoại cúp, ông cậu tiếp tục nói chuyện với Tôn Thiên, một lúc sau hắn đột nhiên vỗ đầu một cái.
"Hắc! Trương Giác dự định trở lại!"
Vừa nãy nghe nội dung cuộc trò chuyện của Trương Tuấn Bảo đã cảm thấy có dự cảm mơ hồ, Tôn Thiên nội tâm kích động bất đắc dĩ: "Cậu bây giờ mới phản ứng lại sao?"
Trương Tuấn Bảo cúi đầu xem văn kiện: "Này, ngài cũng đừng ôm hy vọng quá lớn đối với nó, hiện tại là đầu tháng 9, giải vô địch quốc gia là vào đầu tháng 1 đúng không? Trong khoảng thời gian đó nó học được bao nhiêu kỹ thuật còn chưa xác định đây."
Hắn đã sớm chuẩn bị tâm lý để đỡ cho kỳ vọng quá cao, chuẩn bị cho việc Trương Giác bị trượt chân nằm liệt giữa đường khiến nhiều người thất vọng, nhưng quay đầu ra khỏi văn phòng, lập tức vui sướng gọi điện thoại cho Tống Thành.
"Huấn luyện viên, Tiểu Ngọc sắp quay về nha!"
Trương Tuấn Bảo thật cao hứng đi mất, Liễu Diệp Minh ngồi trong ký túc xá của đội tuyển quốc gia, chạm vào giường, lộ ra một nụ cười mỉm.
"Ba suất tham gia xem ra đã bớt đi một, giờ chỉ có thể tranh hai suất thôi."
Cuộc cạnh tranh một lần nữa đã trở nên khó khăn hơn.
Thân là đồng đội cũ, Liễu Diệp Minh từ tận đáy lòng thực sự rất vui vì Trương Giác trở về huấn luyện, đồng thời hắn cũng không nghi ngờ chút nào về việc Trương Giác có thể lấy lấy được một suất tham gia Thế vận hội Mùa đông.
Bạn học Tiểu Liễu biết rằn Trương Giác đã ném đi rất nhiều kỹ thuật sau khi trải qua quá trình dậy thì và chấn thương, hiện tại còn đang thay đổi kỹ thuật, nhưng hắn cũng biết rõ vào lúc Trương Giác toàn lực ứng phó thì có bao nhiêu đáng sợ.
Trương Giác đã từng dưới tình huống không tập luyện bốn năm, chỉ dùng thời gian chưa đầy 10 tháng đánh bại các vận động viên trẻ trong nước, tiến lên đấu trường quốc tế lấy huy chương, nếu không phải việc này phát sinh ở trong thực tế, Liễu Diệp Minh suýt nữa cho là Trương Giác có phải đang sở hữu một hệ thống trượt băng hay không.

Ạch, nếu như cậu ấy thực sự có hệ thống trượt băng thì sẽ không bị chấn thương dằn vặt đến mức chìm xuống đáy hồ.
Dù sao thì Trương Giác cũng mới chìm có nửa năm, việc khôi phục sẽ càng nhanh hơn trước đây nữa
Điều quan trọng là cường độ cạnh tranh trong nước xa tít so với đấu trường quốc tế, chỉ cần Trương Giác bình phục đến mức có thể bước lên bục lĩnh thưởng giải vô địch quốc gia trước tháng 1 lấy được một suất thì cậu ấy có thể thong dong chuẩn bị cho Thế vận hội.
Trương Giác ngay cả bục lĩnh thưởng giải vô địch quốc gia mà không bước lên nổi sao?
Trong ấn tượng của Liễu Diệp Minh, với điểm biểu diễn của Trương Giác, chỉ cần ổn định được 3A thì chiéc bục lĩnh thưởng sẽ để cậu bước lên‌!
Liễu Diệp Minh thở dài một hơi: "Sau đó các đối thủ mà mình phải đối mặt là Kim Tử Tuyên, Phàn Chiếu Anh, Thạch Mạc Sinh và Đổng ca ."
