Khi người đàn ông bên cạnh bạn là người quyết định sự sống của chính bản thân bạn,khi đó hẳn là trong lòng của người đó sẽ là một mối tơ vò mà khó có thể hóa giải…sống và chết chỉ cách nhau trong 1 vài giây…
Tiếng bíp bíp của máy,tiếng dao kéo loảng xoảng,những giọt mồ hôi vã trên gương mặt của từng người,ai nấy đều căng thẳng khi thấy viên đạn nằm gần động mạch chủ của trái tim…
Phụ tá: ngài mochi cái này,thật sự nếu gắp ra có thể cô ấy sẽ chết ngay đó ạ
- đằng nào cũng chết,ta nhất định sẽ làm được
Mochi đưa tay phụ tá đưa dụng cụ gắp đạn…ánh mắt Mochi căng thẳng đến tột độ…dụng cụ gắp gần đến viên đạn mochi chợt dừng lại rồi như thể cắn răng đặt xuống gắp…vừa gắp ra máu bắn phọt đầy lên mặt mochi…phụ tá vội hút và cấp cứu…
Mochi: hút sạch máu này ra…
y tá: nhịp tim giảm rồi ạ…
phụ tá: có hút ra k ạ
mochi: hút…
Phụ tá hút hết dịch máu đọng gần tim ra…trên máy báo hiệu nhịp tim dãn dần rồi ngừng đập…
Phụ tá: cô ấy k qua được ạ
mochi: gọi già vào đây,các người ra ngoài hết đi..
Mochi đứng nhìn Hạnh bất động trên bàn mổ,anh ta vuốt nhẹ lên mái tóc rồi tựa đầu vào đầu Hạnh…
già bước vào vội vã
già: có tôi đây thưa ngài
mochi: cô ấy chết rồi
già: vậy đó là ý trời rồi ạ
mochi: đem hoa ngải đến đây
già: ngài điên rồi cái đó k thể được
- ta bảo mang tới đây thì mang tới đây
- cái đó của riêng ngài nếu chẳng may sau này ngài có làm sao thì còn có cái để ứng biến chứ ạ
- ta tự biết bảo vệ mình
- ngài có cần vì cô ta mà như vậy không,cô ta chính là tàn hoa,ngay giây phút này đây tàn hoa đang làm hủy hoại ngài
- ta k nghĩ dc nhiều như thế nhưng ta nợ cô gái này…
- Ngài có thể có bất cứ cô gái nào mà ngài muốn mà
- phải thế nhưng lòng ta chưa rung động trước ai ngoài cô gái này…
Gìa bật khóc trước lời nói của Mochi…chủ nhân hoa phủ uy quyền dường như đã thật sự bị lay động trước người con gái này…
Mochi cõng Hạnh trên lưng đi qua 1 cánh cửa…sau cánh cửa đó là muôn vàn loài hoa khoe sắc…mochi dẫm tới đâu hoa nơi này nghiêng mình về anh ta như thể đón chào chủ nhân…Gìa đi theo sau tới gần 1 bông hoa đỏ đang mọc trên 1 thân cây…tay già ngắt lấy rồi đưa cho Mochi…
Gìa: tôi hy vọng là ngài k hối hận về những gì mình làm
- tuyệt đối không hối hận…
Gìa đưa bông hoa cho Mochi rồi ủ rũ đi ra…
Mochi nhai rồi nhét vào miệng Hạnh …hoa anh ta vừa nhai được 5p thì máu mồm trong miệng anh ta ộc ra…Mochi ôm chặt lấy Hạnh giữa cánh đồng hoa…
Mochi: chúng ta nhất định không phải là tàn hoa…làm sao ta có thể giải thích duyên số này…
Kazu đi theo già và mochi,cô ta chứng kiến tất cả mọi chuyện,ngay cả việc mochi đang ôm Hạnh trong lòng…
Kazu: tàn hoa,mình nhất định phải tìm hiểu về tàn hoa…
Thư ngồi trong góc phòng nhìn Ngọc rồi quát ầm lên khi Ngọc vừa khóc vừa cười
Ngọc: hạnh bị thương rồi,mẹ thấy con bắn Hạnh
Thư: bà thôi ngay đi,còn nói lại câu này nữa tôi tống cổ bà ra đường đấy hiểu chưa?
