Trượt Băng Nghệ Thuật Càng Thích Hợp Để Tôi Tham Gia Thế Vận Hội

Chương 177: Sư Huynh





Nếu như nói Trương Giác dưỡng thương ở những chỗ khác, thì chính là đường hoàng ra dáng dưỡng thương, nhưng nếu dưỡng thương bên cạnh cha mẹ, đó chính là hưởng phúc.
Cậu rảnh rỗi không có việc gì làm thì đọc sách làm bài tập, thỉnh thoảng chơi game, được kêu một cái là không biết trời đâu đất đâu, trạng thái tốt thì có thể bơi mấy vòng trong hồ bơi, hoặc là đi rạp hát xem kinh kịch, Hứa nhị gia đối với cậu cực kỳ tốt, thậm chí có đôi khi dẫn Trương Giác vào hậu trường.
Trong album của Trương Giác cứ như vậy mà nhiều thêm những bức ảnh chụp chung với các diễn viên nổi tiếng.
Ăn ngon uống ngọt nghỉ ngơi đầy đủ, trạng thái của Trương Giác càng ngày càng tốt, da dẻ ngậm nước không ít, chờ đến bắt đầu huấn luyện lại, được kêu một cái là tươi cười rạng rỡ, giống như một động vật họ mèo được nuôi đến da lông bóng loáng.
Vừa vặn lúc này những người tham gia Wuli Cup cũng đã trở về, Sát Hãn Bất Hoa bởi vì sai lầm của 4T mà cầm huy chương đồng, còn Mẫn San thì vui vui vẻ vẻ ẵm tấm huy chương vàng về nhà.
Vì chiến thắng đầu tiên của con gái trong mùa giải đầu tiên ở tổ thành niên, ba cô Mẫn Tiểu Soái còn cố ý tặng một giỏ hoa cho tổ huấn luyện viên, còn đăng trên tài khoản mạng xã hội của mình để cảm ơn sự giúp đỡ của huấn luyện viên và sư huynh.
Là gia trưởng của Trương môn, cha mẹ của Mẫn San đã dành sự tôn trọng và thân thiện cao nhất cho nhóm huấn luyện viên của con mình, ngay cả mẹ và anh trai của Sát Hãn Bất Hoa vào ngày lễ tết cũng sẽ mang theo chân giò, chân bò đến tận cửa, đây là niềm cảm kích giản dị của bọn họ.
Đúng là vì thái độ là cha mẹ của bọn họ thực sự quá tốt, mà ‌các sư đệ các sư muội cũng rất đáng yêu, Trương Giác làm đại sư huynh, mới có thể hào phóng dạy tất cả các kỹ năng độc đáo của mình.
Nhìn thấy tấm huy chương vàng của Mẫn San, Trương Giác vô cùng đắc ý, cậu hất cằm lên với ông cậu: "Thế nào, con đã nói rằng phương pháp luyện 3A của con rất tuyệt đúng không?"
Tổ huấn luyện viên trầm mặc mấy ‌giây, Thẩm Lưu nhéo khuôn mặt cậu: "Tiểu tử ngốc, nếu như không phải thiên phú của sư muội rất cao‌, có thể gần như ngang ngửa với Shiro Keiko, em cho rằng con bé có thể sử dụng phương pháp này của em sao?"
Bọn họ không phủ nhận phương pháp của Trương Giác rất hữu dụng, nhưng tiền đề là những người sử dụng phương pháp này có thiên phú cao‌, ‌để Tưởng Nhất Hồng hay Keiko là có thể sử dụng, nhưng Sát Hãn Bất Hoa thì lại không được.
Thẩm Lưu gõ đầu Trương Giác một cái: "Được rồi, đi khởi động đi, sau đó nhảy trên băng mấy cái, đã lâu không chuyển động, nhất định sẽ có ảnh hưởng đến kỹ thuật, tranh thủ tìm trạng thái về trước khi bắt đầu giải Grand Prix."
Trương Giác thuận tay cầm lấy sợi dây nhảy, thở dài.
"Dạ dạ, em không tán gẫu không đánh rắm cũng không đi tranh công nữa, em đi huấn luyện được chưa."
