Trượt Băng Nghệ Thuật Càng Thích Hợp Để Tôi Tham Gia Thế Vận Hội

Chương 90: Phong Bế





Có một ngày nghỉ giữa bài thi ngắn và trượt băng tự do của đơn nam, rất nhiều tuyển thủ sẽ sử dụng ngày này để luyện tập một lần cuối trên sân băng, tăng sự thuần thục của bản thân trên sân bãi, cũng là lần cuối cùng rèn luyện trượt băng tự do.

Trương Giác trước đây cũng sẽ làm như vậy, nhưng trước đó cậu chưa từng bị chấn thương nặng như căng dây chằng này bao giờ.

Lúc này không thể tập luyện, ở trong khách sạn thì không có chuyện gì để làm, làm bài tập về nhà thôi, cậu đã sớm hoàn thành tất cả các sách bài tập cho học kỳ này, ngay cả《 Đề thi tuyển sinh đại học năm năm và thi thử ba năm 》 của Tần Tuyết Quân gửi qua bưu điện cũng được cậu làm gần xong rồi, những thứ khác như những quyển sách linh tinh trong nước của Vương Hậu Hùng cũng đã được hoàn thành.

Trương Giác nghĩ như vậy, mới phát hiện đại khái là bởi vì thời gian học ở trường quá ít, phần lớn thời gian đều là tự học, cho nên cậu đã quá chăm chỉ làm bài tập, rất nhiều bài thi nổi tiếng cậu cũng đã làm qua.

Ừm, tuy rằng đời trước cậu đã hoàn toàn tỉnh ngộ là không thể dạo chơi ở cấp ba, lúc bắt đầu nỗ lực chăm chỉ, cậu đã liều mạng trải qua việc làm bài thi, sống lại một đời thì thủ pháp làm bài thi thuần thục hơn là điều rất bình thường nha.

Ấn theo sự phát triển này của cậu thì khả năng cậu tiếp tục trượt băng sau khi dậy thì là rất thấp, sang năm nếu như chuyên tâm ôn luyện, nói không chừng sau khi cậu sống lại một đời có thể chạm mặt top 2, cho dù cậu không theo học được hai ngôi trường danh giá đó thì hy vọng C9* cũng sẽ rất cao.

*C9 là liên minh các trường đại học hàng đầu Trung Quốc.

Dù sao thì cậu vốn cũng rất thông minh mà, ở đây cậu còn muốn cảm ơn mẹ mình, Trương nữ sĩ đã cống hiến gen, thường người ta hay nói đứa nhỏ thông mình là người mẹ chiếm 60%, cho nên nếu như người bố không khôn lắm mà lấy được một người vợ thông minh thì con cái đời sau sẽ được trở mình rồi.

Người ta nói rằng cha ruột của Trương Giác sẽ không thể chạm tới mọi trường đại học ở Bắc Kinh nếu hắn không phải là sinh viên thể thao, cho nên bản thân Trương Giác là một ví dụ rất điển hình khi được trở mình nhờ sự thông minh của mẹ cậu.

Thật ra Trương Tuấn Bảo cũng rất thông minh, chớ có nhìn hắn học đại học thể dục, đó là trường 211 đàng hoàng ra dáng đó, hơn nữa Trương Tuấn Bảo đã không thể hiện tốt như một vận động viên khi hắn còn đang hoạt động, hắn có thể vào đại học này là nhờ chạt nước rút trong hai năm cấp ba rồi thi lên.

Điểm số của họ ở tỉnh H không thấp, số điểm 580 của Trương Tuấn Bảo cũng gần so với điểm chuẩn của Đại học thể thao Bắc Kinh.

Cho nên nếu không chiến đấu trong mùa giải này, chờ đến mùa giải sau đã không kịp nữa rồi.

Cậu bạn nhỏ ngồi trên giường suy nghĩ một lúc, nhớ ra hồi đời trước cậu rất quan tâm đến chiều cao của mình, tuy rằng 1m79 nghe cũng không tồi, nhưng cậu vẫn luôn rất quật cường nói mình 1m8, dù sao thì cậu cũng rất để ý đến 1 cm kia.

