Trượt Băng Nghệ Thuật Càng Thích Hợp Để Tôi Tham Gia Thế Vận Hội

Chương 144: Ước Mơ





Tháng 7 năm nay, đối với làng trượt băng Thôn Thỏ là một tháng 7 đặc biệt, bởi vì huấn luyện viên trưởng của đội tuyển trượt băng nghệ thuật quốc gia Tôn Thiên, cuối cùng cũng đạt thành tâm nguyện đời mình.

Túm gọn Trương môn đến đội tuyển quốc gia, từ huấn luyện viên cho đến vận động viên, không buông tha bất cứ một ai.

Tôn Thiên háo hức đến mức độ nào chứ? Đó chính là không thèm để Trương Giác chờ đợi kết quả tuyển sinh đại học, ông đã thúc giục con người ta đến Bắc Kinh để làm thủ tục gia nhập đội, sau đó tiến hành huấn luyện tại đội tuyển quốc gia.

Huấn luyện viên trưởng Tôn mỹ miều viết rằng: Mùa giải mới sắp bắt đầu vào tháng 9, con đã dành rất nhiều thời gian để chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học rồi, bây giờ con phải nỗ lực chăm chỉ, bù đắp lại những ngày huấn luyện bị rơi rớt.

Không chỉ là ba vị huấn luyện viên là huấn luyện viên trưởng Trương Tuấn Bảo của Trương Giác, phó huấn luyện viên kiêm huấn luyện viên nhảy Thẩm Lưu, huấn luyện viên Lộc đảm nhiệm việc trượt và xoay tròn, mà ngay cả ba đứa nhỏ Sát Hãn Bất Hoa, Mẫn San và Tưởng Nhất Hồng cũng chạy không thoát.

Vốn dĩ chỉ cần vận động viên có thành tích tốt thì sớm muộn gì cũng được vào đội tuyển quốc gia, Sát Hãn Bất Hoa và Mẫn San đều có thành tích không tệ tại mùa giải trước, bọn họ đều vào chung kết giải Junior Grand Prix trong nửa đầu mùa giải, chưa kể họ còn lên bục lĩnh thưởng, tại giải vô địch thế giới còn nhận được một bạc một đồng, Tưởng Nhất Hồng thì là người đứng thứ mười trong đơn nam giải vô địch quốc gia, với độ tuổi của nhóc thì đã là không tệ rồi.

Cho nên Tôn Thiên vung tay lên, những người này ông đều muốn hết.

Mẹ của Sát Hãn Bất Hoa và anh trai Bạch Âm thấy đứa nhỏ nhà mình có thể lọt vào đội tuyển quốc gia thì rất vui sướng, cho nên bọn thật hăng hái thu dọn hành lý cho đứa nhỏ, dưới sự trợ giúp của lãnh đạo, họ chuyển trường của Sát Hãn Bất Hoa đến Bắc Kinh.

Mẫn San và Tưởng Nhất Hồng cũng như thế, bọn họ có thể tiến vào đội tuyển quốc gia khi còn trẻ như vậy, tất nhiên là nhờ có huấn luyện viên và đại sư huynh của bọn nhóc, mà tài nguyên của đội tuyển quốc gia tốt hơn đội tuyển tỉnh, đi đến đó sẽ có nhiều hy vọng trượt lên cao nhiều hơn, sau đó cho dù giải nghệ, đi ra ngoài cũng có thể nói một câu "Hồi còn khoác áo đội tuyển quốc gia đó đó đó", cũng là một tư lịch hiếm thấy.

Người duy nhất ở Trương môn chạy mất chính là Tống Thành năm nay về hưu, nhưng mà không thành vấn đề, Tống Thành chạy đi, Tôn Thiên lại hốt được một lão muội căn tin.

Dì Ninh là một chuyên gia dinh dưỡng của đội tuyển tỉnh, năm nay 54 tuổi, vốn là sang năm là có thể về hưu, nhưng do không chịu nổi trước trước lời chủ động của Tôn Thiên muốn đưa bà sang Mỹ du học, tiếp sau đó là một phen khuyên bảo.


Lúc đó giám đốc Tôn nói như này nè.