Cậu êm dịu lăn một vòng đi khởi động, Thẩm Lưu vừa nhìn về phía Tưởng Nhất Hồng, trên mặt hiện lên nụ cười ôn hoa: "Nhất Hồng, Trương Giác nói với thầy, con có thể tiếp băng 4T rồi đúng không?"
Tưởng Nhất Hồng có chút ngượng ngùng gật đầu: "Dạ, đều là nhờ sư huynh dạy tốt."
Đối với phương thức giáo dục sư đệ của Trương Giác, Thẩm Lưu không bình luận gì, chỉ tán gẫu với cậu nhóc về những thứ cần chuẩn bị cho việc ra ngoài thi dấu, chẳng hạn như hành lý mang theo cái gì, nhớ mang theo giày trượt băng dự phòng, xếp trang phục biểu diễn như thế nào để không bị nhăn và hỏng...
Sau khi internet càng ngày càng phát triển, các huấn luyện viên sẽ quay lại các bước nảy mà bọn trẻ hoàn thành khi đang tập luyện, nếu như chất lượng tốt, bọn họ còn có thể ‌đăng lên internet, với nội dung "Đứa nhỏ nhà chúng tôi đã chinh phục được một cú nhảy mới" .
Đối với những người hâm mộ trượt băng trong nước, biết được đứa nhỏ nhà mình đã trau dồi được những kỹ năng mới là một chuyện rất khiến lòng người phấn chấn, đây cũng là một trong nhất dạng video yêu thích của người hâm mộ trượt băng vào mùa giải nghỉ ngơi.

Đáng tiếc chính là, số lượng vận động viên trượt băng nghệ thuật có thể thực hiện một đoạn video ngắn khiến người hâm mộ trượt băng trong nước hài lòng chỉ giới hạn ở Trương môn và Mã môn.
Trương môn thì mọi người đều biết, đây là môn phái trượt băng đơn tốt nhất ở Thôn Thỏ, mặc dù chỉ có bốn người, nhưng tất cả đều là tinh anh.
Mã môn dưới trướng huấn luyện viên Mã lấy trượt băng đôi làm trụ cột, hai cặp đôi dưới tay hắn là sự phối hợp hiếm hoi trên thế giới có thể hoàn thành một pha ném và xoay người ổn định.
Điều tiếc nuối chính là không biết đã xảy ra chuyện gì, bất kể là Hoàng Oanh/ Quan Lâm, hay là Khương Tú Lăng/ Lạc Mật, chấn thương của họ vẫn chưa bao giờ dừng lại.
Căn cứ vào phán đoán của Dương Chí Viễn, điều này là bởi vì hai bạn nam đều không thuộc loại hình đặc biệt cao to, Quan Lâm chỉ có 1 mét 7, bạn gái Hoàng Oanh 1m55, Khương Tú Lăng là 1 mét 77, bạn gái Lạc Mật 1 mét 6.
Mà trong các tổ hợp trượt băng đôi ở nước ngoài, bạn nam đều cao hơn 1 mét 85, bạn gái chưa tới 1 mét 6 mới là bình thường, chênh lệch về chiều cao của họ là không đủ, có nghĩa là bạn nam sẽ cao lao lực hơn trong việc quăng nhảy, giơ cao cao hơn, chấn thương vai sẽ xảy ra liên tục, mà nhóm bạn gái cũng sẽ phải gánh vác sự nguy hiểm về chấn thương hơn.
Chính vì điểm này, huấn luyện viên Mã khi chọn nhân tài vào mùa giải nghỉ ngơi, hắn sẽ rất chú trọng đến việc quan sát dữ liệu kiểm tra tuổi xương của bạn nam và bạn nữ.
Hắn cũng hay cảm thán với Trương Tuấn Bảo: "Nếu như Trương Giác bên các cậu luyện trượt băng đôi thì tốt rồi, khí lực của nó lớn như vậy, còn cao nữa‌."
Kết quả thiếu chút nữa bị huấn luyện viên Lộc đứng bên cạnh đánh một trận.
Giỏi ghê, dám cướp người trước toàn bộ kẻ ác của Trương môn! Bị đánh cũng không oan!
Mà khi Trương Giác khôi phục huấn luyện ngày thứ hai, danh sách phân trạm năm nay cũng đã có.
