Trượt Băng Nghệ Thuật Càng Thích Hợp Để Tôi Tham Gia Thế Vận Hội

Chương 2: Ông Cậu





Cơ thể trẻ con còn mềm, bị va đập hai lần cũng không gặp phải vấn đề nghiêm trọng gì, Trương Giác cũng có vận khí tốt, không thật sự bị thương gân động cốt, sau khi được bác sĩ cho đơn thuốc thì theo cha mẹ về nhà.

Bởi vì nơi bọn họ đi là bệnh viện tuyến ba tốt nhất thành phố, phòng cấp cứu khoa nhi đông như mắc cửi, bọn họ xếp hàng cả một tiếng đồng hồ, cho nên hôm nay không chỉ có mình Trương Giác không đến lớp học ba lê, mà cả Hứa Đức Lạp cũng không đến lớp học violin, cả nhà đều kéo nhau đến bệnh viện.

Trương Thanh Yến và Hứa Nham đối với việc con trai lăn xuống cầu thang cũng không có ý nghĩ dư thừa gì, chính là cảm thấy dở khóc dở cười, trong quá trình trưởng thành của trẻ con bị té ngã vài lần cũng không coi là chuyện hiếm lạ gì, sau khi lớn lên rồi cũng coi như có thêm một ký ức tuổi thơ.

Bọn họ đều nghĩ thoáng, sau khi khám bác sĩ xong thì mang hai đứa nhỏ đi ăn gà rán.

Không biết vì sao, kể từ khi Trương Giác bắt đầu có ký ức, KFC và McDonalds luôn đi cùng với nhau, nhưng Trương Giác kiên định mà chọn KFC, bởi vì cậu thích ăn khoai tây nghiền của hãng này.

Khoai tây nghiền thơm ngọt ngon miệng hòa quyện với nước cốt gà tiêu đen, cắn một miếng vào trong miệng, thứ đầu tiên được thu hút là vị thơm của tiêu, vị mặn cũng nhanh chóng tràn ra trên đầu lưỡi, dùng kèm với hamburger cũng rất là ngon, ngay cả thân thể cũng vì bản năng vui sướng này mà chuyển hóa nước carbon thành glycogen.

Làm một idol có thể chất dễ mập, thời điểm cậu làm thực tập sinh chỉ kém không ăn cỏ mới có thể giữ được vóc dáng mảnh khảnh mang "Mười phần cảm giác thiếu niên", hoàn toàn không đủ tư cách để thưởng thức món khoai tây nghiền.

Trương Giác nheo đôi mắt lại, lộ ra biểu tình say mê, Hứa Đức Lạp ngồi bên cạnh cậu uống Coca, ống hút bị hút đến rồn rà rồn rột.

Giờ khắc này, bọn họ tránh xa được tai nạn xe cộ, tránh được cái chết, về sau bọn họ sẽ tiếp tục sống với nhau thật nhiều năm nữa.

Ý thức được điều này, Trương Giác cảm thấy một hơi thỏa mãn tràn ra từ trong lòng.


! !
Hứa Nham và Trương Thanh Yến phải mở cửa tiệm cơm, Hứa Đức Lạp sau kỳ nghỉ Tết Nguyên Đán là phải tiếp tục đi học, mà người nằm trên giường kia dù sao cùng phải được chăm sóc.

Hai vợ chồng nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định gọi cho ông cậu của Trương Giác, cũng chính là em họ của Trương Thanh Yến -- Trương Tuấn Bảo đến nấu cơm cho Trương Giác.

Kiếp trước Trương Giác có mối quan hệ tốt đẹp với ông cậu nhà mình, đời trước sau khi cha mẹ qua đời, người nhận nuôi cậu chính là bà ngoại, nhưng người đảm nhiệm vai trò làm cha trong suốt quá trình trưởng thành của cậu là Trương Tuấn Bảo.

Hắn từng là một vận động viên trượt băng nghệ thuật đơn nam.

Tiếc nuối nhất chính là sau khi hắn giải nghệ và trở thành huấn luyện viên, môn trượt băng nghệ thuật hot nhất trong nước là trượt đôi, đơn nam, đơn nữ và khiêu vũ trên băng vẫn trong trạng thái chưa gượng dậy nổi, khiến cho huấn luyện viên đơn nam là Trương Tuấn Bảo cũng do đó mà buồn bực thất bại, cuối cùng mắc chứng nghiện rượu, qua đời ở tuổi tứ tuần vì bị ung thư gan.

Trương Tuấn Bảo hiện giờ mới chính thức gia nhập đội tuyển tỉnh, trở thành huấn luyện viên còn chưa đến ba tháng, mỗi ngày đều bận rộn thích nghi với công việc mới, mãi đến giờ cơm mới vội vàng đến nhà Trương Giác.