Ngọc: mẹ thấy con bắn Hạnh mà…
Thư: giúp vc đưa bà ấy lên phòng đi…
Thư đi đi lại lại rồi lo lắng “aran thích mình,anh ta nhất định sẽ bảo vệ mình,chắc chắn mochi sẽ k biết”…
Qủy máu đứng chờ Aran sẵn ở cổng…
Qủy máu: ngài ấy đang chờ mày rồi
Aran: Hạnh sao rồi
Qủy máu: cái đó tao cũng k rõ…Aran này tao hy vọng mày hiểu thế nào là đúng và thế nào là sai
- mày nói thế là ý gì
- mày biết k gì có thể qua mặt dc ngài ấy mà,hãy nói sự thật và xin tha thứ…
Aran quay đầu đi tới vườn hoa…Mochi mặc bộ đồ đen choàng chiếc áo đen ngồi thổi sáo dưới gốc anh đào đỏ…Aran vừa bước tới Mochi dừng thổi sáo…
Mochi: về rồi à,mày chắc cũng mệt rồi
Aran: Tôi đã bắn cô Hạnh mọi chuyện là do tôi làm
Mochi đổi sắc mặt giận dữ cầm cây sáo vụt thẳng vào chân Aran khiến anh ta ngã quỵ…
Mochi: vì 1 con đàn bà mà mày dám nói dối tao
Mochi vụt liên tục cây sáo vào chân Aran…anh ta cắn răng nhịn…
Aran: ngài có vì cô Hạnh k
- cái gì
- tôi cũng giống ngài đều bảo vệ thứ mình yêu thích
- mày đến mức này rồi sao Aran…
- vậy hãy cưới cô gái đó cho tôi,tôi cầu xin ngài
- tao sẽ gϊếŧ chết nó vì nó định gϊếŧ vợ của tao
- xin hãy nghĩ đến tôi mà tha thứ lần này đc k ạ
- tha thứ,vậy mày chết thay nó nhé,quỷ máu
Qúy máu: vâng
mochi: đưa aran đi chặt đầu làm gương
quỷ máu: kìa ngài mochi kp nó làm đâu ạ
Aran: k là do tao làm,là tao làm
mochi: mày quá ngu muội và mù quáng rồi Aran,tao có thể cho mày bất kì cô gái nào mày muốn,tại sao mày lại nhất định cứu con đàn bà độc ác kia…
Aran: lúc đó chúng tôi cãi nhau,cô ý muốn tự sát nên tôi và cô ấy giằng co kết quả bắn đúng vào Hạnh,cô ấy thật sự k cố ý…
mochi tát bốp vào mặt Aran…
mochi: mày nghĩ tao tin hay sao,đưa nó đi 8h sáng mai hành quyết
quỷ máu: là người khác mà ngài mochi,aran mau cầu xin đi
aran: tôi là kẻ có tội
Mochi tức giận quay đi…
quỷ máu: lệnh đã ra có đáng k aran
Aran: đáng…
- cô ta liệu có biết mày bị thế này k
- tao chấp nhận mà,mày cũng yêu thì mày hiểu,tao muốn bảo vệ ai đó 1 lần trong đời một cách đúng nghĩa…
Tôi mở mắt thấy đang nằm như vừa trải qua giấc ngủ,nhìn qua cửa sổ thấy cây anh đào đỏ vẫn nở rộ đẹp đến nao lòng người…
Hầu: cô tỉnh rồi,để tôi đi lấy cháo
- tôi dc chuyển về khi nào vậy
- ngay sau khi bị bắn dc chuyển về đây để phẫu thuật ạ
- sao tôi k thấy đau gì nhỉ…
tôi sờ lên tim mình,có vết khau nhưng k hề đau…cơ thể cũng k cảm thấy yếu,kì lạ…Tôi vừa đứng dậy uống hụm nước thì thấy quỷ máu chạy vội tới chỗ tôi giọng hớt hải…
Qủy máu: Hạnh,hôm đó là con bé Thư nó bắn đúng k
- uk,đúng thế (ấp úng)
- Aran nó lại nhận là nó bắn nên ngài mochi ra lệnh hành quyết…vào sáng mai…
- anh ta điên rồi sao,anh ta chấp nhận như vậy à
- phải,nó điên tình rồi,cô hãy giúp aran…nó kp là người bắn…
- để tôi đi nói chuyện vs anh ta xem sao …
Tại phủ bạch hổ…
kama lầm lỳ ngồi nhìn bạch hổ lau kiếm…
bach hổ: mochi nó muốn mua mảnh đất ở khu rừng phía nam để làm gì
kama: tôi sao có thể biết được
bạch hổ: nó kp là người thích mua bán đất cát chắc chắn có vấn đề gì đó,thật ra mảnh đất ý tao cũng chẳng để làm gì thế nhưng tao và nó có thù k độ trời chung,nó đã hủy hoại đời con tao,tao nhất định hủy hoại cả đời nó
kama: hắn k có điểm yếu thì hủy hoại làm sao được
- có chứ,nhất định có chỉ là chưa lộ ra mà thôi
kama: tôi từng nghe cha tôi kể rằng gia tộc của tôi có loại ngải có thể khiến trẻ mãi k già,có thể biến người chết đi rồi sống lại,ông nói rằng có thể hóa bệnh tật tạn biến…
Bạch hổ: vậy liệu cái ý có thật sự tồn tại không
kama: bố tôi kp người hay nói chơi,chắc chắn có cái đó và mochi hắn đang nắm giữ
bạch hổ: vậy nếu con ta có cái đó thằng bé sẽ khỏe mạnh lại bình thường được phải không?
