Trượt Băng Nghệ Thuật Càng Thích Hợp Để Tôi Tham Gia Thế Vận Hội

Chương 14: Biên Đạo





Tuấn Bảo đang tập vũ đạo chiến tranh Brazil trong thời gian huấn luyện trống, Tiểu Ngọc đi tham gia kỳ thi sinh địa, ngày hôm nay không đến huấn luyện.

Đúng, thân là học sinh cấp hai, năm nay Trương Giác phải tham gia kỳ thi sinh học, địa lý, sang năm còn phải tham gia kỳ thi tuyển sinh.

Nữ sĩ Mia không gọi điện trước khi đến cho nên lỡ hẹn với Tiểu Ngọc, bà cũng không vội đi, tìm một quả cầu yoga, hai tay đáp trên đùi xem Tuấn Bảo bắt đầu luyện lại cốt lõi sau khi hoàn thành vũ đạo chiến tranh, trước mặt bà có một máy tính bảng đang chiếu phim.

Có rất ít vận động viên sau khi giải nghệ không chỉ không phát tướng mà càng ngày càng có nhiều cơ bắp, Trương Tuấn Bảo cũng là một trong số đó, trước đây cơ bắp của hắn quả thực không nhiều, đây là do nếu như quá nặng thì sẽ không nhảy lên nổi, nhưng sau khi giải nghệ hắn đã kiên trì luyện tập cơ bắp của mình.

Chứng kiến nghị lực tung hoành của hắn, có lẽ vài năm nữa hắn thực sự sẽ trở thành một gã cơ bắp cuồn cuộn.

Có một hạt giống tốt để dạy dỗ, không nghi ngờ gì, điều này đã khiến toàn bộ tinh thần của Trương Tuấn Bảo trên nên khác biệt.

Nữ sĩ Mia hỏi: "Peja đã soạn các ghi chú thời sơ trung của nó đưa cho bà để chuyển cho Tiểu Ngọc, thành tích của đứa nhỏ này thế nào? Không bị huấn luyện làm lỡ đi?"
Nhắc đến đứa cháu trai, Trương Tuấn Bảo vừa chống đẩy bằng một tay vừa đưa ngón cái lên: " Thành tích của Tiểu Ngọc khá tốt, kỳ thi giữa kỳ năm nay xếp vị trí thứ ba, nếu không phải bị môn tiếng anh kéo chân sau thì vị trí thứ nhất và thứ hai cũng bị nó kéo xuống ngựa luôn rồi.

"
Thành tích tự nhiên và xã hội của Trương Giác được coi là cân bằng, chỉ có thiên phú ngoại ngữ là bình thường, nhìn thấy ngữ pháp là chóng mặt, nếu không phải tiếng anh không tốt lắm thì đời trước cậu đã có hy vọng lọt vào top 3.

Cũng may Thẩm Lưu là thạc sĩ tốt nghiệp khoa ngoại ngữ, thông thạo tiếng Anh, tiếng Nhật, tiếng Nga, mà huấn luyện viên Thẩm vô cùng yêu quý Trương Giác, sau khi huấn luyện xong thì tiện tay bồi dưỡng cho đứa nhỏ.

Cũng chính vì sự tồn tại của Thẩm Lưu nên Trương Thanh Yến mới dập tắt hoàn toàn ý định giảm thời gian huấn luyện trượt băng của Trương Giác, để cho cậu có thể ghi danh vào một trường luyện thi tiếng Anh.

Nữ sĩ Mia từ tốn nói: "Vậy được rồi, bà với con nói chuyện về việc huấn luyện cậu nhóc.

"
Trương Tuấn Bảo: "Huấn luyện?"
Nữ sĩ Mia đưa ra: "Bà hy vọng Trương Giác có thể tăng cường tập luyện ba lê, bà muốn đích thân huấn luyện cậu nhóc.