Trình tự tổ chức giải Grand Prix năm nay là ở trạm Tokyo ở Nhật Bản, trạm Moscow của Nga, trạm Magic City của Trung Quốc, trạm Lake Placid ở Mỹ, trạm Paris của Pháp, trạm London ở Canada, trận chung kết được tổ chức tại Nagano, Nhật Bản vào đầu tháng 12.
*London đây là thành phố ở phía Tây Nam Ontario, Canada nha mấy bạn.
Trương Giác nộp đơn vào phân trạm Nga và Pháp, thời gian là giữa tháng 10.
Sát Hãn Bất Hoa và Mẫn San thì lại nộp ở phân trạm Trung Quốc và Pháp, vốn dĩ là bọn họ muốn cùng môt phân trạm với sư huynh, như vậy có thể chăm sóc lẫn nhau, nhưng những nhà lãnh đạo thì hy vọng hai vị tân binh tổ thành niên ở Trương môn có thể thi đấu tại quê nhà.
Trạm đầu tiên của họ không cùng đường với Trương Giác, Tưởng Nhất Hồng cũng phải đến Nga thi đấu phân trạm đầu tiên của giải Grand Prix tổ thiếu niên.
Sau khi xem xong lịch trình thi đấu, Trương Giác đề nghị với tổ huấn luyện viên: "Nếu như Nhất Hồng muốn tham gia phân trạm ở St.

Petersburg, mà trạm này sớm hơn hơn trạm Moscow tổ thành niên năm ngày, dù sao thì con cũng phải tới sớm để đỡ lệch múi giờ, vậy con có thể cùng em ấy đến St.

Petersburg, sau khi xem thi đấu xong thì chuyển Moscow không."
Thi đấu ở phân trạm St.

Petersburg bắt đầu vào ngày 6 tháng 10, vừa vặn nằm trong kỳ nghỉ dài lễ Quốc khánh, Trương Giác xuất phát lúc đó cũng không làm lỡ việc học tập.
Trương Tuấn Bảo đáp lại: "Có thể, cậu cũng đang có ý đó."
Tưởng Nhất Hồng vẫn còn căng thẳng, bài thi ngắn của nhóc được hoàn thành bởi một biên đạo quốc tế nổi tiếng, âm nhạc trượt băng tự do là tự Trương Giác cắt nối rồi đến Nhật Bản tìm một biên đạo tên là Miyamoto, cả hai tiết mục và trang phục biểu diễn của cậu đều tốn không ít tiền, tổ huấn luyện viên còn tập trung nhiều hơn vào nhóc trong mùa giải nghỉ ngơi so với những năm trước.
Nhóc biết, các sư huynh sư tỷ đều được thăng lên tổ, sau này trọng trách thi đấu quốc tế tổ thiếu niên tại Trương môn đều do nhóc gánh vác.
Lần này dẫn đội là Thẩm Lưu, còn Trương Tuấn Bảo sẽ ở lại đội tuyển quốc gia để dẫn dắt hai học trò khác, theo ý của Tôn Thiên, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sắp tới sẽ có mấy bạn nhỏ 11, 12 tuổi đến đây thử sức, bọn họ đều là những tuyển thủ dành được huy chương ở các nội dung đơn nam, đơn nữ của các giải đấu câu lạc bộ năm nay.
Nếu như Trương Tuấn Bảo không có bình luận gì sau khi xem xong màn trình diễn huấn luyện của bọn họ, Trương môn sẽ có học trò mới vào cửa.
Tinh lực của nhóm huấn luyện viên và tài nguyên trong đội là có hạn, vận động viên có thể phân được bao nhiêu cũng liên quan đến thành tích của chính họ trong cuộc thi.
Tưởng Nhất Hồng là một đứa nhỏ suy nghĩ rất nhiều, nhóc biết thành công khi tiếp băng 4T trong lúc tập luyện của mình không tính là gì, thành tích thi đấu cũng phải ổn định, mới có thể bảo đảm rằng nhóc là tiểu đơn nam được đánh giá cao nhất trong cùng lứa tuổi.
Vào lúc này, có người ấn vào vai nhóc.
"Đừng căng thẳng, em rất ưu tú, chỉ cần bản thân thể hiện tốt thì không thành vấn đề."