Nhưng cho tới bây giờ, cậu lại thực sự có ý muốn ngủ không ngon, kích động muốn kìm hãm lại cơ thể đang phát triển kia.

Không được không được, mặc dù phải trượt băng, nhưng như thế sẽ không tốt.

Trương Giác nhắm mắt lại ngủ, sau đó mở mắt ra, trằn trọc 10 phút, cuối cùng thua với khát vọng ngủ say của cơ thể trẻ tuổi.


Ngày hôm sau, bốn giờ sáng, không có bài tập có thể làm, sách cũng hiếm không muốn đọc, Trương Giác bật TV trong phòng lên, phát hiện tiếng Nga đối với cậu mà nói còn hay hơn cả cuốn thiên thư.

Nhân tiện, có vẻ như cuộc chiến tâm linh của mùa này đang được phát lại trên TV?
Suy nghĩ hồi lâu, Trương Giác đột nhiên nhớ tới kể từ lúc mình ra nước ngoài thi đấu, thế nhưng rất ít khi đi ra ngoài dạo phố.

Cậu không phải là đứa nhỏ đặc biệt yên tĩnh, nhưng chỉ cần bắt đầu thi đấu, Trương Giác sẽ dành phần lớn sức lực cho việc thi đấu vì tham vọng quá lớn của mình, cũng là khi tham gia biểu diễn thương mại, cậu liền bị bên phía ban tổ chức giới thiệu một số nơi để đi chơi.

Vì vậy đứa nhỏ quyết đoán gọi điện thoại cho nữ sĩ Trương Thanh Yến, trong nước lúc này là 11 giờ, cũng không biết người trong nhà đã ngủ chưa, điện thoại vừa chuyển đi, người bắt máy là Hứa ba ba.

Hắn thở hổn hển nói nhỏ: "Tiểu Ngọc à, chuyện gì thế? Chỗ bên con là 4 giờ sáng rồi đi, sao con còn chưa ngủ?"
Sau một hồi quan tâm, Trương Giác trả lời: "Ba, bữa nay con không phải thi đấu, con chuẩn bị ra ngoài đi dạo mua sắm, ba có muốn con mua gì không?"
Hứa Nham im lặng một lúc, rồi lấy ra một danh sách.

Cậu lấy sổ tay ra ghi lại: "Sữa dưỡng ẩm da tay, mặt nạ, bôi axit hyaluronic! "
Ôi chao, phương diện sản phẩm chăm sóc da ở Nga thế nhưng Hứa ba ba cũng biết, nhưng cũng dễ hiểu mà, dù sao thì mỹ phẩm dưỡng da trong nhà đều do hắn mua, bao gồm cả kem dưỡng da, kem dưỡng da ban đêm, kem mắt, lotion! của Trương nữ sĩ.

Không cần phải có đồ trang điểm, bơi vì thân thể cô rất tốt, khí sắc hồng hào, ngay cả phấn má hồng và son môi cũng chưa từng dùng tới.

"Muốn con mua Dalieba hay là xúc xích Nga?"
Hứa ba ba: "Không cần không cần, bảo bối cực khổ rồi, mẹ con đang bắt ba ba học bù đây, cho nên cúp trước nha, bye bye.

"
Tít tít ——
Hắn vội vội vàng vàng cúp điện thoại, khiến Trương Giác thiệt không hiểu ra làm sao, sau đó rung đùi đắc ý cảm thán: "Ôi, may mà Nhị Đức cũng thừa hưởng khả năng đọc sách từ mẹ.

"
Nếu như Hứa Đức Lạp sau khi tốt nghiệp đại học mà còn phải học bù giống như ba ba, giá phơi quần áo mà Trương nữ sĩ đánh dùng để đánh Tiểu Ngọc sẽ phải đánh lên cái mông nhỏ của Nhị Đức mất.

Cậu bạn nhỏ thu dọn đồ đạc, chờ nhóm huấn luyện viên rời giường thì đeo cặp nhỏ đứng trước cửa, xin ra ngoài đi chơi.

