Trượt Vỏ Chuối, Xuyên Qua Rồi!!!

Chương 25: Don



[Loser oetori

Sen cheoghaneun geobjaengi

Motdoen yangachi

Geoul soge neon

Just a Loser oetori...]

-Chuyện gì?? Vương Khanh bắt điện thoại.

-Thiếu gia, phu nhân về rồi, bà ấy muốn gặp cậu!! Người ở đầu dây bên kia trả lời.

-Tôi biết rồi!!

Vương Khanh cúp máy, nhìn lên trời rồi thở dài một hơi...Nghĩ đến nó, miệng cong lên thành hình vòng cung "Cô ta thú vị thật!!"

_______________________________________________________________

5h pm

Nó chán nản đi về nhà, nãy giờ nó đi vòng quanh khu trung tâm XX hơn 2 tiếng rồi, vậy mà đến cả cọng tóc của White nó cũng không thấy, đến khi bụng nó kêu ột ột vì đói nó mới bỏ cuộc, để ngày mai tìm tiếp vậy, nếu White ở cùng thành phố với mình thì trước sau gì cũng gặp, về nhà ăn cơm, tắm rửa cái đã. Nhìn người đầy mồ hôi, nó cảm thán.

Biệt thự nhà họ Hoàng.

Bước vào trong, nó nhìn ngó xung quanh, ủa nhà không có ai à?? Không lẽ cái tên trời đánh kia về nhà hắn rồi sao??Haha, nếu được vậy thì tốt quá!! Lập tức nó hỏi cô giúp việc

-Cô Hành này, mọi người đi đâu hết rồi??

-Chào tiểu thư!! Thiếu gia gọi về nói là hôm nay clb bóng rổ ở trường có tổ chức tiệc gì đó nên sẽ về trễ, còn Lăng thiếu gia thì tôi không biết!!! Cô giúp việc hướng nó trả lời.

Mặt nó dần bừng sáng lên, miệng cười toe toét làm cho cô giúp việc khó hiểu, nó phấy phấy tay

-Vậy thì không có việc gì nữa đâu, tôi lên phòng đây, há há há há...!!! Nó cười ha hả đi lên tầng trên, vậy là tên đó đã đi về nhà hắn rồi, nó cảm thấy như được giải phóng, thế là từ nay không cần thấy cái mặt hắn ở nhà nữa, cảm giác này, mẹ nó, tuyệt thế!!!!

Vào phòng lấy con thú nhồi bông hình người, nó tiếp tục công đoạn cuối cùng, dán cái hình hắn lên trên đầu con thú nhồi bông, rồi lấy mấy cái áo len, áo ấm, găng tay hắn mua hôm trước tròng vào, cuối cùng cũng xong, nó để con thú nhồi bông trên giường, đấm một vào cái mặt Lăng Hạo Thiên dán trên đó, tâm trạng của nó bây giờ không tệ, thôi tha cho "hắn" vậy. Đúng lúc này, cô giúp việc chạy lên phòng nó đứng trước cửa làm cho nó hết hồn, không lẽ Lăng Hạo Thiên quay lại nhà nó rồi sao???

-Tiểu...tiểu thư, xin...xin cô cho tôi...tôi nghỉ việc hôm nay, chỉ một ngày hôm nay thôi, ngày mai tôi sẽ đi làm lại, tôi hứa, tiểu...tiểu thư..!!! Cô giúp việc mặt đầy lo lắng hướng nó cầu xin.

-Cô có chuyện gì à?? Nó thở phào, không phải cái tên kia quay lại, may quá.

-Lúc...lúc nãy tôi nhận được điện thoại từ người nhà, con...con...trai tôi mới vừa bị tai nạn, tôi..tôi lo quá, tiểu...thư xin cô cho tôi nghỉ một ngày hôm nay thôi!!! Cô giúp việc mặt gấp đến nỗi như muốn khóc, cô biết vào được đây làm việc là khó thế nào, công việc cũng không nhiều mà lương lại cao, ai mà chẳng muốn, vậy nên vì lí do gì cô cũng không dám nghỉ một ngày nào, cố gắng làm tốt việc của mình, nhưng...nhưng mà...con trai cô...

-Trời, vậy thì cô mau đi đi, còn đứng đây làm gì nữa, mau đi tới chỗ con cô đi, cũng không cần đi làm lại sớm đâu, tôi sẽ nói lại với dì tôi sau!! Nó hiểu cảm giác bây giờ của cô ấy như thế nào, bởi lẽ nó cũng đã trải qua rồi, nỗi sợ khi mất đi người thân có lẽ là cảm giác đáng sợ nhất đối với một con người.

-Vâng, vâng, cảm ơn tiểu thư, cảm ơn tiểu thư!! Cô giúp việc rối rít cám ơn rồi chạy nhanh nhất có thể xuống nhà.