"

Nền tảng múa ba lê của Trương Giác không kém, đặt trong mắt giáo viên dạy nhảy của cậu là đủ trình độ để tham gia thi đấu, tuy nhiên nữ sĩ Mia cho rằng Trương Giác còn một khoảng trống.

Trên người thiếu niên 12 tuổi có một số khuyết điểm mà không làm ảnh hưởng đến toàn cục, nhưng sẽ khiến cho bài nhảy của cậu trông thô ráp, mà điều nữ sĩ Mia muốn làm chính là trau dồi thêm cho cậu, đem những kỹ năng thô sơ đó đánh bóng thành tinh xảo, mài dũa màn trình diễn một cách tinh tế hơn.

Khi Trương Giác thi xong trở về, nhìn thấy nội dung huấn luyện dày bằng nửa ngón tay thì vô cùng ngơ ngác, Trương Tuấn Bảo ấn vào bờ vai cậu, giọng điệu vô cùng trầm trọng.

"Nhắc nhở con một câu, sau này phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, lão sư Mia là người rất nghiêm khắc.

"
Một bên khác, Thẩm Lưu đã chuẩn bị kỹ càng băng vải thể thao, phất tay với Trương Giác: "Đến đây đi, Tiểu Ngọc, huấn luyện viên cho em bao che ống quyển.

"
Kết quả của kỳ thi sinh địa toàn quốc sẽ có trong vòng một tuần, Trương Giác nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì sẽ có thành tích tốt, nhưng mà cậu cũng không kịp chúc mừng thì đã bị luân hãm trong địa ngục huấn luyện.

Thân là cựu thủ tịch của một vũ đoàn múa ba lê nổi tiếng ở Nga, Mia Rosibayeva đã nổi tiếng trong giới khiêu vũ với kỹ năng nhảy điêu luyện và phong cách biểu diễn cổ điển vững vàng, nếu không gặp tai nạn giao thông năm 26 tuổi thì bà hẳn là đã tiến xa hơn trong sự nghiệp khiêu vũ của mình.

Tuy nhiên với thân thể mảnh mai và thân hình cân đối, bà Mia vẫn giữ được nếp sống kỷ luật sau khi rời sân khấu, bà chưa bao giờ từ bỏ niềm yêu thích khiêu vũ, trước khi nghỉ hưu, bà đã ở trong lớp học khiêu vũ của mình đào tạo ra một số vũ công ba lê xuất sắc.

Nghe đâu vị nữ sĩ này lúc đang dạy học sẽ mắng cho một nửa số người cho tới khóc.

Trương Giác tự nhận mình đã trải qua tuyển tú, sớm bị ngôn luận trên internet hắc hắc hot hot mài cho da mặt đủ dày, có thể không đem bất kỳ ngôn luận nào đặt ở trong lòng, kết quả là sau khi lên lớp cậu đã bị la đến máu chó đầy đầu.

"Trương Giác, chân của con bị bánh xe đè lên à? Thẳng ra!"
"Trương Giác, sao mu bàn chân của con lại căng ra như móng cừu vậy? Sự tao nhã của con bị cừu nuốt vào bụng rồi sao?"
"Trương Tiểu Ngọc, tôi kêu con giương cánh giống như thiên nga, không phải kêu con đi đào phân!"
"Trương Tiểu Ngọc, linh hồn của con bay đến Đại Tây Dương rồi sao? Tình cảm đặt trong vũ đạo đi đâu rồi?"
!
Có trời mới biết lý do vì sao bà nội người Slavix này chửi người bằng phương ngữ Đông Bắc thành thạo như thế, nhưng khi nữ sĩ Mia đè lên Trương Giác, nói với cậu rằng bà sẽ xé toạc chân, hông và eo của cậu hơn nữa, Trương Giác cuối cùng đã rõ ràng hóa ra giáo viên dạy khiêu vũ cho cậu trước đây lại dịu dàng sao đâu.

