Trượt Băng Nghệ Thuật Càng Thích Hợp Để Tôi Tham Gia Thế Vận Hội

Chương 228: Phiên Ngoại 5





【 báo động trước, không xem cp Thẩm x Tuấn không cần vào nha 】
Đối với vận động viên trượt băng đơn, khi chọn tài năng thì các huấn luyện viên sẽ chú ý đến những người có thân hình nhỏ nhắn, không dễ dàng lúc dậy thì để tránh nằm liệt giữa đường, cho nên Thẩm Lưu, Trương Tuấn Bảo sau khi thành niên cũng không cao quá 1 mét 75.

Ánh mắt của các huấn luyện viên rất độc, hơn nữa phương pháp đo tuổi xương cũng rất hữu dụng, cho nên người như Trương Giác khi còn nhỏ chín là một dáng vẻ nhỏ nhắn xinh xắn, ai cũng đều cho rằng cậu sẽ ít cao, nhưng cuối cùng lại trở thành một chàng trai cao lớn, còn cao hơn cả nhất ca Quan Lâm và nhị ca Khương Tú Lăng ở môn trượt băng đôi, điều đó là rất hiếm thấy.

Cho nên Thẩm Lưu 12 tuổi cũng là một shota nhỏ nhỏ xinh xinh, hơn nữa xương cốt hắn đầy đặn, ngũ quan tinh tế, có thể dự đoán trước được sau khi trưởng thành thì sẽ là một thanh niên rất đẹp trai.

Sẵn đây nhắc đến, sau khi thành niên hắn cao hơn Trương Tuấn Bảo 4 cm, nhưng ưu thế chiều cao khi trưởng thành cũng không ngăn cản hắn ngước nhìn Trương Tuấn Bảo khi còn nhỏ.

Bởi vì Trương Tuấn Bảo có thể leo cây.

Sau khi chứng minh thân phận của mình, Trương sư huynh cau mày, suy nghĩ hồi lâu mới đào ra được một cậu bé mềm như bông có nụ cười đáng yêu trong trí nhớ của mình, thế nhưng cậu bé này trông có vẻ mềm mại nhưng tính tình lại khá lớn, có lúc thì vừa tập vừa khóc, sau đó bị huấn luyện viên Lộc mắng thì lại càng khóc lớn hơn, ồn ào đến mức khiến lỗ tai người khác đau nhức, nhóc đó mà không vui thì những người khác cũng đừng yên thân.

Một vật nhỏ như vậy thế nhưng cũng tiến vào đội tuyển tỉnh rồi, năng lực dạy học của Lộc lão đầu quả thật đủ lợi hại.

Ghi chú, Trương Giác nhỏ hơn Trương Tuấn Bảo 18 tuổi, cho nên lúc Trương Tuấn Bảo 20 tuổi thì Trương Giác 2 tuổi, ông cậu âm thầm hạ quyết tâm, chờ Tiểu Ngọc lớn hơn một chút, nếu như nó có hứng thú với trượt băng nghệ thuật thì sẽ dẫn nó đến chỗ Lộc lão đầu học vỡ lòng
Sau bảy năm, bọn họ gặp lại vào đầu thế kỷ 21, tháng 1 năm 2000.

Thẩm Lưu 12 tuổi có thể chỉ tay thề với trời, bất cứ nam nữ độc thân nào khi nhìn thấy Trương Tuấn Bảo phiên bản đẹp trai thì sẽ có ý nghĩ gì đó khó tả trong lòng, nhưng trái tim của hắn đối với sư huynh so với nước sôi để nguội còn thuần khiết hơn.

(Editor: Nước sôi để nguội chưa thuần khiết đâu nhá, nước cất hai lần mới sạch sành sanh kìa)
Lúc đó có rất nhiều người thích Trương Tuấn Bảo, Trương Tuấn Bảo cũng từng xuất phát từ tò mò mà hẹn họ với một cô gái, đại khái chính là tiêu chuẩn cùng nhau ăn bữa cơm, đi dạo phố cùng nhau và giao tiếp nhiều với nhau để hiểu nhau hơn.

Mặc dù mọi người đều là một vận động viên trẻ tuổi và tràn đầy năng lượng, nhưng Trương Tuấn Bảo là một người rất tôn trọng phụ nữ, cũng sẽ không dễ dàng phát sinh kiểu quan hệ cần có ba con sói, điều này đại khái cũng có liên quan đến chị của hắn.