Nó thở dài, lấy đồ đi vào phòng tắm, mong là con trai cô ấy không có việc gì.

30p trôi qua...

Nó ra khỏi phòng tắm, bước xuống dưới nhà, không thấy mặt cái tên kia cảm giác thật tuyệt a...

Bởi vì việc trong nhà hầu hết do Hà Phương quản lí nên ở đây chỉ thuê có một cô giúp việc, mà lúc nãy cô ấy cũng đi rồi nên tật xấu nó nổi lên. Nói đây là tật xấu chính là bọn đàn em của nó, hừ, chỉ là hát sau khi tắm thôi mà có gì đâu mà xấu, chỉ là giọng nó là chất giọng khó kiếm thôi mà, mỗi lần nó "hát" lên là cả bọn phải bịt lỗ tai.

Bây giờ tâm trạng nó không tệ, nó bật TV lên (TV kết nối mạng được nhé), bấm bài beat bài Don't stop của 5 Seconds Of Summer-một bài khá là sôi động, sau đó cầm cây chổi làm đàn ghita, khăn tắm quấn lên cổ làm áo choàng, ra sức gào thét lời bài hát, đầu tóc mới gội của nó quay tứ lung tung, chân còn đưa lên đưa xuống theo nhịp, nhìn nó bây giờ như bị bệnh vậy, nhưng nó mặc kệ, nhà còn ai nữa đâu mà thấy, nó "hát" hết mình.

[Don't stop doin' what you're doin'

Every time you move to the beat

It gets harder for me

And you know it, know it, know it

Don't stop cause you know that i like it

Every time you walk in the room

You got all eyes on you

And you know it, know it, know it...]

Khúc đầu nó "hát" còn cho tạm được, tới đoạn điệp khúc nó rống hết mình, cũng điên hết mình.

Ngoài cổng.

-Ở thành phố mà cũng có thú gào sao??-Vệ sĩ A

-Tôi không biết, nhưng mà nghe tiếng ghê thật!!-Vệ sĩ B

Cả 2 cùng ớn lạnh, bỗng thấy người đi tới rồi cúi chào

-Lăng thiếu gia!! Dù đây không phải là Lăng gia nhưng lão gia cũng nói qua, nếu Lăng thiếu gia đến thì cũng phải đối xử như người Hoàng gia vậy.

Lăng Hạo Thiên không nói gì đi thẳng vào trong, nghe tiếng gào thét thì hơi nhíu mày.

__________________________________________________

Nó gào thét một hồi, một bài mà nó lặp lại ba bốn lần, cảm thấy như có ai đang nhìn mình, nó quay lại, nhìn ra cửa chính.

(|||⊙△⊙)Nó vừa thấy gì kia??? Lăng Hạo Thiên đang đứng đó cầm điện thoại hướng về phía nó, nhìn cũng biết không chụp ảnh cũng là quay phim. Nó hóa đá rôi nhìn lại mình. Khăn tắm choàng cổ làm áo choàng, tóc bù xù như con điên, ống quần bên cao bên thấp, tay còn cầm cây chổi theo kiểu cầm ghita, một chân còn gác lên thành ghế. Lăng Hạo Thiên thấy nó dừng lại, nhìn nó rồi cười nói

-Don't stop, keep going!!!

Tiếp tục cái đầu anh!! Trời ơi, nó muốn lật bàn!! (╯‵□′)╯Tại sao hắn lại ở đây, chẳng phải hắn về nhà rồi sao??? Tại sao lúc nào nó mất mặt hắn cũng kịp thời quay phim thế này????

-Tại sao anh lại ở đây hảảảảả???

-Tôi có nói là tôi không ở đây nữa à??? Vừa nói vừa bấm bấm điện thoại rồi quay sang nó cười-Hình ảnh đẹp lắm, đẹp hơn cả cái video kia nữa!!! Tay còn cầm điện thoại lên quơ quơ.

Nó đã quên lí trí là gì, tay quăng cây chổi sang một bên, điên cuồng chạy về phía hắn rồi nhào lên cố giật cái điện thoại. Tất nhiên là Lăng Hạo Thiên sẽ không để cho nó giật được, tay nó chụp tới đâu hắn tránh chỗ đó. Lăng Hạo Thiên cao hơn Hoàng Y Nhã một cái đầu nên nó giật càng khó khăn hơn. Hai người anh tránh tôi giật mãi, cuối cùng nó đành giở chiêu cuối, dùng hết sức bật lên nhào vào người hắn, tay vươn ra lấy cái điện thoại. Lăng Hạo Thiên không ngờ nó nhào lên, mất trớn nên ngã xuống tay còn kéo theo nó làm nó ngã nằm đè lên. Đầu 2 người đụng vào nhau, và... cái gì đó thì mọi người biết rồi đấy.

Nó trợn mắt nhìn, Lăng Hạo Thiên cũng trợn mắt nhìn....

____________________________Hết chương 25.....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.