Hắn không thể hy vọng Kim nhất ca ngày nào cũng động kinh được, mặc dù đây là điều có khả năng xảy ra, nhưng để an toàn, quả nhiên cần phải có trình độ vượt qua ba người kia mới được.
Trương Tuấn Bảo sau khi biết Trương Giác đã đưa ra quyết định thì trong lòng thật vui sướng, hắn dứt khoát mua bột gạo về nhà làm bánh gạo chiên, sau đó hắn nhìn thấy Trương Giác và Tần Tuyết Quân một người một phía gục đầu ngủ trên ghế sô pha, trên tivi còn đang phát sóng chương trình《 Genji Monogatari 》, trong miệng ngậm miếng bánh gạo, trên bàn cà phê là chén canh gừng đã nguội.
Cũng may hai thanh thiếu niên thể chất tốt, sau một trận chiến quần áo ướt sũng thì dứt khoát cởi đồ ra, lấy thảm trên xe bọc lại, giống như dã nhân khoác da lông một đường trở về Bắc Kinh, thế nhưng lại không có bất kỳ triệu chứng cảm lạnh hay ốm đau nào.
Máng đất trên ban công đã được thay bằng đất mới, dù sao thì Trương Giác đã ăn sạch sẽ đồ ăn của người ta, cho nên vẫn phải gieo trồng lại.
Tần Tuyết Quân trên đường trở về đã thừa nhận rằng lúc đầu hắn chưa bao giờ nghĩ tới Trương Giác lại có thể ăn sạch sành sanh rau của hắn, bởi vì nếu đổi lại thành hắn thì nửa tháng hắn ăn cũng không hết, cuối cùng rau sẽ thối rữa trong đất .
Trương.

Vận động viên có cảm giác chán ăn.

Giác: "Khụ khụ, trong nhà còn hạt giống không? Em giúp anh trồng nó trở lại."
Trước khi về nhà, hai người đi ngang qua một cửa hàng bán đồ cũ, trong đó có rất nhiều đĩa phim chính hãng được bày bán, vừa vặn là có bộ phim điện ảnh Nhật Bản đang bán chạy, Trương Giác đi mua《 Genji Monogatari 》ngay, đây là chủ đề tiết mục trượt băng tự do năng nay của Keiko.
Thực ra trước khi Kanoko giải nghệ, cô đã nói rằng muốn mang tinh hoa của dân tộc lên một tầm cao mới lên sân khấu, hiện tại Keiko kế thừa ước mơ của chị mình, nhưng đáng tiếc Trương Giác đã xác định mùa giải này mình đã trượt gì rồi, nếu không thì phong cách Trung Quốc cũng là một hướng đi tốt.
Ngày hôm sau, Trương Giác bởi vì bị đau răng mà được kéo đến phòng khám nha khoa, bác sĩ nhìn một chút, thở dài: "Đã lâu rồi tôi không nhìn thấy một người trẻ tuổi nào nhiều răng sâu đến vậy."
Chín lỗ sâu răng, này chắc là sau khi ăn xong là đi ngủ luôn, quên mất đánh răng rồi đi.
Trương Giác trước khi đi ngủ thích gặm táo: "...!Nhưng nếu không ăn thì sẽ đói bụng ạ."
May là trám răng không đau, chỉ là hơi chua chua, sau đó nha sĩ nói "Nếu như cậu không biết làm sạch răng thế nào, thì hãy mua bàn chải điện đánh răng đi, buổi tối ăn ít lại" .
Vì vậy khi mới sáng sớm Tống Thành dời ghế ngồi bên cửa sổ, đợi nhìn Trương Giác từ từ cổng đội tuyển tỉnh bước vào thì nhìn thấy đầu của thằng nhóc này ủ rũ héo úa.
