Trượt Băng Nghệ Thuật Càng Thích Hợp Để Tôi Tham Gia Thế Vận Hội

Chương 143: Thi Đại Học





Tháng 5, cho dù là Đông Bắc nằm ở vĩ độ cao cũng cảm thấy ấm áp hơn phần nào.

Trước khi bắt đầu lớp tự học buổi sáng, Trần Tư Giai nhìn thấy giáo viên chủ nhiệm ngáp một cái, sửa con số 36 của dòng chữ "Khoảng cách thi đại học còn 36 ngày" trên bảng đen thành 35.

Trương Giác bước vào lớp với chức ba lô trên lưng, cậu mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay màu đen bó sát người, giống như là đồ tập luyện, bên ngoài khoác một chiếc áo mỏng màu trắng, ống tay áo xắn lên đến khuỷu tay, lộ ra cánh tay nhỏ rắn chắc, trên cổ tay trái đeo một chiếc băng thể thao.

Trên trán thiếu niên có lớp mồ hôi mỏng, thân thể thon dài bảo phủ bởi cơ bắp cân đối mang theo sức nóng, giống như nam chính bước ra từ chương trình thể thao, khí chất nhẹ nhàng khoan khoái, sức sống mười phần.

Giáo thảo hệ thể thao gì chứ, thực sự là càng tiếp xúc gần gũi, càng cảm thấy tuyến hormone tiết ra từ người cậu ấy khiến bạn không thể chịu nổi, chẳng trách ngay cả những nam sinh khác không thể không công nhận vẻ đẹp trai lạ thường của Trương Giác, khiến người ta không có cách nào nói cậu không ưa nhìn.

Căn cứ vào video trên weibo của huấn luyện viên Thẩm Lưu, mỗi ngày Trương Giác sẽ rời giường lúc 4 giờ 30 để tiến hành 1 tiếng tập thể dục, sau đó ăn sáng, học bài rồi chạy bộ đến trường học, ông cậu của cậu sẽ lái xe điện mang theo cặp sách chạy theo, chờ đem người đến cửa trường học rồi sẽ rời đi.

Đây là một vận động viên chăm chỉ ngắm nhìn thành phố H vào 4 giờ sáng hằng ngày, cậu có nhiều danh hiệu như huy chương bạc Thế vận hội mùa đông Sochi, huy chương vàng đơn nam giải vô địch thế giới năm 2014, cậu là biểu tượng của Thôn Thỏ trên đấu trường trượt băng nghệ thuật quốc tế.

Thế nhưng vì chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học, Trương Giác từ chối tất cả các lời mời biểu diễn thương mại trong mùa giải nghỉ ngơi này, ngay cả quảng cáo đại ngôn cũng chỉ nhận có ba cái, chỉ có một tuần trước, cặp đôi nhận được huy chương bạc khiêu vũ trên băng Thế vận hội mùa đông Sochi —— Yoon Mi Jeong và Yoo Mong Seong đăng ký kết hôn và cử hành lễ cưới vào tháng 5, Trương Giác mới tới Kazakhstan làm phù rể cho cặp đôi này.

Đúng rồi, nghe đâu Shiro Kanoko cũng xuất ngoại tham dự hôn lễ này, làm phù dâu, đây là lần đầu tiên cô lộ diện sau khi giải nghệ, nhưng mà bởi vì hai vị người mới không muốn thu hút quá nhiều sự chú ý của giới truyền thông, ‌vì vậy chỉ có một phóng viên nào đó tiện đường đi cùng bạn mình đến tham dự đám cưới trong kỳ nghỉ đã chụp ảnh họ rồi đăng ký hình ảnh.

Vị phóng viên này muốn quay cái gì đó, lại bị Trương Giác phát hiện.

Trương Giác cúi đầu nói "Được rồi, đến đây hôi", sau đó dùng bàn tay ngăn cản ống kính đang quay video, sau đó bị vị phóng viên kia đăng lên INS cùng với những tấm hình, kết quả chính là rất nhiều người mới đầu chưa kịp nhận ra đây là buổi lễ kết hôn của át chủ bài nội dung khiêu vũ trên băng của Kazakhstan, mà là dồn dập hỏi thăm anh chàng châu Á đẹp trai siêu hạng A này là ai.

