Trượt Vỏ Chuối, Xuyên Qua Rồi!!!

Chương 39: Hôn có vị gì?



Hạ Đông Triều dừng bước nhìn vào con ngõ nhỏ, chỉ thấy một bóng dáng một người con trai đưa lưng ra ngoài, đầu hơi cúi về phía trước, hai tay giữ vai người còn lại áp sát vào tường, nhìn cũng biết là đang làm chuyện gì. Hạ Đông Triều nhún vai một cái rồi rời đi, dù gì cô đã sống ở nước ngoài một vài năm nên đối với mấy chuyện này cũng không để ý mấy, với lại đứng đây nhìn người ta chằm chằm thế này thì không hay cho lắm. Chỉ là đang đi mà cứ có cảm giác ai đó nhìn chằm chằm mình nên Hạ Đông Triều mới quay lại xem, cô nghĩ thầm "Chắc là mình đa nghi rồi!!".

_______________________

Mắt nó mở to như muốn rớt ra, sốc tới nỗi cả người đơ như cây cơ, đứng cứng ngắc như tượng đá. Bỗng... kí ức ùa về...

[-Đông Tà này, có phải cái gì cậu cũng biết hết không? -Giọng nói còn hơi trẻ con vang lên sau lưng Hạ Đông Triều.

"Nhà thông thái" Hạ Đông Triều 12 tuổi quay lưng lại, dùng nửa con mắt liếc qua con nhóc trước mặt đang dùng ánh mắt chờ mong nhìn mình, mặt hiện vẻ còn phải hỏi sao?

Mai Bảo Lam 12 tuổi vui mừng, nở nụ cười tươi lên trên khuôn mặt tròn bầu bĩnh, ẩn hiện lúm đồng tiền trên má, hỏi

-Hay quá, tôi muốn hỏi cậu cái này!!

-Cái gì? -Giọng điệu hờ hững từ lúc sinh ra vẫn không đổi.

-Cậu có biết hôn có mùi vị gì không? Chua như chanh hay ngọt như kẹo? -Nó mắt sáng lên hỏi, mặt chờ mong câu trả lời.

Hạ Đông Triều nhìn con nhóc mang vẻ mặt ham học hỏi, tay đang cầm cuốn tiểu thuyết mang tên "Nụ hôn đầu" thì hiểu ra. Thở dài một cái, Hạ Đông Triều mở miệng

-Thực ra cái này cũng không khó!!

-Oa, vậy là cậu biết hả? -Ánh mắt ngưỡng mộ.

-Dễ thôi mà!! Nếu ăn sầu riêng thì hôn có mùi sầu riêng, ăn cam thì có vị cam, ăn bánh canh thì có vị bánh canh thôi, có thế cũng hỏi!!

Nó khuôn mặt khó hiểu, mày nhíu lại, mở miệng thắc mắc

-Sao, sao trong đây lại nói là ngọt như kẹo mà??! -Tay còn phối hợp giơ cuốn tiểu thuyết lên.

Hạ Đông Triều nhìn cuốn tiểu thuyết vẻ mặt khinh thường rồi chuyển tầm mắt sang nó

-Đó chỉ là chữ viết trên giấy, cậu tin được sao?

-Chẳng lẽ cậu đã hôn rồi hả? -Nó ngạc nhiên.

-Hừ, tôi là ai chứ? Không cần thử tôi cũng biết!!! -Hạ Đông Triều hất mặt lên trời, làm ra vẻ hiểu rộng biết sâu.

Ánh mắt nó tràn đầy sự ngưỡng mộ, miệng thốt lên

-Woa, Đông Tà, cậu giỏi thật!!!...]

Thế là có cô bé ngây thơ nào đó cứ tin rằng trước khi hôn ăn gì thì hôn sẽ có vị đấy trong suốt bao năm qua. Cho đến tận bây giờ, cái đầu ấy mới được thông suốt.

Nó chắc chắn. Lăng Hạo Thiên không ăn sầu riêng, không ăn cam, cũng không ăn bánh canh mà là ăn kẹo bạc hà!!! Nó có thể ngửi thấy mùi bạc hà thoang thoảng, miệng còn có thể cảm nhận được vị bạc hà mát lạnh ở đầu lưỡi. (Gà: mn thông cảm, em FA nên không biết tả ra sao!! TT_TT)

Nụ hôn kết thúc. Lăng Hạo Thiên thấy nó đứng hình, mắt mở lớn nhìn thẳng, hắn đưa tay lên quơ quơ trước mặt nó, miệng còn không ngừng kêu

-Này, này... tỉnh tỉnh!!!

Hồn nó bay về xác, nó nhìn mặt Lăng Hạo Thiên 2 giây rồi bất ngờ túm cổ áo hắn, kéo đầu hắn xuống cho bằng với mình, giọng giận giữ

-Anh... anh... anh vừa làm gì thế hả??

-Chẳng phải chúng ta đang tìm cách cho Hạ Đông Triều không phát hiện sao? Có hiệu quả rồi đấy!! -Lăng Hạo Thiên mặt không thể nào tỉnh hơn nữa trả lời.

Nó ló đầu ra nhìn, đúng là không thấy Đông Tà nữa, nhưng... nhưng mà...