Tưởng Nhất Hồng ngẩng đầu, nhìn thấy đại sư huynh nhìn nhóc nở một nụ cười cổ vũ.
Sau đó áp lực của cậu bạn nhỏ càng lớn hơn.
Ngày 3 tháng 10, Thẩm Lưu, Dương Chí Viễn mang theo Trương Giác, Tưởng Nhất Hồng chuẩn bị đến sân bay, bọn họ sẽ từ đây bay đến St.

Petersburg, mẹ của Tưởng Nhất Hồng cũng có mặt trong đội ngũ.
Cô rất ngạc nhiên khi thấy Trương Giác đẩy một chiếc xe hàng để kiểm tra vận chuyển hành lý, hỏi con trai: "Hồng ca, sư huynh của con sao mà mang nhiều đồ dữ vậy?"
Tưởng Nhất Hồng gãi đầu: "Cũng không nhiều lắm, chỉ năm cái vali mà thôi, biểu diễn trượt băng năm nay của anh ấy có yếu tố kinh kịch, mang số trang phục theo cũng nhiều mà."

Nghe đâu những bộ trang phục kia vô cùng đắt, một số món đồ trang sức là Trương Giác tìm lão sư kinh kịch mượn từ trường của họ, sau đó tìm thợ thủ công phỏng chế lại, hàng thật không thể mang ra nước ngoài được.
Mẹ của Tưởng Nhất Hồng cũng là người hâm mộ trượt băng, nghe con trai nói thế, cô đột nhiên nảy sinh ra hứng thú thật lớn đối với màn trình diễn năm nay của Trương nhất ca.
Cô thở dài nói: "Sư huynh của con là thật tâm thích trượt băng nghệ thuật, nếu bàn về độ dụng tâm cho tiết mục, không ai trong các con sánh được với nó."
Nhưng sau khi đến nơi, mẹ của Tưởng Nhất Hồng phát hiện người gánh vác một đống hành lý đó không phải là Trương Giác, mà là huấn luyện viên, bởi vì người này sau khi bay được nửa đường thì bắt đầu say máy bay, lúc hạ cánh thì cậu đã bị liệt nửa người, say máy bay cộng thêm lệch múi giờ khiến cậu buồn ngủ ở sân bay.
Dương Chí Viễn cõng tiểu tử thúi bắp thịt đầy người, chiều cao 1 mét 8 (?) đi về phía trước, hai vệ sĩ cường tráng cao cao hỗ trợ đẩy hành lý...!Đại sư huynh của con trai khi đi thi đấu còn mang theo vệ sĩ sao!
Sau khi về đến khách sạn, Trương Giác nằm trên giường trong một giây ngủ thiếp đi, Thẩm Lưu bận bận rộn rộn sửa sang hành lý cho cậu, đặt xong đồng hồ báo thức rồi mới lặng lẽ rời đi, Tưởng Nhất Hồng và mẹ thu dọn xong đồ đạc, đợi đến ngày hôm sau, Trương Giác sau khi tỉnh ngủ vẫn không có tinh thần gì chậm rì rì gặm sandwich, gần đó có mấy đứa nhỏ chen lấn với nhau, sau đó đồng thời chạy đến trước mặt cậu muốn xin chữ ký.
Dẫn đầu là một cô gái tóc vàng, cô bé là người duy nhất không muốn xin chữ ký.
Cô gái nhỏ mở to đôi mắt xanh nhìn Trương Giác: "Này, anh còn nhớ em không?"
Trương Giác chớp mắt mấy cái, đưa cho cô bé một viên kẹo: "Đương nhiên, em là Raisa, chúng ta đã từng gặp nhau ở Sochi (chương 133)."
Cô gái nhỏ lộ ra một nụ cười kiêu ngạo: "Bây giờ em đã có thể thực hiện cú nhảy liên tục 33 rồi, Trương, chúng ta có thể chụp ảnh chung không?"
Trương Giác đứng dậy: "Đương nhiên là được."
Cậu vẫy tay với Tưởng Nhất Hồng: "Nhất Hồng, đến giúp anh chụp bức ảnh đi."
Lúc này Tưởng Nhất Hồng mới hồi phục lại tinh thần, nhóc lon ton chạy qua hỗ trợ chụp ảnh, sau đó nhìn sư huynh khéo léo ứng phó với những đứa trẻ ngưỡng mộ cậu.