Không phải là cậu không muốn ra ngoài đi chơi một mình, nhưng là người nước ngoài, sẽ rất không thích hợp đi dạo khắp nơi ở Nga, chỉ là một điểm dễ dàng bị chú cảnh sát tuần tra điều tra hộ chiếu cũng rất phiền, hơn nữa lỡ như đụng phải cướp giật, Trương Giác què một chân cũng không tiện đánh nhau.

Cậu hiện tại không có hứng thú cùng những người khác hô vang "Thánh kiếm Bạch Đế, đệ nhất kiếm Hoa Hạ ".

Quan trọng nhất là, cậu cần một vật cưỡi, hiện tại Trương Giác không có cách nào đi quá xa một mình.

Trương Tuấn Bảo: "Mới giờ này mà đi ra ngoài cái gì? Ăn sáng chưa? Hay là ăn xong rồi chúng ta đi?"
Trương Tiểu Ngọc nói cậu ăn rồi, hiện tại rất muốn đi ra ngoài.

Thẩm Lưu cam chịu số phận nhận mệnh cõng thằng nhỏ đến cửa hàng KFC gần đó, Trương Giác ăn rồi nhưng bọn họ còn chưa ăn đây, ông cậu gọi món khoai tây nghiền thơm phức, làm bộ ngồi ăn ngon lành trước mặt Trương Giác, Trương Giác cũng không giận, lấy điện thoại nhỏ ra chụp ảnh ông cậu đang ăn ngấu nghiên.

Từ khi trong tay có một số tiền dự phòng, cậu đổi cho mình một chiếc điện thoại có độ phân giải cao hơn, nhưng mà vẫn cảm thấy mạng vẫn thiệt là chậm.

5G ơi, nhanh đến đây đi, Trương Tiểu Ngọc đã không quen với thế giới không có em nữa.

"Cậu, tấm hình này của cậu thiệt đẹp nha, cậu có muốn đăng lên weibo không?"
Trương Giác đã tạo tài khoản weibo cho mọi người trong nhà, hơn nữa còn chia đại hào và tiểu hào, từ khi phát hiện ông cậu cũng có thể tiếp nhận đại ngôn, Trương Giác liền nhận ra trên người ông cậu nhà mình có cơ hội kinh doanh, cảm thấy có thể tạo cơ hội thích hợp cho ông cậu làm ăn chút.

Ông cậu già của cậu vẫn chưa thoát khỏi kiếp cô đơn, miệng mồm thì ương ngạnh, cư luôn không chịu thừa nhận sau này sẽ dựa vào Trương Tiểu Ngọc để dưỡng lão, ấy thế mà bản thân mình không giỏi quản lý tài chính, cứ có tiền là đầu tư hết vô người Trương Giác, 800 tệ mua kem dưỡng thể nói mua liền ma, Trương Giác còn đang suy nghĩ kiếm thêm nhiều tiền dưỡng lão cho ông cậu, sau này Bitcoin tới tay, chuyện đầu tiên Trương Giác làm là chọn khu vực tốt mua một căn nhà và một cửa hàng mặt tiền, để trong tay ông cậu có nhiều tài sản ổn định hơn.

Haiz, người lớn không hiểu chuyện, chỉ có thể để cho đứa nhỏ đảm đương nhiều hơn thôi.

Trương Tuấn Bảo cũng không ngẩng đầu lên: "Không phải con biết mật khẩu weibo của cậu sao? Con đăng lên cho cậu đi.

"
Trương Giác ồ một tiếng, dùng tài khoản weibo đăng hình.

Trương Tuấn Bảo V
Huấn luyện viên trượt băng đơn tỉnh H
# Bữa sáng #
Hình bữa sáng
Ở khu vực bình luận bên dưới, một nhóm người hâm mộ hô hào huấn luyện viên Trương đăng ảnh selfie rồi, nhưng Trương Giác vẫn cứ không đăng.

Thẩm Lưu đối với cái này nghĩ mãi mà không ra: "Tiểu Ngọc, không phải em chụp hình ông cậu rồi à? Sao không đăng tấm đó?"
Trương Giác lắc đầu: "Trước tiên tung một đợt marketing đói khát trước, chờ đến tối lại dùng tài khoản của em đăng hình ông cậu, như vậy người hâm mộ sẽ càng cao hứng hớn.