Ừm, anh chàng đẹp trai còn nói phóng viên xóa hình và video đi, chỉ là hắn ta lại lưu trữ lên đám mây, khiến Trương Giác không có cách nào khác.


Sau đó vẫn là Mi Jeong giải thích trên internet rằng đây là một người bạn đến dự đám cưới của cô và Yoo Mong Seong, lúc này mọi người mới biết được cặp đôi này tổ chức hôn lễ vào tháng 5.

Trương Giác tham dự đám cưới từ nước ngoài trở về, không chỉ mang theo cặp sách mà còn cầm theo một chiếc túi, cậu lấy những chiếc túi nhỏ đựng thịt ngựa phân phát cho các bạn cùng lớ, mỗi người đều nhận được, bao gồm cả giáo viên, gặp người nào khác cũng có phần, không thiên vị ai, môi trường cấp ba vốn dĩ đơn thuần, cộng với món quà cũng không coi là đắt tiền, ‌cho nên các bạn học cũng chỉ biết cười nói cảm ơn.

Chưa kể là ăn rất ngon nữa chứ, nhưng đáng tiếc bản thân Trương Giác lại không thể ăn.

Trương Giác chỉ mất chưa đầy 5 phút để chia quà, sau đó cậu ngồi xuống hàng thứ sáu, lấy ra một quyển bút ký dày cộp, thấp giọng lẩm bẩm bài tiếng Anh, gò má trầm tĩnh, khuôn mặt sạch sẽ, trên đôi tai trắng nõn có đôi bông tai đinh tán màu xanh lá, rõ ràng là mỹ nhân tiên khí mờ ảo, lại bất ngờ sáng rạng rỡ châu quang.

Cậu học sinh ngồi phía sau đậy nắp bút lại, rồi dùng bút chọc vào lưng Trương Giác một cái, Trương Giác quay đầu lại, thiếu niên kia hỏi cậu "Tại sao cậu lại mang đinh tán vào tai?"
Trương Giác sờ sờ dái tai của mình: "Cái này hả, nuôi lỗ tai một chút, nếu không nó sẽ bịt lại.

"
Trần Tư Giai phát hiện một chuyện, đó chính là có rất nhiều người sẵn sàng nói chuyện với Trương Giác.

Chàng trai, cô gái, hay là các thầy cô giáo đã lớn, có thể là bởi vì Trương Giác không có tính cách bất cẩn mà các thiếu niên cùng tuổi thường mắc phải, cậu tôn trọng mọi người, có giáo dưỡng cùng lễ phép, luôn suy nghĩ theo lập trường của người khác.

Điểm quan trọng nhất là suy nghĩ cả cậu trong việc nhìn nhận mọi thứ hoàn toàn không phải diode, ở độ tuổi trung học, Trương Giác cũng đã lý giải được thế giới không chỏ là màu đen và trắng, có một số việc nằm ở màu xám, cần dùng phương thức hòa hợp để xử lý.

Nói chung, trên người cậu có cảm giác đã được gió mưa đánh bóng quá, đặc biệt có cảm giác đáng tin gánh vác được sự việc, đôi khi nghịch ngợm nhưng thực ra rất trưởng thành, nói thẳng mà không ý xấu, ở chung rất thoải mái, mà bản thân cậu đẹp trai, thành tích tốt, có vầng sáng vô địch thế giới quay xung quanh.

Nếu như nói Trương Giác lúc mới học năm nhất trung học là một bé dễ thương mà cho dù là nam nữ già trẻ đều muốn ôm ôm nhu nhu một cái, thì bây giờ cậu là một chàng trai rất mê người.

Cổ Linh Lệ lặng lẽ nói với Trần Tư Giai: "Trương Giác lại rút ra bức thư tình từ trong ngăn bàn.