"Ninh muội tử à, cô xem cô đã lấy được học vị tiến sĩ rồi, cũng đã qua Mỹ du học luôn, trong khoảng thời gian này sức lực tiêu hao nhiều, tiền bạc chi ra cũng không ít, 55 tuổi đã về hưu, cô cam tâm sao? Không bằng lên đội tuyển quốc gia tiếp tục nuôi nấng Tiểu Ngọc đi, cô phải đút đứa nhỏ ăn cơm trước khi nó giải nghệ chứ, cô xem Lộc lão ca đã 73 tuổi rồi, cũng không phải trở về làm việc đó sao?"
Vì vậy dì Ninh đã bị thuyết phục, bà từ biệt con trai con dâu, nắm tay bạn già, xách theo bao lớn bao nhỏ tới Bắc Kinh.

Dì Ninh: Vốn tui không muốn đến đâu, nhưng đội tuyển quốc gia đã cho đi quá nhiều rồi.

Mặc dù bà vốn là người thuộc biên chế, bảo hiểm xã hội hay quỹ nhà cũng không thiếu, dưỡng lão cũng không thành vấn đề, nhưng nếu bà có thể làm việc ở đội tuyển quốc gia thêm vài năm nữa, lương hưu của bà ít nhất có thể tăng lên gấp đôi, cộng với việc thân thể khỏe mạnh, bà vẫn còn có thể tiếp tục làm việc, vì thế thay vì một cuộc sống về hưu nhàn nhã, còn không bằng sử dụng hết năng lượng còn lại, để xem quãng đường còn lại có thể tiến xa hơn trong việc chăn nuôi những vận động viên chất lượng hay không.

Đúng rồi, khi một đám người đến Bắc Kinh như thế, bây giờ sống ở đâu mới là vấn đề, cô gái nhỏ Mẫn San còn tốt, gia đình cô bé có ba căn nhà ở Bắc Kinh, một tòa nhà văn phòng, sẽ không thể nào không có chỗ đặt chân, gia đình Tưởng Nhất Hồng thì là gia đình trung lưu bình thường, cha mẹ của cậu bé đều là giám đốc điều hành cấp cao của các công ty tư nhân, làm việc chăm chỉ cũng có thể bù đắp khoản tiền trả trước khi mua nhà ở Bắc Kinh, vừa vặn coi như tiền đầu tư.

Ngược lại, điều kiện gia đình của Sát Hãn Bất Hoa rất bình thường, huấn luyện viên Lộc cùng Lộc thái thái, dì Ninh cùng với bạn già của mình cũng cần phải thu xếp chỗ ở.

Tôn Thiên nói rằng ông đã sớm chuẩn bị rồi, vận động viên có thể ở ký túc xá, còn huấn luyện viên và chuyên gia dinh dưỡng, đội sẽ thuê nhà cho họ ở khu tập thể gần sân tập, sẽ không để bọn họ trả một xu nào.

Đội trượt băng nghệ thuật năm nay có tiền nha! Đừng có thế bọn họ không giành được huy chương vàng ở Sochi, nhưng tấm huy chương bạc mà Trương Giác giành được còn thanh thế hùng vĩ hơn cả huy chương vàng.

Đầu tiên là lập kỷ lục thế giới bốn lần liên tiếp, tiếp theo là nhan sắc thần tiên của Trương Giác khiến nhan cẩu bùng nổ điên cuồng, sau là song vương kính chào lẫn nhau, tiếp nữa là tấm màn đen chấm điểm, tổng cộng là 9 cái hot search, cuối mùa giải, cậu giành được huy chương vàng giải vô địch thế giới, vì vậy thêm 2 cái hot search nữa.

Tất cả những thứ này đã làm tăng doanh số bán áp phích quảng cáo của Trương Giác, quạt tròn, thú bông cá sấu nhỏ, mũ siêu điệp viên lợn đã tăng lên gấp mấy lần, phí đại ngôn của bản thân Trương Giác cũng như nước lên thì thuyền cũng lên, cho dù cậu không nhận nhiều đại ngôn, nhưng mà cũng kiếm lời không ít, khiến trung tâm băng tuyết bên này cũng kiếm lời không ít.