Tống Thành: "Thằng nhóc này sao bữa nay ỉu xìu quá vậy?"
Trương Giác: Lần đầu tiên sử dụng bàn chải điện đánh răng, khiến cho lợi bị sưng lên, đau đau đau quá!
Có liên quan đến việc chấp nhất của Trương Giác là viết một tiết mục mới để xuất chiến Thế vận hội, ban huấn luyện đã đưa ra những phản ứng khác nhau.
Tống Thành cho là, Trương Giác là một trong những vận động viên quyết đoán nhất mà ông từng gặp‌, đả động đến suy nghĩ của cậu quá khó khăn, hơn nữa cách chọn ca khúc của Trương Giác trong những năm qua đều chứng tỏ cậu có gu thẩm mỹ xuất sắc, mỗi một tiết mục đều có thể tạo nên một tác phẩm kinh điểm mới, để cậu tự ý đi thôi.
Thẩm Lưu có ý kiến : "Em có thể khôi phục kỹ thuật của mình trước giải vô địch quốc gia là không tệ rồi, còn biên tiết mục mới, em có thời gian không?"
Trương Giác vừa phải thay đổi kỹ thuật vừa phải khôi phục huấn luyện, cộng với việc tập luyện tiết mục mới mà nói, tất nhiên sẽ phải tốn rất nhiều thời gian trên sân băng.
Cố tình bên phía Trương Thanh Yến yêu cầu Trương Giác phải chuyên tâm vô việc học ít nhất là đến đầu tháng 12 rồi mới cho phép cậu nghỉ một tháng để chuẩn bị cho trận chiến, trước đó Thẩm Lưu sợ rằng Trương Giác sẽ quá bận rộn.
Trương Giác đặt một tay lên bàn làm việc của Thẩm Lưu‌, một tay chống nạnh, cực kỳ tự tin.
"Kịp đó, em đã gọi điện cho nữ sĩ Mia rồi, bà ấy đồng ý biên bài thi ngắn cho em."
Thẩm Lưu: "Phong cách ba lê?"
Trương Giác vui vẻ gật đầu: "Đúng vậy, em định biểu diễn Flames of Paris, đây chính là điệu nhảy tốt nhất mà em có thể làm."
Nếu không sử dụng nó trong Olympic thì sử dụng vào lúc nào nữa?

"Còn có, Frans Miller đã mua xong vé máy bay, huấn luyện viên Tống cũng đã hứa sẽ giúp anh ta hoàn trả tiền vé và cả phí biên đạo của em trong mùa giải này."
Ý tứ chính là trước khi Trương Giác nói chuyện này với Thẩm Lưu thì đã sắp xếp chuẩn bị hết mọi thứ, thằng nhóc này tiền trảm hậu tấu!
Thẩm Lưu lườm một cái: "Anh nói cho em biết, nếu như hai tiết mục này không tốt thì cuối cùng em cũng phải đổi lại cái mùa trước, hai tiết mục kia mỗi lần biểu diễn đều có phong cách mới, người hâm mộ hay trọng tài đều yêu thích, nói không chừng có thể cộng thêm một số điểm tình cảm."
Trương Giác ha ha cười: "Em mới ‌16 tuổi, lúc Thế vận hội bắt đầu thì còn hơn 4 tháng mới đến tuổi 17, hiện tại còn quá sớm để nói về cảm xúc, người trẻ tuổi thì nên trải nghiệm nhiều thứ mới mẻ."
Đúng lúc này, huấn luyện viên Lộc, người đang ngồi thẫn thờ trên ghế, chống tay như đang suy nghĩ điều gì đó lên tiếng.
"Trước tiên để thầy xem con nhảy《 Flames of Paris 》cái đã, nếu như chất lượng không được, vậy ít nhất tại giải vô địch quốc gia con nên tiếp tục sử dụng《 Adiós Nonino 》, đối với con ở giai đoạn này, giải vô địch quốc gia mới là trọng điểm."