"
Tuy rằng trình độ marketing của Trương Giác ở mức trung bình, không sánh được với người nào đó đi ăn mộ bữa cơm với người cố vấn còn chu môi chụp hình chung, nhưng ở chung với Bạch Tiểu Trân mưa dầm thấm đất lâu như vậy, nên có một số chuyện cậu cũng hiểu, có vài thứ không thể ra mắt ngay để thỏa lòng người hâm mộ được, quá dễ dàng để có được, đồ ăn của ông cậu dù có ngon đến đâu thì cũng hiện ra có chút rẻ tiền.

Thẩm Lưu đột nhiên tỉnh ngộ, cảm thấy mình đã học được điều gì đó.

Xét cho cùng, công việc chính của Trương Tuấn Bảo không phải là cao nhân weibo, mà là huấn luyện viên trượt băng nghệ thuật, cho nên mặc dù Trương Giác có sử dụng một số thủ thuật nhỏ, nhưng cũng sẽ không marketing quá nhiều, tần suất đăng blog thông thường của cậu là ba ngày một lần, một trong số đó vẫn là video giảng dạy khoa học phổ thông do chính Trương Tuấn Bảo đăng tải, phong cách được mọi người cho rằng đây là một huấn luyện viên nghiêm túc, rất ít khi kinh doanh, chỉ là bởi vì tuổi còn trẻ nên mới chơi thử cái trò của người trẻ tuổi thôi.

Nếu như Trương Giác thật sự muốn bồi dưỡng cậu mình theo hướng người nổi tiếng trên internest, chắc chắn lúc này là phải sử dụng Twitter, trong bộ môn trượt băng nghệ thuật, weibo không phải là xu hương chủ đạo, mà là Twitter.

Cậu không biết là, cậu và lão cậu không chơi Twitter, nhưng Thẩm Lưu là một người có đầy đủ tài khoản Weibo và Twitter.

Huấn luyện viên Thẩm một bên gặm hamburger, một bên nhân lúc rảnh rỗi sử dụng cả hai tài khoản xã hội, trong nước có mẹ của Từ Xước đăng tin tức Từ Xước ra ngoài thi đấu, hình thể được duy trì rất ổn định, phong độ cũng ngày càng ổn định hơn, ở nước ngoài, vị huấn luyện viên đơn nam Nga của Vadim, người không thể thực hiện cú nhảy bốn vòng bằng cách dựa vào sức mạnh mà là dùng tốc độ để thực hiện chúng thì lại phát ra những món quả đắt tiền để công kích người hâm mộ của Vasily.

Sau đó fan của Vadim còn photoshop một cái đầu chó lên người Sergei, nói rằng họ không hài lòng với nhị ca Đại Nga vì đã không cho Vadim của họ một sắc mặt tốt.

Mà đây đúng là cũng là nguyên nhân Thẩm Lưu chú ý đến tất cả các vận động viên trượt băng nghệ thuật và cả huấn luyện viên người Nga, bởi vì những mối hận thù và ác cảm của môn trượt băng nghệ thuật Nga rất đặc sắc từ những năm 1980, vĩnh viễn không bao giờ khiến người ta thất vọng, chỉ cần những quả dưa của bọn họ thôi cũng đã khiến bụng nhóm hâm mộ trượt băng no căng, đặc biệt là những cổ động viên Nga rất thẳng, xé lên thì lại càng đẹp mắt.

Ở Nga, tiếng Anh không phải là ngôn ngữ thông dụng, khi đi taxi mà nói tiếng Anh là vô ích, khoa tay múa chân thì hiệu quả càng cao hơn, may là Thẩm Lưu biết nói tiếng Nga, khi âm thanh đạn lưỡi lưu loát của hắn phát ra, chỉ số thân thiện của người lái xen gay lập tức tăng lên vài phần trăm điểm, thậm chí còn bật ngón cái với Thẩm Lưu.