- cái đó tôi k rõ nhưng hình như vậy
- chắc chắn phải tìm ra nó…
Kama ngồi cười khẩy nhẹ,dường như anh ta đang tính toán điều gì đó…
Mochi ngồi xem xét giấy tờ về công việc của gia tộc,anh ta lật đến phần mảnh đất của bạch hổ
lão: chúng tôi đã đàm phán nhưng đều thất bại
mochi: k cần đám phán nữa
- dạ
- đêm nay gϊếŧ sạch người của bạch hổ đi
Mochi ném bông hoa cài trên ngực xuống đất
Lão: tàn sát giới,cái đó là vi phạm luật đặt ra giữa các bên
mochi: luật do người tạo thì luật mới cũng do người tạo,ta sống vs luật của riêng mình và k cần chấp hành theo bất kì ai
lão: sẽ làm cho giới xã hội đen phẫn nộ như thế gây nguy hiểm
mochi: ta sẽ thuần tất cả,ai k nghe gϊếŧ cả nhà nó
Lời nói máu lạnh của mochi khiến cho ai nấy trong cấm phủ đều tỏ ra lo lắng trước hành động tàn sát của mochi…họ lo lắng cho những cuộc chiến sắp xảy ra…
Gìa: về cậu Kama thì sao ạ,sao ngài lại cứ để cho cậu ta thoát vậy ạ,diệt cỏ nên diệt tận gốc
mochi: muốn nuôi cây cỏ đấy để sau này nó lại có ích đấy
Tôi xuống hầm giam Aran,hai tay anh ta bị trói treo lên,trên người là rất nhiều con đỉa đói đang hút máu anh ta,tôi vội vào gạt chúng
Tôi: anh đâu bắn tôi sao lại ngốc nghếch nhận tội vậy,anh điên rồi à
quỷ máu: bây giờ vẫn chưa muộn mau phủ nhận để tao đi bắt con nhỏ đó về đây nhận tội thay mày
Aran: đừng…cô ấy sẽ k chịu dc đâu,tôi làm chính tôi là người bắn cô …
- anh điên thật rồi,anh sẽ chết đấy…k dc để tôi bảo cô ta tôi biết ai bắn mình..
Tôi vội vã cầm máy gọi cho Thư…
Thư: ờ …mình nghe đây
- chính cậu đã bắn mình…
- cậu điên à,sao mình có thể làm vậy được
- vậy ai đã bắn,mình có thể nhìn thấy chính cậu đã bắn mình
- là aran người của chồng cậu bắn,chính anh ta bắn
- aran k bao giờ làm vậy
- vậy sao cậu lại nghĩ là do mình làm
- mình nhìn thấy
- cậu đừng vu cáo,aran đã làm
- cậu tại sao lại để cho người yêu cậu gánh hết tội vậy…
- ai yêu anh ta,cậu nghĩ anh ta xứng đáng vs mình hay sao,mặt mũi đầy sẹo,nhìn đã thấy ghê thì yêu sao dc
câu nói đó vang vọng dường như làm aran tổn thương,tôi vội cúp máy…
Qủy máu: mày nghe thấy cô ta nói gì chưa hả,mày nghe thấy chưa thằng ngu này (quỷ máu lao vào đấm aran còn aran như kẻ mất hồn chỉ biết lặng yên)…Hạnh chỉ còn cách nói chuyện vs ngài mochi cô nói hết đi
Hạnh: uk tôi đi luôn đây…
Tôi chạy khi tóc tai còn chưa kịp buộc,mái tóc dài lả lơi trong gió chạy trong khuôn viên,thấy người hầu trong phủ tôi vội hỏi…
Hầu: dạ ngài mochi vừa tan họp xong rồi ạ có đi về hướng cấm phủ rồi ạ
- vậy cám ơn …
Mochi đang đứng dưới gốc anh đào chợt ộc máu mồm…
già: ngài mochi
Mochi dơ tay ý k sao
già: ngải nó sẽ đeo bám ngài hết cả đời này,chỉ còn cách đó thôi ạ
mochi: chính vì thế ta mới cần gấp mảnh đất đó để hoàn thành ngũ vị sao trước ngày rằm,trước khi bản chất của ta biến đổi hoàn toàn
già: chỉ vì cô ta…chỉ vì cô ta mà…