Cậu nằm dài trên một cái đệm, hai huấn luyện viên ấn giữ cậu, trong khi đó nữ sĩ Mia dùng hai tay ấn chân cậu xuống.

Mới đầu Trương Giác còn nhẫn nhịn, chờ đến lúc đau đến không nhịn được nữa thì giằng co.

"Không được, chân của con sắp chạm đất rồi!"
Nữ sĩ Mia vui vẻ nói: "Thiên phú dẻo dai của con thật sự rất tốt.

"
Dứt lời, bà thực sự cho Trương Giác vẫn duy trì tư thế xoạc ngang, ép hai chân cậu cho đến khi chúng có thể chạm đất.

Trương Giác hét lên thảm thiết: "Aaaaaaaaaaaa —— "
Mặc dù xoạc ngang là một trở ngại mà tất cả các học viên khiêu vũ phải trải qua, nhưng Trương Giác cảm thấy cái rào cản này thực sự quá khủng khiếp, khi cậu đi về nhà thì giống như một phụ nữ mới đẻ.

Trương Tuấn Bảo an ủi cậu: "Không sao đâu, lão sư Mia cho học trò mình xoạc ngang nhiều năm như vậy rồi, chưa có ai bị tai nạn hết đó, bà ra tay có chừng mực mà.

"
Trương Giác bi phẫn nói với người xướng lên: "Có thật không, con không tin! Chẳng lẽ cậu từng bà ấy bẻ như vậy rồi sao?"
Trương Tuấn Bảo đầy mặt tiếc nuối: "Cậu trở thành học trò của bà năm 18 tuổi, tay chân lúc đó cứng ngắc cứng ngơ rồi, bà nói có muốn bẻ cũng không có giá trị, mà con ở trong mắt bà ấy chính là một khối ngọc xứng đáng để mài giũa, còn cậu chỉ là một tên vào bếp chặt củi mới xứng thôi.

"
Cũng may bài thi của nữ sĩ Mia rất tuyệt, sau khi xem xong dàn ý mà bà soạn, Trương Giác cảm thấy ăn khổ cũng đáng.

Bài thi ngắn của cậu là《Thiên nga đen》, theo như nữ sĩ Mia từng nói, nguồn cảm hứng của bà cho bài thi ngắn của Trương Giác bắt nguồn từ một màn cậu ăn vụng đồ ăn với bạn bè của mình trong lớp học khiêu vũ.

Đó là vào một đêm thứ hai, nữ sĩ Mia lên đường đến lớp học khiêu vũ của Trương Giác, nhưng sau khi đến nơi bà mới phát hiện lớp học của Trương Giác đã kết thúc rồi.

Tiểu bằng hữu không thay quần áo, mang giày nhảy nói nói cười cười vời vài cậu bé cũng tuổi, sau đó một cậu bé khác chạy xuống cầu thang, trong tay giơ cao cao một túi chứa đầy khoai sọ khô.

"Trương Giác, Vu Mịch, Mạnh Viễn Thành, đây là khoai sọ sấy khô của bà tớ làm, có ăn không?"

"Ăn!"
Trương Giác ngẩng đầu nở một nụ cười với cậu bé trên cầu thang, nhón chân đón lấy khoai sọ sấy khô.

Cảnh tượng đó rơi vào mắt nữ sĩ Mia, khiến cho bà khó giải thích được mà hiện lên bốn từ thiên nga kiếm ăn, bà đứng tại chỗ suy nghĩ một chút, trực tiếp về nhà, ngày thứ hai, bà đã hoàn thành đại cương của tiết mục này.

Trương Giác nghe rồi đưa ra một nghi vấn: "Vậy tại sao bà lại cho con trượt《Thiên nga đen》mà không phải là《Hồ thiên nga》?"
Nữ sĩ Mia liếc mắt nhìn cậu một cái: "Bởi vì bà biết con nhất định có thể trượt tốt《Hồ thiên nga》nhưng con có thể không trượt được 《Thiên nga đen》.