Sau đó bọn họ đến phố Korchagin, đúng, chính là con phố mà nhà văn đã viết cuốn《 Thép đã tôi thế đấy 》và tạo nên hình tượng bất hủ của Pavel Korchagin đã từng sống ở đó, Trương Giác hồi học sơ trung đã viết ba bài viết cảm tưởng sau khi đọc cuốn sách này, tự nhiên là tình cảm sâu sắc.

Ngoài ra, phong cảnh của tháp núi ở Sochi cũng không tồi, quan trọng nhất là, bên cạnh Trương Giác có ông cậu và Thẩm ca yêu thương mình, việc ở chung với người thân của mình càng dễ tạo ra những kỷ niệm đẹp hơn.

Mà khoảng cách từ tháp núi đến nội thành có 3 km, cho nên từ đó trở về cũng đủ một ngày để chơi, mọi người vội vàng mua đồ để mang về nước, trên đường thì bắt gặp Shiro Keiko cũng đang đi mua sắm.

Trong lúc mua sắm thì cô gái nhỏ tiếc nuối nói với bọn họ: "Đáng tiếc chúng ta không thể đến đây thứ năm tuần thứ tư của tháng 11, khi đó vừa vặn là Black Friday luôn, đâu đâu cũng cũng có gian hàng giảm giá, rất nhiều thương hiệu giảm giá đến 50% luôn đó! Chị gái tớ trước đây một lần đụng phải Black Friday, sau đó chị ấy mua tất cả mỹ phẩm cho cả nhà trong một năm luôn!"
Trương Giác hết sức bội phục: "Sao mà cô ấy có thể mang nhiều đồ như thế về được?"
Keiko: "Đương nhiên là gửi qua đường bưu điện, nhưng mà gửi đường bưu điện ở Nga có chút lắt léo, có lúc thì gửi cực kỳ nhanh, như hồi lần gửi mỹ phẩm đó, chỉ mất một tháng để tới nhà bọn tớ, cũng không biết nhân viên hậu cần làm cách nào mà có thể hiểu được cái địa chỉ sứt sẹo nhà tụi tớ do chị ấy vẽ theo lời dịch của ai đó, sau đó chị ấy đã sử dụng cái đó để gửi một bộ đồ dùng bằng thiếc, rồi cho tới bây giờ nó vẫn chưa cập bến nhà tớ luôn.

"
"Hai năm trời luôn đó, vậy mà không nhìn thấy bóng dáng, lúc gọi điện thoại khiếu nại, tiếng Anh kiểu Nga và tiếng Anh kiểu Nhật hợp chung một chỗ lại là một tràng tai nạn, sau đó chị tớ từ bỏ hoàn toàn số tiền bồi thường, nói nếu như truy cứu nữa sẽ giảm tuổi thọ.

"
Keiko thở dài: "Bưu chính của bọn họ còn không ổn định bằng trượt băng tự do của Tama-chan.

"
Trương Giác: "Có cái gì thì nói cho rõ ràng, đừng có mà nói đía tớ.

"
Co Keiko gia nhập đã làm cho hành trình mua sắm của bọn họ trở nên thú vị hơn.

Cô có nhiều kinh nghiệm mua sắm ở nước ngoài do chị gái truyền lại, thông thuộc các loại kiến thức, ở những địa phương không có biển hiệu tiếng Anh, cô có thể thành thạo sử dụng ngôn ngữ cơ thể để thể hiện ý muốn của mình, hơn nữa mọi người tụ họp lại thì có thể giảm giá nhiều hơn.

Quan trọng nhất là, Keiko nhắc nhở bọn họ, khi mua đồ ở Nga có thể sử dụng một ít ngoại tệ thích hợp.

Tỷ như RMB, dollar Mỹ đều là loại tiền tệ rất phổ biến, điều này là do đồng Rúp đã bị mất giá đáng kể vì một số lý do và một số thương gia tìm thấy một loại tiền tệ có độ ổn định cao để đáng tin cậy hơn.

Hiện tại thanh toán bằng điện thoại còn chưa được đẩy mạnh, mà trong bóp tiền của Trương Giác chỉ còn đúng 1000 tệ tiền mặt, tiêu hết vào ngày đó theo đúng nghĩa đen, có thể thấy được không thể coi thường sức mua sắm của đàn ông.