Nữ sĩ Trương Thanh Yến kết hôn hồi ba năm trước, cách đây hai năm thì sinh một bé trai, kết quả mới sinh đứa nhỏ xong thì đã bị ba lực gia đình trong vài tháng, cuối cùng cuộc hôn nhân đó kết thúc bằng việc ly hôn.

Đối với việc phải thận trọng trong một đoạn tình cảm, đó chính là những hiểu biết sâu sắc về mặt tình cảm của Trương Tuấn Bảo bắt nguồn từ cuộc hôn nhân bất hạnh của Yến tỷ.

Cô gái đã tỏ tình với Trương Tuấn Bảo rất xinh đẹp, dáng người xinh xắn lanh lợi, nói chuyện làm việc đều rất thoải mái, trong mắt Thẩm Lưu thì cô ấy là một cô gái không chê vào đâu được, Thẩm Lưu ghé vào cửa sổ ký túc xá nhìn bọn họ sóng vai rời đi, sờ sờ ngực mình.

Không có ghen ghét, ừm, tình cảm của hắn dành cho Trương sư huynh thật sự rất thuần khiết, khác hẳn với nam sinh bên cạnh đang trộm khóc thầm kia.

Thẩm Lưu cảm thấy mình là một người tỉnh táo, hắn là người khác biệt, sẽ không vì bề ngoài của một người mà mê luyến như những người khác, cho dù người kia có là Trương Tuấn Bảo.

Sau đó mối quan hệ giữa Trương Tuấn Bảo và cô gái đó không đi được xa, nguyên nhân là khi họ hẹn hò, đối phương có đề cập đến việc sẽ dự định giải nghệ để đi du học, mà Trương Tuấn Bảo thì rõ ràng mình sẽ trượt không tới đâu, lại còn không chịu rời khỏi hạng mục này, cho nên tầm nhìn đối với tương lai của họ là không giống nhau.

Trương Tuấn Bảo là người sẽ vì ước mơ mà sẽ đập đầu chảy máu, nhưng cô gái kia thì không phải, ai cũng không sai, chỉ là bọn họ không hợp nhau mà thôi.

Trương Tuấn Bảo hẹn hò thất bại trở về ôm một thùng bia, ngồi xổm trong phòng Thẩm Lưu xem tiểu thuyết võ hiệp, còn Thẩm Lưu thì cầm cái ghế xếp ngồi ở cửa trông chừng hắn, sau đó còn giúp Trương sư huynh xử lý những lon bia.

Trong mắt các huấn luyện viên, Thẩm Lưu là một đứa nhỏ thành thật, hơn nữa tuổi còn nhỏ, ai cũng không thể nghĩ rằng trong phòng hắn sẽ có bia, cho nên nơi này ở thành nơi để Trương Tuấn Bảo thường xuyên thả lỏng.

"Thẩm Lưu, sau này em có từ bỏ trượt băng không?"
Hai tay Thẩm Lưu ôm má, trả lời: "Hẳn là em sẽ trượt cho đến lúc chấn thương mới rút lui, huấn luyện viên đã nói, em đã hoàn thành năm kiểu nhảy ba vòng, sau này có thể sẽ thử bốn vòng nhảy.

"
Thiên phú của hắn rất tốt, hơn nữa trong lòng cũng có giấc mơ huy chương vàng, cho nên dự định sẽ trượt tiếp.

Trương Tuấn Bảo nhàn nhạt đáp lời "À", rồi không nói gì, trông Thẩm Lưu không tính là đặc biệt lập thể, nhưng chính là ngũ quan hài hòa tự nhiên, nhìn khuôn mặt xinh đẹp thoải mái của hắn, trong lòng cũng cảm thấy thoải mái hơn.

Bọn họ từ lúc đầu chính là có mối quan hệ như vậy, cả hai đều muốn trượt băng lâu hơn, thi đấu tốt hơn, mang về thành tích tốt cho nước nhà, bọn họ chưa từng đặt sự kỳ vọng vào trên người đối phương, bởi vì bọn họ đều còn trẻ, cảm thấy mình giành được những thành tích đó là được rồi.

Hơn nữa, ngoại trừ bọn họ, những người khác chẳng lẽ có thể bắt được ngôi vị quán quân sao? Luận về thiên phú nhảy, Thẩm Lưu tự cảm thấy trong nước không ai hơn mình, luận về biểu cảm và trượt, Trương Tuấn Bảo cũng coi như là người giỏi nhất trong nước, tốt xấu gì thì ngay từ lúc đó hắn đã là nhị ca mà.