"
Trượt băng nghệ thuật còn được gọi là múa ba lê trên băng,《Hồ thiên nga》là chủ đề mà vô số tiền bối đã lựa chọn, trong mắt nhiều người, chỉ cần một tuyển thủ thiếu niên thể hiện đủ vẻ đẹp ba lê thì trượt《Hồ thiên nga》chính là thành công rồi, mà Trương Giác hoàn toàn không có vấn đề gì ở phương diện này.

Nói như vậy, Trương Giác cũng có thể không còn chỗ để thể hiện biểu cảm, để cho trọng tài thêm nhiều điểm biểu diễn hơn.

Tương ứng, thiên nga đen điên cuồng mà giả dối, vì vậy đòi hỏi người biểu diễn phải có cảm xúc và biểu cảm mạnh mẽ hơn, nhưng mà tương tự, nếu như Trương Giác có thể trượt tốt ca khúc này, cậu tuyệt đối sẽ có năng lực phá vỡ nội dung đơn nam Trung Quốc chỉ có kỹ thuật mà không có biểu diễn, thái độ bình thường bị trọng tài "phân biệt đối xử" về điểm thành tích là rất tốt cho sự phát triển lâu dài của cậu.

Nói xong bài thi ngắn, đề tài ca khúc trượt băng tự do của Trương Giác cũng đã được lựa chọn —— 《Kẹp hạt dẻ》.

《Kẹp hạt dẻ》là vở ba lê được chuyển thể từ một câu chuyện có tên 《Kẹp hạt dẻ và vua chuột》, phim kể về câu chuyện của cô gái Mary nhận được một chiếc kẹp hạt dẻ vào lễ giáng sinh, mà chiếc kẹp hạt dẻ đó biến thành một vị vương tử trong giấc mơ của cô ấy, mang cô đi tác chiến với chuột và lính đồ chơi, rồi sau đó đưa cô đi chơi ở Đồi Mứt, mang đậm màu sắc thần tiên và mộng mơ.

Ở nước ngoài,《Kẹp hạt dẻ》là "Kịch ba lê giáng sinh" thích hợp nhất để xem vào lúc giáng sinh" và nó cũng là một trong những vở ba lê nổi bật nhất trên thế giới.

Đây là một chủ đề vô cùng phù hợp với những thiếu niên có tính cách sôi nổi và có thể điều khiển cảm xúc của người khác, đặc biệt là Trương Giác còn rất đẹp trai, diễn dịch thành một vị vương tử cũng không phô trương, quả thực hoàn mỹ.

Vào nửa đầu năm 2010, Trương Giác chính thức xác nhận sẽ nổ lực để tham gia các cuộc thi dành cho lứa tuổi thiếu niên của mùa trượt băng nghệ thuật 2010 - 2011, cũng bắt đầu tiến hành tập luyện bài thi ngắn《Thiên nga đen》và trượt tự do 《Kẹp hạt dẻ》.

Bởi vì quá bận rộn nên Trương Giác càng ngày càng dành ít thời gian cho việc học, kỳ thi cuối kỳ đang đến gần, Trương Giác đang học từ đơn thì một cậu bé đeo mắt kính tới gần rồi lạnh lùng bỏ lại một câu.

"Thầy Chu kêu cậu tới cầu thang tầng ba.

"
Thầy Chu chính là giáo viên chủ nhiệm của Trương Giác, Trương Giác đào lại trí nhớ thì phát hiện người đeo mắt kính là lớp phó Lưu Khôn, cho nên không nghi ngờ gì liền đứng dậy đi theo.

Thế nhưng khi tới cầu thang lại không thấy bóng dáng của một giáo viên nào ngoại trừ một vài nam sinh, Trương Giác cũng không lắng, chỉ trừng mắt nhìn.

