Trong một quán rượu đầu phố, một thiếu niên người ÁĐông đang đứng, gương mặt mang nét đẹp thuần khiết không tạp niệm cùng với cuộc sống hỗn tạp nơi đây hòan toàn bất đồng, người khác càng nhìn lại càng muốn đem chàng trai có bộ dáng ngây thơ trong sáng này mà khi dễ một phen.
“Chỉ có một mình sao?”
Thiếu niên hơi chau mày, quay đầu nhìn về phía một gã lưu manh đang từng bước đến gần. Thấy đối phương dùng ánh mắt tục tĩu để nhìn mình, trên mặt cậu ánh lên vẻ sợ hãi.
“Ông… ông không được qua đây.”
Thanh âm run rẩy khiến cho đối phương càng thêm thích thú, nhất thời không đểýđến vẻ bình tĩnh trong con ngươi đen láy kia, cùng với một tia ranh mãnh chợt lóe lên rồi nhanh chóng biến mất.
“Đừng sợ, ta sẽ khiến cho cưng sung sướng đến chết, bảo bối.”
“Ông… Không, không được…Đừng qua đây.” Miệng thì nói vậy nhưng thiếu niên một bước cũng không lùi ra sau, bàn tay chậm rãi luồn vào trong túi quần, cầm lấy một vật gìđó.
Thấy đối phương không nghe lời “cảnh cáo” vẫn cốý sáp lại gần mình, còn vươn bàn tay bẩn thỉu ra, thiếu niên lập tức một cước nhắm thẳng vào bộ phận trọng yếu của đàn ông, quả nhiên nghe thấy một tiếng kêu đau đớn thảm thiết.
“Tôi đã cảnh cáo ông không được bước tới, là do ông không nghe.”
“Thằng ranh con!”
Gã nói xong liền lao về phía trước chuẩn bị túm lấy người thiếu niên dạy cho cậu một bài học, nhưng chỉ trong chớp mắt một con dao nhỏ sắc lẻm bất thình lình kề ngay cổ hắn.
“Nhóc con đừng…”
Lời nói của hắn còn chưa kịp thốt ra hết.
“Đừng để ta nói lần thứ hai.” Con dao trên tay thiếu niên đè mạnh xuống một chút, tơ máu lập tức rỉ ra.
Gương mặt xinh đẹp khảái trước mắt vẫn trưng ra nụ cười yếu ớt làm cho gã từ lòng bàn chân chạy dọc lên một cảm giác ớn lạnh, không dám đứng lại thêm nửa giây, như thấy quỷ mà chạy trối chết.
“Đáng ghét, làm bẩn rồi.”
Thiếu niên lập tức thu lại con dao, trong mắt hiện lên ý cười, đôi môi xinh xắn khẽ cong lên, rút ra một miếng khăn giấy ướt lau chùi con dao thật sạch sẽ. Đây là con dao mà cậu yêu thích nhất, Quý Thiếu Ân đã tặng nó cho cậu để phòng thân.
Bộp_bộp… tiếng vỗ tay từ xa tiến lại gần, sau đó một người bỗng dừng lại trước mặt cậu.
“Tiểu Thanh, thật không tệ, anh chỉ mới đi đậu xe có năm phút em đãởđây gây sự.”
“Không phải lỗi của em.” Nhìn con dao lại trở nên sáng lấp lánh, KỷÁ Thanh mới hài lòng mà đem cất đi, sau đó lại trưng ra cặp mắt long lanh cùng vẻ mặt vô tội nhìn về phía Nam Cung, nước mắt dường như chỉ chực chờ rơi xuống.
Nam Cung thấy thế không khỏi bật cười, bất đắc dĩ lắc đầu. “Chiêu này của em anh đã miễn nhiễm rồi, nếu đổi lại là Nhị thiếu gia chắc còn có thể bị em gạt, cũng chỉ có anh ta mới tin cái bộ dáng này của em thôi.”
“Không thú vị.” KỷÁ Thanh lập tức thay đổi thái độ, thu lại nước mắt liếc y. “Anh cứ như vậy đứng đó nhìn em bị bắt nạt cũng không đến giúp.”
Bị bắt nạt? Thật ra là ai đang bắt nạt ai? Nam Cung cười cười, nhướn mày dò xét nhìn cậu.