Đúng rồi, hồi trước khi Trương Giác tra điểm của mình, cậu đã dùng 645 điểm được nhận vào trường 985 danh tiếng —— lúc mà đang ăn cơm tại Đại học Nông nghiệp Trung Quốc, thằng nhóc này lại lên hot search.

Mặc dù không thiếu những tân binh đặc biệt trong giới thể thao, nhưng một là trượt băng nghệ thuật trong nước chưa bao giờ được các trường đại học lớn xếp vào hàng tuyển đặc cách‌, hai, việc tự mình thi vào được một trường đại học trọng điểm, hoàn toàn khác với việc được đặc cách!
Thành tích học tập tốt, năng lực mạnh mẽ, bề ngoài đẹp trai, Trương Giác quả thực đã được nhóm fan nhan sắc ca ngợi là nam thần số một trong hạng mục băng tuyết, giá trị thương mại cũng là đứng đầu.

Chính là lông dê xuất hiện trên người con dê khụ khụ.

Có lúc Tôn Thiên nhìn thấy chiến tích huy chương vàng của Trương Giác, ông cũng sẽ bất giác cảm thán rằng không có gì lạ khi nhiều huấn luyện viên lại muốn dẫn dắt một vận động viên vương bài ra sân, trượt băng nghệ thuật trong nước đã trở nên không nóng không lạnh trước Sochi, mãi cho đến tận Trương Giác đột nhiên xuất hiện, trực tiếp khiến cho độ nổi tiếng của môn thể thao này tăng lên mấy lần, số lượng trẻ em trượt băng đơn cũng bắt đầu tăng lên.

Trượt băng đôi Hoàng Oanh, Quan Lâm cũng là vận động viên rất có trình độ, sau Sochi họ cũng đã mang về không ít hiệu quả và lợi ích cho trung tâm băng tuyết.

Đổng Tiểu Long sau khi so tài tại Thế vận hội mùa đông thì thấy rất hài lòng, cảm thấy sự nghiệp thi đấu của mình không còn gì để tiếc nuối, cho nên hắn cũng đã trở thành một thành viên bên trong làn sóng giải nghệ sau khi kết thúc Thế vận hội Mùa đông Sochi, sau đó dành ra nửa năm để làm luận văn về phương hướng trượt băng nghệ thuật, thành công tốt nghiệp tại Đại học Thể thao Trung Quốc, được câu lạc bộ Vân Thượng Tinh ở Bắc Kinh mời mọc trở thành một huấn luyện viên nhảy.

Dù sao thì hắn cũng là một thành viên của Trương môn, được lão tổ huấn luyện viên Lộc khai sáng, tuy rằng tính cách không cứng rắn như hai vị sư huynh Trương Tuấn Bảo và Thẩm Lưu, nhưng cũng không che được vầng sáng bao phủ của sư môn, bản thân cũng là vận động viên trượt qua Thế vận hội, cho nên vừa vào đơn vị đã lấy được một mức lương khá tốt, cũng có không ít phụ huynh muốn con mình trượt ra thành tích nên đã điểm mặt chỉ tên để hắn huấn luyện cho đứa nhỏ.

Tháng 8, trải qua sự tiếp xúc và giao tiếp giữa cấp trên và đội tuyển quốc gia, các bạn nhỏ và huấn luyện viên của câu lạc bộ Vân Thượng Tinh vào trại hè sẽ cùng nhau đến nhà thi đấu Shougang, cùng với huấn luyện viên của đội tuyển quốc gia tập luyện hai ngày.

Đổng Tiểu Long lần đầu tới nơi này với tư cách là một huấn luyện viên‌, hắn hoài niệm nhìn cánh cổng Shougang, trong mắt mang theo sự vui mừng.

Chà, quả nhiên môn thể thao được nổi tiếng quả là một điều tốt, bây giờ ngay cả những tấm bảng trước cửa cũng được thắp sáng lên.

Hiện tại hắn chủ yếu là dẫn dắt đơn nữ, xung quanh đều là những cô gái nhỏ nhắn, mảnh mai, dung mạo đáng yêu.

Một trong những cô gái nhỏ trong bộ trang phục màu vàng vịt lớn gan hơn, trực tiếp nắm lấy cánh tay của hắn lắc lắc.


