Trượt Băng Nghệ Thuật Càng Thích Hợp Để Tôi Tham Gia Thế Vận Hội

Chương 57: Thư Tình





Tháng 11, nhiệt độ ở phương Bắc giảm mạnh, trước khi buổi tự học buổi sáng bắt đầu, Trần Tư Giai ngồi trong phòng học của trường tam trung cùng trò chuyện với vài nữ sinh, một trong số đó người tên Cổ Linh Lệ có giọng nói to và cười lên vô cùng chân thành, chính cô đang nói chuyện với bọn họ.

Cổ Linh Lệ là người mà cô quen hồi học cấp hai, sau khi gặp nhau ở tam trung thì phát hiện mình học cùng lớp liền nhanh chóng trở thành bạn thân.

Một lúc sau, Cổ Linh Lệ thầm một tiếng "Anh Giác đến".

Các nữ sinh nháy mắt an tĩnh lại, nhìn thấy một bóng người nhỏ nhắn đi vào lớp mang trên vai một chiếc cặp sách lớn đầy màu sắc không tương xứng với thân hình.

Người đến là một chàng trai vô cùng xinh đẹp, tóc đen da trắng, mặt mày tinh xảo, thân hình nhỏ nhắn mặt đồng phục học sinh cấp ba, áo khoác rộng đùn đùn lại, túi căng phồng, tay phải cầm một vật hình vuông được gói kỹ bằng khăn vải, trên đầu đội một chiếc mũ lông màu lạc đã, trên mặt là một cái khẩu trang.

Nếu như không xem mặt, người này chẳng khác gì bà mẹ chồng quê mùa đi chợ trong sương khói.

Có người đùa giỡn nói: "Nhà vô địch thế giới đến rồi.

"
Trương Giác nghe thấy âm thanh, liếc mắt nhìn qua, một bên cởi khẩu trang ra một bên nhướn mày nhìn bọn họ: "Anh trai à, một tuần không gặp, có nhớ đến anh đây không?"
Một đám người cười ha ha: "Mỗi lần nhìn thấy quảng cáo sữa bò trên tivi là nhìn thấy cậu rồi, không đáng phải nhớ nha.

"
Lớp trưởng Hầu Thiên Tình phản bác: "Cậu làm sao mà là anh được? Người nhỏ tuổi nhất trong lớp, rõ ràng phải là em.

"

Ủy viên thể dục Bạch Ngọc Sơn cợt nhả ngoắt ngoắt ngón tay với cậu: "Tiểu Ngọc, tới đây kêu một tiếng anh coi nào?"
Trương Giác hắng giọng, ưỡn ngực ngẩng đầu lên, biểu tình cực kỳ chính trực nghiêm túc gọi: "Ngu xuẩn, anh mày còn chưa ăn sáng đây, đi trước đó.

"
Bạch Ngọc Sơn lắc đầu thở dài: "Haiz, Ngọc nhi còn không chịu cho chúng ta một chút tiện nghi phản pháo lại chút nào.

"
Hầu Thiên Tình cạc cạc cười: "Người ta mới không phải là Tiểu Ngọc, rõ ràng là cá sấu Ngọc.

"
Trương Giác là nhân vật nổi tiếng của vườn trường khi còn học sơ trung, trong kỳ nghỉ hè cậu đã trở thành người phát ngôn của ngành công nghiệp sữa bò ladder ở địa phương, ngoài ra người này còn từng bắt lấy cây lau nhà rồi lên sóng truyền hình, cho nên dù mới lên cấp ba thì độ nổi tiếng vẫn như cũ đứng số một toàn trường, thậm chí các loại biệt danh "Anh Giác", "Tiên nữ cá sấu" cũng đã lan truyền đến đây.

Đương nhiên, coi như không có những điều kiện tiên quyết này thì bản thân cậu cũng đã đủ hấp dẫn ánh mắt người khác.

Toàn trường đều biết đến nam sinh để tóc dài xổ lỗ tai mà ngay cả giáo viên cũng không quản này, ngoài ra dáng dấp của cậu nhóc này còn trắng trẻo gầy gò, còn xinh đẹp hơn cả hoa khôi trường, trong tháng đầu tiên sau khi khai giảng, mỗi ngày đều có đều có nam sinh nữ sinh đều lơ đãng đi ngang qua lớp 10A2.

"Trương Giác, chào buổi sáng.

"
Trần Tư Giai tự nhiên vẫy tay một cái.

"Chào buổi sáng.