"
Các cô gái cười vui vẻ đánh giá: "Cho dù có để lại tên của mình trong thư, Trương Giác cũng sẽ không công bố ra đâu, cậu ấy chưa bao giờ khoe khoang điều này, cho nên viết thư tình cho cậu ấy đều cảm thấy rất yên tâm.

"
"Trước khi tốt nghiệp, không ít người đều muốn lấy hết dũng khí để biểu lộ với cậu ấy một lần, ‌cho nên gần đây cậu ấy rất bận rộn.

"
Nói thì nói như thế, kỳ thi đại học đang đến gần, mọi người đều biết Trương Giác không có thời gian để nói chuyện yêu đương, cậu còn phải tập luyện, để duy trì năng lực vận động của mình, khi mùa giải bắt đầu còn phải chuẩn bị tiết mục mới.

Nhưng luôn có người muốn thử một chút, xem ‌mình có phải là người may mắn kia không.

Trương Giác: Phụ nữ mà tôi yêu nhất chỉ có mẹ tôi thôi.

# yêu là thật sự yêu tha thiết, nhưng cũng không dám không yêu, sẽ động thủ đầu cá sấu mất #
Bởi vì bận rộn việc học, cho nên nhiều học sinh đã ăn trưa ở trường, còn có phụ huynh chạy tới trường đưa cơm, học sinh chỉ cần ra cổng trường là lấy được.

Trương Giác cũng là có người đưa cơm, nhưng người đưa cơm không phải là cha mẹ cậu, mà là ông cậu or Thẩm Lưu, có đôi khi mọi người sẽ nhìn thấy một ông lão mập lái chiếc xe jeep địa hình hoang dã trước trường, khi Trương Giác chạy ra, ông chậm rãi chống gậy xuống xa, đem hộp cơm giao vào tay thiếu niên.

Ừm, tất cả họ đều là những huấn luyện viên đã đồng hành cùng Trương Giác trên sàn thi đấu của Thế vận hội.

Hộp cơm của Trương Giác vô cùng lớn, phải lớn gấp ba lần hộp cơm của người khác, nhưng mở ra thì phát hiện bên trong không có dầu mỡ gì, thức ăn chủ yếu là đồ chay, cùng với các sản phẩm từ đậu nành, lòng trắng trứng chiên và lòng đỏ trứng để bổ sung protein, còn có một lọ bột lòng trắng trứng ngâm.

Chỉ cần nhìn vào chế độ ăn uống của Trương Giác là mọi người đều biết cậu đang giảm cân, đây là dì căn tin trong lúc Trương Giác tham gia Thế vận hội Mùa đông thì đã đi du học Mỹ học được, giảm cân thích hợp trong mùa giải nghỉ ngơi, tự kỷ luật chế độ ăn uống, có thể kéo dài tuổi thọ nghề nghiệp tốt hơn.

Cho nên Trương Giác cứ như thế mà trải qua một khoảng thời gian không có carbon, các sản phẩm từ đường và sữa, mãi cho đến khi gần tới kỳ thi đại học thì mới được phép ăn thêm một miếng sô cô la, ngoài ra trong mâm thức ăn còn có thêm một ít trái cây nhiều đường.


Vốn dĩ khi tham gia Thế vận hội Mùa đông Sochi và giải vô địch thế giới, cân nặng của Trương Giác là 68 kg, giờ bị dì căn tin là một trận như thế, cộng với ban huấn luyện đã tăng tỷ lệ tập aerobic trong thực đơn tập luyện của cậu, Trương Giác ào một phát giảm còn 64 kg.

Vậy đó, lần này mỡ trong cơ thể không giảm được, bởi vì tập aerobic quá nhiều nên khiến lượng cơ giảm xuống, nếu không phải Trương Giác phát hiện năng lực nhảy của mình không giảm xuống, cậu đã sớm kháng nghị với dì căn tin "Không ăn thịt là chán" rồi, sau đó đứng trên bàn giữa căn tin giơ hai tay lên hô to "Con muốn ăn thịt", đương nhiên, nếu thật sự làm như vậy thì sẽ bị đánh một trận cho coi.