"Huấn luyện viên Đổng, bữa nay chúng con sẽ nhìn thấy Giác ca sao?"
Đổng Tiểu Long mỉm cười: "Đúng vậy, em ấy bây giờ còn nghỉ hè, hơn nữa mùa giải mới sắp bắt đầu rồi, cần phải luôn ở đây để huấn luyện.

"
Nghe huấn luyện viên nói như thế, các cô bé đều không khỏi vui mừng, bước đi cũng nhảy nhảy nhót nhót, cách đó không xa huấn luyện viên khiêu vũ trên băng thì đang dạy bảo.

"Tái Bành, đừng khi dễ muội muội nữa!"
"Tái Quỳnh, đừng khóc nha! Thầy sẽ dạy dỗ anh con một trận.

"
Một nhóm người sôi nổi hào hứng bước vào Shougang, mở cửa lớn ra, các bức tường của hành lang được treo những bức hình của các nhân vật quan trọng trong đội tuyển quốc gia Thôn Thỏ, bao gồm Tôn Thiên – huấn luyện viên trưởng và cha đỡ đầu của môn trượt băng đôi, người cải thiện kỹ năng nhảy và quay người của cặp đôi Thôn thỏ, cùng với người đầu tiên nhận được huy chương vàng giải vô địch thế giới của Thôn Thỏ, nhất tỷ trước đây Trần Trúc, còn có nhất ca nhất tỷ trượt băng đôi Kim Mộng Diêu Lam.

Ngoài ra, tấm hình của người giành được huy chương vàng chung kết Grand Prix tổ thiếu niên đầu tiên, huy chương vàng giải vô địch thiếu niên thế giới, huy chương bạc chung kết giải Grand Prix tổ thành niên, huy chương vàng giải vô địch thế giới, huy chương bạc Olympic, nhất ca đơn nam Trương Giác cũng được treo ở phía trên, đó là cảnh cậu trượt tự do ở Sochi xong, hướng bên ngoài hành lễ.

Tấm hình của Hoàng Oanh, Quan Lâm đương nhiên cũng được treo ở phía trên, bọn họ cũng một trong số ít những vận động viên trượt băng nghệ thuật được treo trên tường trong thời gian còn hoạt động.

Tái Bành nắm tay em gái đi sau huấn luyện viên, trong đôi mắt nho nhỏ hiện lên vẻ khó hiểu.

"Tại sao không có tấm hình của khiêu vũ trên băng?"
"Bởi vì không có tổ hợp khiêu vũ trên băng nào đạt được thành tích lớn trên đấu trường quốc tế, những người được treo trên đây đều là những người có thành tích.

"
Đoàn người nghe vậy, quay đầu nhìn lại, phát hiện đó là huấn luyện viên trượt của đội tuyển quốc gia, Giang Triều Thăng, hắn cũng là một trong những bình luận viên thường thấy nhất đối với người hâm mộ trượt băng trong nước khi xem các trận thi đấu trượt băng nghệ thuật, cũng là một trong những trọng tài trượt băng nghệ thuật quốc tế được ISU chứng nhận, mặc dù có vẻ không lộ diện, nhưng thực ra là một đại nhân vật hết sức quan trọng trong làng trượt băng nghệ thuật trong nước.

Dù sao, trong nước cũng chỉ có 5 người có thể làm trọng tài trong các giải đấu cấp A, hai trong số đó là ở Hương Giang và Loan Loan*, trong nước chỉ có 3 vị, Giang Triều Thăng chính là một trong những người có tư lịch già nhất.

*Mình đoán là Hồng Kông và Đài Loan
Hắn cười ha ha vẫy tay: "Đến đây đi, chú dẫn mấy đứa đến sân băng.

"
Xuyên qua hành lang, khi đến gần sân băng, bọn nhỏ đã có thể cảm nhận được khí tức lạnh lẽo đặc biệt của sân băng, nhiệt độ xung quanh cơ thể cũng trở nên thấp hơn.

Khi bọn họ bước vào sân vận động, bọn nhỏ đúng lúc nhìn thấy Sát Hãn Bất Hoa bị Thẩm Lưu dùng cần trục treo lên nhảy 3A, cách đó không xa là trượt băng đôi đang huấn luyện xoắn ốc, mà Tưởng Nhất Hồng, Mẫn San đang bị huấn luyện viên Lộc luyện cho cách trượt.