Tiêu tiền là một trong những thứ giải tỏa áp lực nhất trên đời, không quan tâm sau đó có hối hận hay không, ít nhất là khi mở hầu bao ra thì trong lòng thật sự rất sảng khoái, Trương Giác chính là như vậy, dạo chơi một ngày, mua một đống đồ, khiến cho trái tim của cậu đang gánh chịu áp lực được giải tỏa không ít.

Khi đi ngang qua một nơi nào đó trên phố hẳn là một cửa hàng, Trương Giác nhìn thấy những con búp bê Matryoshka đặc biệt xinh đẹp ở cửa sổ, một trong số đó có Hồng Thập Tự ở trên ngực, chăc là một bác sĩ, còn có một cô gái nhỏ mặc kimono.

Cậu leo xuống lưng của Dương Chí Viễn, khập khễnh nhảy vào, cầm hai con búp bê xuống, đưa một trong số đó cho Keiko.

"Nè, cho cậu.

"
Keiko ôm con búp bê Matryoshka cười gật đầu: "Ừm, tớ sẽ đưa cho chị.

"
"Không phải tặng cái đó cho chị cậu, đây là thứ tớ muốn tặng cho cô ấy.

"
Trương Giác đưa một chuỗi vòng cổ hổ phách cho Keiko: "Búp bê Matryoshka là tặng cho cậu, thành tích của cậu rất tốt, sang năm chắc cần phải thăng tổ để tham gia Sochi đúng không? Cùng nhau cố gắng nhé.


"
Cậu và Kanoko là bạn tốt của nhau, nhưng đối với cô gái này về sau trong tám năm mang trên mình thiên chức của nhất tỷ đơn nữ Nhật Bản, bất kể cô ấy đã qua giai đoạn phát triển hay bị chấn thương nặng, trong lòng Trương Giác cũng rất kính nể.

Dù sao thì trên người cậu cũng đang trong giai đoạn phát triển, trên người cũng mang chấn thương, cũng là dòng độc đinh nhất ca của hạng mục trong nước, cậu biết rõ vượt qua những điều này có bao nhiêu khó khăn, cô bé này lại một mình đi bảy năm, hơn nữa cô và Kanoko là chị em ruột, trên người chị cô có di truyền ung thư máu, trên lý thuyết mà nói Keiko cũng không an toàn, nhưng cô vẫn kiên trì cho đến khi vết thương nghiêm trọng đến mức không thể di chuyển được nữa.

Keiko chớp mắt, che miệng nở nụ cười, lại dùng sức gật đầu, âm thanh ngọt ngào.

"Ừm! Cũng chúc cậu sớm ngày vượt qua giai đoạn phát triển!"
Cuối cùng Keiko mời bọn họ ăn trứng suối nước nóng mà cô ấy mang qua, trên máy bay không cho phép mang trứng sống, nhưng trứng chín thì có thể, còn ăn trứng suối nước nóng cũng giống như trứng luộc! Dù sao thì cô ấy đã mang chúng đến đây thành công, Trương Giác cũng cảm thấy ăn ngon lắm.

Chỉ là không biết vì sao, ông cậu vỗ vai cậu, vẻ mặt đau xót nói "Sau này cậu sẽ không bao giờ lo lắng con vật nhỏ là con không tìm được đối tượng nữa".

Thẩm Lưu phụ họa: "Đúng vậy, Tiểu Ngọc nói không chừng sẽ sớm thoát kiếp FA hơn chúng ta, nhưng huấn luyện viên không cho phép em yêu sớm, nếu không thì mẹ của em không chỉ đánh em, mà còn có thể hốt xác đám người giám thị bất lực này.

"
Dương Chí Viễn nói: "Cậu bạn nhỏ vốn là có một khuôn mặt không phải là lưu manh, sau khi trưởng thành sẽ rất được hoan nghênh đó.