Trượt băng nghệ thuật là hạng mục cạnh trang mang tính nghệ thuật, các huấn luyện viên lựa chọn những tài năng có ngoại hình đẹp, tự nhiên cũng dễ dàng sinh ra tuấn nam mỹ nữ.

Trương Tuấn Bảo có một khuôn mặt trẻ thơ đẹp trai, chỉ cần nhìn khuôn mặt là có thể giả thành sinh viên đại học, ấn theo cách nói của Trương Thanh Yến chính là, mụn già* của cô (con út trong số các anh chị em) cả ngày sống ở trên băng, cuộc sống hằng ngày trải qua tương đối tươi mới, lâu già cũng là việc bình thường.

*Cách gọi người em út tại vùng Đông Bắc.

Khi ông cậu nhìn thấy đôi chân quấn thành đòn bánh tét của Trương Giác, khuôn miệng lập tức tấm tắc, trêu chọc cháu trai của mình bằng một thứ tiếng địa phương rặc vùng Đông Bắc.

"Chậc chậc chậc, nhìn con mà xem, còn có thể quăng bản thân mình xuống lầu như vậy, con quả thực là một nhân tài mà, còn nhớ ông cậu đã nói gì không? Đi đường không thể quá cẩu thả, bằng không thì sẽ gặp phải chuyện xấu đó nha!"
Nói ra những lời như vậy, nhưng trong lòng Trương Tuấn Bảo rất yêu thương đứa cháu trai này của mình, hắn mua móng heo đem đi kho tàu, nói muốn là ăn gì bổ nấy, lại ướp thịt bò với tiêu đen cho vào chảo xào chín, trong nhà đều là hương vị của thịt, cái nồi bên cạnh cho nước vào nấu rau chân vịt, khoa lang tím và cà rốt cho vào lồng rồi đem hấp.

Hắn là người sống có kỷ luật, cho tới bây giờ vẫn duy trì thói quen tự nấu ăn, lúc ăn cơm thì hắn hoàn toàn làm lơ món móng heo, chỉ khắc chế ăn thịt bò, rau dưa cùng khoai lang tím.

Ông cậu có tay nghề rất tốt, cái móng heo đó không chỉ ướp gia vị từ trước, còn cố ý ngâm một hồi trong nồi áp suất, ăn rất mềm và ngon miệng, Trương Giác vùi đầu lùa cơm, ăn đến mức bụng căng tròn, lúc muốn ăn thêm chén thứ hai thì bị ngăn lại.

"Đừng ăn nữa, con sau này không phải muốn trở thành vũ công múa ba lê sao? Ăn cho mập vô rồi lại nhảy không được.

"
Sau đó hắn đưa cho Trương Giác một túi rong biển phơi khô, lúc làm bài tập thì còn có đồ để ăn vặt.

Trương Giác bừng tỉnh, đúng rồi, cậu phải làm bài tập về nhà.

Căn cứ vào quy định được ban hành của Cục giáo dục thành phố, trẻ em 6 tuổi sinh trước tháng 9 có thể trở thành học sinh tiểu học -- những đứa trẻ sinh vào tháng 10 thường đi học muộn hơn một năm so với các bạn cùng lứa tuổi -- sinh nhật của Trương Giác là ngày 29 tháng 6, hơn nữa khi học tiểu học đã nhảy lên một bậc, năm nay học cấp hai.

Thành tích của cậu không tồi, lại học trong trường trọng điểm của thành phố, khi cha mẹ qua đời, thành tích của cậu vẫn luôn ổn định trong top 20 cả năm, cho dù gặp phải biến cố rồi sa sút hai năm, cậu đã bắt kịp và đạt điểm cao tại năm lớp 11, cuối cùng dựa vào thành tích của mình, cậu được nhận vào trong Đại học Nông nghiệp Trung Quốc, sau khi chuẩn bị tốt nghiệp thì cậu sẽ đóng góp sức mình của vấn đề lương thực của người dân trên toàn thế giới.


Sùng bái vị thần Druid vĩ đại.

(Dạng chủ trương sống hài hòa với thiên nhiên, tôn trọng mọi thứ trong môi trường xung quanh)
Đáng tiếc sau khi Trương Tuấn Bảo mắc bệnh ung thư, kinh tế trong gia đình không còn được duy trì, tiền chữa bệnh lại tốn kém, Trương Giác đã mượn tiền của họ hàng, cuối cùng dứt khoát thôi học đi làm công, nhưng vẫn không giữ lại được ông cậu, nợ nần trong nhà cũng chồng chất.

Khi cậu gần như tuyệt vọng ngồi phát ngốc ở bên đường, một người chiêu mộ đưa cho cậu một tấm danh thiếp, chỉ cần ký xuống bản hiệp ước hà khắc kia là cậu có thể lập tức trả hết tiền, đó không phải là một sự lựa chọn đương nhiên sao?
Trương Giác cứ như vậy từ một chú chó nghiên cứu nông học dự bi chuyển thành một thực tập sinh thần tượng.