Thẩm Lưu cũng tiếp tục theo chân huấn luyện viên Tống ở đội tuyển tỉnh, hắn thi đấu không ít giải thiếu niên, đứng trên bục lĩnh thưởng, nhưng biểu cảm của hắn không tốt, cho nên điểm biểu diễn vẫn luôn không cao, lúc tới những trận đấu quan trọng như trận chung kết hay giải vô địch thiếu niên thế giới, hắn sẽ bị đè bẹp bởi những người có thiên phú cao hơn.

Cũng chính và lúc này, Thẩm Lưu mới phát hiện, muốn giành chiến thắng ở các giải đấu trong nước thì còn ổn, nhưng một khi đối kháng với những người còn mạnh hơn, hắn sẽ rất dễ dàng khẩn trương, sau đó chính là bị tiêu chảy, đi xong thì chân trở nên nhũn ra, biểu cảm sẽ không được tốt.

Mỗi khi tâm lý phát huy thất thường, Thẩm Lưu đều nghĩ rằng nếu như Trương sư huynh có thể có được sức khỏe của mình, hoặc là hắn có được trái tim lớn của Trương sư huynh, có lẽ hiện trạng của đơn nam Trung Quốc sẽ được thay đổi rất nhiều, nhưng đó cũng chỉ là việc trong suy nghĩ mà thôi.

Trừ khi sau này xuất hiện kỳ tích, một lá bài thần kết hợp trái tim lớn của Trương sư huynh và tài năng nhảy siêu hạng giáng thế, nếu không thì mọi chuyện chỉ là tưởng tượng.

Sau đó đã xảy ra một chuyện, chuyện này đã ảnh hưởng đến tính cách của Thẩm Lưu, khiến hắn thức tỉnh thuộc tính "Tôi có thể chiến vô số trận vì Trương sư huynh".

Thẩm Lưu có một người anh họ, nói là anh họ nhưng thực ra huyết thống cũng không gần như vậy, đối phương sinh ra ở một thôn mái thúy* nổi danh cả nước ở Tây Nam Phương, lúc ấy là đầu thế kỷ 21, trị an trong nước còn chưa tốt, có những nơi còn chưa được dọn dẹp sạch sẽ, vị anh họ này dưới sự giúp đỡ của cha mẹ chạy đến Đông Bắc, trên người chỉ còn mười đồng, muốn xin dì dượng cho ở lại hai ngày, chờ đến lúc tìm được việc làm rồi thì sẽ rời đi, nhưng cha mẹ hắn lại rất kiên quyết đuổi hắn ra ngoài.

Lời nói của cha, Thẩm Lưu vẫn luôn nhớ rõ.

Ông nói: "Tiểu Bằng, không phải dượng và dì không muốn giúp con, nhưng chúng ta thật sự không dám giúp, cha mẹ con có giúp người ta buôn bán mấy thứ bột đó, có tiền án, chúng ta không biết con có chạm qua mấy thứ đó không, có bị suyễn không, mười mấy năm không gặp, con đột nhiên xuất hiện nói dượng thu lưu con, nhà của dượng còn có một đứa nhỏ là Tiểu Lưu ! ! "
Người anh họ kia liên tục đảm bảo mình không hề chạm qua mấy thứ đó, nhưng cuối cùng vẫn là bị đuổi đi, lúc rời đi trong mắt hắn mang theo sự thê lương cùng bất lực, Thẩm Lưu chỉ có thể ném con heo đất của mình qua cửa sổ, lại không biết nói gì với hắn.

Sau đó anh họ vẫy tay với hắn, xoay người rời đi, trong lòng Thẩm Lưu khó chịu không thôi, quay sang gọi điện cho Trương Tuấn Bảo, vốn dĩ hắn chỉ muốn bày tỏ sự nỗi lòng khó chịu của mình mà thôi, ai ngờ Trương Tuấn Bảo lại hỏi địa chỉ tiểu khu nhà hắn, trực tiếp tới đây.

Sau đó người anh họ kia được Trương Tuấn Bảo mang về quê, làm công việc phụ giúp trong vườn trái cây do cha mẹ hắn kinh doanh, chàng trai cần mẫn chịu làm, đầu óc linh hoạt, biết ơn, sau này cưới một cô gái giản dị dưới sự ủng hộ của cha mẹ Trương, định cư ở thị trấn nhỏ đó và có một cuộc sống hoàn toàn mới.