- ta vì ta và chẳng vì ai cả…
Thấy Hạnh chạy qua chạy lại ở khuôn viên cấm phủ mà k để ý mochi và già đứng sau gốc cây…
Gìa: tôi chỉ muốn điều tốt nhất cho ngài,thậm chí ngay cả việc chấp nhận để tàn hoa ở bên cạnh ngài chỉ vì lòng ngài đã rung động…
GIà buồn bã rời đi,mochi cởi bỏ mặt nạ,lấy khăn trong áo lau máu sạch trên miệng rồi tiến tới chỗ Hạnh khi Hạnh đang ngò nghiêng tìm,nắm lấy tay Hạnh giật quay lại…
Tôi giật mình khi thấy có bàn tay kéo lấy tay mình,tôi thấy mochi không đeo mặt nạ với đôi môi đỏ,chiếc mũi cao gương mặt lạnh vì thời tiết nhìn tôi lừ lừ khiến tôi sợ…
Tôi: tôi…tôi đang đi tìm anh…
- có chuyện gì
- chuyện về aran,anh ấy k có bắn tôi
- vậy ai bắn (tôi k dám nói là Thư bắn vì dù sao nghĩ đến cô chú)
- tôi không biết nhưng lúc đó chỗ đó loạn lạc nên có thể bị bắn nhầm chứ kp là aran đâu
- sao chắc chắn là kp aran
- tôi chắc chắn luôn mà
- sáng mai nó sẽ bị hành quyết đúng vs những gì nó nhận tội,nếu k có kẻ nhận tội thay hắn thì chỉ có thể là hắn mà thôi
- anh thừa biết kp mà
- vậy ai bắn
- tôi tự bắn tôi đấy,là tôi tự bắn
Mochi quay đi miệng nín cười rồi cười tủm
Tôi: này anh không tin à,anh nhất định phải tin tôi chứ là tự tôi bắn chẳng liên quan đến ai,aran chết tôi cũng nhất định sẽ đau khổ vì làm gây ra cái chết cho ng vô tội,anh nói đi phải làm sao đây,anh biết thừa kp aran làm mà…
mochi: cô nhận tội thay hắn
- là tôi tự bắn tôi k liên quan đến ai cả
- về đi lát ta sẽ đưa hình phạt tới chỗ cô
- còn aran…
Anh ta chẳng nói gì lẳng lặng đi vào trong phòng…tôi buồn bã rồi nghĩ tới giây phút tôi nhìn thấy Thư bắn súng vào mình…tại sao cô ấy làm vậy,cô Ngọc sống vs cậu ta chắc chắn rất nguy hiểm,mình làm sao có thể để mọi thứ dc tốt đẹp đây…
Tối đến tôi thấy già mở cửa
già: đi theo tôi
- tôi bị phạt sao vậy già
già chẳng nói gì tôi đi theo lối sân sau dẫn đến cổng phía sau,một chiếc xe đen chờ sẵn ở đó…
già: lên chiếc xe đó đi…
Tôi vừa bước lên xe thì thấy Mochi chờ sẵn,anh ta k đeo mặt nạ,cũng mặc quần áo rất bình thường,chiếc sơ mi trắng bên trong đơn giản cùng chiếc áo choàng dài mặc bên ngoài…trên tay đeo chiếc đồng hồ da đơn giản
tôi; tôi bị đưa đi đâu đây
- đi hẹn hò
- hẹn hò gì…
mochi phóng xe đi tôi thấy đường tràn ngập không khí của noel,của mùa giáng sinh với những màu đỏ xanh lấp lánh…
mochi nhìn vẻ thích thú của Hạnh anh ta cười nhẹ…xe dừng lại ở khu quảng trường,ra khỏi xe mochi nắm lấy tay Hạnh …
tôi đỏ mặt khi thấy anh ta nắm tay mình
mochi: cầm tay nếu k lạc đấy …
Tôi cười rồi cứ thế nắm tay nhau chúng tôi đi trên con phố chợ tấp nập,các đôi trai gái đang ôm hôn nhau khiến tôi cảm thấy chúng tôi giống như đang hẹn hò giống như lời anh ta nói vậy…
Mochi: ăn không
anh ta dơ xiên bạch tuộc nướng được tưới ớt thơm lừng
tôi: có có,tôi có ăn
Tôi cầm xiên bạch tuộc ăn ngon lành..