“Anh biết em có thể tự xử lý, không phải sao?”
Nam Cung đối với bản lĩnh của KỷÁ Thanh cũng có một chút tin tưởng, dù sao cậu cũng sống ở Xiết Vân Đường nhiều năm, hơn nữa lại do “Ảnh” tự tay huấn luyện, khả năng tự vệ cũng rất thành thục đi.
“Hừ! Coi như anh có lý.”
“Đi thôi, tới giờ làm thêm của em rồi.”
“Hoan nghênh anh đến dự.”
Một quán rượu nằm sâu trong con hẻm nhỏ, cánh cửa khép hờ, từ bên trong vọng ra tiếng đàn du dương trầm bổng.
Vào mỗi ngày cuối tuần, khách trong quán rượu đều đông đúc hơn ngày thường rất nhiều, tất cả bọn họđều làđến đây để nghe vị thiếu niên người ÁĐông này đánh đàn. Tiếng đàn của cậu như cóẩn chứa một ma lực kỳ bí, lay động đến trái tim người nghe, khiến người ta không khỏi tò mò muốn biết đến tột cùng cậu là vì ai mà dạo nên những giai điệu thương tâm đến như vậy.
“Cho một ly Bloody Mary.” Một chàng trai tóc vàng ngồi xuống trước quầy bar, ánh mắt dán vào bóng lưng mảnh khảnh đang ngồi đánh đàn.
Chủ của quán rượu này dường như là người từ nơi khác đến, gần đây mỗi tối thứ bảy đều xuất hiện khách hàng mới, ông nở nụ cười thân thiện, sau đó bưng rượu lên.
Chàng trai tóc vàng tiếp nhận ly rượu nhấp một ngụm, tầm mắt vẫn hướng về nơi đặt chiếc đàn dương cầm. Đôi mắt hắn hơi nheo lại, cũng không biết đang quan sát cái gì, hoặc cũng có thể làđang say sưa bởi tiếng đàn quá mức mê hoặc.
Bên trong quán rượu không còn chỗ ngồi, tất cảánh mắt đều hướng về sân khấu.
KỷÁ Thanh tuy rằng trên môi luôn mang theo ý cười nhàn nhạt nhưng cậu cũng không thích cùng người khác nói chuyện. Mỗi lần đến đây, cậu đều đến trước cây đàn dương cầm ngồi xuống, tinh thần toàn bộđều tập trung vào đó, giống nhưđó là một thế giới riêng của cậu, không ai có thể tiếp cận.
Đôi bàn tay đang dạo bản I Miss You của Dayren Hayes, đây là bài hát KỷÁ Thanh yêu thích nhất, cậu không nhịn được mà khẽ ngâm nga theo tiếng nhạc.
Mãi đến khi nốt nhạc cuối cùng chấm dứt, KỷÁ Thanh mới bước về phía trước cúi chào cảm ơn khán giả.
Đang định rời đi, không ngờ lại một lần nữa bị vài người đến gần ngăn cản. mà Nam Cung còn nhanh hơn bọn họ, lập tức đứng ra che chắn trước người KỷÁ Thanh. “Tránh ra.”
Từ ngày thiếu niên người ÁĐông bước vào quán tới nay, chưa có người nào thành công tiếp cận được cậu.
Mặc dù có chút sợ hãi biểu tình của người đàn ông hệt như vệ sĩ này nhưng bọn họ vẫn không từ bỏ hy vọng muốn đến gần chàng trai ưu tú. “Anh bạn, đừng căng thẳng vậy, chúng tôi chỉ muốn mời cậu ta uống một ly rượu, nói chuyện vài câu thôi mà.”
Nam Cung không them đểýđến bọn họ, chỉ liếc xéo một cái, che chắn cho KỷÁ Thanh rời đi nhưng lại một lần nữa bị cản đường.
Thấy Nam Cung sắp nổi nóng, KỷÁ Thanh kéo hắn một cái.
“Đừng làm lớn chuyện.” Cậu vẫn còn luyến tiếc nơi này, nếu như làm lớn chuyện sợ rằng chủ quán sẽ không để cậu tiếp tục làm việc.
“Cút, đừng để ta lặp lại lần thứ hai.”Ánh mắt lạnh lùng của Nam Cung khẽ lướt qua, cộng thêm sát khí tỏa ra từ trên người y khiến mấy tên kia không nhịn được mà run cầm cập.