Bắt đầu từ khi đó, Thẩm Lưu biết, hắn sẽ tôn kính Trương sư huynh cả đời.


Trên đời này có không ít người theo đuổi giấc mơ, cũng có nhiều người không quen với một số việc, nhưng những người chân thực thiệt tình có thể dang tay ra khi người khác gặp khó khăn, từng người từng người một, tất cả đều là phúc phận trong đời.

Đây cũng có lẽ là lý do mà sau này Thẩm Lưu rất thích Trương Giác, bởi vì đứa nhỏ đó giống với ông cậu mình, khi nhìn thấy sự bất công, dưới tình huống cho phép sẽ luôn vươn tay giúp đỡ người khác, đây chính là nét quyến rũ trong tính cách của họ.

Sự giáo dục và đạo đức của họ còn quyến rũ hơn cả vẻ bề ngoài, ngay cả khi bọn họ có đánh nhau, Thẩm Lưu vẫn cảm thấy bọn họ thật đáng yêu nha.

Khi những đứa nhỏ của một tổ thiếu niên nào đó gọi Trương Tuấn Bảo là đồ ẻo lả, Thẩm Lưu sẽ trực tiếp đánh người ta một trận vào phòng y tế, vũ khí chính là hộp cơm, nắp hộp bị hắn đập vỡ, khiến cha mẹ hắn sợ tới mức nhanh chóng chạy tới mắng Thẩm Lưu một trận.

Nếu không phải sau đó Trương Tuấn Bảo được gọi vào đội tuyển quốc gia và đến Bắc Kinh, thì cha mẹ của Thẩm Lưu thiếu chút nữa đã ép con mình phải rời khỏi đội tuyển tỉnh.

Bọn họ cho rằng Trương Tuấn Bảo chính là người dạy hư con họ, mà Trương Tuấn Bảo thì vẫn luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng, nhìn toàn bộ thế giới bằng con mắt nổi loạn và phản nghịch, đối với cha mẹ Thẩm luôn hy vọng con mình có một cuộc sống nề nếp thì hắn vẫn dùng thái độ thờ ơ không quan tâm đến, đương nhiên, hắn cũng sẽ không chủ động cởi bỏ những hiểu lầm đó.

Sau đó cha mẹ Thẩm Lưu cứ cách một lúc lại niệm một câu "Con đừng có chơi với những người xấu đó", Thẩm Lưu nghe xong vài lần, lòng tràn đầy không kiên nhẫn.

"Tại sao cha mẹ lại cho rằng Trương sư huynh dạy hư con? Con đánh đứa đó bởi vì nó đáng ghét, cho nên con muốn đánh thì đánh! Không liên quan gì tới những người khác!"
Thẩm Lưu biết rằng một con nhà người ta thi vào một trường đại học danh tiếng, thi nhân viên công chức, học nhạc cụ vẽ tranh, học giỏi vân vân sẽ khiến gương mặt của cha mẹ phát sáng, nhưng bọn họ khi còn nhỏ cũng đâu có làm được những điều đó, Thẩm Lưu lại phải cắn răng đi làm, bọn họ lại luôn có thể bắt đầu bằng câu "Chúng ta đều là muốn tốt cho con", sau đó càng nói thêm nhiều kỳ vọng.

Bây giờ bọn họ còn can thiệp vào chính việc kết bạn của hắn, có phải có hơi quá đáng rồi không?
Rõ ràng Trương sư huynh chưa bao giờ chủ động trêu chọc người khác, đều là người khác khiêu khích hắn trước rồi mới phản kháng, anh ấy phải luôn phản kháng với rất nhiều thứ, bao gồm cả dị tật khớp hông bẩm sinh, cắn răng chịu đựng những ngày tháng bị nhất ca làm bóng ma chỉ có thể làm người dự bị, chờ đợi cơ hội có thể ra sân đấu.

Anh ấy rõ ràng là người rất tốt, nhưng rất nhiều người chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài của Trương sư huynh tinh xảo như con gái, lại có thể đánh nhau, sau đó kết luận anh ấy là một người xấu.

Thẩm Lưu không thích điều này.