Tôi:sao tôi mới mổ xong mà k cảm thấy đau đớn gì,thật đấy rất kì lạ,chỗ anh có thuốc gì tốt vậy…
Mochi đổi sắc mặt miệng rỉ máu ra,anh ta vội lấy khăn lau…
mochi: do sức khỏe của cô tốt,ăn nhanh đi mất vệ sinh quá
tôi ăn dính miệng,anh ta lấy khăn lau miệng tôi,tôi như đứa trẻ trước mặt anh ta vậy…bỗng có tiếng tách chụp ảnh…
tôi và mochi cùng quay ra nhìn,1 nhiếp ảnh nghiệp dư đi ngang qua thấy mochi lau miệng cho tôi nên anh ta vô tình chụp lại
Nhiếp ảnh:hai người đứng dưới gốc cây thông đẹp quá nên tôi xin 1 tấm nhé…
mochi: xóa đi
tôi; thôi ngta chụp rồi làm gì mà căng thế…
Người nhiếp ảnh cười rồi đi luôn,tôi và mochi vẫn nắm tay nhau đi trên cung đường,xem xiếc dọc đường,xem gánh hát rong…đi ngang qua 1 bà bói bài tây
Bói: cô gái trẻ cô xem bói không,ta thấy cô cần xem đấy
tôi: vậy cháu xem nhé…
Bói: tôi xem tay cô nhé k xem bài
- vâng (Tôi dơ tay ra)
Bói: cô chết rồi à
- là sao ạ
- tôi thấy đường sống của cô đã hết
- cháu vẫn đang sống mà
Mochi đứng bên cạnh miệng cứ ứa máu…anh ta vội đi vào tòa nhà thương mại tiến vào tolet..
Mochi đi vội vã,tôi ngồi xuống hỏi bà bói
- Thế có gì k ạ
bói: đường sống đã hết vậy mà vẫn sống,có lẽ cháu được cứu bởi ý trời…
Tôi: cháu vừa thoát chết trở về đấy a,bị thương rất nặng
- cố lên cô gái,chỉ cần cháu có lòng ông trời sẽ cho cháu sống lâu dài…
Tôi cúi đầu cám ơn bà bói…đi ra ghế ngồi thấy có 1 cô gái khóc ngồi cạnh tôi,tôi đưa khăn cho cô gái
Gái: cám ơn bạn…
Vừa đưa khăn xong tôi thấy có vài ba tên mặc đồ trắng bợm trợn vây quanh chúng tôi
Tên A: em định chạy à (nói cô gái) em thoát nổi k
Tên B: ngoan theo bọn anh về đi chơi vs nhau tí cho vui,người yêu em nó bỏ em lại cho bọn anh rồi còn gì
cô gái bám vào áo tôi vẻ cầu cứu
Tôi: hình như có hiểu lầm đây là bạn tôi,để tôi đón cô ấy về
Tôi cầm tay cô gái rồi đứng lên bọn chúng chặn đường
Tên B: mày cũng khá hay theo bọn anh đi chơi nốt đi
Tôi: xin lỗi tôi là gái đã có chồng r
Tên A: sợ đếch gì ck,ck em nhìn bọn anh có lẽ sợ chạy mất dép ý chứ…(bọn chúng cười rồi cứ sờ tay lên người chúng tôi)…
Mochi vào tolet miệng ộc rất nhiều máu,anh ta vội rửa rồi nhìn vào gương thở vẻ mệt mỏi…bước ra ngoài k thấy Hạnh đâu mochi nhìn xung quanh thấy phía xa tiếng Hạnh đang quát lên
Hạnh: tôi bảo có ck rồi sao vô liêm sỉ thế
gái: bọn chúng đánh người yêu mình rồi ép mình đi chơi cùng…
Hạnh: bọn vô liêm sỉ
Tên A tát bốp vào mặt Hạnh trước sự chứng kiến của mochi…
Mochi đổi sắc mặt anh ta bước lại gần ánh mắt lừ lừ…
Tôi cảm nhận dc chồng của mình xuất hiện là lúc thấy bình an thế nhưng ánh mắt anh ta lại khiến tôi sợ rằng anh ta sẽ tàn sát người ngay tại đây…