Hơn nữa muốn chán cũng không chán được, thực đơn của dì căn tin đã cung cấp cho Trương Giác đủ năng lượng để hỗ trợ việc học tập của cậu, Trương Giác chỉ là háu ăn thịt sau một thời gian ăn chay dài mà thôi.

Trương Giác đợi đến khi kỳ thi đại học còn nửa tháng mới tiếp tụ tham gia tự học buổi tối, trước đó, cậu vẫn chạy đến đội tuyển tỉnh huấn luyện mỗi đêm.

Cứ như vậy mà duy trì một chế độ ăn uống có kỷ luật, mỗi ngày nỗ lực học tập, Trương Giác cuối cùng lại một lần nữa đi tới trở ngại quan trọng nhất trong cuộc đời mình — —— kỳ thi tuyển sinh đại học.

Mặc dù đời trước đã tham gia thi đại học rồi, nhưng Trương Giác nói thật, sau khi học xong năm hay thì cậu đã quên sạch sành sanh đề thi, bao gồm cả đề thi viết văn, hai câu hỏi chính cuối cùng của bài thi toán, tất cả cậu đều không nhớ rõ.

Mặc dù tự nhận mình tương đối thông minh, nhưng Trương Giác đến cùng không phải là thiên tài cứ gặp là không quên trong truyền thuyết, ‌nên khi mà cậu nhìn thấy cái đề bài viết văn, cậu mới sinh ra một cơn ác mộng mơ mơ hồ hồ ùa về.

Fuck! Rốt cuộc thiên tài nào đã ra chủ ý này thế, đưa cho bọn họ cái đề viết văn cấm nuôi động vật hoang dã! Rõ ràng trước đó giáo viên cho bọn họ giải đề toàn là khoa học xã hội và nhân văn! Kết quả là cái người ra đề lại cho họ viết về bảo vệ môi trường?
Trương Giác cắn mở nắp bút, mặt mày ủ rũ sáng tác văn.

Thân là một sinh viên khoa học tự nhiên‌, dưới sự phù hộ của chiến thuật đề hải*, cậu cảm thấy mình đã bất khả chiến bại rồi, bây giờ đây cậu mới hiểu rõ, thực ra cậu vẫn có nhược điểm, viết văn chính là gót chân Achilles của cậu rồi.

*Dạng chiến thuật làm bài, nguyên văn 题海战术
Trải qua một kỳ thi khó khăn, vào cái ngày thi cuối cùng, Trương Giác lựa chọn nộp bài sớm, sau đó hoảng hoảng hốt hốt đi ra khỏi phòng thi.

Cũng trong lúc đó Trần Tư Giai cũng ra khỏi phòng thi, cô nhìn thấy thân ảnh Trương Giác, muốn đi tới chào hỏi, lại nhìn thấy cậu một đường chạy lon ton trước mặt cha mẹ, giống như không xương không cốt nằm nhoài trên vai ba ba, lại giống như! Làm nũng?
Ừm, quả thực cậu đang làm nũng, cho dù hiện tại cậu cao hơn cả cha mẹ, nhưng đầu năm nay ai không phải là bảo bảo chớ?
Trương Giác nha nha oán giận: "Ba, con đã cố gắng hết sức rồi! Nhưng có hai câu con không biết có làm đúng không nữa.

"
Trương Giác có thể vỗ ngực đảm bảo rằng mình đã làm bài tốt hơn kiếp trước, nhưng mà tại sao, rõ ràng cậu đã trọng sinh rồi, nhưng tại kỳ thi đại học này, cậu lại không thể tìm được một chút ưu việt nào của người trọng sinh hết vậy?
Trương Thanh Yến thở dài, vỗ vỗ vào eo con trái lớn: "Được rồi, trước đó con đã dành quá nhiều thời gian cho Thế vận hội, dưới tình huống vừa học tập vừa rèn luyện mà một đường đuổi từ hạng 120 lên top 50, mẹ biết con đã nỗ lực hết sức mình.