Trong lúc Nam Cung giải quyết bọn họ, KỷÁ Thanh nhàm chán nhìn quanh quán rượu một lượt. Khoảnh khắc tầm mắt cậu đảo qua quầy bar bỗng nhiên cảm nhận được ánh nhìn mãnh liệt đến từ một chàng trai tóc vàng. Cậu đứng hơi xa quầy bar nên không nhìn rõđược tướng mạo của hắn.
Chỉ thấy chàng trai kia khóe môi khẽ cong lên tựa nhưđang cười mà cũng không phải cười, sau đó hắn hướng về phía cậu giơ ly rượu lên_ly rượu có màu đỏ như máu, uống một hơi cạn sạch, còn vươn ra đầu lưỡi, liếm đi chất lỏng dính lại trên miệng.
Hình ảnh kia vô cùng quỷ dị khiến KỷÁ Thanh sợ hãi mà lùi về phía sau một bước, cố gắng đè nén cảm giác buồn nôn.
Chàng trai tóc vàng đem toàn bộ phản ứng của cậu thu vào mắt, cỏ vẻ như rất hài lòng, lộ ra một nụ cười đầy ẩn ý rồi đứng dậy rời đi.
Bình tĩnh nhìn chằm chằm theo bóng lưng đã khuất dạng, hai bàn tay KỷÁ Thanh nắm lại thật chặt.
“Làm sao vậy?” Giải quyết xong đám người kia, Nam Cung lại phát hiện ra thái độ của KỷÁ Thanh có hơi kỳ lạ liền dõi theo tầm mắt của cậu đang nhìn về phía cánh cửa đóng chặt.
“Vừa nãy… có một người rất quái lạ.”
“Hả?” Nam Cung lập tức nheo mắt cảnh giác nhìn về phía cánh cửa rồi nhanh chóng kéo cậu rời khỏi đó. “Đi, chúng ta phải về thôi.”
Vào trong xe, nghe KỷÁ Thanh kể lại chuyện vừa rồi lông mày của Nam Cung chợt nhăn lại. “Á Thanh, em tạm thời đừng tới quán bar nữa.”
Thái độ của Nam Cung khiến KỷÁ Thanh cảm nhận được dường như có chuyện gì xảy ra, cậu lo lắng dò hỏi.
“Không lý nào không có chuyện gì, chỉ một chuyện nhỏ liền khiến anh lo lắng đề phòng, nói cho em biết có phải đã có chuyện gì xảy ra, Thiếu Ân làm sao rồi?”
“Quả thật không có chuyện gì, bảo vệ em là trách nhiệm của anh, nếu em xảy ra chuyện gì anh làm sao ăn nói với Nhị thiếu gia?” Nam Cung đúng là có nghe được chút tin tức, Nhị thiếu gia dường nhưđang dự tính phải làm gìđó, nhưng y cũng không chắc chắn.
Nam Cung có chút lo lắng, theo Nhị thiếu gia nhiều năm như vậy, hắn chuyện gì cũng không giấu diếm y, lần này bất kể y dò hỏi hắn thế nào, hắn cũng không hé răng nửa lời. Nếu không phải vướng bận KỷÁ Thanh, y nhất định sẽ trực tiếp bay về tìm hiểu cho rõ thực hư.
KỷÁ Thanh nhíu mày nghi ngờ, không mấy tin tưởng y.
“Bảo em tạm thời không đến chỗ này là vì muốn tốt cho em, tự em nghĩ xem, hôm nay đã có bao nhiêu người muốn quấy rối?”
“Không phải lỗi của em, tự chúng muốn tìm tới, cứ mặc kệ chúng làđược.”
“Đừng quên lý do tại sao em muốn đến NewYork, không nên để Nhị Thiếu gia lo lắng.”
“Anh Thiếu Ân sẽ không lo lắng cho em nữa, từ lúc em tới NewYork tới giờ anh ấy cũng chẳng thèm quan tâm.” Kỷ Á Thanh giương lên đôi mi thanh tú, không che giấu được vẻ lạc lõng trong ánh mắt, hướng ra ngoài cửa xe nhìn khung cảnh NewYork vềđêm sáng rực ánh đèn.