Mặc dù lão gia tử là huấn luyện viên kỹ thuật được mời trở lại đã nghỉ hưu, nhưng bất kể là Trương Giác, huấn luyện viên trưởng Trương Tuấn Bảo, huấn luyện viên nhảy trước đây Thẩm Lưu, huấn luyện viên trưởng đội tuyển tỉnh Tống Thành đều đối với huấn luyện viên Lộc mười phần tôn kính.
Dù sao mặc dù lão gia tử đã phát tướng thành một ông bụt tóc trắng, nhưng khi ông còn trẻ lúc mà quản giáo đám nhỏ thì hoàn toàn là một lão ma đầu, đặc biệt là Trương Giác bị quản thảm nhất, số lần bị đánh mông vô cùng nhiều, nhìn thấy lão gia tử thì tâm lý còn sợ hơn.
Trương Giác: "Được rồi, dù sao thì nữ sĩ Mia cũng‌ muốn xem, bà ấy hình như cũng sợ con ngồi xe lăn mấy tháng, bản lĩnh khiêu vũ và trượt băng cũng chìm xuồng rồi."
Vì vậy khi nữ sĩ Mia đến đây, mọi người cùng nhau đến phòng tập nhảy.
Đừng nhìn Trương Giác có thể dùng mũi chân nhảy《 Esmeralda Variation 》, đó chỉ là một thử nghiệm mà giáo viên yêu cầu cậu thử nghiệm khi còn nhỏ, thân là một vũ công nam, bản thân Trương Giác càng yêu thích những màn biểu diễn nam tính hơn, điều này khiến cậu ghen tị người sở hữu kỹ năng khiêu vũ của người Mông Cổ là Sát Hãn Bất Hoa.
Vũ điệu Mông Cổ khi nhảy lên đẹp trai sao đâu á ~
Mà 《 Flames of Paris 》là một trong những kiệt tác của vở ba lê Xô Viết hiện đại‌, nó được sáng tác trong bối cảnh cách mạng nước Pháp‌, khí thế hoành tráng, kể về câu chuyện của lãnh tụ Philip mang theo những người dân nổi loạn ở Marseilles cùng nhau hành quân đến Paris, các vũ công khi múa nhất định phải thế hiện được khí khái anh hùng cách mạng, khác hoàn toàn với phong cách tiên tử hay câu chuyện ái tình tra nam.
Đương nhiên, vũ công nam trong đó cũng phải biểu hiện sự nam tính mạnh mẽ, trong đó đoạn biến tấu nam càng là có mấy động tác khoe kỹ thuật độ khó cao.
Nếu như vũ công nam muốn nhảy ra được một ngọn lửa, như vậy trình độ trượt băng nghệ thuật của anh ta phải đạt từ 2A trở lên mới có thể thấy được độ khó cao trong đó.
Trương Giác: Tôi không chỉ có thể nhảy 2A, tôi ngay cả 3A cũng có thể chơi được!
Trương Giác cao 179.4 cm với vóc người thon dài gầy gò, các bắp thịt mịn màng đều phủ khắp cơ thể người trẻ tuổi.
Nếu như nói tương tự, vóc người của Trương Giác thực sự giống với hình tượng của vị nam thủ tịch nổi tiếng trong giới ba lê, "Uncle Angel", vị thủ tịch này từng biểu diễn một biến tấu Ali rất cổ điển trong vở kịch ba lê《 hải tặc 》.
Ghi chú: Khi anh ta nhảy điệu này thì phần trên cơ thể không mặc quần áo, vóc người đẹp và kỹ năng nhảy tốt của anh ta đã được thể hiện một cách sinh động.
Nhưng phong cách nhảy mà Trương Giác thực sự thích mang một bầu không khí nam tính mạnh mẽ, phóng đãng, hoang dã, dứt khoát thoải mái, cảm giác mạnh mẽ mười hần, nhưng điều kiện thể chất trời sinh cho cậu lại khiến cậu trông linh hoạt nhẹ nhàng.