Công ty trước kia cậu ký kết có quy mô không quá lớn, nguồn lực mà lão tổng có thể cho cũng chỉ có hạn, nhưng Trương Giác nhớ đến ân tình của lão tổng đã cứu cậu trong lúc khó khăn nhất, cho nên cậu cũng không đành lòng đi ăn máng khác, cho nên trong《 giấc mộng thiếu niên 307》 cậu hoàn toàn dựa vào nỗ lực của chính mình.

Không quan tâm về sau bản thân mình lao vào con đường thần tượng như thế nào, Trương Giác cảm thấy mình vẫn phải nghĩ cách để ông cậu của mình thoát khỏi chứng nghiện rượu càng xa càng tốt.

Yêu gan và bảo vệ gan, hãy bắt đầu từ việc tránh xa rượu bia.

Sau một lúc, Trương Tuấn Bảo nhận điện thoại, vào nhà chào Trương Giác: "Tiểu Ngọc, dưới tay cậu có một học sinh té bị thương, cậu đi xem cái, con làm bài tập đi nha.

"
Trương Giác vùi đầu vào bài tập ngốc một chút: "Lại là luyện nhảy lên rồi bị té à?"
Trương Tuấn Bảo lộ ra biểu tình đau răng: "Không phải, cô bé đó đang trong thời gian dậy thì, cân nặng tăng lên nhanh chóng, khi nhảy lên thì nó không tìm được trọng tâm của mình, cố tình là năm nay cô bé đó bước vào tổ thiếu niên (13 - 19 tuổi), nghĩ là muốn cạnh tranh với Lục Hiểu Dung ở tỉnh bên cạnh giành một vị trí trong Giải vô địch thiếu niên thế giới, con bé này quá sốt ruột nên tập luyện càng vội vàng, hôm nay thừa dịp nghỉ trưa thì tự mình trèo qua cửa sổ muốn lẻn vào để luyện tập, kết quả là té gãy xương.

"
Thời gian dậy thì là một công cụ giết người ảnh hưởng rất nhiều đến kỹ thuật của vận động viên trượt băng nghệ thuật, đặc biệt là cơ thể của con gái sẽ tăng nhiều mỡ hơn trong thời gian dậy thì, đường cong cơ thể bắt đầu rõ ràng, tuy nhiên hàm lượng cơ bắp không cao như nam giới, sự tác động sẽ còn lớn hơn nữa.

Trong những năm qua, những vận động viên đơn nữ sa sút vì thời kỳ dậy thì phải nói là đếm không xuể, trong đó không thiếu những vận động viên xuất sắc đã có sẵn sức mạnh xông pha vào thế giới trước thời gian dậy thì, đương nhiên, cho dù dậy thì lợi hại đến đâu cũng không thể bị gãy xương, đôi chân này mà bị tai nạn, vận động viên về cơ bản sẽ bị loại bỏ cho mùa giải tiếp theo.

Đừng hỏi vì sao mà Trương Giác hiểu nhiều về trượt băng như vậy, ông cậu của cậu chính là sinh ra trong ngành trượt băng nghệ thuật, hơn nữa, ngoại hình và tỷ lệ cơ thể tuyệt vời cũng như khả năng phối hợp tứ chi của Trương Giác thông qua việc tập luyện ba lê đều hoàn toàn phù hợp cho tiêu chí tuyển chọn nhân tài của trượt băng nghệ thuật, cậu sao có thể không từng luyện qua.

Cậu không chỉ từng luyện tập mà còn luyện tập kỹ năng của thiếu nhi từ năm 5 tuổi, năm 8 tuổi đã gom đủ 6 kiểu nhảy xoay 2 vòng, bắt đầu chinh phục cú nhảy xoay 3 vòng lần đầu tiên của mình, đáng tiếc chính là cậu đã không cẩn thận làm gãy răng của mình đến hai lần, hơn nữa huấn luyện viên dạy cậu lúc đó có tính cách rất nghiêm túc và chuyên chế, cho các vận động viên thời gian tự do rất ít, cái gì cũng phải chiếu theo lời hắn ta nói mà làm, vì thế sự hứng thú của trẻ nhỏ đã bị bào mòn, cuối cùng dứt khoát từ bỏ việc nhảy múa trên băng.

Kỳ thi cuối kỳ năm nay tới sớm, vết thương của Trương Giác không dưỡng tốt, đành phải chống nạng lê lết vào phòng thi, cậu đối với những người bạn hồi cấp 2 không nhớ rõ lắm, dứt khoát cúi đầu nỗ lực làm bài thi.