-Đúng... đúng là có hiệu quả, nhưng, nhưng mà... anh... anh... dám, anh dám... tôi... tôi!! -Nó nói không rõ ràng, cứ lấp ba lấp bấp mãi, mặt nóng lên, luống cuống không biết nói sao. Lúc sau nó mới giật mình nhận ra, đấy là nụ hôn đầu của nó aaaaaaaaaa. Đáng nhẽ phải diễn ra trong khung cảnh lãng mạn có nhạc với hoa chứ!!! Nó đã mơ đến biết bao nhiêu lần, vậy mà... vậy mà... bị hủy trong tay cái tên chết tiệt này mất rồi!!!

-Anh... anh đền cho tôi, đền cho tôi!!! Tay nó chuyển từ cổ áo lên đầu Lăng Hạo Thiên từ bao giờ, nó túm tóc hắn, tay dùng sức giật, miệng không ngừng gào thét.

-Ai da, đau quá đau quá!! Này Hoàng Y Nhã, cô làm gì thế hả, bỏ ra, bỏ ra mau!!! -Lăng Hạo Thiên giãy giãy, tay cố nắm lấy tay nó gỡ ra khỏi đầu mình. Đầu hắn bây giờ chẳng khác cái ổ quạ là mấy.

Nó nghe ba chữ Hoàng Y Nhã thì nghĩ lại, tay từ từ rời khỏi đầu Lăng Hạo Thiên. Đúng rồi, đây là thân thể của Hoàng Y Nhã, nếu vậy có tính là nụ hôn đầu của mình không?? Trời ơi, sao rắc rối vậy nè??? Mặt nó vặn vẹo.

-Có đi nữa thì đi nhanh lên, mất dấu Hạ Đông Triều rồi kìa!! -Lăng Hạo Thiên bực mình vuốt vuốt lại mái tóc, nhặt cái mũ đội lên sau đó buông một câu rồi quay người bỏ đi.

-Đi, đi chứ!! Này, đợi tôi với!! -Nó vội chạy theo sau, không nghĩ chuyện vừa rồi nữa, không biết rằng ai kia đi trước nghe tiếng nó khóe miệng lại hơi nhếch lên, đôi mắt sau cặp kính đen ánh lên nét cười.

______________________________

Nguyễn Vũ Trúc ngồi ở quán cafe chứng kiến hết tất cả, nhìn hai bóng người đang dần xa, mặt cô ta đỏ lên, môi dưới bị cắn đến chảy máu, chỉ thấy tay cô ta cầm điện thoại lướt nhanh qua gọi cho ai đó.

Sau những tiếng tút dài, đầu dây bên kia vang lên giọng đàn ông

-Ô ồ, đây không phải là cô em họ yêu quý của tôi sao? Sao hôm nay lại có tâm trạng gọi cho ông anh này thế này?

-Đừng nói nhiều, giúp tôi xử một đứa!! -Giọng Nguyễn Vũ Trúc âm trầm.

-Ai mà dám chọc giận Nguyễn gia đại tiểu thư của chúng ta vậy? Nói đi, để anh cho nó hết thở!!

-Không cần, anh chỉ cần giúp tôi bắt nó lại, còn việc xử nó để tôi tự làm!! Tôi sẽ thanh toán như cũ!! -Nói xong cúp máy.

Hắc Long- Bang chủ bang Dragon đứng đầu ở thành phố H nhìn chiếc điện thoại trên tay đã tắt, lắc lắc đầu nhếch miệng cười đểu

-Nóng tính quá đấy cô em!!

Tin...tin... Điện thoại vang lên âm báo tin nhắn, hình của Hoàng Y Nhã được gửi qua. Hắc Long thấy Hoàng Y Nhã thì chép miệng

-Nhìn cũng xinh, thật không nỡ xuống tay chút nào.

Hắc Long vừa nói xong với tay lấy điếu thuốc trên bàn ngậm vào miệng, tay còn cầm điện thoại, ngay lập tức có một tên đàn em cúi xuống châm lửa cho hắn. Hắn nhìn tên đàn em trước mặt, tùy tiện phân phó, mấy cái vụ này thì chẳng cần tốn sức, cũng chỉ là một đứa con gái.

-Giao cho Hắc Báo, bảo nó làm cho tốt vào!!

-Vâng. -Tên đàn em trả lời.

_______________________________

Hắc Báo nhìn chăm chăm vào hình nó, bên tai còn vang lên tiếng tên đàn em

-Đại ca, đây không phải là con nhỏ Thần Điêu hiệp lữ cầm bịch bún riêu hôm trước sao? -Đàn em A người đầy hình xăm thốt lên.

-Đúng là nó rồi!! Đại ca, lần này chúng ta phải trả thù!!! -Đàn em B nói giọng giận dữ.

-Cần tụi mày nhắc sao? -Hắc Báo gầm một tiếng, ánh mắt hung dữ nhìn vào hình Hoàng Y Nhã, bị một đứa con gái đánh cho thê thảm như thế lại còn giở giọng nhạo báng hắn, lần này hắn nhất định phải rữa sạch nỗi nhục đó mới hả giận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.