Nam Cung nhìn người bên cạnh, lại nhớđến hình ảnh côđộc của chàng trai xa tận cuối trời kia, lông mày khẽ nhíu lại. “Nhị thiếu gia không phải không quan tâm em, anh ta là quá quan tâm em nên mới như vậy. Em là người hiểu rõ nhất năm đó khi em kiên quyết đòi đi đãđem đến cho Nhị thiếu gia bao nhiêu kích động cùng tổn thương.”
Cho đến hôm nay, KỷÁ Thanh vẫn còn nhớ rõ nét mặt đau đớn thất vọng của Quý Thiếu Ân khi bị chính cậu làm tổn thương.
“Em hối hận rồi, vừa đến NewYork đã hối hận rồi, bây giờ mới biết bản thân đã quáđáng như thế nào.”
Chỉ là, hối hận cũng không còn kịp, thương tổn đã tạo thành, Quý Thiếu Ân không còn đểýđến cậu nữa, nếu không sao lâu như vậy mà ngay cả một câu cũng không hỏi thăm cậu.
Mãi đến khi mất đi mới thật sự hiểu trước đây Quý Thiếu Ân đối với cậu tốt bao nhiêu, yêu thương cậu tới cỡ nào. Cũng nhận ra được thứ tình cảm mơ hồ vẫn luôn tồn tại trong lòng cậu đến tột cùng là thứ tình cảm gì.
Không chỉ riêng Quý Thiếu Ân đối với cậu có tình cảm mà ngay cả bản thân cậu cũng vậy, cóđiều cậu vẫn chưa phát hiện.
Thứ cậu muốn tìm thật ra vẫn luôn ở bên cậu đó thôi.
“Anh Thiếu Ân, xin lỗi…”
“Ahhh…” Nửa đêm, KỷÁ Thanh hét to một tiếng rồi đột nhiên mở choàng mắt ngồi dậy, vuốt ngực ổn định lại hô hấp.
Lại gặp ác mộng! Đêm nay không cách nào ngủ yên, ngoại trừ mơ tới ngày đó cậu làm Quý Thiếu Ân đau khổ thất vọng còn mơ thấy cơn ác mộng đã lâu không xuất hiện.
“Có phải là do sự cốở quán bar tối hôm đó?” Trong lòng cậu mơ hồ có một loại cảm giác bất an.
Chàng trai tóc vàng kia làm cho cậu có một chút dè chừng.
Lắc lắc đầu, KỷÁ Thanh giữ cho mình không suy nghĩ lung tung, ngồi dựa lưng vào đầu giường. Khoảng thời gian đến NewYork này cậu không một giây phút nào không nghĩđến Quý Thiếu Ân, nhớ tới những ngày tháng cùng hắn chung sống, còn có thần sắc đau khổ của hắn hôm chia tay.
Với lấy khung ảnh nơi đầu giường, ánh mắt tràn ngập sự nhớ nhung, cậu nhìn bức ảnh mình chụp cùng một người. “Anh Thiếu Ân…”
Lúc trước là vì Mạc Vũ Phàm cũng sống ở nơi này cho nên cậu mới rời khỏi Quý Thiếu Ân, rời đi người đã cho mình một nơi nương tựa, rời đi người đãđem lại cho mình một cuộc sống đầy khoái hoạt, nhưng cậu lại vì quyết định của mình mà không tiếc làm cho Quý Thiếu Ân đau khổ, thất vọng.
Theo lý cậu nên mãn nguyện vì cuối cùng cũng vào được học viện âm nhạc nơi có Mạc Vũ Phàm, cậu phải nên vui vẻ mới phải, nhưng đáng tiếc những ngày qua trong cậu chưa lúc nào vui vẻ, nỗi phiền muộn vẫn luôn đèép trong ***g ngực, trong đầu đều là hình ảnh của Quý Thiếu Ân ở nơi xa xôi. Cho nên cậu cũng chưa bao giờđi tìm Mạc Vũ Phàm.
“Thiếu Ân, có phải anh vẫn còn giận em? Xin lỗi, Nam Cung thường nói anh ấy không hiểu nguyên nhân vì sao em muốn đến NewYork, nhưng em thì rất rõ ràng. Thương tổn đã tạo thành em không có cách gì thay đổi, nhưng em sẽ không để vết thương ngày càng lớn, em không thểđi tìm y, điều này sẽ càng khiến anh đau khổ, có phải không?”