"
Top 50 của trường tam trung luôn vững vàng tiến vào 985, Trương nữ sĩ rất là hài lòng với việc này, ‌cô kéo cánh tay Trương Giác, nói những lời mà Trương Giác đặc biệt thích nghe vào lúc này.

"Đi thôi, chúng ta về nhà, cậu của con đem gà từ căn tin tới đó, chúng ta về ăn cơm, hôm nay cho phép con được ăn cơm trắng.

"
Mà cậu bạn nhỏ Nhị Đức tri kỷ lúc này cũng móc ra một cây kẹo que Fujiya từ trong túi nhét vào tay anh trai.

"Không sao đâu, anh à, anh nhất định là làm bài rất tốt!"
Bọn họ đã đi.

Trần Tư Giai đứng tại chỗ, trong lòng dâng lên một cảm giác thất vọng nhợt nhạt.

Nhắc mới nhớ, sau khi kỳ thi đại học kết thúc, liên lạc của cô và Trương Giác cũng sẽ bị cắt đứt, dù sao Trương Giác đã xác nhận là sẽ không tham gia lễ tốt nghiệp, bởi vì thi đại học vừa kết thúc, cậu đã phải chuẩn bị cho mùa giải mới.

Trương Giác đã là một thiếu niên thiên tài đã thu hút sự chú ý của người hâm mộ trượt băng trên toàn thế giới, trong tương lai sẽ giành được nhiều chức vô địch nữa, mà cô vẫn chỉ là một cô gái bình thường xách cặp đi học.

Trần Tư Giai dự định đến Ngũ Giác Trường học y, nếu không có gì ngoài ý muốn, bốn năm sau đó cô sẽ sinh hoạt ở Thượng Hải, mà Trương Giác nhất định là muốn đến Bắc Kinh.

Đã sớm rõ ràng vào một ngày nào đó sẽ trở thành người xa lạ, thế nhưng nếu như cô biết thời gian trôi qua nhanh như thế, trước đây cô đã nói chuyện nhiều hơn với cậu rồi.


Trần Tư Giai không nói được bản thân mình có tâm tư gì với đứa nhỏ này, chỉ cảm thấy đó là một loại mơ mơ hồ hồ, như là kính nể cùng sùng bái, nhưng cũng chỉ có yếu tố tình bạn, cuối cùng vẫn xen lẫn một cảm xúc hơi chua xót.

Cô nghiêm túc thích Trương Giác, vì vậy không có cách nào bất cẩn tỏ tình như những người khác, nhưng sức nặng của phần tình cảm này cũng không đủ khiến cô mong đợi phát triển một mối quan hệ sâu sắc hơn với Trương Giác, chỉ cô biết, trong trường có mấy nữ sinh vì Trương Giác mà nộp đơn vào trường đại học ở Bắc Kinh, mà Trần Tư Giai vừa bắt đầu đã dự định đến Thượng Hải, không bao giờ thay đổi chủ ý của mình vì bất kỳ ai.

Thì ra đây là một mối tình thầm mến kết thúc trong gió thoảng như cơn gió nhẹ mùa hạ.

Mùa hè đến gần, cây cối đã sinh ra những phiến lá um tùm xanh biếc, mặt trời xuyên qua tán lá rọi xuống mặt đất, nơi đó phủ một lớp ánh sáng vàng mịn, gió thổi qua, phát ra âm thanh xào xạc.

Cô gái nhìn bóng lưng Trương Giác, thở dài một tiếng, rõ ràng muốn nói rất nhiều điều, cuối cùng chỉ là móc điện thoại ra, gửi một đoạn tin nhắn.

"Cũng không biết còn có bao nhiêu cơ hội gặp lại, hy vọng sau này cậu sẽ ít bị chấn thương, vẫn luôn trượt băng khỏe manh.

"
Điện thoại di động của Trương Giác đổ chuông ding-dang-dong, mở ra xem‌, phát hiện có bảy tám tin nhắn của các bạn học, các học đệ học muội gửi đến.