Tương tự như phong cách này, nó gần giống như với một thủ tịch nam khác có biệt danh "Tiểu Ngói", "Peter Pan", mà phóng lửa của vị thủ tịch nam này cũng là kinh điển nhất, bởi vì những đặc điểm tính cách của anh ta quyết định phong cách càng phù hợp vớ phóng lửa hơn.
Mà khi Trương Giác khiêu vũ theo điệu nhạc, người từng dạy Trương Giác khiêu vũ, nữ sĩ Mia còn có thể giữ vững bình tĩnh, còn những người khác khi Trương Giác mới bắt đầu thì giữ một biểu tình trợn mắt ngoác mồm.
Mấy‌ tháng không gặp, cảm giác không hề trì trệ khi Trương Giác nhảy ưu việt đến mức làm người khác kinh hãi, như thể lực hút trái đất không hề có tác dụng lên người cậu, ngoài ra thì biểu cảm mười phần no đủ, người xem có thể cảm nhận được tâm tình dâng trào kích lệ lòng người thông qua Trương Giác.
Sau khi vũ đạo kết thúc, bài thi ngắn của Trương Giác đã được xác định.
Nhóm huấn luyện viên: Con vẫn nên nhảy tiết mục mới đi.
Mia: Biên đạo - ing...
Hai ngày sau, Frans Miller, người đã được thăng tiến thành biên đạo mua tuyến đầu đang đợi nhân viên đón ở sân bay.
Công việc làm ăn của hắn trong mùa giải này rất phát đạt, trước đó hắn đã biên đạo cho các tuyển thủ như Choi Jeong Su, người đã chuyển đến Canada được cựu huy chương đồng Thế vận hội mùa đông Salen huấn luyện, nhất ca đơn nam Harhasha của Kazakhstan, nhất tỷ đơn nữ Emina, nhất ca nhất tỷ khiêu vũ trên băng Yoo Mong Seong Yoon Mi Jeong, nhất tỷ Nhật Bản Shiro Keiko, còn có nhất tỷ Thôn Thỏ Mễ Viên Viên.
Vốn dĩ sau khi mùa giải bắt đầu, hắn cần phải cùng ngồi xổm trong nhà xem trận đấu, thỉnh thoảng thì đến hiện trường, cung cấp dịch vụ hậu mãi cho tuyển thủ, giúp bọn họ thay đổi vài động tác.
Nhưng khi chỉ mình Trương Giác gọi người, hắn ngay lập tức vui vẻ phóng rắnm chạy tới.
Hắn ‌đến không phải vì tham tiền hám của gì, càng không phải là muốn nhìn Trương Tuấn Bảo quyến rũ kia đâu, chủ yếu là hắn và cá sấu nhỏ giao tình sâu đậm, mọi người ai cũng có bạn, người bạn vào thời khắc mấu chốt cần đến hắn‌, hắn nhất định là việc nghĩa chẳng từ.
Khi Trương Giác tìm tới Frans, người này đang ngồi trên vali hút nước trái cây, Trương Giác đi tới trước mặt hắn.
"Frans, hành lý của anh lấy hết rồi à? Nhiêu đây lận luôn á?"
Frans ngẩng đầu, trong nháy mắt đồng tử run lên, trái tim trượt băng tiểu linh đập loạn xạ.

Cắt tóc ngắn, đầu đội băng thể thao đen, mặc áo thun trắng với quần jean và mang trắng giày, Trương Giác lúc tới đây đã thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt, đã sớm quen với việc hành động như thường trong ánh mắt thiêu đốt.
Cậu gọi lại lần nữa: "Frans?"
Những chiếc đinh tán obsidian trên tai khúc xạ ánh sáng, khiến cho vẻ đẹp đại mỹ nhân này càng thêm chói mắt, Frans Miller vội vã dời tầm mắt, lại nhìn thấy Trương Tuấn Bảo đang đi tới đây.