"
Trương Giác uể oải đáp lại một tiếng, chậm rì rì ngồi vào hàng thứ nhất, Trần Tư Giai vừa vặn ngồi phía sau cậu, đúng lúc nhìn thấy Trương Giác lấy ra một chiếc hộp nhựa từ trong túi quần to đùng ra, bên trong là hai miếng Dalieba, một đống rau xà lách, bắp cải tím, măng tây, một cái đùi gà được kẹp ở giữa.

Không có mayonnaise, thậm chí ngay cả nước dấm chua cũng không có, chỉ có mùi thơm của nước cốt chanh, bảo đảm rất bổ dưỡng và không tăng cân.

Trong miệng Trương Giác ngậm đồ ăn, vừa ăn vừa lấy sách ra đâu vào đấy, đem dụng cụ học tập của mình ra, mở ra một quyển sách ra nhìn, chờ Dalieba bị tiêu diệt sạch sẽ, Trương Giác lại từ túi quần bên trái lấy ra một chai nước khoáng.

Chờ một chút, nước khoáng?
Người này ùng ục ùng ục xong nửa bình nước, lại từ trong túi áo lấy ra hai quả trứng luộc, Trần Tư Giai một tay chống cằm, câu được câu không trò chuyện với cậu.

"Thói quen nhét một đống đồ vào túi của cậu vẫn không thay đổi, lần này đi Nhật Bản cảm giác thế nào?"
Bóc quả trứng xong, Trương Giác cắn một lần nửa quả, mơ hồ trả lời: "Rất tốt, địa điểm tổ chức cuộc thi là địa điểm trượt băng nghệ thuật Thế vận hội mùa đông Nagano 1998, mặt băng rất tốt, trượt rất là trơn tru.

"
Trần Tư Giai một tay ôm má: "Nghe nói cậu đã bỏ xa vị trí thứ hai với 40 điểm, còn phá kỷ lục thế giới bài thi ngắn tổ thiếu niên, lúc đó tớ ở nhà xem tivi, đài truyền hình tỉnh phát cho cậu một cảnh quay nửa phút trong phần tin tức, lúc cuối chương trình không phát nhạc mà cũng phát tiết mục của cậu, sao bọn họ lại không chiếu màn trượt băng tự do của cậu chứ?"
Lần trước khi Trương Giác giành chức vô địch thiếu niên thế giới, TV đã đồng thời phát cả bài thi ngắn và trượt băng tự do, bởi vì thi đấu phân trạm sẽ không phát sóng trực tiếp trên ti vi, nếu muốn xem trận đấu thì chỉ có thể tìm trên internet, nhưng mà mạng trực tuyến năm 2011 vẫn cứ như vậy, lần đầu tiên xem video thi đấu được tải lên không thể nghi ngờ là đang nằm mơ mà, Trần Tư Giai ban đầu chỉ đến đài truyền hình để xem tiết mục của Trương Giác.

Trương Giác ngại ngùng nở nụ cười: "Bởi vì trượt băng tự do của tớ lần này có thể thắng chủ yếu là do đối thủ quá cùi bắp, bị ngã nhiều hơn tớ mà thôi.

"
Cậu đã thực hiện hai lần nhảy bốn vòng trong lúc trượt tự do, một là nhảy đơn 4S, hai là nhảy 4S+2T, kết quả không hề ngạc nhiên chút nào mà té cái rầm, nếu không phải sau đó được hai cái 3A bù lại không ít điểm, cậu có khả năng chỉ nhận được huy chương bạc thôi.


Lúc ở trong kiss & cry, huấn luyện viên Tống, huấn luyện viên Thẩm, huấn luyện viên Trương đều tối sầm mặt, một người còn đánh một phát vào gáy Trương Giác, sau khi xem điểm xong thì vừa đi vừa mắng đứa nhỏ.

Giành giải quán quân mà còn bị mắng, Trương Giác cũng coi như là là người độc nhất.

Trần Tư Giai cũng biết rõ cái phong cách thi đấu bừa bãi này của Trương Giác, nhưng là vẫn khó hiểu: "! Có phải cậu chưa bị huấn luyện viên mắng đủ hay không, sao mà cứ bừa bãi như vậy?"
Trương Giác: "Bởi vì bây giờ là nửa đầu mùa giải, gặp phải toàn đối thủ yếu, bừa một chút cũng không sợ.