Bởi vị một trận kia, bọn họ đã tách nhau mấy năm, chờ đến năm 15 tuổi, khi Thẩm Lưu nghe tin mình có thể vào đội tuyển quốc gia, trong lòng hắn vô cùng vui mình lấy tiền tiết kiệm mua vé đến Bắc Kinh, rồi chạy đến Đại học Thể thao Bắc Kinh tìm xem Trương Tuấn Bảo ở đâu.

Trương sư huynh là giáo thảo, cho nên Thẩm Lưu rất dễ dàng tìm được vị trí của đối phương, thật vất vả mới nhìn thấy được người, nhưng lại nghe tin Trương Tuấn Bảo sắp giải nghệ.

Thẩm Lưu không thể tin được: "Anh muốn giải nghệ? Vì sao?"
Trương Tuấn Bảo sờ sờ xương hông mình: "Chấn thương quá năng, nếu như không giải nghệ thì có thể sẽ phải thay khớp xương này bằng khớp xương kim loại nhân tạo mất.

"
Hắn cũng không muốn giải nghệ, nhưng Trương Tuấn Bảo không thể tránh khỏi chấn thương, nên hắn chỉ có thể ngậm ngùi rời sân vận động thân yêu của mình.

Đó chính là lần gặp lại thứ hai của họ, tháng 4 năm 2003, trong vòng bảy năm trời, bọn họ đã không còn gặp lại nhau nữa.

Năm 2010, lá bài thần đã đến.

Cháu trai của Trương sư huynh là Trương Giác, 12 tuổi, nghe nói khi còn nhỏ là một đứa nhóc mập mạp tham ăn, theo huấn luyện viên Lộc học trượt băng trong bốn năm, sau khi lớn lên thì trở thành một tiểu tiên nam.

Đứa nhỏ này dùng giọng nói mang 200% đường gọi "Ông cậu", dùng cú nhảy như nhảy đậu vào lòng ông cậu cầu ôm một cái, công lực làm nũng là hạng nhất, cũng có thể khiến cho Trương sư huynh là một thiếu niên phản nghịch tay cầm chai nước, khăn lông chạy theo sau đứa nhỏ đó.

Đúng rồi, một Trương sư huynh xinh đẹp mỹ miều hồi thiếu niên, bảy năm sau đã trở thành một người đàn ông khiến không biết bao nhiêu người phải chảy nước miếng.

Lần đầu tiên Thẩm Lưu nhìn thấy Trương Giác, hắn biết rằng đứa nhỏ đó có một thiên phú kỳ tài, hơn nữa còn sở hữu những phẩm chất đáng quý của một vận động viên như lòng dũng cảm và một trái tim lớn, nếu đứa nhỏ này có thể đi trên con đường trượt băng nghệ thuật, thì tương lai sẽ là vô hạn.

Lại qua mấy tháng, Thẩm Lưu cũng bị chấn thương ngoài ý muốn mà quay trở lại tỉnh H, hắn cà Trương Tuấn Bảo có thể gặp lại nhau lần thứ ba, lúc này đây, bọn họ đại khái sẽ cùng nhau ở chung thật lâu, bởi vì Thẩm Lưu quyết tâm giống như Trương sư huynh, ký thác giấc mơ huy chương vàng của họ lên người Trương Giác.

Hắn phải làm huấn luyện viên nhảy của Trương Giác!
"Cho nên, chúng ta sẽ cùng nhau huấn luyện Trương Giác.


" Thẩm Lưu lắp bắp nói xong câu đó, ánh mắt vẫn luôn lơ lửng trước ngực Trương Tuấn Bảo.

Tuy rằng biết Trương sư huynh là bởi vì thể chất dễ mập di truyền từ gia đình nên nỗ lực tập thể hình, cuối cùng lại biến thành bộ dáng này, nhưng những thay đổi mà thể dục thể thao mang lại cho con người cũng quá lớn rồi đi! !
Thẩm Lưu, một người đàn ông đã trưởng thành, không thể dời ánh mắt khỏi chỗ khác.

Trương Tuấn Bảo im lặng một lúc, thẹn quá thành giận: "Tới nhìn thằng nhóc đó cái đã!"
Chuyện sau này thì mọi người đã biết, tiểu nhảy đậu Trương Giác đã trải qua bao nhiêu thăng trầm trên đấu trường trượt băng, có chấn thương có hồi phục, có rơi xuống hồ rồi ra khỏi hồ, có thương tích đầy người có giãy giụa, cũng khiến cho Thẩm Lưu chân chính mở rộng tầm mắt.