KỷÁ Thanh khẽ vuốt ve gương mặt trong hình mà cậu vô cùng mong nhớ, cảm giác như hắn vẫn đang bên cạnh, Quý Thiếu Ân từ nhỏ luôn đối xử với cậu rất tốt tạo cho cậu một thói quen, cho nên cậu đã vô tình không nhận ra được tình cảm chân thật của bản thân.
“Thiếu Ân, em rốt cục đã hiểu rõ, trừ anh ra, em không nghĩ sẽ dựa dẫm vào bất kỳ người nào, nếu như ngay cả anh Thiếu Ân cũng không thể mang đến cho em hạnh phúc thì không ai có thể.”
Mấy tháng đầu khi vừa đến NewYork chưa quen với cuộc sống ởđây cộng thêm sự côđơn khiến cậu hầu nhưđêm nào cũng gặp ác mộng, tỉnh dậy cũng chỉ có một mình đối diện với bóng đêm. Mặc dù bây giờ số lần mơ thấy ác mộng cũng không còn nhiều, nhưng mỗi lần như vậy đều khiến cậu nhớ tới những ngày tháng có Quý Thiếu Ân bên cạnh. Quả thật cậu rất nhớ ngôi nhàấm cúng kia.
KỷÁ Thanh vừa khóc vừa cười, bộ dạng vô cùng khó coi.
“Trước đây là do mình quyết định, hậu quảđều phải do mình tự gánh chịu. Nam Cung nói không sai, mình không thể lại giống như trước mà cư xử tùy hứng, ích kỷ.”
Nếu cậu cứ như vậy mà bốc đồng đòi trở về, Quý Thiếu Ân nhất định sẽ càng thất vọng, cho nên cậu nhất định phải mạnh mẽ, sau đó mau chóng hoàn tất khóa học, một lần nữa trở về mái nhà ấm áp… nếu như Quý Thiếu Ân vẫn còn muốn thu nhận cậu.
KỷÁ Thanh nắm chặt mặt dây chuyền trước ngực. “Xin lỗi.”
Từng giọt nước mắt lấp lánh rốt cục cũng không nhịn được mà nhỏ xuống, đọng lại trên mặt dây chuyền bằng thủy tinh.
“Em thực sự rất nhớ anh, Thiếu Ân…”
Tất cả những chuyện này đều là do cậu tạo thành, nếu như Quý Thiếu Ân vĩnh viễn không chịu tha thứ cho cậu vậy thì cậu phải làm sao? Nếu cậu không một mực đòi đến NewYork bọn họ bây giờ có phải đang sống cùng rất vui vẻ như trước kia? Hối hận? Đúng, cậu rất hối hận. Nếu như có thể chọn lại, cậu tuyệt đối sẽ không rời xa Quý Thiếu Ân.
——————
Tại phòng nghị sự rộng lớn của Xiết Vân Đường ởĐài Loan hiện đã tập trung đông đủ tất cả các thành viên.
Mọi người đối mặt nhìn nhau, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, tại sao Nhị thiếu gia trước đây hiếm khi xuất đầu lộ diện nay đột nhiên lại ra lệnh tập hợp tất cả mọi người ở chỗ này? Ngay lúc mọi người còn đang tò mò thì Quý Thiếu Ân lại đưa ra một tin tức khiến họ không kịp phản ứng.
“Tôi muốn rút lui khỏi Xiết Vân Đường!” Thân ảnh cao lớn đứng yên một cách hết sức bình tĩnh, Quý Thiếu Ân đã hạ quyết tâm.
Hắn nhìn quanh một lượt, cuối cùng ánh mắt hướng thẳng đến đường chủ Xiết Vân Đường đang ngồi chính giữa_Quý Thiếu Quân.
“Cái gì?”
Mặc dù Quý Thiếu Quân sớm đã có dựđoán, nhưng nghe hắn bất ngờ thông báo y vẫn không tránh khỏi bàng hoàng.
Linh cảm năm đó của y quả thật không sai, Quý Thiếu Ân sẽ vì thằng nhóc kia mà rời khỏi Xiết Vân Đường.