"
Sau khi ăn xong quả trứng luộc, Trương Giác lấy hộp cơm trưa trong cặp sách rồi mở ra, bên trong là một phần đầy cơm lúa mạch, tôm bóc vỏ, sườn bò rán, cá ngừ đại dương, bông cải xanh!
Bởi vì vận động viên cần phải chú ý đến chế độ ăn uống của mình, bữa trưa của Trương Giác đều là tự mang theo, hộp cơm lớn ba tầng 30x20 là quà tặng của Hayato Terakami gửi qua đường bưu điện, màu xanh của cỏ làm nền, trên nắp hộp là một cành hoa anh đào với đầy phấn tuyết, buổi trưa mang đến phòng làm việc dùng lò vi sóng của giáo viên là có thể ăn.

Trần Tư Giai: "Chờ đã, cái này không phải là hộp cơm mà cậu thường ăn buổi trưa sao?"
Trương Giác ăn vài ngụm cơm: "Không ai quy định hộp cơm trưa nhất định phải ăn buổi trưa nha.

"
Người này sảng khoái ăn một phần ba bữa trưa của mình rồi mới ung dung cất đồ lại cẩn thận, bắt đầu học từ vựng, tiết tự học buổi sáng hôm nay là giáo viên tiếng Anh đến xem, đến lúc đó nhất định là phải nghe viết, phương diện này là Trương Giác yếu nhất, không làm gì thì thì tiêu đời là cái chắc, chỉ cần tạm thời nước đến chân mới nhảy.

Học lấy học để, mí mắt dần dần rũ xuống, Ứng Đông Mai mới bước vào phòng học thì đúng lúc nhìn thấy Trương Giác nằm úp sấp trên bàn bắt đầu ngủ, khóe miệng cô giật giật, lúc đi ngang qua bàn Trương Giác bàn, tiện tay cuộc cuốn sách tiếng Anh lại gõ vào đầu cậu nhóc một cái.

Trương Giác uốn éo ngồi dậy, người còn chưa kịp tỉnh táo thì đã ngẩng đầu nở một nụ cười nhẹ nhàng dễ thương, Ứng Đông Mai thiếu chút nữa không kìm được vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, cuối cùng dựa vào sự chính trực của một giáo viên mà cố gắng chịu đựng.

Bọn nhỏ đều lớn rồi, cô lại là một giáo viên nữ, làm sao lại có thể tùy tiện nhéo vào một nam sinh 14 tuổi chứ? Như vậy không được, phải bồi dưỡng cho bọn nhọ cảm giác khoảng cách với người khác giới.

Cô tức giận hỏi: "Nhóc con đêm hôm qua đi ăn trộm à? Tiết tự học mà còn ngủ gà ngủ gật.

"
Trương Giác rất xấu hổ: "Em không kịp mua vé máy bay, sáng sớm nay mới đến Đông Bắc, em xin lỗi cô.

"
Cậu vừa nói như thế, giáo viên càng không nỡ làm khó cậu, đứa nhỏ vì theo kịp học tập mà bay về nước trong đêm, phỏng chừng còn chưa có thời gian nghỉ ngơi, đây là loại tinh thần gì! Cuối cùng cũng là phất tay một cái cho qua chuyện.

Trương Giác cũng không nói dối, mãi đến ba giờ sáng cậu mới trở lại thành phố H, dù cho cậu vẫn luôn ngủ trên máy bay, lúc xuống máy bay về nhà vẫn tiếp tục ngủ, nhưng do giấc ngủ bị đứt quãng cùng với chuyến hành trình vẫn khiến cậu không có tinh thần.

Vì để có tinh thần đối phó với việc học, ngay khi co 30 phút nghỉ ngơi giữa giờ tự học và tiết học đầu tiên, Trương Giác cởi áo khoác ra, xoay xoay cổ tay cổ chân rồi ra sân luyện tập.

Trần Tư Giai hỏi cậu: "Trương Giác, sao cậu là đi ra ngoài? Bên ngoài lạnh lắm luôn, cậu không phải là sợ lạnh sao?"
Trương Giác trả lời: "Tớ tùy tiện chạy một chút, nếu không thì sẽ không có tinh thần để lên lớp.

"
Cửa sổ lớp học bọn họ vừa vặn đối diện với sân luyện tập, Trần Tư Giai nằm nhoài bệ cửa sổ, đếm tới cuối cùng, phát hiện người này chạy 15 vòng rồi mới dừng lại, sân luyện tập của trường học cũng là một vòng đua tiêu chuẩn 400 mét, cho nên Trương Giác tùy tiện chạy một phát là 6000 mét.

Vận động viên tùy tiện chạy một chút, ha ha.