Trong một khoảng thời gian ngắn, ánh mắt của hắn không biết nên đặt ở đâu.
Mãi cho đến khi nhìn thấy chiếc minibus bị phá một cách giản dị tự nhiên, nhịp tim của Frans mới bình tĩnh trở lại, Trương Giác xách hai chiếc vali và ba lô lên băng ghế sau, ngoài miệng hỏi.
"Từ Anh quốc đến chỗ này lệch 8 tiếng, anh trên máy bay có ngủ đủ chưa? Hiện tại mệt không? Bây giờ chúng ta sẽ đến đội tuyển tỉnh, chỗ đó có ký túc xá cho anh, anh đi ngủ luôn hay là ăn xong rồi ngủ?"
Frans nghe thấy giọng nói của Trương Giác, bàn tay theo bản năng run lên hai lần.
"Tôi, tôi ngủ rồi, cũng‌ không đói bụng, cảm ơn."
Trương Giác à một tiếng, từ trong túi tiền móc ra MP3 đưa tới.
"Nè, đây là ca khúc tôi muốn mời anh biên đạo, nó đã được cắt nối biên tập thành thời lượng 4 phút 30 giây, trước mắt dự kiến là ba lần nhảy đơn và một lần nhảy liên tục trong nửa đầu, nửa phần nửa sau thì hai lần nhảy đơn và một lần nhảy liên tục hai lần, một ‌lần nhảy liên tục ba lần và xoay tròn, anh sắp xếp sao cho nó thích hợp một chút."
Nhắc đến công việc, Frans cuối cùng cũng nghiêm túc: "Nhảy liên tục rất là tốn nhiều năng lượng, cậu đã bình phục hẳn chưa?"
Trương Giác hừ cười một ‌tiếng: "Chỉ có thể lực của tôi là vĩnh viễn không cần lo lắng, đúng rồi, trong đó tôi còn bỏ vào ca khúc《 Kiêu hãnh và định kiến 》, anh xem một chút coi có thể soạn cho tôi một màn biểu diễn trên băng không."
Cuối cùng Frans không nhịn được nữa: "Trương."
Trương Giác: "Sao vậy?"
Frans: "Thu lại một chút hormone của cậu đi, cảm ơn, tôi biết câu không phải cố ý, nhưng cái ngữ điệu mà cậu vừa nói đối với một số 0 độc thân không hề đoan trang chút nào."
Trương Giác: Không hiểu ra sao.

jpg
Frans đeo tai nghe vào, tiếng đàn piano truyền vào màng nhĩ hắn.
Ca khúc mà Trương Giác trượt tự do là《Rain, in Your Black Eyes》.
Cậu ‌thắt chặt dây an toàn, lưng dựa vào ghế, vặn vặn vai phải.

Trương Tuấn Bảo nhìn cậu nở nụ cười.
"Vận động viên chính là không thể tách rời khỏi gian khổ, đúng không?"
Trương Giác tự giễu: "Cũng không đâu, tuy rằng đã đưa ra quyết định, nhưng có lúc con không biết mình đang vẽ cái gì nữa."
Tỷ phú tương lai với 1 vạn bitcoin trên người không chịu nằm ở nhà làm cá mắm, trái lại lại chạy tới làm vận động viên trượt băng nghệ thuật bị bầm dập mình mẩy, cũng không phải là chính mình lựa chọn sao.
Ông cậu thuận miệng an ủi: "Bây giờ khổ một chút cũng không phải là chuyện xấu, con bắt đầu luyện lại nền tảng từ một vòng hoặc hai vòng, tương đương với việc củng cố lại nền tảng một chút, đối với sự phát triển lâu dài càng có lợi."
Trương Giác đáp: "Đúng vậy, con muốn âm thầm thay đổi kỹ thuật, khiến cho mọi người phải ngạc nhiên."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.