“Em nghĩ anh đã nghe thấy được.” Quý Thiếu Ân không nhắc lại, trên mặt hắn lộ ra vẻ kiên quyết cho thấy hắn cũng không phải đang đùa giỡn.
“Đúng vậy, nghe thấy được.” Quý Thiếu Quân nhíu mày, ngón tay nhịp nhịp trên thanh ghế, khuôn mặt trầm ngâm.
Trái ngược với hai người đang bình tĩnh mà nhìn nhau, trong phòng nghị sự một trận ồn ào huyên náo, một số là muốn ngăn cản Quý Thiếu Ân, hỏi hắn tại sao lại muốn rút lui. Số khác lại cảm giác như mình bị phản bội mà tức giận la mắng.
Mọi người trong tổ chức tin tưởng hắn như vậy, tình nguyện đi theo hắn, tại sao hắn lại muốn rời bỏ những người anh em đã cùng vào sinh ra tử? Tầm mắt hai người vẫn đang giao nhau, Quý Thiếu Quân nhìn ra được vẻ kiên quyết không cách nào lay chuyển được từ trong đôi mắt sắc lạnh kia. Y thở dài, chỉ hỏi vẻn vẹn một cậu. “Tại sao?”
“Em không muốn tiếp tục cuộc sống như thế, em muốn được thanh thản, không để em ấy vì em mà luôn lo lắng đề phòng, trước đây không có ai chờ em mỗi lần trở về nhà, em không có gìđáng bận tâm, nhưng bây giờ… nhưng bây giờ em không muốn Tiểu Thanh phải một lần nữa bị cảm giác mất đi người thân dày vò.”
Mỗi một nhiệm vụđều đầy rẫy nguy hiểm, hiện tại người thân duy nhất của Tiểu Thanh chỉ còn lại hắn, Quý Thiếu Ân không dám tưởng tượng, nếu có một ngày bản thân hắn thực sự xảy ra chuyện gì, Tiểu Thanh sẽ ra sao? Lời nói thật lòng khiến người nghe phải cảm động nhưng Quý Thiếu Quân cũng không thể không chỉ ra thực tế.
“Thiếu Ân, em đừng quên hiện tại đã không còn ai chờ em trở về nhà, Tiểu Thanh đãđi đến NewYork.”
“Em biết.” Quý Thiếu Ân nở nụ cười cay đắng. “Mặc dù như thế em vẫn tin có ngày Tiểu Thanh sẽ trở về. Bất luận sau khi trở về em ấy còn ở lại ngôi nhà kia bao lâu, cho dù chỉ một ngày em cũng không để em ấy phải sống trong lo lắng.”
Đây là lời đảm bảo của hắn, miễn là cậu vẫn còn cần hắn, chỉ cần cậu trở về ngôi nhà thuộc về hai người họ, hắn sẽ vì cậu mà trả bất cứ giá nào.
Mãi cho đến khi… cậu tìm được người để gửi gắm, cóđược tương lai của chính mình, có người chăm sóc cho cậu, về sau không cần đến hắn nữa.
“Sau đó thì sao? Nếu như nó thật sự rời bỏ em?”
“Em không biết.” Hắn không nghĩđến xa như vậy, mà cũng có thể là hắn không muốn nghĩđến khả năng này.
Hai mươi mấy năm qua, lần đầu tiên Quý Thiếu Quân nhìn thấy hắn có lòng tin như vậy, thậm chí là ra một quyết định không hề chắc chắn, cũng vì thằng nhóc kia mà khiến cho hắn người không ra người. Nhớ lại thời điểm khi KỷÁ Thanh bỏđi, Quý Thiếu Ân như phát điên, bất cứ nhiệm vụ nào hắn cũng đều tiếp nhận.
Quý Thiếu Quân biết hắn là muốn dời đi sự chúý, muốn phát tiết tâm tình, không muốn chấp nhận sự thật là KỷÁ Thanh đã rời bỏ hắn.
Chỉ một KỷÁ Thanh lại khiến cho hắn thành ra như vậy, trong đầu hắn rốt cục đang suy nghĩ cái gì? Đôi mắt lạnh lẽo của Quý Thiếu Quân chợt lóe lên một tia sát khí, cảnh cáo hắn. “Nếu không muốn KỷÁ Thanh xảy ra chuyện gì, em tốt nhất mau thức tỉnh cho anh.”