Trước khi đi, Raisa còn vui cười hớn hở nói với Trương Giác: "Em là băng đồng của cuộc tranh tài này, nhưng mà có nhiều tuyển thủ có trình độ còn không bằng em, chờ em tiến vào tổ thiếu niên, em nhất định sẽ là người lợi hại nất, sư muội của anh rất lợi hại, em sẽ lấy chị ấy là mục tiêu để nỗ lực."
Trương Giác khích lệ nói: "Ừ, cố lên nha!"
Đợi đến khi bọn nhỏ rời đi, Trương Giác còn chưa phản ứng gì, Tưởng Nhất Hồng đã thở phào nhẹ nhõm.
"Cuối cùng cũng đi rồi."
Trương Giác khó hiểu nhìn nhóc: "Ôi chao? Không phải chơi với trẻ con rất vui sao? Em không thích trẻ con à?"
Tưởng Nhất Hồng vội vàng lắc đầu: "Không có, em có thích trẻ con, chỉ là em không giỏi ở chung với bọn chúng."
Thiếu niên lộ ra biểu tình mất mát, nhóc cũng hy vọng bản thân có nhiều bạn bè, thế nhưng sau khi giao lưu với một nhóm người, nhóc lại giỏi việc khôi phục năng lượng hơn khi ở một mình.
Trương Giác lộ ra thần sắc bừng tỉnh, cậu ngồi xuống ôm vai sư đệ: "Không sao đâu, mỗi người có một tính cách khác nhau, có hướng ngoại, có hướng nội, không quan tâm tính cách kiểu gì, dưới cái nhìn của anh, em rất tốt."
Cậu đẩy đĩa hoa quả đến trước mặt sư đệ: "Ăn không?"
Có lẽ là giọng điệu của Trương Giác quá ung dung tùy ý, Tưởng Nhất Hồng nở một nụ cười, nội tâm nặng trĩu không hiểu sao lại trở nên thư thái phần nào khi trận đấu đến gần.
Tưởng Nhất Hồng cũng không hoàn thành 4T tại phân trạm St.

Petersburg, bởi vì trong sáu phút luyện tập trước phần trượt tự do, bản tính thận trọng của thiếu niên xác định trạng thái của mình không có cách nào nhảy bốn vòng, ‌nhóc chỉ dùng bố trí hai cú nhảy 3A, cũng lấy được ngôi vị quán quân.
Đối với những thiếu niên, đối với việc không thể phát toàn lực trong thi đấu đương nhiên sẽ khiến chúng có phần tiếc nuối, nhưng Tưởng Nhất Hồng lại ngoài dự liệu mà không hề canh cánh trong lòng việc này, trái lại còn nhanh chóng điều chỉnh trạng thái thật tốt, bắt đầu nóng lòng muốn nhờ mẹ điều chỉnh ống kính máy ảnh.
Bởi vì phân trạm tổ thành niên ở Nga sắp bắt đầu.
Tại phân trạm này, Trương Giác sắp sửa nghênh chiến với bốn vận động viên thuộc top 15 thế giới là Vadim, David, Rojas và Harhasha, trong đó thực lực của Vadim chẳng hề coi là mạnh, nhưng người ta thi đấu tại quê nhà, miễn miễn cưỡng cưỡng cũng có thể coi là một đối thủ.
Khi bọn họ đến khách sạn ở Moscow là 6 giờ chiều, Thẩm Lưu đi nhận phòng, còn Trương Giác ngồi ở trên ghế sô pha uống sữa bò nóng, Tưởng Nhất Hồng hầu ở bên cạnh cậu, hai người đều đối với tiếng tách tách xung quanh mãi thành quen.
Vào lúc này, Tưởng Nhất Hồng nghe có người gọi họ của sư huynh.
"Trương."
Bọn họ quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông tinh xảo thanh tú đứng trước mặt họ, phóng tầm mắt cao nhìn xuống Trương Giác đang ngồi.
"Tôi rất vui vì được thi đấu với cậu một lần nữa, nghe nói mắt cá chân của cậu bị thương, chỉ mong sẽ không ‌ảnh hưởng đến việc thi đấu."