"Mấy anh cố ý giả truyền thánh chỉ tìm tôi là để làm gì?"
Lưu Khôn đi đến bên cạnh, hai tay đút túi lạnh lùng nhìn cậu, đại ca dẫn đầu đi tới trước mặt Trương Giác, hừ cười một tiếng.

"Đồ ẻo lả.

"
Nói xong, hắn đưa tay muốn vỗ đầu Trương Giác, Trương Giác linh hoạt tránh ra.

Đù, không nghĩ tới một hồi sống lại, cậu còn đụng phải bạo lực học đường trong vườn trường, đời trước sau khi cha mẹ Trương Giác qua đời thì cậu trực tiếp chuyển trường, trước khi chuyển trường thì cậu ngồi hàng đầu tiên còn được điểm cao, thêm vào thành tích tốt, được vầng hào quang học giỏi bao phủ nên cũng không có ai đến trêu chọc.

Tự bản thân Trương Giác cũng không hiểu ra làm sao mà bản thân đã khiêu khích đám người này rồi, cậu không thể làm gì khác hơn là mở máy cassette cầm tay ra, lật lại cuộn băng ở bên trong, âm thanh của từ đơn lập tức biến thành một bản rock and roll cuồng nhiệt, sau đó cậu xắn ống quần lên, để lộ một cẳng chân rắn chắc.

Tuy rằng thân hình của tôi hiện tại không cao, thoạt nhìn còn rất gầy, còn có khuôn mặt của một tiểu nam hài quá mức thanh thuần đẹp đẽ, mà thân là một vận động viên trượt băng nghệ thuật đã học xong năm kiểu nhảy xoay ba vòng, chân của tôi quả thực là có đủ sức mạnh để đá cho mỗi người tụi bây vào bệnh viện đó.

Thể lực của vận động viên và người bình thường khác nhau rất nhiều, có thể đánh lộn với một đám nam sinh trong đội tuyển tỉnh, huấn luyện xong còn có tinh lực cùng bọn họ đi đá bóng, còn tới đội tán thủ đánh bao cát, Trương Giác muốn thu thập cái đám học sinh trung học này quả thực không thành vấn đề.

Dùng "Johnny b.

Goode" của Chuck Bailey làm nhạc nền, Trương Giác đập cho mấy người này một trận, cuối cùng dùng chiêu thập tự khóa lại tên cầm đầu cao to, lạnh lùng hỏi hắn.

"Nhóc con mày học lớp nào? Lý do nào mà dám đến tìm chết với ông đây?"
Thiếu niên cao lớn kia khuất phục hét to: "Tao với mày học cùng lớp đó, nói, mày có phải là bạn trai của Trần Tư Giai không!"
Trần Tư Giai là bạn nữ học cùng lớp với Trương Giác, là một nữ sinh thoạt nhìn điềm đạm yên tĩnh, Trương Giác cuối cùng cũng nhớ ra.

"Há, mày chính là cái gã bỉ ổi miệng mồm bẩn thỉu đây mà.


"
Thật ra Trương Giác bình thường không quan tâm lắm những việc ở trường học, dù sao thì cậu có quá nhiều việc cần phải làm, múa ba lê và trượt băng nghệ thuật chiếm dụng rất nhiều thời gian, về nhà còn phải đếm lại số Bitcoin để chữa trị mệt nhọc, rồi còn dạy kèm cho Hứa Đức Lạp nữa.

Dưới tình huống như vậy, cậu và những người bạn trong lớp hoàn toàn không nhận thức, Trần Tư Giai ngồi phía sau Trương Giác lúc mà cậu thi sinh địa toàn quốc, hai người cũng là mượn cục gôm mà có giao tình với nhau.

Khi bọn họ kết thúc bài kiểm tra sinh học, thiếu niên cao to này đột nhiên xách một ly trà sữa chạy vào mời Trần Tư Giai uống, sau khi bị Trần Tư Giai từ chối, hắn trực tiếp quay đầu gọi một nam sinh giống như một tên xã hội đen.