Còn ca ca Trương Giác mà nhóm học trò nữ của Đổng Tiểu Long tâm tâm niệm niệm muốn nhìn thấy đang đứng một bên, có mấy người cô thoạt nhìn ngoài bốn mươi vây quanh cậu, dùng thước đo cánh tay, vai, eo, chân của cậu, Frans Miller đứng bên cạnh, tràn đầy phấn khởi nói gì đó‌.

Mặc dù đang không huấn luyện, nhưng Trương Giác luôn là tâm điểm chú ý của mọi người, đặc biệt là đối với bọn nhỏ luyện trượt băng đơn mà nói, Trương Giác chính là người mà bọn nhỏ mong chờ nhất.

Giang Triều Thăng ôn hòa nói: "Trương Giác cùng với Fran đã hoàn thành biên đạo cho ba tiết mục ở mùa giải này, mấy người cô bên kia là chịu trách nhiệm làm trang phục biểu diễn, bây giờ đang đo kích thước cho cậu ấy.

"
Hắn hơi cong gối, cúi người làm ra một biểu tình thần bí.

"Chú nói cho các con nghe một bí mật nhỏ, thực ra năm nay Frans chỉ biên đạo bài thi ngắn cho Trương Giác thôi, trượt tự do của Trương Giác.


"
"Là tự cậu ấy làm.

"
Tự mình biên đạo?
Bọn nhỏ dồn dập lộ ra biểu tình "Wow".

Mặc dù đã có những vận động viên biên đạo tiết mục cho riêng mình trong môn trượt băng nghệ thuật, nhưng đó là nội dung khiêu vũ trên băng chiếm đa số, rất nhiều biên đạo nổi tiếng cũng là vận động viên của môn khiêu vũ trên băng.

Nhưng đại đa số những vận động viên trượt băng khi còn trẻ, có lúc ngay cả quyền chọn lựa ca khúc cũng không có, năm nay Giác ca mới 17 tuổi, không chỉ tự mình quyết định ca khúc để trượt, hiện tại cũng có thể tự mình biên đạo luôn.

Không hổ là Giác ca, quả nhiên trâu bò plus!
Ở bên kia, Trương Giác cau mày nói: "Con không muốn trang phục biểu diễn màu xanh lục, lúc con trượt《Aprils love story》cũng mặc đồ màu xanh lá, bây giờ mới qua có một năm, làm một bộ cùng màu như thế, khiến con cảm thấy như đang mâu thuẫn với quá khứ của mình.

"
Người cô dẫn đầu gật đầu: "Vậy đổi thành màu xanh lam thì sao? Dùng Taffeta.

"
"Taffeta?"
Trương Giác hiếu kỳ chớp mắt: "Con có thể nhìn chất liệu của nó được không?"
"Đương nhiên là có thể, cô có cầm theo hàng mẫu nè, đó là một loại vải dệt, rất nhẹ, hơn nữa xúc cảm rất tốt, thoạt nhìn giống như một lớp vỏ bóng có thể phán chiếu ánh sáng.

"
Người cô thợ may lấy ra một tấm vải từ trong túi, ánh mắt Frans sáng lên: "Trương, loại vải này có độ bóng loáng, nếu mang hiệu quả nếp uốn, sẽ có cảm giác giống như đuôi cá của nhân ngư, hay hoặc là hải dương cuộn sóng, nó hoàn toàn phù hợp với bản nhạc trượt băng tự do của cậu!"
Trương Giác sờ sờ vải vóc, lộ ra vẻ mặt hài lòng.

"Vậy thì dùng cái này đi.

"
Cô thợ may: "Nhưng nếu như con sử dụng loai vải này, chi phí để chế tác trang phục trượt băng tự do sẽ vượt quán ngân sách mà đội đưa ra cho con nha.

"
Trương Giác cười rộ lên: "Con sẽ tự mình bù vào số tiền vượt quá ngân sách, hãy lấy vải này làm cho con đi, đúng rồi, còn có một việc! "
Cô thợ may hiển nhiên trả lời: "May thêm nhiều viên kim cương và hạt cườm sáng bóng lên đúng không?"
Trương Giác: Làm sao cô biết con đang muốn nói tới cái này?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.