Nét mặt Quý Thiếu Ân cũng trở nên băng lãnh, không hề tỏ ra bị uy hiếp, ánh mắt như mũi tên bắn thẳng lại. “Em không cho phép anh đụng tới Tiểu Thanh!”
“Đừng trách anh, tính mạng của nó nằm trong tay em, nếu không muốn nó có chuyện thì hãy để cho anh nhìn thấy lại Quý Thiếu Ân của trước kia đi.”
“Anh căn bản không biết Tiểu Thanh đối với em quan trọng như thế nào.” Quý Thiếu Ân xông tới phía trước nắm lấy cổ áo Quý Thiếu Quân, hai mắt vì kích động mà hằn lên tơ máu đỏ ngầu. “Nếu không phải vì Tiểu Thanh em cũng không sống được tới bây giờ, em tuyệt đối không cho anh hại tới em ấy!”
Trong phòng nhất thời yên tĩnh lại, toàn bộđều tập trung vào hai người đang giằng co.
Một lát sau, Quý Thiếu Quân khẽ nhíu mày, mang theo một chút lo lắng hỏi.
“Lần cuối cùng anh hỏi em, là em nhất quyết muốn rời khỏi?”
“Phải.”
“Thân là Nhị thiếu gia, em nên hiểu rõ Xiết Vân Đường không phải nơi nói đến thìđến, nói đi làđi.”
Xiết Vân Đường có một quy tắc: muốn rút khỏi tổ chức chỉ cần có thể tay không đánh thắng tất cả những người muốn phản đối, ngoài ra còn phải chịu đựng một dao của Đường chủ, nếu tử thần chịu buông tha cho kẻđó thì về sau cùng với Xiết Vân Đường sẽ không còn bất cứ quan hệ nào.
“Em hiểu.” Quý Thiếu Ân không hề do dự nói.
“Tốt lắm!” Quý Thiếu Quân nhắm chặt mắt, thời điểm khi y mở mắt ra, trong đó chỉ có một vẻ lạnh lùng. Gạt bàn tay của Quý Thiếu Ân đang nắm lấy cổáo mình, y bước xuống đi đến chính giữa phòng nghị sự.
“Anh hai, xin lỗi.”
Lúc y đi vòng qua Quý Thiếu Ân, nghe được câu nói này, bước chân hơi khựng lại một chút sau đó mau chóng thu lại cảm xúc, hướng về phía mọi người hỏi.
“Mọi người cũng đã nghe rõ rồi, hiện tại có ai muốn bước lên?”
“Đường chủ, người không thểđồng ý!”
“Không thểđồng ý, không thểđể Nhị thiếu gia rời bỏ chúng ta!”
Âm thanh phản đối vang lên, nhìn quanh một lượt, không có một người nào tán thành. Quý Thiếu Ân biết nếu hắn thật sự muốn rời đi, trận chiến này quả thật không dễ dàng.
Nhưng là vì Tiểu Thanh, hắn cam tâm tình nguyện.
Quý Thiếu Ân vẻ mặt lạnh lùng, nhìn từng người một ởđây, trầm giọng nhắc nhở.
“Ngày hôm nay mọi người có gì bất mãn cứ bước ra đây trút giận lên ta, ngày sau nếu ai dám động đến một sợi tóc của Tiểu Thanh thìđừng trách ta không nể mặt.” Thanh âm lạnh lẽo khiến người nghe không lạnh mà run, lời vừa nói ra, nhiệt độ trong phòng lập tức xuống còn 0 độ, bầu không khí lạnh lẽo trước giờ chưa từng thấy qua.
“Em sẽ lên.”
Một cô gái đứng dậy đầu tiên, cô là thành viên trong đội tình báo dưới sự dẫn dắt của Quý Thiếu Ân, Tương Tình.
Trong lời nói có mâu thuẫn cùng tình cảm bất đắc dĩ, cô không nghĩ hắn sẽ rời đi, càng không nghĩđến hắn sẽ chết ở nơi này.
“Muốn đi trước tiên phải qua ải của em. Nếu như hôm nay anh không thể bước ra khỏi cánh cửa Xiết Vân Đường, em sẽ lập tức giết thằng nhóc đó chôn cùng anh.”