"Anh, cô gái này không dễ theo đuổi, cô ấy không chịu uống trà sữa.

"
Một nam sinh khác quát lại: "Làm cho cô ấy uống, cô ấy không thích uống trà sữa, sau này sao mà dỗ dành cô ấy uống sữa bò của mày?"
Ban đầu Trương Giác nghe không hiểu những lời này, mãi đến khi Trần Tư Giai lộ ra biểu thình muốn khóc với biểu tình giận dữ và xấu hổ, cậu mới nhận ra có điều gì đó không ổn.

Quy tắc giang hồ, là một người đàn ông cho dù có lái xe bằng miệng thì xe buýt của trường cũng không thể lái được, là người chứ không phải cầm thú.

Thân là một người bình thường với tam quan chính trực, Trương Giác kiên quyết dứt khoát lấy quả táo mà trước khi đi Hứa Đức Lạp lén lút đưa cho cậu, hướng tên côn đồ kia đập một phát.

"Bang" một tiếng, tên lưu manh kia bị đập đến mức chảy máu mũi, nếu không phải môn thi kế tiếp sắp bắt đầu chỉ e sợ cuộc chiến này không thể tránh được.

Nhưng bởi vì sau đó cũng không có thêm động tỉnh gì, Trương Giác hoàn toàn không lo lắng gì hết, mà Trần Tư Giai lúc trên đường về cũng nhỏ giọng cảm ơn Trương Giác, sau đó trả lại cho cậu quá táo, hai người tuyệt đối chỉ là quan hệ bạn học bình thường.

Yêu sớm là không thể, thân là đàn ông đã trưởng thành về mặt tinh thần, cậu sẽ không để ý em gái dưới 18 tuổi.

Trương Giác buông tay, đứng dậy vỗ vỗ quần, lười không muốn dây dưa với mấy đứa không hiểu chuyện.

"Tụi bây thật là nhàm chán, bắt nạt con gái đã bị chỉnh đốn rồi, sau đó còn muốn trả đũa người hăng say làm việc nghĩa, tụi bây muốn đem chính bản thân mình xếp vào hàng ngũ cặn bã của xã hội sao? Làm người ở cái tuổi này thì nên chăm chỉ đọc sách mới đúng, tụi bây đang làm cái quỷ yêu gì vậy?"
Máy cassette của cậu đã phát xong bài hát của "Johnny.

B.

Goode", chuyển sang phát "Highway to Hell", quát một cái trên đầu Lưu Khôn.

"Có khả năng là bán bạn học cùng lớp của mình nha?"
Thân hình Lưu Khôn không cao, còn bị Trương Giác đá một cước vào mặt, mặt lúc này xưng phù, thanh âm giải thích cũng mơ mơ hồ hồ.

"Lưu Quang là anh họ của tao.

"
Trương Giác ha ha: "Chờ khi nào mày trưởng thành thì hãy làm những việc này, ông đây có thể thu thập chứng cứ rồi ném tụi bây vào sau song sắt đó, sao mà tụi bây không học được điều tốt nào hết vậy? Thích làm những tên lưu manh thấp hèn này sao!"
Cậu chưa xả hết hận liền quát trên đầu đám người này mấy lần, vừa quay đầu, đúng lúc thấy Trần Tư Giai thở hổn hển đứng ở bên cạnh, còn giáo viên chủ nhiệm lão Chu thì một mặt cân nhắc nhìn cậu.

Lão Chu dựng thẳng ngón cái với cậu: "Người trẻ tuổi mà cũng nghe nhạc AC/DC nha, có thưởng thức đó, đến, cùng mấy đứa! " Lão Chu ra hiệu Trương Giác chỉ vào một đám cặn bã.

"Cùng thầy tới phòng làm việc một chuyến.

"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.