Tưởng Nhất Hồng nhận ra người này là nhất ca đương nhiệm tổ thành niên người Nga tên Vadim, hắn là một chàng trai Slavic đẹp trai điển hình với mái tóc màu sáng, sống mũi nhỏ hẹp, thế nhưng lại có chút nữ tính khó giải thích được.
Không biết có phải là ảo giác hay không, tiểu sư đệ luôn cảm thấy giọng điệu nói chuyện của Vadim có chút quái quái, nói khiêu khích còn chưa tính, còn mang theo một chút ý vị muốn thu hút sự chú ý.
Trương Giác giương mắt nhìn Vadim, rõ ràng bởi vì đang ngồi nên thoạt nhìn cậu thấp hơn hắn ta cả một cái đầu, nhưng khí tràng so với đối phương đang đứng thì hơn nhiều.
Cậu hờ hững trả lời: "Ồ, là anh sao, nếu như số vòng nhảy của anh có thể nhiều hơn một chút, có lẽ còn có khả năng để khiến cho thứ hạng quốc tế của mình cao hơn chút đó."
Trương Giác đứng dậy, thân hình thon dài đẹp đẽ chèn ép Vadim giống như một đứa trẻ chưa trưởng thành.

"Nhất Hồng, đi thôi."
Trương Giác xách túi rời đi, Tưởng Nhất Hồng đi theo phía sau cậu, trong lòng tràn đầy hiếu kỳ.
Sư huynh của nhóc là một nhân sĩ có EQ cũng như rất giỏi trong việc kết giao bạn bè, bất kể là đối thủ lớn như Ilya, Hayato Terakami, hay là những trọng tài nghiêm khắc, lúc giao lưu với cậu thì sẽ tỏ một thái độ ôn hòa, sư huynh cho tới nay vẫn luôn tôn trọng và đối tốt với mọi người, cho dù đối mặt với người cậu không thích thì cũng không dễ dàng bộc lộ ra ngoài.
Loại thái độ thoáng khinh bỉ nhưng không thất lễ này, đặt trên người Trương Giác có hơi hiếm thấy.
Thế nhưng Tưởng Nhất Hồng trong tiềm thức cảm thấy được, cái người tên Vadim có giá trị hảo cảm khá cao với sư huynh‌, chỉ là sư huynh hoàn toàn không lọt mắt đối phương thôi.
Cậu bạn nhỏ Nhất Hồng không biết là, với việc nhóc đoạt giải quán quân ở St.

Petersburg, còn có Trương Giác hành vi vẫn luôn dẫn theo nhóc của cậu, dẫn đến những người khác trong giới trượt băng nghệ thuật thông qua Trương Giác đã chú ý đến nhóc giống như Sát Hãn Bất Hoa và Mẫn San.
Trong tối đó, số lượng người hâm mộ của nhóc trên Twitter đã vượt qua sáu con số, mà vào ngày diễn ra trận đấu, Ilya vốn được cho là đang chuẩn bị cho trận đấu tại phân trạm Trung Quốc cùng với huấn luyện viên của hắn là Vasily cũng xuất hiện trên khán đài, khi ống kính chuyển tới trên người bọn họ, trên màn hình lớn xuất hiện thân ảnh của họ, rất nhiều người đều ngạc nhiên thốt lên.
Trương Giác vẫy tay với họ đang ngồi trên hàng ghế khán giả, Vasily tự nhiên hào phóng nắm tay làm ra tư thế cổ vũ.
Vị vua hai thế hệ giao lưu ngắn ngủi, còn có nhất ca nước mình trực tiếp giơ cao quạt tròn cá sấu nhỏ cũng đã ảnh hưởng đến những người hâm mộ trượt băng ở Nga.
Trương Giác trong tiếng hoan hô của khán giả đã hoàn thành một cú nhảy trong sáu phút, còn muốn vượt qua cả Vadim, mọi người khát vọng nhìn thấy thắng lợi của cậu, sự mong đợi đó còn vượt xa cả sự mong đợi đối với tuyển thủ trong nước.