Chạy bộ thực sự là một việc rất nhàm chán và buồn tẻ, có đôi khi phải mất bốn mươi đến năm mươi phút để chạy, ngoại trừ việc lặp đi lặp lại động tác tay và chân một cách máy móc, não thì gần như là trống rỗng, Trương Giác có thói quen khi chạy là đeo tai nghe nghe nhạc, lúc mà chạy tùy tiện kết thúc, trong máy mp3 là đến bài《 Bên bờ hồ Baikal 》.

Trùng hợp là, người hát bài này cũng từng là một học sinh trường tam trung, Trương Giác hiện tại được coi như học đệ của người ta.

Còn có một việc trùng hợp hơn, đó là tuần này bọn họ tổ chức kỳ thi giữa kỳ, tuần trước thì Trương Giác phải thi đấu, tuần sau lại phải thi, đây cũng là nguyên nhân mà Trương Giác cắn răng không nằm trong nhà ngủ mà còn kiên cường đến trường học tập.

Đừng nhìn vào những kỳ thi trước đây cậu luôn đứng trong top năm vị trí đầu trong lớp, nhưng tam trung là trường trọng điểm nổi danh toàn tỉnh, dù cho không phải là trường nổi bật nhất, Trương Thanh Yến đã nói rằng nếu như thành tích của cậu tụt xuống, thời gian huấn luyện trượt băng nghệ thuật của Trương Giác sẽ bị cắt giảm.

Nhưng đây là mùa giải cuối cùng mà cậu có thể duy trì được trạng thái đỉnh cao của mình, Trương Giác đã chi tiền là một bộ trang phục thi đấu đẹp đẽ rồi, còn biên soạn tiết mục tinh tế, thậm chí còn bỏ không ít tâm huyết vào màn biểu diễn trượt băng.

Nếu như không thể dồn sức cho mùa giải năm nay, cậu cũng sẽ cảm thấy có lỗi cho những nỗ lực của mình trong vòng hai năm qua.

Hơn nữa kể từ khi dẫn dắt Trương Giác, địa vị huấn luyện viên của Trương Tuấn Bảo đã được tăng lên mạnh mẽ, hắn hiện được công nhận là huấn luyện viên trượt băng đơn mà hầu hết mọi người đều muốn gửi con cho hắn, nếu như Trương Giác có thể trước khi giải nghệ mà trượt xuất sắc hơn một chút, cho dù sau này cậu có rời đi thì ông cậu mình cũng không sợ không có nguồn học trò tốt.

Cho nên nhất định phải học tập thật giỏi để đảm bảo thời gian luyện tập, sau đó trên sàn thi đấu phải phát huy thật tốt mới được.

Duy trì lượng chất béo thấp trong cơ thể trong thời gian dài sẽ là chậm thời gian dậy thì của vận động viên, hơn nữa hiện tại cậu ăn uốn cực kỳ lành mạnh, trong thực phẩm nhập khẩu đều không có hormone, vì vậy sự phát triển của Trương Giác thậm chí còn muộn hơn.

Ở cái tuổi 14, vóc dáng Trương Giác tuy rằng còn chưa bắt đầu phát triển những cũng đã bắt đầu thay đổi giọng nói, nửa năm nay giọng nói của cậu bị bể cứ như con vịt, mà bây giờ giọng nói của cậu vẫn là giọng trẻ con trong trẻo, khớp xương cũng chưa từng đau nhức.

Nếu như số may, nói không chừng còn được ở lại tổ thiếu niên một năm.

Trương Giác thở phào, phát hiện hơi thở thở ra toàn là khí trắng, đợt lạnh phía Bắc song Hoài cũng đến sớm.

Nếu như hiện tại ngừng tập thể dục thì sức nóng trên cơ thể sẽ nhanh nhóng biến mất và còn thể là bị cảm lạnh, nghĩ như thế, Trương Giác chạy một mạch trở lại lớp học.

Tiết học đầu tiên là môn văn, Trương Giác sờ sờ vào hộc bàng, không lấy sách vở ra mà lại tìm thấy một tấm bưu thiếp.

Mặt sau của tấm bưu thiếp là hình ảnh Trương Giác mặc trang phục thi đấu màu xanh nhạt đứng trên băng, mặt trước là một dòng chữ viết tay đoan chính và mạnh mẽ.

"Tôi thích cậu.

"
Người viết thư không để lại tên tuổi, nhưng liên tục ba ngày tiếp theo, Trương Giác đều nhận được tấm bưu thiếp đó.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.