Vốn dĩ hắn cho rằng Trương sư huynh lúc còn đang hoạt động là thuộc loại hình phản nghịch và khó quản rồi, ai ngờ tới lượt Trương Giác này, chỉ số phản nghịch thì không cao, nhưng chỉ số khó quản thì tăng lên gấp mấy lần!
Trương Giác không chỉ giống như mẹ và cậu nó am hiểu việc sử dụng gạch, xếp ghế nhưng những công cụ chiến đấu, mà bộ não của cậu còn vô cùng linh hoạt, trong đầu toàn là những thứ mưu ma chước quỷ, trước khi trưởng thành do rào cản dậy thì, mỗi ngày cậu đều bày ra thực lực "Một trăm loại kỹ xảo khiến huấn luyện viên rụng tóc của thằng nhóc nghịch ngợm phái thực lực".

Trương sư huynh chỉ mới leo lên cây, Trương Giác là muốn leo lên trời!
Thẩm Lưu vốn dĩ là một mỹ nam tử có mái tóc dày, nhưng sau khi huấn luyện Trương Giác, hắn không thể không bắt tay vào nghiên cứu các nhãn hiệu và thành phần của dầu gội chống rụng tóc.

Mà Thẩm Lưu mỗi ngày đều cũng làm việc với Trương sư huynh, sau đó còn sống chung một mái nhà, mà Trương sư huynh sau nhiều lần thất bại trước các buổi xem mắt, cuối cùng cũng tự sa ngã rồi trốn trong nhà uống bia, khi hắn cảm thấy rằng mình sẽ cô đơn suốt phần đời còn lại, Thẩm Lưu ngồi xổm phía sau hắn, chọt chọt vào lưng hắn.

Trương Tuấn Bảo dở giọng khó chịu: "Làm gì?"
Thẩm Lưu không nhịn được phụt cười một tiếng, cảm thấy dáng vẻ ngổ ngáo này của sư huynh thiệt là giống như Trương Tiểu Ngọc từ một khuôn in ra, huyết thống quả thật là kỳ diệu, không phải sao?
Trương Tuấn Bảo nghe tiếng cười của hắn, mắt trợn trắng: "Cười cái gì? Đứa con thứ hai của anh họ anh có thể đi mua xì dầu rồi, anh thất bại trong buổi xem mắt lần thứ 12, sắp góa bụa sống hết quãng đời còn lại rồi, còn không cho uống bia sao?"
Thẩm Lưu thật cẩn thận mở rộng vòng tay ôm chặt đối phương từ phía sau.

"Sư huynh, anh sẽ không góa bụa hết quãng đời còn lại đâu, chỉ có điều này, tôi có thể cam đoan với anh.

"
Trương Tuấn Bảo im lặng một lúc, xoay người nghiêm túc hỏi: "Thẩm Lưu, cậu sẽ không định giới thiệu đối tượng cho anh đúng không?"
Thẩm Lưu: "! ! "
Từ đoạn đối thoại trên có thể thấy được một điều, đó chính là sau này hai người có phát triển đến trình độ cả hai không còn là xử nam không, là tùy thuộc vào Thẩm Lưu trả giá bao nhiêu tâm huyết.

Cũng may hiện tại bọn họ đã cùng nhau đi qua được mười năm, có thể dự đoán chính là, vẫn còn nhiều cái mười năm nữa đang chờ bọn họ.

Hồi ức kết thúc, Thẩm Lưu phục hồi lại tinh thần, nhìn thấy Trương Tuấn Bảo ngậm một cây ocky, hất cầm lên với hắn.

"Lại đây, châm cho anh điếu thuốc.

"
Trương sư huynh chỗ nào là muốn châm thuốc chứ, rõ ràng là vì tình hình dịch bệnh nên ở nhà quá lâu, tinh lực tích tụ quá nhiều, nên mới cần Thẩm Lưu giúp hắn phát tiết một trận.

Chính cái gọi là có việc thì sư đệ làm thay, trong vấn đề này, Thẩm Lưu đương nhiên là đạo nghĩa không thể chối từ, huấn luyện viên Thẩm một bên cảm thán không biết trước khi dịch bệnh kết thúc sẽ có bao nhiêu đôi vợ chồng trẻ xuất khẩu ra bao nhiêu đứa con đây, một bên nhào tới.

Cuối tháng 6 năm 2020, Trương · bài thần tiểu nhảy đậu · Giác khôi phục huấn luyện.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.