Sự nổi tiếng đáng kinh ngạc này khiến mẹ của Tưởng Nhất Hồng vô cùng khó hiểu: "Mẹ nhớ rằng người hâm mộ trượt băng ở Nga khi mà Vasily thi đấu với McQueen thì đặc biệt chán ghét McQueen sao? Trương Giác đã chiến đấu với Vasily đến Ilya, sao những người này còn thích nó như thế?"
Tưởng Nhất Hồng đột nhiên nhận ra vào lúc này.
Nhóc kiên định nói: "Bởi vì sư huynh là vạn nhân mê."
Mẹ Nhất Hồng: "Hả?"
Trong lúc bọn họ nói chuyện, Trương Giác trở lại sân uống nước, sau đó cởi áo khoác giao cho Thẩm Lưu.
Trang phục biểu diễn cho bài thi ngắn năm nay của cậu là dùng "Thiên nữ vũ y" màu trắng làm nền, mặt trên nhiễm một vạt màu đỏ tươi, giống như là một kiện huyết y, phần lưng cậu khoét chữ V sâu, hai bên chữ V là lông chim trắng như tuyết, thoạt nhìn thậm chí có chút mang vẻ đẹp thảm thiết.
Hơn nữa, Trương Giác không hề tăng cân như bình thường trước khi mùa giải bắt đầu, trái lại ‌lại khống chế cân nặng của mình xuống 65 kg, điều này khiến cậu trông gầy hơn những năm trước, xương quai xanh và xương bả vai trong lúc hoạt động thì hiện ra vô cùng rõ ràng, tóc mấy tháng không cắt có hơi dài, đuôi tóc buông thỏng ở trên vai.
Không có mỹ thiếu niên nào đẹp trong truyện tranh hơn cậu, vẻ đẹp như ánh trăng sáng này khiến cậu thu hút sự chú ý của mọi người ngay từ khi xuất hiện.
Trương Giác nhắm mắt lại, hít thở thật sâu, điều chỉnh trạng thái của mình một lần cuối.
Vasily khẽ cau mày: "Bài thi ngắn của cậu ấy là《 Hình hài dấu yêu 》? Vẫn là một đề tài liên quan đến phim ảnh?"
Sau khi xem bài đăng trên Twitter của Trương Giác, rất nhiều vận động viên đều sẽ xem đi xem lại nhiều lần hai bộ phim《 Hình hài dấu yêu 》 và 《 Bá Vương Biệt Cơ 》, sau khi xem xong, rất nhiều người đều cảm thấy Trương Giác trong mùa giải này sẽ mang theo sự chữa lành, chính là loại hình mang theo hy vọng trong bóng tối.
Bởi vì Trương Giác chính là người như vậy, màn trình diễn của cậu luôn tràn đầy sức sống, mang theo sức nóng của mặt trời cùng sự xuất phát từ nội tâm đối với hy vọng và tin cậy.
Nhưng Vasily lại có linh cảm, nếu như là Trương Giác, nói không chừng cậu sẽ đột phá bản thân, chắc chắn sẽ không vây bản thân trong một phong cách diễn dịch.
Hắn thấp giọng nói: "Em định làm thế nào đây? Tiếp theo em định dành cho chúng tôi loại bất ngờ gì?"
-
Tác giả có lời muốn nói: Trong chương này, tôi đã cố gắng kể câu chuyện của Tiểu Ngọc dưới góc nhìn của các sư đệ cậu ấy, sau khi phát hiện mị lực của Tiểu Ngọc có thể giết mọi lứa tuổi, từ nhóm trọng tài sáu mươi bảy mươi tuổi, cho tới những người bạn nhỏ đều yêu cậu.
.
Cảm tưởng của Nhất Hồng khi đi bên cạnh Trương sư huynh: Sư huynh của tôi là một người vạn nhân mê.
Khi Vadim bị Trương Giác nhăn mặt thì trong lòng hắn nghĩ: Người này thật A nha...
Nói cách khác, trong những lúc mà ngay cả bản thân Trương Giác không ý thức được, cậu đã có thể ảnh hưởng rất lớn đến tâm lý của các sư đệ sư muội, bởi vì là đại sư huynh, cũng là nam thần số một hiện nay trong giới trượt băng, vô địch thế giới, cho nên các sư đệ sư muội đều hoàn toàn tín nhiệm cùng ỷ lại sự lựa chọn và cách làm của cậu..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.