"
Trương Giác không hiểu ra sao, cậu vốn đã rất được hoan nghênh rồi đó, biệt danh đệ nhất soái ca ở《 giấc mộng thiếu niên 307》cũng không phải là chính cậu lấy, mà là do người hâm mộ bình chọn trong trong một cuộc khảo sát, ngay cả anti-fan cũng không thể phủ nhận cậu có một gương mặt mang nhan sắc của thần được không?
Sống hai đời, Trương Giác có thể nghi ngờ mình không cao lớn, có thể nghi ngờ mình không thi nổi 985, có thể nghi ngờ mình không thể tham gia Thế vận hội, nhưng chưa từng nghi ngờ sắc đẹp của mình.

Đúng như người đại diện Bạch ca đã nói, tuy rằng Trương Giác là một thẳng nam khiến người đời hoài nghi nhân sinh, tài ăn nói của cậu chỉ có thể chạm đến một vài, nhưng chỉ cần cậu bước lên sân khấu, cậu chính là người đẹp trai nhất trong lòng khán giả!
Cậu quỳ ngồi trên giường, mở ra vali đựng trang phục trượt băng tự do của mình ra, cầm quần áo khoa tay múa chân ướm ở trước gương, thoả mãn gật đầu.

Rất tốt, mình đẹp trai như vậy, ngày mai nhất định mình sẽ là người đàn ông đẹp trai nhất trên sân, mình mà không ra sân thì sẽ là mất mát của người hâm mộ trượt băng toàn thế giới, mình nên tham gia cuộc tranh tài này, cần phải thể hiện nhiều màn trình diễn tuyệt với nhất có thể trước khi thể lực suy giảm, mới không phụ lòng máu và nước mắt mà mình đã rơi trên băng trong ba năm qua!
Cậu tìm cho mình rất nhiều lý do để giải nghệ, cũng tìm rất nhiều lý do để trượt, cái sau đánh bại cái trước, vì thế cậu lại tiếp tục tìm cho mình rất nhiều lý do để bản thân phong bế, thậm chí còn nghĩ ra ý nghĩ tự luyến là nếu như mình đẹp trai như thế mà không lên sân khấu thì sẽ là tổn thất của đại chúng.

Thực ra cuối cùng, cậu chỉ là bị trượt băng nghệ thuật áp đảo mà thôi, Trương Giác quyết định, lại một lần nữa đi gõ cửa phòng huấn luyện viên.

Trương Tuấn Bảo mở cửa, thì thấy cháu trai mình thần sắc kiên định nói: "Huấn luyện viên, hãy để con phong bế đi.

"
Trước ngày hôm nay, Trương Tuấn Bảo đã vô số lần ảo tương rằng Trương Tiểu Ngọc có thể trưởng thành, thể hiện dáng vẻ của một vận động viên không bao giờ bỏ cuộc và thách thức mọi khó khăn cho môn thể thao mà cậu yêu thích.

Bởi vì điều đó đồng nghĩa với việc Trương Giác cuối cùng đã chân chính yêu thích môn trượt băng, sẽ không còn mồm mép muốn làm idol nữa, muốn trở thành đại minh tinh khiến vô số người hâm mộ dõi theo nữa, thanh nhạc, ba lê đều không thể cướp Trương Giác ra khỏi vòng tay của trượt băng nghệ thuật nữa.

Nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ rằng ngày này sẽ đến, cũng đi kèm với một sự đau khổ khác mà hầu như các vận động viên không thể tránh khỏi.

Chấn thương.

Hắn mở miệng, gian nan trả lời: "Trương Giác, phong bế chỉ cần có mũi tiêm đầu tiên, thì sẽ có mũi tiêm thứ hai.

"
"Con biết.

"
"Con chỉ mới 15 tuổi.

"
"15 tuổi thì không thể dốc toàn lực để theo đuổi thắng lợi sao?"
"Có thể nơi này là Nga, là Sochi, người con phải đối mặt là Vasily, Sergei, bọn họ là tác chiến trên sân nhà, còn có McQueen và Martin, bọn họ đều có ưu thế hơn con, ngay cả con có phong bế, dưới tình huống đứng phía sau trong bài thi ngắn, con cảm thấy mình có thể lội ngược dòng khi đối mặt với những người này sao?"
Trương Giác nghiêm túc nhìn hắn: "Để con thử xem đi, liều mạng có thể sẽ thua, con thua cũng được, nhưng nếu không đánh, con sẽ hối hận".





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.