Bởi vì các hoạt động ở trường, Trương Giác có cung cấp thông tin liên lạc của mình cho một số người, ừm, đó là số được dùng riêng cho công việc, nhóm người thân bạn bè liên lạc với cậu bằng một số khác, nhưng giao tình của mọi người cũng đã vượt quá mức bạn học bình thường, thỉnh thoảng tham gia đại hội thể thao, còn có người ở lớp bên cạnh hét cố lên với cạu, Trương Giác cũng cảm thấy nhân duyên của mình rất không tệ.

Những người gửi tin nhắn cho Trương Giác có nam sinh cũng có nữ sinh, chẳng hạn như lớp phó lớp kế bên, còn có ban thảo* của lớp 9 trên lầu, cô gái đẩy tạ của đội điền kinh, cùng ủy viên học tập Trần Tư Giai của lớp.

*Giáo thảo là đẹp trai toàn trường, ban thảo là đẹp trai của lớp.

Ban thảo lớp 9 chính là gửi tin nhắn tỏ tình, khiến Trương Giác sợ hết hồn, hoàn toàn không thể nào ngờ tới vị lão huynh cũng kề vai sát cánh đi mua nước khoáng cùng mình là có ý nghĩ này, nhưng đọc nội dung tin nhắn thì giống như không cần cậu phải trả lời lại, chính là báo cho một tiêng "Lão tử đã động lòng với cậu rồi, nhưng thời cấp 3 đã hết, tình cảm của anh đối với cậu cũng kết thúc, sau này vẫn là anh em".

Tất cả những tin nhắn của những người khác đều là tạm biệt và chúc phúc.

Trương Giác nở một nụ cười, cậu tắt điện thoại, ôm lấy Nhị Đức đang nghe nhạc vào trong lồng ngực mình.

Trong lúc vô tình, cậu đã trải qua một thời thanh xuân, dù cho thanh xuân này bề bộn nhiều việc, trượt băng nghệ thuật chiếm phần lớn thời gian và sức lực của cậu, nhưng khoảng thời gian này vẫn không mất đi sự thú vị và đặc sắc.

-
Tác giả có lời muốn nói: Nói đến đây, lúc còn trẻ tôi đã dành vài lời chúc phúc hoa mỹ cho các bạn học, nhưng tới lượt người mà tôi thầm mến, lại chỉ có thể nghẹn ra một câu chúc cậu khỏe mạnh, không phải là lượng từ ngữ của Nấm không đủ nha, chỉ là khi đối mặt với người kia, luôn cảm thấy đối phương chỗ nào cũng tốt, chỉ còn lại hy vọng là mong đối phương khỏe mạnh, thực ra lời chúc khỏe mạnh này cũng rất được đúng không ha ha ha, sức khỏe rất là quan trọng, đặc biệt là đối với vận động viên như Tiểu Ngọc.

Đề tài bí ẩn lớn nhất của Trương Giác trong ba năm cấp ba —— có bao nhiêu người đã nhắn tin cho cậu khi kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học muốn thổ lộ nhưng lại không nói?
-
Tiểu kịch trường
Trên thực tế, một thiếu niên như Tiểu Ngọc, đặt vào trường học sẽ không thiếu người có hảo cảm với cậu, nhưng cậu quá xa không thể với tới, cộng với ba năm cấp ba vất vả, trái lại không ai ở ngay trước mặt cậu tỏ tình, điều này khiến Tiểu Ngọc hình thành một ảo giác —— sau ba năm học tập, người duy nhất nói với cậu rằng hắn thích cậu lại là nam.

Quả nhiên là cảnh giới của nhóm học bá tam trung quá cao, cho nên mới không nhìn mặt khi chọn đối tượng đi, bằng không đẹp trai như Trương Tiểu Ngọc, chắc chắn sẽ có nhiều người tranh thủ tỏ tình trong mùa tốt nghiệp!
Trước đây khi cậu trong giới giải trí, trung bình một ngày cậu gặp được ba người có ý đồ với cậu!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.