—————
“Em vẫn không sợ mà muốn đến quán bar sao?”
Mặc dù mấy ngày nay cũng không có chuyện gì xảy ra nhưng Nam Cung vẫn không muốn để KỷÁ Thanh ra ngoài lúc này. Lai lịch của người thanh niên khả nghi đó còn chưa nắm được, y không thể lơ là.
Nhưng mà… Y thở dài, cũng không biết cái tính cố chấp của KỷÁ Thanh là học được từ ai.
“Hôm nay em nhất định phải đi!” KỷÁ Thanh kiên quyết nói, không cho ai bất cứ cơ hội nào từ chối.
Thấy Nam Cung bắt đầu muốn nhượng bộ, cậu cười cười ra vẻ biết ơn sau đó lại cúi đầu, nhỏ giọng.
“Xin lỗi anh Nam Cung, em biết mỗi lần ra ngoài đều khiến anh đặc biệt lo lắng nhưng hôm nay em thật không muốn ở nhà. Hôm nay là sinh nhật em… em muốn có nhiều người xung quanh, em không thích cảm giác côđơn, nó làm em nhớ tới hiện tại em chỉ còn lại có một mình…” Giọng của cậu càng lúc càng nhỏ dần, mấy lời cuối cùng tựa hồ không thể nghe thấy được.
Nhưng Nam Cung vẫn có thể nghe được, y không nghĩ ngợi nhiều liền mở miệng an ủi. “Em vẫn còn có Nhị thiếu gia…”
Lời vừa thốt ra y đã cảm giác được mình nói sai, vội vã dừng lại. Đáng tiếc KỷÁ Thanh vẫn nghe được rõ ràng, viền mắt vốn chỉ hơi ươn ướt sau khi nghe xong câu nói này từng giọt nước mắt to bằng hạt đậu lăn dài xuống mặt.
Gay rồi! Cả ngày hôm nay không nhận được điện thoại của Nhị thiếu gia, hắn hình như hoàn toàn không biết gì…
“Đúng vậy, anh Thiếu Ân sẽ không quên cóđúng không?”
KỷÁ Thanh mau chóng trưng ra lúm đồng tiền, hai tay ở trên mặt quẹt lung tung, muốn bản thân nhìn trông vui vẻ một chút. Hôm nay là sinh nhật, không thể buồn, đúng vậy, anh Thiếu Ân sẽ không quên. “Nam Cung, anh nói xem Thiếu Ân có thể qua đây tìm em không? Anh ấy sẽ mang bánh kem đến và chúc em sinh nhật vui vẻ chứ?”
“Ừ.” Nam Cung cũng không dám khẳng định.
Đã theo Quý Thiếu Ân nhiều năm như vậy, y không nghĩ Quý Thiếu Ân đối với chuyện này sẽ không có bất cứ biểu hiện gì, cho dù người không đến ít nhất cũng phải có một cúđiện thoại.
Hơn nữa, y luôn theo định kỳ mà báo cáo tình hình gần đây của KỷÁ Thanh về cho Quý Thiếu Ân, cóđiều mấy ngày nay phía Nhị thiếu gia cũng không nghe tin tức… Nhưng hoàn cảnh hiện tại không giống nhau, có thể là do hắn thực sự thương tâm quá không chừng.
Không vui, không vui! Nhìn quán rượu đầy ắp người nhưng trái tim KỷÁ Thanh vẫn cảm thấy trống rỗng.
Một lần nữa dạo lên bản I miss you mà cậu yêu thích, trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Nhớ tới mình tùy hứng bỏđi, nghĩ tới mình hiện tại đang rất khó chịu, nhớ tới quá khứ mỗi lần Quý Thiếu Ân rời xa mình đi làm nhiệm vụ, nhớ tới… Hắn bây giờ có còn ở chỗ cũđợi mình không? Trước khi đi ngủ người hắn nghĩ tới là ai? Thật sự muốn biết, thật sự rất nhớ. Mà Nam Cung ngồi bên dưới cũng không nhịn được nhíu mày nhìn dáng người côđơn ngồi trước đàn dương cầm, cuối cùng y lấy điện thoại ra, bấm gọi đi.
Đầu dây bên kia đổ chuông nhưng từđầu đến cuối vẫn không có ai bắt máy.