Đề thi của cấp hai đương nhiên không khó, tuy nhiên học kỳ sau sẽ thi môn sinh trắc học, độ khó khó tránh sẽ cao hơn, cũng may môn sinh trắc học luôn là điểm mạnh của Trương Giác, chỉ cần chăm chỉ học môn địa lý thì sẽ không bị rớt, chờ bước ra khỏi phòng thi, cậu thở phào nhẹ nhõm.

Tốt xấu cũng là người học đến 985, không thể bị những đề thi cấp 2 làm khó được.

Sau khi thi xong, Trương Giác lại được Trương Tuấn Bảo tan tầm đón về nhà, không còn cách nào khác, cha mẹ Trương Giác mở tiệm cơm, thời gian giữa trưa và chiều tối là lúc bận rộn nhất, lúc này chỉ có thể thỉnh ông mụn già này đến đón người.

Ông cậu rất cưng nựng đứa cháu trai này, trên đường về nhà thì mua kẹo hồ lô cho cậu, Trương Giác nheo mắt lại vì lớp vỏ bọc đường sơn tra, lại lộ ra biểu tình thỏa mãn giống như một con mèo đang say giấc nồng dưới ánh mặt trời.


Trương Tuấn Bảo vui vẻ nhìn: "Nè nè, bé Ngọc, con có cảm thấy gần đây mình bị mập lên không?"
Đứa nhỏ chỉ có thể dùng nạng cho nên không thể tập thể dục, cố tình cha mẹ lại rất yêu thương đứa nhỏ, đồ ăn thức uống đưa lên bàn đều là những món bồi bổ cho cơ thể, cộng thêm cơ thể của Trương Giác rất dễ phát phì, mấy ngày dưỡng thương này thậm chí đã khiến bụng nhỏ nhô lên.

Trương Giác tốt xấu gì cũng là người muốn trở thành thần tượng trong tương lai, cậu phải có ý thức quản lý thân thể mình, cậu vừa sờ vào bụng một cái, trong tiềm thức cảm thấy rằng sau khi về nhà mình nên ăn uống điều độ, sau đó cậu lại nhớ tới nguyên nhân chết của mình kiếp trước.

Trước khi tham gia trận chung kết, vì muốn giữ dáng nên cậu đều ăn kiêng mỗi ngày, cộng với sự mệt mỏi về thể chất và áp lực tâm lý quá nhiều khi bị chèn ép khiến cậu không thể kham nổi và cuối cùng là ngã xuống trên sân khấu.

Mặc kệ làm bất cứ trong ngành nghề gì, có một cơ thể đẹp vẫn là tốt hơn nha, nếu không cho dù có thực lực để xuất đạo thì cũng không có còn sức sống nữa.

Hơn nữa chiều cao khi trưởng thành của Trương Giác trước đây chỉ có 1 mét 79, nếu như đời này cậu ăn ngon ngủ ngon, nói không chừng có thể cao hơn 1 mét 8 thì sao?
Trong lòng Trương Giác hạ quyết tâm, cơm muốn ăn, nhưng thịt lại không được dư ra, như vậy chỉ có một lựa chọn là tập thể dục.

Cậu nói: "Ông cậu, hỏi cậu chuyện này.

"
Trương Tuấn Bảo lời ít mà ý nhiều: "Nói.

"
Trương Giác: "Cậu có biết có loại vận động nào mà có thể rèn luyện thân thể, tăng cường chức năng tim phổi, còn có thể cải thiện vóc dáng, nâng cao khí chất nghệ thuật không?"
Ông cậu của cậu cũng ăn một xâu kẹo hồ lô, nghe vậy hỏi lại: "Ba lê còn chưa đủ khiến con bận rộn sao? Nói đi, nhóc con như con muốn nắn hình thể của mình đến mức độ nào?"
Trương Giác nhanh nhẹn trả lời: "Cơ bắp đầy đặn nhưng đường nét cơ thể mượt mà, không cần giống như vận động viên thể hình, quá cường tráng, nhưng tốt nhất là có cơ bụng tám múi.

"
Biểu tình của nhóc con này rất nghiêm túc, thoạt nhìn có vẻ kỳ quặc, Trương Tuấn Bảo chỉ nghĩ rằng đứa nhỏ đây là nghĩ cái gì là muốn cái đó, cũng phối hợp vén góc áo lên, lộ ra cơ bụng rắn chắc của mình.

"Thứ con muốn chính là lượng mỡ thấp, loại cơ thiết thực cho việc tập luyện này đi? Có phải như thế này không?"
Trương Giác liên tục gật đầu: "Đúng đúng, chính là như vậy.

"
Ông cậu ăn xong một viên kẹo hồ lô cuối cùng, ngậm xiên tre, hàm hồ nói: "Như vậy đi, con hãy tới luyện trượt băng nghệ thuật với cậu.

"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.